Quan Lộ Trầm Luân

Chương 148: Tình cờ gặp mặt



Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Người phụ nữ ngoảnh đầu lại, có chút không hài lòng. Bà ta bước lại mỉm cười nói:

- Phỉ Hạm à, thật là trùng hợp!

Nói xong lại liếc nhìn Diệp Thanh Oánh duyên dáng yêu kiều, thân thiết nói:

- Oánh Oánh ngày càng đẹp hơn!

- Dì Tiếu!

Diệp Thanh Oánh lễ phép cúi đầu chào. Đối phương là mẹ của Niếp Phong, đối với cô cũng có quan hệ rất tốt!

- Chủ nhiệm Tiếu!

Vương Kính Tùng và Vương Bàn Thạch cười đi tới. Hai người trước kia đã từng vài lần gặp phu nhân Thứ trưởng Bộ thương mại Niếp.

- Tổng giám đốc Vương!

Người phụ nữ tên Tiếu tỏ vẻ không ngờ. Sau đó tươi cười đi tới bắt tay hai ông chủ lớn trong ngành điện ảnh. Trước mắt, đối với huynh đệ họ Vương danh tiếng mới khởi sắc, mặc dù kém hơn những lão làng trong ngành điện ảnh khổng lồ như Chư Sinh, Tanaka, nhưng tuyệt đối không thể xem thường.

- Hai vị giám đốc sao lại có thời gian rảnh để tới Liêu Dương thế này? Hay là để tới thăm tôi sao?

Thứ trưởng phu nhân cố ý hỏi, giọng điệu lộ vẻ rất thoải mái

- Chủ yếu là tham dự buổi tiệc rượu ngày kia, tiện thể tới thăm em gái!

Vương Kính Tùng cười đáp.

- Vậy thật khéo, tôi lần này đến đây cũng vì tham gia hội triển lãm hàng cao cấp quốc tế tháng 10.

Chủ nhiệm Tiếu trên mặt có chút kinh ngạc. Sau đó liếc nhìn các đồng sự cách đó không xa và Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp dường như đang chờ, xin lỗi nói:

- Giám đốc Vương, tôi còn có việc. Chúng ta có thời gian nói chuyện sau nhé.

- Chị mau đi đi.

Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch vội vàng nói.

- Phỉ Hạm, Oánh Oánh! Tiểu Phong đang cùng các bạn ăn cơm, hình như hơi quá chén, mọi người có thể giúp tôi trông nom nó một chút không. Tôi thương lượng với chủ tịch Vương chút việc rồi quay lại ngay!

- Được, chị đi trước đi!

Vương Phỉ Hạm gật đầu đáp rồi đi xuống dưới. Bà đối với Niếp Phong cũng rất quý. Tuy rằng không có duyên phận với con gái mình nhưng dù sao bình thường cũng gọi dì, cũng nên quan tâm một chút.

- Vậy cảm ơn mọi người. Phỉ Hạm, mọi người đứng đợi ở cửa trước, tôi gọi điện bảo Tiểu Phong xuống.

Chủ nhiệm Tiếu hài lòng nói một câu, sau đó xoay người đi tới đám người Vương Hiểu Diệp.

Hai anh em Vương Kính Tùng cùng vợ con ở đại sảnh tách biệt với nhà Vương Phỉ Hạm, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi. Đoàn người Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm bước ra khỏi khách sạn Đế Hào, ở cửa đợi mấy phút thì thấy một đoàn nam nữ đi ra. Trong đó một người thanh niên được dìu chính là con trai của Thứ trưởng Niếp, Niếp Phong.

Lương Thần quét mắt nhìn đám nam nữ một cái, không khỏi nheo mắt lại. Trong nhóm quần áo chỉnh chu này, không ngờ phần lớn là người hắn quen. Có cháu trai cục trưởng Bộ, Bộ Phàm, người đã bị hắn đánh ở Tây Phong, cả Âu Dương Hạo. Còn có kẻ tiểu nhân Lam Phàm, người đã chụp ảnh Diệp Tử Thanh! Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, những người này cùng tụ tập ăn chơi một chỗ, cũng không có gì là lạ.

- Tử Thanh?

Lam Phàm liếc nhìn thấy Diệp Tử Thanh yểu điệu khêu gợi trong bộ váy màu tím, không khỏi cảm thấy niềm vui bất ngờ mà hô to.

- Thanh Oánh, anh yêu em. Em đừng rời bỏ anh!

Niếp Phong mở to mắt say lờ đờ, trong tầm mắt thấy bóng dáng cô gái xinh đẹp, lập tức vùng ra khỏi tay Lam Phàm và Bộ Phàm, xiêu vẹo bước tới Thanh Oánh.

Diệp Thanh Oánh cau mày, theo phản ứng bản năng, đi về phía sau Lương Thần.

