Quan Lộ Trầm Luân

Chương 150: Tiệc rượu



Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz

- Anh quen với chú Phong?

Lương Thần lộ vẻ kinh ngạc suy đoán hỏi. Hắn thấy bóng dáng của chú Phong từ hai vệ sĩ của Lâm Tử Hiên. Cứ như là một cây kiếm thần bí chưa được rút ra khỏi bao, nhưng mà phát ra một sự sắc nhọn không gì địch nổi làm người khác phải khiếp sợ.

- Cậu quay về nói với anh ấy là Lan Kiếm và Hà Binh thì anh ấy sẽ biết!

Người đàn ông mặc đồ vest rút lại nụ cười, nhưng cách nói chuyện đã ôn hòa hơn rất nhiều.

Lương Thần biết chú Phong đã từng đi lính trong bộ đội. Võ cũng rất lợi hại, biết đâu chừng xuất thân từ bộ đội đặc chủng (đặc công) nào đó, người đàn ông trước mặt nhất định cũng vậy. Không cần biết nhiều, dò hỏi thử xem sao, thế là hắn giả vờ vui vẻ nói:

- Anh nhất định là chiến hữu của chú Phong rồi? Tôi cũng coi như một nửa đệ tử của chú Phong. Đều là người quen, có thể thương lượng được chứ? Tiệc rượu này tôi sẽ không đi đâu!

- Một nửa đệ tử?

Lan Kiếm có vẻ hơi giễu cợt, thản nhiên nói:

- Cậu có bản lĩnh một phần mười của Nghiêm Phong thì đêm đó đã không chiến thắng cực khổ như thế!

Ngưng một chút, lại nói:

- Chủ tịch không hề có ác ý với cậu, cậu không cần lo lắng quá!

Xem ra thì không đi không được rồi! Lương Thần cẩn thận suy nghĩ. Tên này nếu như quen biết với chú Phong, chắc là sẽ không gạt hắn, mà hắn đánh thì đánh không lại. Nếu như phải để người ta khiêng đi thì thôi bản thân biết điều một chút, sau đó không còn cách nào khác gật đầu nói:

- Được rồi, tôi đi với các anh!

- Mấy người là lưu manh sao?

Lan Nguyệt từ phía sau ló đầu ra, làm mặt quỷ với Lan Kiếm. Bĩu môi nói:

- Bản cô nương từng gặp qua những kẻ vô lại, nhưng chưa từng gặp qua kẻ ngang ngược như các anh! Không muốn đi mà ép phải đi theo, mấy người như vậy không phải gọi là mời khách, mà là cướp người!

Nghe sự phản đối của cô bé xinh đẹp, trong mắt Lan Kiếm và ba người đàn ông khác không khỏi có vẻ buồn cười. Vừa rồi Lan Kiếm và Lương Thần động thủ, lại không thấy cô bé này có chút lo sợ, giờ lại hùng hổ khiển trách họ.

Trong lòng đám người Lan Kiếm không hề có ý giận dữ, ngược lại cảm thấy cô bé xinh đẹp trắng trẻo như búp bê bằng sứ rất đáng yêu.

7 rưỡi tối, màn đêm hoàn toàn buông xuống, mặt trăng vừa nhú lên chưa lâu đã bị một đám mây đen che khuất. Mưa phùn lất phất, nhẹ nhàng làm ẩm ướt thành phố lịch sử lâu đời này.

Cánh cổng sơn đỏ to lớn phong cách cổ xưa, hai tượng sư tử trắng bằng đá cẩm thạch đứng uy nghiêm hai bên. Tấm bảng treo trên cao khắc bốn chữ vàng kiểu cổ xưa "Hội Quán Hoàng Triều". Bức tường có ba màu chủ đạo là đen trắng xám kết hợp với những tấm kính lớn, tạo nên một vẻ đẹp thần bí sang trọng cho toàn kiến trúc. Sự trang nghiêm của kiến trúc truyền thống đông phương kết hợp hoàn hảo với kiến trúc thời thượng đơn giản tạo nên phong cách kiến trúc độc đáo của Hội Quán Hoàng Triều.

Khoảng đất trống hai bên trái phải của hội quán là một khu vực đậu xe rộng lớn. Những chiếc xe con sang trọng dưới sự khúc xạ của ánh đèn, thỉnh thoảng hiện ra những ánh hào quang lấp lánh

Như Mercedes-Benz, Porsche, Audi, BMW, kể cả Aston Martin. Thậm chí còn có cả chiếc Lamborghini giá mấy chục triệu. Tính từ trong ra ngoài, không có chiếc nào dưới giá triệu tệ.

Một chiếc Maserati chở chủ tịch từ từ vào cửa lớn, cuối cùng đậu ở bãi đậu xe trước hội quán. Cửa xe mở ra, Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh mặc lễ phục dạ hội mở dù bước xuống xe, như ba đóa hoa xinh đẹp yêu kiều trong cơn mưa phùn.

Theo sau là hai chiếc xe Bentley, một chiếc Audi cũng dừng lại, hai anh em Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch đi cùng vợ con tuần tự bước xuống xe. Tiếu Na và con trai Nhiếp Phong cũng từ xe Audi bước ra.

