Quan Lộ Trầm Luân

Chương 137: Sự tức giận và ghen tuông



Chủ nhiệm Chu nhìn thấy sắc mặt của hai người này hiện lên vẻ ngạc nhiên. Tuy nhiên ông ta không quan tâm đến việc tại sao Lý Minh Dương lại thay đổi chủ ý. Nhưng sự chuyển biến này đối với Lương Thần chỉ có lợi chứ không có hại. Vì thế ông ta lập tức cầm tách trà lên uống một miếng, rồi than thở nói:

- Thật sự tôi già rồi, hoa mắt nghễnh ngãng, xem ra không nghỉ hưu thì không xong!

Nói xong, ông liền đứng lên đi ra khỏi phòng họp.

Lý Minh Dương liếc mắt nhìn theo bóng dáng Chủ nhiệm Chu, trong đầu đã nắm chắc lời nói của đối phương. Ý tứ mà vị Chủ nhiệm Chu này muốn biểu đạt rất rõ ràng. Đó chính là ông ấy sắp nghỉ hưu rồi, cho nên bất kể y nghĩ gì, đều không ảnh hưởng tới ông ấy. Lập trường giai cấp của Chủ nhiệm Chu này đã lộ ra.

- Chủ nhiệm Lãnh, thực sự mà nói, đội trưởng Lương cũng không phải muốn đánh anh.

Đến giờ phút quan trọng này, ngay cả Phó chủ nhiệm Hoàng cũng rất khó xử nhưng lại không được thay đổi lập trường của mình. Tuy cùng là chủ nhiệm nhưng rõ ràng lãnh đạo của mình có tiền đồ hơn.

- Đánh sếp Lý cũng là đánh!

Chủ nhiệm Lãnh cuối cùng đã nhìn ra sự tính toán của Lý Minh Dương chính là giả bộ hồ đồ! Chỉ có điều gã nghĩ nát óc cũng không ra, mới vừa đối đầu một sống một chết với đối phương, nay bỗng nhiên trở quẻ! Nhất định là do cuộc điện thoại đó!

- Không ai đánh tôi.

Lý Minh Dương lắc đầu, thở dài nói.

- Thế chuyện cái tách trà kia là như thế nào?

Chủ nhiệm Lãnh chỉ vào mảnh vỡ trên mặt đất cười lạnh hỏi.

- Đó là vì tôi và đội trưởng Lương không cẩn thận va chén trà vào nhau khiến chúng rơi vỡ chứ ngoài ra không có gì!

Trước mặt Chủ nhiệm Lãnh, Lý Minh Dương lại thâm trầm bình tĩnh như thường, lời nói không chút cảm xúc rất nhẹ nhàng khiến Chủ nhiệm Lãnh gần như chết nghẹn.

- Vết thương trên đầu tôi thì nói sao?

Chủ nhiệm Lãnh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

- Vết thương trên đầu anh có liên quan tới sự việc hôm nay sao?

Lý Minh Dương có chút không kiên nhẫn, phất phất tay nói:

- Được rồi Chủ nhiệm Lãnh, tôi thấy anh bị chứng hoang tưởng cực đoan. Tôi nghĩ anh nên đi gặp bác sĩ đi!

Y và đối phương căn bản trước đây không thể nào hòa hợp được. Hơn nữa, bây giờ lại xảy ra xung đột, y càng phớt lờ vẻ mặt của đối phương.

- Lý Minh Dương!

Chủ nhiệm Lãnh gần như bị tức điên lên, mặt gã đỏ gắt, tay run run chỉ vào đối phương. Nhìn điệu bộ như vậy dường như có vài phần muốn té xỉu do bị sốc.

Lý Minh Dường không thèm đếm xỉa, xoay người đi ra khỏi phòng họp. Phó chủ nhiệm Hoàng lập tức đi theo, chỉ để lại Chủ nhiệm Lãnh đứng đó ôm ngực thở hổn hển.

Lương Thần trở lại ký túc xá của mình. Vừa mới đẩy cửa bước vào đã thấy Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm ngồi trên giường, còn Diệp Tử Thanh đi đi lại lại dáng vẻ rất buồn chán. Nhìn thấy hắn trở về, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh mặt mày tươi tỉnh hơn. Lương Thần đã đi gần một tiếng, các cô ở ký túc xá đương nhiên buồn thiu. Diệp Tử Thanh thậm chí không kìm được muốn gọi điện cho Lương Thần, nhưng bị Diệp Thanh Oánh ngăn lại.

- Họ tìm anh có chuyện gì?

Diệp Tử Thanh vội hỏi, bởi vì cô rất nhạy cảm khi thấy sắc mặt Lương Thần dường như không tốt lắm. Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm cũng để ý thấy tâm trạng không vui của Lương Thần. Câu hỏi của Diệp Tử Thanh cũng đúng tâm ý mọi người.