Lương Thần tuy rằng chưa từng thấy qua nhưng muốn đoán ra thân phận của Niếp Phong cũng rất dễ. Vừa thấy đối phương muốn thừa dịp lợi dụng, hắn lập tức tiến lên hai bước, giơ tay đẩy Niếp Phong nồng nặc mùi rượu ra xa. Trong lòng thầm nói, chú em mau tỉnh đi, anh của chú em sẽ không cho chú em thực hiện được ý nguyện. Nếu không chê bạo lực, anh của chú em có thể thay Thanh Oánh an ủi chú em một chút!

- Tiểu Thần đỡ cậu ấy lên xe cô trước đi!

Vương Phỉ Hạm thở dài nhìn bộ dạng của Niếp Phong, trong lòng bà cũng không thoải mái, chỉ có thể sắp xếp cho Niếp Phong về nhà nghỉ, đợi phu nhân Tiếu tới rồi nói.

Lương Thần dạ một tiếng, dìu Niếp Phong về hướng chiếc BMW của Vương Phỉ Hạm. Chiếc xe hơn hai triệu nhân dân tệ này hắn đã từng đi một lần. Ôi, làm sao có thể miểu tả được niềm vui sướng khi đẩy kẻ khoa chân múa tay, nói xằng nói bậy vào ghế toa sau rồi đóng cửa xe lại.

Cùng lúc với Lương Thần dìu Niếp Phong về phía xe của Vương Phỉ Hạm, Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo và đám người còn lại cũng theo tới. Nhìn Diệp Tử Thanh bên cạnh người thanh niên trẻ tuổi tuấn tú khôi ngô, Vương Phỉ Hạm hơi ngạc nhiên. Bà thật sự không biết người thanh niên có tướng mạo xuất chúng này theo đuổi Tử Thanh từ bao giờ?

Diệp Tử Thanh không mặn mà nói chuyện với Lam Phàm. Đến khi chiếc xe BMW của mình chạy tới, rất rõ ràng nói lời tạm biệt đối phương. Sau đó cùng Thanh Oánh ngồi vào trong xe.

Nhìn hai chiếc xe chậm rãi chạy đi, trên khuôn mặt tuấn tú của Lam Phàm hiện lên vẻ lo lắng. Từ trước tới nay y vẫn là cái cuốc đào góc tường chuyên nghiệp, chưa từng có kỷ lục thất bại nào. Nhưng đối với khuôn mặt xinh đẹp khêu gợi như báu vật kia, y luôn gặp trở ngại. Trước mặt y là ba đóa hoa, ngoại trừ cô gái xinh đẹp tươi như hoa, ngay cả vẻ lãnh lùng diễm lệ của người phụ nữ đều cực kỳ hiếm có. Nếu như có thể sở hữu được cả ba, cho làm Hoàng đế cũng không đổi!

- Anh Lam, anh biết cô gái kia?

Bộ Phàm đã đi tới, tò mò hỏi.

- Ừ, biết. Tôi có ý với cô ấy chỉ tiếc là bị cô ấy từ chối!

Lam Phàm cười nhận điếu thuốc sau đó hít một hơi nhả ra một ngụm khói, tiếp đó làm như vô ý hỏi câu:

- Người kia cậu có biết không? Hình như làm ở cục công an thành phố?

- Anh nói tay họ Lương kia?

Bộ Phàm đi tới gần mấy cô gái, cố ý khinh thường nói:

- Là một con chó canh cửa thôi!

- Tiểu tử kia đúng là ăn cơm nhuyễn không biết làm quái gì mà lừa làm người yêu con gái người ta!

Vẻ mặt Âu Dương Hạo không che giấu nổi sự ghen tị thật sâu bên trong.

Nghe Bộ Phàm và Âu Dương Hạo nói, vài cô gái phản ứng không giống nhau. Cô gái đeo kính râm màu tím , nửa non khuôn mặt dấu dưới chiếc áo gió, khẽ nhíu nhíu mày. Còn cô gái kia thân hình cao gầy, khóe mắt lộ vẻ phong lưu quyến rũ cũng nhe răng cười, không biết là cảm thấy Bộ Phàm có gì thú vị hay là cảm nhận được trong giọng nói ê ẩm của Âu Dương Hạo có sự ghen tị!

- Anh Phàm, anh nói khó nghe quá! Cái gì mà chó với chó. Đó là anh trai của Lan Nguyệt, em không cho phép anh gọi người ta như vậy.

Khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn của Bộ Tiểu không bằng lòng, tức giận phản bác.

- Em quen hắn?

Bộ Phàm ngây người một chút. Hắn thật không ngờ em gái của mình lại quen Lương Thần.

- Khi nhập học, chính anh ấy và chị của Lan Nguyệt đã dẫn cô ấy tới báo danh!

Bộ Tiểu khẽ nói:

- Ạnh của Lan Nguyệt là đại đội trưởng, so với anh mạnh hơn nhiều!

- Hắn lấy cái gì so với anh, có tin anh có thể dùng tiền đập chết hắn không!?

Bộ Phàm không nhịn được, tức giận nói.

- Tiền đó cũng không phải của anh!