Không chỉ có một, theo sau họ, xe con nối tiếp xe conchạy vào. Nhưng khi Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh và gia đình anh em họ Vương, Tiếu Na, mẹ con Nhiếp Phong đi vào cửa chính đại sảnh hội quánk thì Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo, Đằng Kiều Kiều, Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng, Bộ Tiểu Tiểu từ bãi giữ xe bên kia đi tới.

Sau khi Lam Phàm và Nhiếp Phong vốn đã thân quen chào hỏi nhau rồi thân mật chào hỏi Tiếu Na, ánh mắt không khỏi nhìn sang ba mẹ con xinh đẹp như những đóa hoa Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh.

- Đẹp trai quá!

Nhìn gương mặt điển trai của Lam Phàm, con gái thứ hai của Vương Bàn Thạch, Vương Đổng không khỏi khẽ thốt lên. Sau đó nhận phải ánh mắt không hài lòng của ba.

- Ông chủ!

Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng nhìn thấy anh em họ Vương, liền bước đến chào hỏi. Là nghệ nhân hợp đồng với Hoa Tinh, hai người trước mắt không nghi ngờ gì chính là người đứng đầu công ty mà họ kính trọng nhất.

Ba người Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo kinh ngạc, hai người đàn ông cùng mẹ con Vương Phi Hạm đến, chính là anh em họ Vương, chủ tịch truyền thông Hoa Tinh!

Vương Kính Tùng và Vương Bàn Thạch hơi hơi gật đầu với phong thái của kẻ bề trên.

Vừa lúc đó, một chiếc xe Limousine loại dài không tiếng động chạy đến cổng chính đại sảnh hội quán. Xe dài gần 7 mét, rộng 2 mét, đầu xe cao, và biểu tượng thiên sứ màu vàng cổ điển hàng trăm năm. Tôn quý, cổ điển chính là những từ hoàn hảo nhất để hình dung chiếc Rolls-Royce ảo ảnh huyền ảo, nguyên sơ này!

Chiếc xe to lớn đột nhiên chạy vào lập tức gây sự chú ý, kinh ngạc lộ rõ trên khuôn mặt của đám người Vương Kính Tùng, anh em họ Vương và cả Lam Phàm, trong lòng đều suy đoán rốt cuộc là vị khách quý nào có vinh dự đặc biệt như vậy, có thể khiến Hội quán Hoàng Triều điều chiếc xe vô cùng sang trọng nghênh đón.

Xe chậm rãi dừng lại, hai người đàn ông mặc áo gió màu đen từ cửa trước bước xuống, lần lượt chia ra hai bên cửa sau xe, cúi người mở cửa.

Hai cây dù được bật ra, vì bị cây dù che khuất nên ở góc đọ nào đó đám người anh em Vương Thị và Lam Phàm, Bộ Phàm chỉ có thể thấy hai người đàn ông mặc áo vest màu đen và bóng dáng một cô gái mặc màu hồng.

- Huyền ảo , nguyên sơ!

Yêu xe như sinh mạng, Bộ Phàm suýt xoa, không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình.

- Cái gì vậy?

Bộ Tiểu Tiểu không có chút hiểu biết gì về xe cộ, nghi ngờ hỏi.

- Nói em cũng không hiểu, tóm lại chiếc xe đó rất đắt! Thấy cây dù đó không, bốn mươi ngàn tệ!

Bộ Phàm vỗ vỗ vào đầu cô em họ cười nói.

- Gạt người ta hả?

Bộ Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn bóng dáng cô gái dưới cây dù, đột nhiên cô có cảm giác quen thuộc. Trong lúc tình cờ, chiếc dù hơi hơi lệch, lộ ra nửa gương mặt của cô gái xinh đẹp da trắng mịn như sứ. Bộ Tiểu Tiểu ngạc nhiên há hốc mồm, ngón tay nhỏ chỉ vào người phía trước một lúc sau mới nói một câu:

- Hình như là Lan Nguyệt đó!

Nghe Bộ Tiểu Tiểu khẽ thốt lên, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm liền ngẩn người, vội nhìn về hướng cửa chính của hội quán, nhưng hai người đàn ông mặc áo gió cầm dù đã che kín tầm nhìn của họ.

- Không thể nào! Lan Nguyệt nói sẽ không đến mà!

Bộ Tiểu Tiểu cắn ngón tay của mình, đó là cái tật mỗi khi cô ta có nghi vấn gì, sau đó bắt gặp là ánh mắt lạ thường của mọi người, ngượng ngùng cười nói:

- Có lẽ là em nhìn nhầm rồi

- Đi thôi

Hai anh em Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch gật đầu với Vương Phỉ Hạm, Tiếu Na, sau đó đi vào đại sảnh Hội quán Hoàng Triều.

Trong đại sảnh, ánh đèn rực rỡ. Hai dòng thác nước trong trẻo chảy hai bên vách tường đại sảnh, chảy xuống hồ nước tạo thành những bọt nước li ti, sau cùng chảy vào hồ phun nước dạng tháp ba tầng ở ngay trung tâm đại sảnh.

Trụ nước tinh xảo phun theo tiếng nhạc êm dịu, những con cá quý ngũ sắc miền nhiệt đới bơi lội dưới bể nước trong veo nhìn thấy đáy hình cánh hoa.