- Nói là có vấn đề muốn tìm tôi xác minh một chút, là người của Ủy ban Kỷ luật thành phố tới, vừa rồi trong phòng họp của chi đội hình sự đã nói xong rồi!

Lương Thần cười cười, cố gắng tỏ ra không có gì. Tuy rằng đã biết bối cảnh của Phó bí thư Lý dũng mãnh, nhưng một ngày vụ án còn chưa xác định xong, hắn vẫn còn không nỡ. Đằng gia phản kích rất vô sỉ, nhưng quả thực muốn hành động thành công ác nghiệt và hiệu quả đi đôi với nhau.

- Người của Ủy ban Kỷ luật thành phố tới?

Ba người phụ nữ cùng giật mình kinh hãi. Diệp Thanh Oánh giọng quan tâm hỏi:

- Bọn họ tìm anh xác minh vấn đề gì? Quan trọng không?

Lương Thần đang định trả lời thì nghe thấy điện thoại trong túi quần hắn rung lên. Hắn lấy điện thoại ra a lô, lập tức nghe được giọng nói ôn hòa của Phó bí thư Lý:

- Tiểu Thần, chú nghe Minh Dương nói chuyện vừa xảy ra rồi, cậu ta vốn không hiểu chuyện, chú đã nhắc nhở cậu ta. Hãy thư giãn tinh thần, tiến độ bên kia tiến triển rất thuận lợi, đại khái là ngày mai phóng viên đài truyền hình đến, cũng muốn phỏng vấn cháu, cháu nên chuẩn bị một chút! Ừ, cứ vậy đi! Có việc gì thì gọi điện cho chú!

Tắt điện thoại, Lương Thần có chút suy nghĩ.

Phó bí thư Lý nói là Minh Dương, hẳn là vị Chủ nhiệm Lý kia. Nghĩ tới hai người cùng họ Lý, lại nghĩ tới Phó bí thư Lý xưng hô thân thiết với Lý Minh Dương, Lương Thần ngay lập tức hiểu ra. Nói vậy, Lý Minh Dương chắc hẳn là con cháu của Phó bí thư Lý. Không trách, Lý Minh Dương mới 27 tuổi đã trở thành Chủ nhiệm phòng giám sát của Ủy ban Kỷ luật thành phố.

Nhưng mà hắn đối với Lý Minh Dương quả thật không quan tâm lắm. Mâu thuẫn đã nảy sinh, còn muốn bắt tay giảng hòa thì chẳng khác nào hắn không nể mặt mình. Tuy nhiên cho dù thế nào, Phó bí thư Lý gọi điện tới làm cho hắn rất an tâm, tâm tình của hắn cũng tốt hẳn lên!

- Có người gửi cho anh hai trăm ngàn!

Lương Thần vô tình hay cố ý đưa mắt nhìn Vương Phi Hạm một cái cười nói:

- Các cán bộ điều tra của Ủy ban Kỷ luật nghi ngờ gia đình của người bị hại hối lộ anh, cho nên muốn anh làm rõ chuyện này.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Phi Hạm lộ vẻ giận dữ. Nhắc tới hai trăm ngàn, bà nhớ tới lúc trước ở bệnh viện huyện Tây Phong, vì để Oánh Oánh và Lương Thần không có dây mơ rễ má gì, bà đã dùng phương pháp cũ rích này như một phương thức hiệu nghiệm để giải quyết vấn đề.

Rõ ràng người thanh niên này oán hận sâu đậm cảnh tượng ngày đó, đang tìm cơ hội nhắc lại chuyện xưa!

- Đằng gia thật là vô sỉ!

Diệp Tử Thanh trong nháy mắt nghĩ ngay tới mưu mẹo trong đó, không khỏi phẫn nộ nói.

- Kết quả thế nào?

Diệp Thanh Oánh cũng lo lắng hỏi. Cô, chị Tử Thanh và mẹ đều tin Lương Thần trong sạch, nhưng đâu có tác dụng gì, mấu chốt còn phải xem kết quả điều tra của Ủy ban Kỷ luật.

- Không sao, đồng chí Ủy ban Kỷ luật mắt thần như đuốc, nhìn rõ mọi việc! Hơn nữa vị Chủ nhiệm Lý trẻ tuổi đầy triển vọng đó nhìn một cái là biết anh bị oan. Sau khi hiểu rõ hành động vô liêm sỉ của Đằng gia, lòng đầy căm phẫn quăng một tách trà xuống đất tỏ ý thông cảm với nỗi oan của anh. Thấy vậy, anh cũng quăng thêm một cái tách trà! Sau đó hai người nắm chặt tay chia xẻ sự cảm thông.

Lương Thần nghiêm trang nói.

- Tội nghiệp cho anh quá!

Diệp Thanh Oánh cười tươi như hoa, mặc dù biết rõ Lương Thần đang đùa nhưng nghe giọng điệu thoải mái, bằng trí thông minh của mình cô biết chuyện này chắc không có vấn đề gì.