Bộ Tiểu nhe răng nói lại, nhìn trộm Lam Phàm, mặt đỏ lên nói:

- Có năng lực như anh Lam Phàm mở công ty riêng kiếm tiền đi nhé.

Cảm nhận được ánh mắt ngại ngùng của Bộ Tiểu, Lam Phàm giật mình. Nếu không suy xét tới thân phận của Bộ Khắc Kỷ, y đã tiến hành trêu đùa cô bé rồi. Rõ ràng là hai mươi tuổi mà giống như mười lăm, mười sáu vậy. Tuy rằng đêm đó y không đụng tới người đẹp nhưng cũng cảm nhận được hương vị con gái. Hơn nữa bên trong dáng vẻ lanh lợi nhỏ nhắn đó lại là một sự lợi hại.

Sau đó y chuyển sang cô gái bị chiếc kính râm che nửa non khuôn mặt. Dung mạo của minh tinh phái Ngọc Nữ này còn kém xa so với chị em nhà Diệp gia. Hơn nữa lăn lội trong làng giải trí thì gặp nhiều khó khăn hơn so với thiên kim gia đình giàu có như Diệp gia. Loại con gái này rất nhiều, y chắc chắn có cơ hội bỏ đối phương vào miệng.

Đang suy nghĩ, chợt nghe một âm thanh không bằng lòng:

- Lam Phàm, muộn quá rồi, đưa em về đi!

Ngoảnh đầu nhìn thấy vẻ mặt ghen tị của Đằng Kiều Kiều, Lam Phàm cười thản nhiên. Y biết vừa rồi mình nói với Diệp Tử Thanh nhiệt tình như vậy khiến cho cô này bất mãn. Vì thế khom người cung kính nhẹ nhàng nói:

- Nguyện vì mỹ nữ cống hiến hết mình!

Nhìn khuốn mặt anh tuấn mê người của đối phương, trong lòng Đằng Kiều Kiều dâng kên một trận say mê. Mặt ngoài rụt rè quay về mấy cô gái nói:

- Mộng Nghiên, Băng Băng, tôi về trước!

- Được, ngày kia gặp.

Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng và Bộ Tiểu cùng hướng về phía Đằng Kiều Kiều vẫy tay. Thấy Lam Phàm trọng sĩ, mở cửa xe, đỡ một tay cho Đằng Kiều Kiều ngồi vào trong chiếc xe Porsche màu đỏ chậm rãi chạy đi. Bộ Phàm và Âu Dương Hạo tràn trề hi vọng hướng về phía hai người còn lại hỏi:

- Còn sớm, chúng ta đi quán bar nhé?

- Xin lỗi, công ty có quy định rất nghiêm khắc. Buổi tối ra ngoài không được quá 9 giờ!

Bạch Băng cười nói:

- Bộ Phàm, Âu Dương hay là ngày kia trong bữa tiệc rượu chúng ta gặp lại nhé!

Đúng là bọn con gái õng ẹo! Tiểu Phàm và Ấu Dương Hạo trong lòng thầm mắng, nhưng trên mặt lại tỏ ra tràn đầy phong độ mỉm cười nói:

- Vậy cũng được, gặp nhau ở buổi tiệc rượu. Bye bye!

Trên đường về nhà, ngồi trong xe nhìn qua cửa kính ngắm cảnh đêm rực rỡ ánh đèn, Bạch Băng khẽ thở đài nói:

- Năm nay, bọn đàn ông tốt một chút đều bị chọn hết, còn lại không thông qua. Chẳng lẽ bổn cô nương phải chịu độc thân cả đời?

- Chị thích Lam Phàm?

Tô Mộng Nghiên tháo kính râm xuống, để lộ dung nhan thanh tú tựa như ảo mộng. Trong đôi mắt đẹp của nàng một đám sương mông lung phiêu tán mãi mãi. Làm cho người ta bất định không có cách nào nắm giữ, không thể có cảm giác nắm giữ.

Giống như tên của nàng vậy, nhẹ nhàng mờ ảo, xa xôi!

- Người đàn ông đó, ai thấy không động lòng!

Bạch Băng cười cười, giơ tay nhéo má Tô Mộng Nghiên trêu chọc nói:

- Em là hoa đã có chủ. Nhưng chỉ có cô bé ngốc mới không bị đàn ông đẹp trai hớp hồn!

Tô Mộng Nghiên cười hạnh phúc rồi lại lộ vẻ mơ màng. Ngày kia không biết anh ấy có tới hay không!

Về tới Diệp gia, Lương Thần để Niếp Phong đang bất tỉnh nhân sự nằm lên ghế sofa trong phòng khách. Diệp Thanh Oánh rót ly nước đặt trên bàn làm việc, sau đó hai người đóng cửa phòng khách.

Khoảng một tiếng sau, chuông cửa vang lên. Vương Phỉ Hạm đã nhận được điện thoại trước đó, ra mở cửa đón phu nhân Tiếu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.