Vòm mái ngay trung tâm đại sảnh là một khoảng không bằng tấm kính hình tròn. Ngẩng đầu lên dường như có thể nhìn cảnh màn đêm xuyên qua tấm kính. Vô số ánh đèn li ti từ vòm máichiếu vào, giống như những tia thủy ngân, đem cả bầu trời đầy sao hạ xuống đại sảnh. Sân khấu được dựng tạm như một ranh giới chia đại sảnh thành hai khu vực, khu vực trước là nơi tổ chức tiệc, khu vực phía sau là khu triển lãm những sản phẩm xa xỉ.

Tại buổi dạ tiệc rực rỡ này, có hơn ba trăm danh nhân nổi tiếng các giới và gần trăm đơn vị truyền thông được mời đến dự.

Lúc này, những nam nữ thành nhóm thành tốp, tay cầm ly rượu đứng ở khắp nơi trong khu vực tổ chức tiệc. Sánh với những người đàn ông ăn mặc giản dị, những người phụ nữ quý phái, minh tinh, người mẫu cao có, kiều diễm có, mảnh mai có, đầy đặn có, khoác trên người những bộ trang phục dạ hội đa dạng về màu sắc và kiểu cách luôn tạo nên một khung cảnh rất đẹp mắt nơi tiệc rượu

Khi Vương Phỉ Hạm dẫn theo Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh đi vào đại sảnh, những ánh mắt ngưỡng mộ và kinh ngạc không hẹn mà cùng đều tập trung hướng vào họ.

Vương phi điện hạ đêm nay mặc một bộ lễ phục dạ hội màu xanh lam, thân hình đầy đặn được một lớp vải satin mềm mại bao bọc quanh để lộ ra làn da ngọc ngà trong những bước di chuyển của đôi giày cao gót màu xanh đậm. Ẩn sau chiếc váy thấp thoáng có thể nhìn thấy đôi chân nhỏ mịn màng trắng như tuyết. Trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ nở nụ cười lịch sự nhưng làm người khác thấy lạnh nhạt. Một Vương Phỉ Hạm xuất hiện giữa đám đông luôn là hình tượng xinh đẹp lạnh lùng và kiêu ngạo.

Diệp Thanh Óanh đi theo sau bà vẫn vẻ xinh đẹp điềm tĩnh, thanh lịch. Bộ lễ phục màu trắng ngà bó sát làm nổi bật những đường cong quyến rũ. Phía dưới bộ lễ phục là đôi chân thon dài, bước đi nhẹ nhàng, cứ như đóa hoa bách hợp sau cơn mưa đem đến cho người ta cảm giác tươi mát thoải mái.

Còn yêu tinh màu tím, vẫn là phong cách màu tím ngày thường, vừa cao quý vừa yêu kiều. Chiếc váy xếp li với thiết kế thắt lưng cao ngực thấp và thẳng dài đến gót chân, càng làm nổi bật thân hình cao ráo gợi cảm. Đôi mắt đẹp như màn đêm tĩnh lặng làm xốn xao những trái tim bình yên. Khi cô nhã nhặn đưa bàn tay ra lấy ly rượu nho đưa lên đôi môi mọng đỏ, khiến cho những anh chàng bồi bàn ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt si mê đắm nhìn theo gương mặt cô.

Đèn flash liên tục sáng lên, không ngừng xuất hiện từ nhiều góc độ khác nhau chụp ba cô gái xinh trong buổi tiệc.

Tiếu Na nhìn cậu con trai đang say đắm nhìn Diệp Thanh Óanh không chớp mắt, trong lòng thầm than, khó trách tiểu Phong lại say mê Óanh Óanh như vậy, một cô gái đẹp như trăng rằm, nếu đổi lại là ai cũng khó mà cưỡng nổi.

Lam Phàm không để ý tới bàn tay nhỏ bé của Đằng Kiều Kiều đang dùng lực véo cánh tay y, toàn bộ tâm trí tinh thần của y đã bị ba đóa hoa xinh đẹp lôi cuốn, lần đầu tiên trong đời, y có cảm giác đôi mắt không đủ sử dụng.

Diệp Thanh Óanh nhẹ nhàng nâng ly rượu, mắt nhìn những nam nữ xung quanh. Sau khi nghe có tiếng gọi tên Lan Nguyệt, việc trước tiên sau khi cô bước vào đại sảnh là nhìn xung quanh, tìm xem có bóng dáng quen thuộc hay không.

Không thể nào! Diệp Thanh Doanh lắc đầu, thầm thở dài. Cô quyết định sau khi buổi tiệc khai mạc sẽ sớm rời khỏi, cô không thích không khí nơi đây. Hơn nữa, cô càng muốn về với Lương Thần và cô bé.

Vương Phỉ Hạm nho nhã thưởng thức rượu nho, dường như vẫn ung dung lạnh nhạt như ngày thường, nhưng trong lòng bà lại thấp thỏm không yên.

Thật sự bà cũng không rõ trong lòng Lâm Tử Hiên nghĩ gì, gọi điện thoại cố tình nhắc nhở bà nhất định phải dẫn theo Thanh Óanh và Tử Thanh đến.

Đúng vậy, bà ta yêu cầu Óanh Óanh đến, không phải vì ý địnhkết hợp với Tiếu Na, mà là do lời cảnh cáo trước đó của Lâm Tử Hiên.