Diệp Tử Thanh cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lương Thần. Trong khi nghe miêu tả vở hài kịch, cô cảm nhận được sự châm chọc và khinh thường. Vị Chủ nhiệm Lý trẻ tuổi đầy hứa hẹn kia nhất định là Lý Minh Dương. Mà để ý kỹ ý tứ trong lời nói của Lương Thần, cô theo phản ứng bản năng nghĩ Lương Thần và Lý Minh Dương nhất định xảy ra xung đột!

Trong lòng Diệp Tử Thanh rất chấn động, cô gắng hết sức phòng tránh mà sự tình vẫn xảy ra. Một khi Lý Minh Dương có ý đối địch với Lương Thần, con đường làm quan của Lương Thần ắt sinh ra nhiều bất lợi!

Mình đúng là kẻ gây họa! Diệp Tử Thanh tự chế giễu mình.

Diệp Tử Thanh dịu dàng mỉm cười nhìn người đàn ông duy nhất từ trước tới nay khiến cô động lòng. Nếu anh ấy đụng phải áp lực từ Lý gia hùng mạnh và Lý Minh Dương, cô chính là kẻ gây ra tai họa này, phải làm sao bây giờ?

Trước cửa tòa cao ốc phòng công an thành phố, Lý Minh Dương mặt âm trầm, miệng hút thuốc. Ánh mắt y nhìn chằm chằm vào chiếc xe BMW màu đỏ dừng ở dưới bậc thang, trong lòng không tránh khỏi lo lắng.

Chiếc xe này đối với y mà nói, quả thực rất quen thuộc. Lúc Diệp Tử Thanh mua chiếc xe này, y cũng đã đi cùng. Diệp Tử Thanh vì sao lại tới chỗ này? Đáp án mà y tưởng tượng ra khiến y giận dữ và ghen tị. Y để Phó chủ nhiệm Hoàng đi, một mình ở lại đây, mục đích chính là xác minh những gì mình suy đoán.

Hơn mười phút sau, Lý Minh Dương cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng thướt tha của Diệp Tử Thanh xuất hiện. Nhưng khiến y không ngờ tới là theo sau không chỉ có Lương Thần mà còn có hai người phụ nữ xinh đẹp khác. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ánh mắt của Lý Minh Dương ngưng trong giây lát. Cho dù là cô gái mặc váy trắng liền áo, thanh lịch tươi trẻ như bông hoa bách hợp hay vẻ đẹp thuần thục, quý phái của người phụ nữ lạnh lùng kia, nếu so sánh vẻ đẹp của Diệp Tử Thanh vẫn khiến người ta kinh ngạc nhất.

Hai người này là ai? Lý Minh Dương trong mắt hiện lên chút nghi hoặc, đồng thời lòng đố kị càng tăng lên. Nhìn họ nói nói cười cười rõ ràng là rất thân thiết. Rốt cuộc Lương Thần và ba người đó có quan hệ gì?

Cảm giác được có ánh mắt đang nhìn chăm chú nhìn mình, Diệp Tử Thanh đột nhiên dừng bước quay người. Nhìn thấy ánh mắt lộ vẻ u ám của Lý Minh Dương, Diệp Tử Thanh trong lòng giật thót nhưng trên mặt không lộ vẻ gì khác thường, chỉ thản nhiên cười nói, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của đôi phương, Lý Minh Dương tức giận hầm hầm đi sát tới, gọi to:

- Tử Thanh!

Nghe tiếng gọi phía sau, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm cùng quay đầu lại. Sau khi nhìn xem là ai, Lương Thần bĩu môi, sau đó xoay người nhìn Diệp Tử Thanh, cười nói thầm:

- Xem ra tình yêu đuổi theo em rồi!

Diệp Tử Thanh lườm hắn một cái, rồi đưa tay vuốt chiếc váy màu tím, ung dung chờ đợi Lý Minh Dương đến gần.

- Thật trùng hợp, lại gặp em ở đây!

Lý Minh Dương giấu tất cả cảm xúc tiêu cực trong lòng, vẻ mặt tươi cười, cảm nhận khí chất khác nhau của ba người phụ nữ xinh đẹp.

- Vâng!

Diệp Tử Thanh gật gật đầu, tỏ vẻ không biết, nói:

- Chủ nhiệm Lý tới cục công an làm việc, vậy không để lỡ việc của anh nữa!

- Đã xong rồi, một chút chuyện thôi mà!

Nghe thấy giọng điệu quen thuộc, Lý Minh Dương mỉm cười trong lúc sắc mặt không đổi nhưng hai tay nắm chặt lại, ánh mắt y chuyển sang hai người bên cạnh, hỏi:

- Tử Thanh, hai vị này là...?

- Đây là em của em Diệp Thanh Oánh, đây là dì Vương Phỉ Hạm!

Diệp Tử Thanh thản nhiên giới thiệu, lại chỉ vào Lý Minh Dương nói:

- Vị này là Chủ nhiệm Lý phòng giám sát của Ủy ban Kỷ luật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.