Vừa lúc này, Lương Thần và Lan Nguyệt cũng đã bị mời đến một căn phòng tại khu nghỉ ngơi cá nhân trong hội quán Hoàng Triều.

Nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, dường như già hơn cách đây hai tháng, Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy hắn không còn nghi kỵ và e ngại với y như trong tưởng tượng. Hắn bước lên trước một bước, lễ phép nói:

- Chủ tịch Lâm!

- Cậu đã đến rồi! Còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp nữa !

Lâm Tử Hiên trong lúc này giống như một bề trên rất thân thiết dễ gần, gương mặt từng trải nở nụ cười thản nhiên, nhìn chăm chú Lương Thần và Lan Nguyệt với ánh mắt dịu dàng lạ thường.

- Ông chính là vị chủ tịch thô bạo, cố làm cho bằng được, nhất định phải bắt chúng tôi đến tham dự buổi tiệc này đúng không?

Lan Nguyệt vẻ mặt rất hiếu kỳ, chút bất mãn đã tan biến khi nhìn thấy ông lão vừa già vừa tàn tật.

- Đúng vậy! Tính cách của anh cô rất cứng rắn, nếu không dùng bạo lực thì hắn sẽ không chịu làm theo!

Lâm Tử Hiên mỉm cười nhìn cô gái đáng yêu nói:

- Cháu tên Lan Nguyệt đúng không, bộ đồ bác chọn cho cháu có đẹp không?

- Đẹp lắm ạ!

Bất giác nhìn bộ lễ phục dạ hội tinh tế vừa vặn ở trên người, Lan Nguyệt hơi thẹn thùng gật đầu và nhẹ nhàng khom người thánh thót nói:

- Cám ơn bác Lâm!

Lương Thần trong lòng tâm động, không ngờ Chủ tịch Lâm lại biết tên của Lan Nguyệt, mà bất kể là bộ vest trên người mình hay bộ lễ phục của Lan Nguyệt đều rất vừa vặn, cứ như là được may đo. Từ đó có thể thấy, sự am hiểu của y về hắn không phải tầm thường.

Tuy là sự hiểu biết của hắn về hàng hiệu thế giới có hạn, nhưng cũng biết bộ vest mình đang mặc và đôi giày da đang đi đều không rẻ. Thậm chí có cả chiếc đồng hồ trên cổ tay, cây kẹp cà-vạt nhỏ độc đáo, và nút áo kim cương trên áo sơ mi, càng khỏi nói đến cây bật lửa bạch kim hàng giới hạn đính đầy kim cương. Tóm lại trên người hắn từ trong ra ngoài, toàn bộ được bao bọc bởi các vật phẩm xa xỉ. Lương Thần thật sự không rõ, đối phương trang bị cho hắn như vậy nhằm mục đích gì!

- Cậu mặc bộ vest này, rất thích hợp!

Lâm Tử Hiên nhẹ nhàng khen một câu, ông ta nói là sự thật. Với đôi vai rộng của Lương Thần, rất thích hợp mặc loại đồ vest này.

- Cứ cảm thấy có gì đó không được tự nhiên! Lương Thần cũng nói sự thật, vừa rồi cùng Lan Nguyệt đi vào đại sảnh. Bắt gặp nhiều ánh mắt đón chào, hắn cảm thấy toàn thân tê cứng. Ngồi trên chiếc xe sang trọng đi trên đường, nhìn gạt tàn thuốc như một tác phẩm nghệ thuật ở trên xe, hắn có cảm giác như đang nằm mơ!

- Cậu còn không bằng được cô bé Lan Nguyệt!

Lâm Tử Hiên nheo mắt lắc đầu nói.

Lương Thần có chút xấu hổ. Lan Nguyệt mặc bộ lễ phục dạ hội Armani, từ đầu đến cuối đều khá điềm tĩnh, tự nhiên, tưởng như ngày thường cũng mặc như vậy, khoác tay hắn đi vào đại sảnh, nhìn chung cũng thật sự có chút khí phách của đại gia:

- Tôi thấy không có thân phận đó, mặc long bào cũng không thể giống thái tử!

Lương Thần cười cười, nói ra cảm giác thực sự của chính mình.

- Bây giờ không giống, nhưng tương lai sẽ có một ngày giống

Lâm Tử Hiên đầy thâm ý nhìn Lương Thần, sau đó nhìn sang Lan Nguyệt mỉm cười nói:

- Tiểu Nguyệt, bác gọi con như vậy có ngại không? Nói bác biết, con nghĩ thế nào?

- Cháu nghĩ hả, sau này Lan Tiểu Nguyệt cháu sẽ có một ngày được mặc bộ y phục đắt hơn bộ này gấp mười lần, sẽ lợi hại hơn những người ở ngoài gấp trăm lần. Cho nên, trường hợp hôm nay không là gì cả!

Lan Nguyệt xua xua tay, nói không chút khiêm tốn .

Lâm Tử Hiên cười to, dùng tay chỉ vào Lương Thần nói:

- Cậu đó, đôi lúc cũng nên học hỏi ở cô em gái này của cậu, nếu không cho dù có ngày có long bào mặc, cậu cũng vì không tự tin mà bỏ lỡ cơ hội!

Lương Thần vuốt vuốt mũi ngượng ngùng cười, trong lòng nghĩ ta đây đâu có số làm hoàng đế, nếu như nghĩ những gì không có được, chẳng thà là làm việc cho đâu ra đấy.

Tuy nhiên nghe Lâm Tử Hiên nói vậy, hắn cũng nghĩ thông suốt. Mặc thì đã mặc rồi, đeo thì cũng đeo rồi, ông thích trưng diện cho tôi, tôi nhận rồi đi. Vừa lúc tôi cũng muốn cảm nhận cuộc sống thực tế của giới nhà giàu rốt cuộc như thế nào?

- Cũng sắp đến giờ rồi!

Lâm Tử Hiên nhìn đồng hồ treo trên tường, sau đó thản nhiên nói với Lương Thần:

- Chàng trai, đẩy tôi ra đại sảnh!

-Tôi?

Lương Thần chỉ vào cái mũi của mình, vô cùng kinh ngạc hỏi.

- Đúng, chính là cậu! Lâm Tử Hiên ánh mắt ẩn chứa chút đùa cợt nói:

- Bộ đồ trên người cậu tốn của tôi cả triệu bạc, tôi không xin cậu báo đáp, chỉ là muốn cậu giúp tôi đẩy xe thôi, cậu cảm thấy quá đáng sao?

Trong đại sảnh, cô con gái thứ hai của Vương Bàn Thạch là Vương Đổng kéo theo một thanh niên tuấn tú đến chỗ Vương Phi Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh,giọng khoe khoang nói:

- Đây là bạn trai của tôi, Văn Diệp, phó tổng giám đốc của khu Đại Trung Hoa Hào Nhã!

Lại quay sang cười duyên giới thiệu với người đàn ông:

- Đây là cô em, đây là em họ Thanh Óanh, Tử Thanh.

Văn Diệp không đặc biệt tuấn tú lắm, nhưng khí chất nho nhã thì rất xuất chúng. Nhìn đảo qua Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh, bất chợt lộ vẻ kinh ngạc liền nói:

- Chào mọi người, tôi tên Văn Diệp, lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh!

Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh lịch sự gật đầu, họ không có ấn tượng xấu với bạn trai của Vương Đổng.

Vương Bàn Thạch đi qua, nhẹ nhàng vỗ vai Văn Diệp. Văn Diệp liền cung kính gọi "chú Vương". Hành động đơn giản đó cũng có thể chứng minh mối quan hệ của Văn Diệp và Vương Đổng đã được sự đồng ý của Vương Bàn Thạch.

- Bạn trai của Óanh Óanh thế nào?

Vợ của Vương Bàn Thạch là Điền Dung cố ý hỏi Vương Phỉ Hạm.

- Không tệ, rất xứng đôi với Óanh Óanh!

Vương Phi Hạm trả lời cho có lệ.

- Thật ra tôi thấy, Óanh Óanh nhà chúng ta và công tử của Thứ trưởng Nhiếp cũng rất xứng đôi, chị xem hai người đứng gần nhau đẹp đôi

Điền Dung nửa đùa nửa thật nói. Ngữ điệu của Điền Dung có vẻ hơi cao khiến Tiếu Na đứng cách đó không xa nghe được, không khỏi nở nụ cười cảm ơn.

Vương Phi Hạm nhíu mày, thản nhiên nói:

- Tôi tôn trọng sự lựa chọn của Óanh Óanh!

Điền Dung không biết nói gì, cười mỉa, biết điều quay đi không nói thêm lời nào, trong lòng oán thầm sự ngoan cố của cô em chồng.

Đúng 8 giờ, tiếng nhạc trong sảnh đột nhiên dừng lại. Những nhóm người trong đại sảnh không hẹn mà cùng yên lặng, ánh mắt hướng về phía sân khấu được xây dựng tạm thời.

Chu Nam, Lý My người dẫn chương trình nổi tiếng bước lên sân khấu phát biểu, đại diện đơn vị tổ chức nhiệt liệt đón mừng các vị quan khách đã đến tham dự buổi tiệc. Sau đó trong đơn vị tổ chức, Dương Hoa chủ tịch công ty dịch vụ triển lãm Trung Thiên, Ủy viên xúc tiến thương mại quốc tế, lãnh đạo hiệp hội doanh nghiệp lần lượt bước lên phát biểu. Tiếu Na chủ tịch hội phát triển công nghiệp nhẹ quốc gia cũng lên phát biểu vài lời.

Sau khi đọc diễn văn, vốn là định do chủ tịch Tập đoàn Khai Sáng khu vực Châu Á Thái Bình Dương sẽ phụ trách phát biểu kết thúc, từ đó chính thức bắt đầu thưởng thức tiệc rượu đêm nay. Nhưng đúng lúc này phát ra một khúc nhạc.

Người đàn ông người Mỹ bụng phệ đứng trên sân khấu với vai trò là chủ tịch, đang chuẩn bị phát biểu thì theo phản xạ quay đầu lại, khom người xuống, đưa tay ra làm động tác "mời"

Theo ánh nhìn của vị chủ tịch này, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía đó. Nhìn về phía bên phải sân khấu thấy một người đàn ông ngồi xe lăn xuất hiện dưới ánh đèn, đứng sau lưng ông ta là một thanh niên cao ráo và một cô gái xinh đẹp mặc bộ lễ phục màu hồng.

Người đàn ông ngồi xe lăn nhẹ nhàng vẫy tay, động tác ngạo mạn như vương hầu. Sau khi thấy ông ta ra hiệu, vị chủ tịch đó mới sử dụng tiếng Hán lưu loát của mình tiếp tục phát biểu.

Chi tiết nhỏ này khiến cho những nhân vật nổi tiếng trong buổi tiệc thầm kinh ngạc, nhân vật có thể khiến chủ tịch cung kính như vậy rốt cuộc là thần thánh nơi nào?

- Lan Nguyệt!

Ánh mắt sắc bén của Bộ Tiểu Tiểu vừa nhìn đã nhận ra cô gái đứng sau lưng người đàn ông, hí hửng kêu thất thanh.

Mà cùng lúc đó, Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Óanh, Diệp Tử Thanh và người nhà của Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch, ngoài ra còn có Tiếu Na, Nhiếp Phong, Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo, đều nhận ra hình dáng chàng thanh niên cao ráo mặc đồ vest.

Sau đó, không ngoại trừ ai, tất cả mọi người đều có biểu hiện như bị hóa đá.

- Đó là tiểu Nguyệt, còn có anh của tiểu Nguyệt nữa!

Bộ Tiểu Tiểu cố mở to mắt nhìn người đứng trên sân khấu. Sau lưng cô, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo cũng lộ vẻ ngạc nhiên khó tin, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đồ vest.

Lương Thần, đúng là Lương Thần! Bộ Phàm và Âu Dương Hạo suy nghĩ nát óc cũng không hiểu, một cảnh sát nhỏ của cục cảnh sát thành phố sao có thể công khai xuất hiện ở đây.

Diệp Thanh Óanh thất thố che đôi môi hồng của mình, đôi mắt nhìn chăm chú người đàn ông đứng trên sân khấu. Trong lòng chấn động khó tả. Sao Lương Thần và Lan Nguyệt lại ở đây? Có quan hệ gì với người đàn ông đang ngồi xe lăn? Mà trước đó cô, Tử Thanh tỷ và mẹ cũng không nghe tin gì! Có phải Lương Thần và Lan Nguyệt cố ý che giấu để tạo cho họ một niềm vui bất ngờ?

Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh sau khi kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự thắc mắc. Họ biết rõ nội tình hơn người bên cạnh, biết được kế hoạch điên cuồng của Lâm Tử Hiên chọn Lương Thần trở thành người thừa kế. Nhưng họ lại không ngờ, Lâm Tử Hiên lại dẫn theo Lương Thần và Lan Nguyệt xuất hiện trong buổi tiệc! Đây có nghĩa là gì? Có phải là Lâm Tử Hiên đã nói rõ với Lương Thần, phải chăng Lương Thần đã biết rõ nội tình, và biết thời biết thế chấp nhận kế hoạch trăm lợi mà vô hại, thậm chí đó là kế hoạch từ trên trời rơi xuống?

- Ba, người đàn ông ngồi xe lăn là ai vậy?

Vương Đổng không kìm nổi hỏi khẽ. Trong lòng cô ta rất không cam tâm, trước đó còn thầm cười nhạo bạn trai của cô em họ Diệp Thanh Oánh không có tư cách tham dự những buổi tiệc sang trọng này, nhưng giờ đây, người ta không chỉ xuất hiện, mà còn nổi bật đứng trên chỗ cao nhất sân khấu nhìn họ.

Có lẽ là, có lẽ là một vị lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn của chúng ta! Vương Bàn Thạch giọng điệu không chắc chắn, lãnh đạo cấp cao hơn chủ tịch khu vực Châu Á Thái Bình Dương thì chỉ có giới hạn các vị như ông Schroeder chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Khai Sáng và phó chủ tịch Khương Việt, nhưng người ngồi xe lăn thì y chưa từng được gặp, hay đây là cổ đông lớn nào đó trong hội đồng quản trị của tập đoàn? Bỗng dưng, y nhớ lại tin đồn hai tháng trước, không khỏi run lên, theo bản năng quay đầu lại thì thấy anh mình Vương Kính Tùng cũng có ánh mắt kinh ngạc.

- Nhất định là chủ tịch Lâm!

Vương Kính Tùng lắp bắp nói.

- Chủ tịch Lâm nào?

Vợ của Vương Kính Tùng kinh ngạc hỏi. Không chỉ bà ta, Điền Dung cũng thấy kì lạ. Họ chưa từng nghe chồng nói về chủ tịch Lâm nào cả, còn với tên của ông Schroeder, Khương Việt, và những cái tên của đám người ông Gihen đang phát biểu trên sân khấu thì họ đã nghe đến thuộc rồi.

- Hai tháng trước, trong tập đoàn lan truyền một tin tức, Lâm Tử Hiên một trong những người sáng lập tập đoàn Khai Sáng đã khỏi bệnh từ nước ngoài trở về!

Vương Kính Tùng khẽ nói:

- Nghe nói chức vụ Chủ tịch tập đoàn đã để trống tám năm, hội đồng quản trị vẫn chưa sắp xếp người nhận chức, chỉ do phó chủ tịch Khương Việt tạm thời điều hành chức trách của chủ tịch, từ đó có thể thấy, địa vị của chủ tịch Lâm trong hội đồng quản trị tập đoàn quan trọng thế nào!

Triệu Văn Tuệ, Điền Dung, Vương Lỗi, Vương Ly, và Vương Đổng nghe đến nỗi ngơ ngác, chủ tịch tập đoàn Khai Sáng! Chẳng khác nào là cấp trên cùng của nhà mình và của ba!? Họ đều biết rất rõ công ty truyền thông Hoa Tinh, công ty môi giới Hoa Tinh, công ty Trung Thiên một trong những đơn vị tổ chức buổi tiệc hôm nay, toàn bộ đều là công ty con của tập đoàn Khai Sáng! Còn tên cảnh sát nhỏ mà trước giờ họ chẳng coi ra gì, nay lại có thể kiêu hãnh đứng sau lưng chủ tịch Lâm, nếu như nói hai người đó không có quan hệ gì thì có đánh chết bọn họ cũng không tin!

- Ba có nhìn nhầm không?

Vương Đổng cực kì không cam tâm hỏi. Thực tế trong lòng cô cũng biết, cho dù người đàn ông đó không phải chủ tịch Lâm, nhưng chắc chắn cũng là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Khai Sáng, dù thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi được sự thật là cô đã nhìm nhầm bạn trai của em họ mình.

Vừa lúc này, ông Gihen đã phát biểu xong, sau đó cất cao giọng nhiệt liệt nói:

- Kính thưa các quý ông, quý bà, các vị đều biết, từ khi tập đoàn Khai Sáng thành lập đến nay, đã trải qua hai mươi mấy năm sóng gió. Tôi rất vinh dự là một trong những nhân viên đầu tiên của tập đoàn, chứng kiến toàn bộ quá trình phát triển, cũng chính mắt nhìn thấy những người sáng lập tập đoàn làm thế nào từng bước tạo nên một truyền kỳ khiến người khác thán phục.

- Đêm nay là một đêm khiến cho người ta cảm thấy kích động và phấn chấn, không chỉ vì tổ chức buổi triển lãm các mặt hàng cao cấp quốc tế, quan trọng hơn nữa là vì ông Lâm Tử Hiên một trong những người sáng lập ra tập đoàn Khai Sáng, năm xưa là vua đầu tư Đông Phương vang danh khắp các nước, nay đã khỏi bệnh trở về. Quý vị thân mến! Chúng ta hãy nâng ly, gửi đến chủ tịch Lâm Tử Hiên lời chúc phúc nồng ấm, chúc ông luôn luôn khỏe mạnh!

Không thể không nói, công phu nịnh bợ của vị chủ tịch khu vực Châu Á Thái Bình Dương đã đạt đến cực đỉnh, lợi dụng tiếng Hán lưu loát kết hợp với những lời ca ngợi khiến cho người ta cảm thấy chân thành mà không giả tạo. Y từ tay người phục vụ đón lấy ly rượu, hướng về phía Lâm Tử Hiên giơ lên.

Dưới sự dẫn dắt của y, bao gồm cả Hội xúc tiến thương mại quốc tế, hiệp hội doanh nghiệp, một số lãnh đạo Ủy ban thành phố thành ủy Liêu Dương, người phụ trách của công ty thời trang, tập đoàn Bentley đều nâng ly . Một mặt là xuất phát từ lễ nghi, mặt khác, trong giới nổi tiếng không ít những tiền bối lớn tuổi đã từng nghe đến danh tiếng của vua đầu tư Lâm Tử Hiên năm xưa.

Đèn flash không ngừng sáng lên, một số phóng viên muốn tiếp cận chụp ảnh phỏng vấn, đều bị những vệ sĩ áo đen ngăn lại

- Xin lỗi, hiện nay chủ tịch không muốn bị quấy rầy!

Cách trả lời công thức hóa cùng với nét mặt lạnh nhạt của các anh vệ sĩ, khiến cho những phóng viên này phải dừng bước. Nhưng càng như thế, phóng viên càng cảm thấy đây là một nguồn tin vô cùng thu hút người xem.

Tiền Tiểu Yến, phóng viên tờ báo Danh Nhân nhắm ống kính ngay hướng hai nam một nữa chụp liên tục, ngay cả tiêu đề cô ta cũng đã nghĩ xong " Người đứng đầu tập đoàn Khai Sáng xuất hiện, vua đầu tư năm xưa bí mật trở về!" Moi thêm tin tức, đôi nam nữ bên cạnh chủ tịch Lâm bí ẩn cũng là đối tượng rất được chú ý, là con cái, hay thuộc hạ? Haha, nói chung tin này là một đề tài đáng để viết.

Anh em Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch và vợ con vô cùng kinh ngạc, còn Lam Phàm, Nhiếp Phong, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo cũng có nét mặt rất khó coi. Cuối cùng thì họ đã biết vị khách quý ngồi trên chiếc xe sang trọng huyền ảo rốt cuộc là ai! Bộ Tiểu Tiểu không có hoa mắt, đó quả thật là Lương Thần và em gái hắn Lan Nguyệt!

Sao lại như vậy? Không lẽ sự hiểu biết của họ về gia thế của Lương Thần là sai? Chẳng lẽ ẩn sau thân thế bình thường đó là một bối cảnh hùng hậu khiến người ta khó mà suy đoán? Con cháu quý tộc khiêm tốn? Hay là đứa con riêng vừa mới nhận lại của một đại gia?

Bộ Phàm như một con gà trống vừa bị đánh bại. Hôm trước y còn xem thường nói người ta là con chó trước cửa nhà… Nhưng giờ đây sự thật còn tệ hơn là một cái tát tai vang dội trên mặt của y, đối mặt với ánh mắt lạ thường của ba cô gái Đằng Kiều Kiều, Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng, y cảm thấy mặt nóng bừng!

Lam Phàm cũng không thể lý giải. Người này ở Tây Phong Long Nguyên có Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh che chở. Ở tỉnh có bí thư tỉnh ủy Lý chiếu cố, thậm chí ở đây, lại được đại gia tiếp đãi như thượng khách! Tiểu tử này quả nhiên là ngôi sao may mắn mà ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở?

- Thật không ngờ! Bạch Băng nhìn người đàn ông trên sân khấu, nói khẽ với Tô Mộng Nghiên:

- Chàng trai mà Bộ Phàm và Âu Dương Hạo ra sức chê bai, lại là một nhân vật có máu mặt. Mộng Nghiên, cô đoán xem hắn có quan hệ gì với chủ tịch Lâm? Tôi đoán là cha con, cô xem họ giống nhau lắm!

- Người đó họ Lương, chủ tịch Lâm họ Lâm

Tô Mộng Nghiên buồn cười đáp.

Ngày thường cô ít khi nhiểu chuyện, nhưng cảnh tượng đêm nay khiến cô có đôi chút hiếu kỳ.

- Có thể là con riêng, theo họ mẹ, trên ti vi thường diễn như vậy.

Bạch Băng cười ha ha. Sau đó đôi mắt đa tình lóe lên chút khát khao:

- Nếu như có thể nắm gọn trong tay anh chàng giàu có này, kiếp này bổn cô nương không còn cầu mong gì hơn nữa!

- Chẳng phải chị đã chấm Lam Phàm sao? Hơn nữa ba của Lam Phàm là chủ tịch thành phố, chú là phó chủ tịch tỉnh, bản thân thì mở công ty, điều kiện tương đối tốt rồi!

Tô Mộng Nghiên không hiểu nổi suy nghĩ của người chị em của mình.

- Mộng Nghiên, em hồ đồ thật hay giả vậy? Em có biết tổng tài sản của tập đoàn Khai Sáng là bao nhiêu không? Em có biết tập đoàn Khai Sáng đứng thứ mấy trên thế giới không? Em có biết là chủ tịch tập đoàn Khai Sáng chiếm bao nhiêu cổ phần trong đó, tài sản là bao nhiêu hay không?

Vẻ mặt Bạch Băng giống như giương nanh múa vuốt. Cuối cùng lại nhụt chí nói:

- Nói những điều này cũng không có tác dụng gì, chị em nhà họ Diệp đều là quốc sắc thiên hương, ai cũng xinh đẹp hơn bổn cô nương!

Lương Thần đứng ở phía sau Lâm Tử Hiên, nhìn xuống dưới khán đài thấy những tinh anh trong giới thương mại, những đại gia, trong lòng hắn lâng lâng cảm giác hư vinh.

- Cảm giác đứng trên sân khấu quan sát người khác có phải rất thoải mái, rất thích không?

Lâm Tử Hiên không có quay đầu lại, nhưng nói như có vẻ thấu hiểu trong lòng Lương Thần đang nghĩ gì.

Có một chút.

Lương Thần đỏ mặt, hắn biết bản thân là cáo mượn oai hùm. Hắn có thể tưởng tượng ra được, do quan hệ của Lâm Tử Hiên, những người đang đứng dưới khán đài nhất định đang suy đoán thân phận của hắn và Lan Nguyệt. Nhất định Thanh Óanh, Tử Thanh và dì Vương cũng nhìn thấy mình, chắc họ nhất định sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên? Hắn cố gắng nhìn, nhưng muốn tìm nhóm người của Diệp Thanh Óanh trong số bốn trăm vị khách ở trong đại sảnh quả thật hơi khó.

- Ở dưới khán đài, có viên chức nhà nước, những tinh anh giới doanh nhân, danh nhân xã hội, còn có những minh tinh nghệ nhân nổi tiếng, ai nấy đều ăn mặc cầu kỳ, sặc sỡ bắt mắt. Trong mắt của người bình thường, họ là đám người thượng lưu được ngưỡng mộ.

Lâm Tử Hiên giơ tay lên, nhẹ nhàng chỉ vào đám đông dưới khán đài. Lúc này buổi tiệc đã chính thức bắt đầu, đám người dưới khán đài tản ra, tay nâng ly rượu đi thưởng thức châu báu, đồng hồ, đồ da đắt tiền trong khu triển lãm phía sau sân khấu.

Lương Thần không nói gì, hắn mơ hồ cảm thấy, vị chủ tịch Lâm thích chỉ dạy hắn dường như lại dạy cho hắn một bài học mới về đời sống con người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.