Quan Lộ Trầm Luân

Chương 210: Cháu hối hận rồi



Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ăn cơm, không có gì lạ. Mỗi người hàng ngày đều phải ăn cơm. Ăn cơm cùng người khác, cũng rất bình thường. Ở nhà ăn cơm cùng cha mẹ, ở bên ngoài ăn cơm cùng cộng sự, bằng hữu hoặc là lãnh đạo. Nhưng trong một số thời điểm, bởi vì sự khác biệt về thân phận của người ăn cơm cùng, sẽ khiến cho một hành động bình thường cũng trở nên có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt.

Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn chủ động gọi Lương Thần đi ăn cơm trưa cùng. Trong mắt người bình thường thì tuyệt đối là một vinh quang lớn lao. Nhưng trong mắt Thủ tướng Phu nhân, vợ chồng Liên Tây Dược và ba chị em Liên gia cũng chỉ cảm thấy hơi giật mình mà thôi.

Nhưng điều khó tin này, khi chính mồm Lương Thần nói mình phải cùng Diệp lão ăn cơm trưa khiến tất cả mọi người bao gồm cả Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn, Thủ tướng phu nhân, vợ chồng Liên Tây Dược lẫn ba chị em Liên gia đều thay đổi sắc mặt.

Nhiều năm trước, nhân vật có thể cùng ăn chung với Diệp lão hình như chỉ có vài người. Nhưng cùng với tuổi càng lúc càng cao của Diệp lão thì tính tình dường như cũng càng ngày càng cổ quái. Vài năm gần đây có thể khiến Diệp lão lưu lại cùng ăn cơm cùng không tìm ra nổi một người! Không, hiện tại thì đã tìm ra một!

Liên Văn Chương bĩu môi, vừa định nói "Mày lại định khoác lác gì đây?" thì thấy người cảnh vệ Thiết Đại Trụ bên cạnh Diệp lão vươn tay làm động tác mời Lương Thần, nói:

- Đại tướng gọi cậu vào!

- Chú Lý, cô Nghiêm, Đình tỷ, cháu đi vào trước đây!

Lương Thần hướng tới nhà Bí thư Tỉnh ủy cười mà xin lỗi. Sau đó trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mẹ con Thủ tướng Phu nhân cùng với gia đình Liên Tây Dược, cất bước đi vào phòng điều trị đặc biệt nơi Diệp lão đang ở.

Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn cười cười, hướng về phía vợ con nói:

- Xem ra Tiểu Thần thật đúng là hợp tính tình Diệp lão! Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.

Sau khi nhà Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn đi, nhà Liên Tây Dược và ba chị em Liên gia cũng rời khỏi với tâm trạng vô cùng phức tạp. Thủ tướng Phu nhân và người con cả Lâm Tử Vũ biết trong khoảng thời gian ngắn không có cơ hội hỏi Lương Thần một câu, nên cũng đành phải đi ăn cơm trước!

Trong phòng điều trị đặc biệt, Lương Thần cùng vị đại tướng oai phong một cõi, chinh chiến cả đời ăn một bữa cơm trưa không hề thịnh soạn. Lượng cơm Diệp lão ăn rất ít, hơn nữa chỉ ăn đậu phụ là chính. Lương Thần cũng không kén chọn. Mặc dù có phần gò bó vì thân phận của Diệp lão, nhưng hắn chỉ ăn bằng 1/5 so với bình thường cũng đã dọn dẹp sạch sẽ đồ ăn trên bàn một cách nhanh chóng! Diệp lão và hai cận vệ mỉm cười nhìn không nói. Tiểu tử này ăn cơm quả thực rất nhanh nhẹn!

Buổi chiều, tại phòng điều trị đặc biệt. Lương Thần và Diệp lão cùng chơi cờ không dưới một tiếng rưỡi. Hiểu rõ tính tình của ông cụ, Lương Thần không thả nước đi, mà ngược lại còn đi những nước cờ trước nay chưa có với Diệp lão. Có thắng có thua, dường như trận cờ ngang sức ngang tài. Nhưng bên trong vẻ mặt mệt mỏi của Diệp lão lộ ra vài phần hưng phấn thỏa mãn. Cả đời xả thân vì nước, về già muốn tìm chút lạc thú cho chính mình quả thực không dễ dàng chút nào!

Lương Thần đúng là có con mắt tinh tường. Vừa thấy vẻ mặt Diệp lão có chút mệt mỏi, lại thấy hai người đàn ông trung niên hướng về phía hắn nháy mắt liên tục, lập tức đứng dậy cáo từ. Diệp lão cũng không giữ lại. Theo thói quen từ trước của mình, nửa tiếng sau bữa trưa, lão cần chợp mắt một lát để hồi phục tinh thần.

Khi Lương Thần đi ra khỏi bệnh viện nhân dân tỉnh, cơn gió lạnh táp thẳng vào mặt và cảm giác rét buốt đến thấu xương khiến trí não hắn trở nên tỉnh táo. Trở thành người thừa kế tài sản được Lâm Tử Hiên tuyên bố trước mặt mọi người, cùng đại tướng huyền thoại ăn cơm trưa rồi chơi cờ, với hắn mà nói tựa như một giấc mơ! Nghĩ lại, cũng có thể do những lời nói của Lâm Tử Hiên khiến trí não của hắn lâm vào trạng thái căng thẳng nên khi nhận ra thủ tướng đương nhiệm của nước công hòa cũng không kịp biểu lộ sự khiếp sợ như đáng ra phải thế. Rồi đến khi đã tỉnh táo lại đôi chút thì tiếp tục bị thân phận của ông cụ lừng danh kia thu hút hết đầu óc.

Lên xe trở về Cục Công an Thành phố. Lương Thần ngồi trong phòng làm việc của mình nghĩ ngợi lung tung hết cả buổi chiều. Đợi cho đến lúc lấy lại tinh thần, vô tình lại đúng lúc hết giờ làm. Một ngày đã trôi qua! Lương Thần thở dài, đội mũ cảnh sát rồi đi ra khỏi văn phòng, vừa lúc gặp đám người Đại đội phó Khương Bằng, Tiểu Trác Tử, rồi cùng nhau vào thang máy đi xuống lầu.

Lái xe cảnh sát về lại khu chung cư Hoa Sen. Lúc sắp tiến vào cổng khu chung cư, Lương Thần bỗng dưng phát hiện ở phía trước không xa kia là một chiếc xe hết sức quen thuộc. Xe của Vương Phỉ Hạm!

Bình thường thì cũng không vấn đề gì, nhưng sau cảnh tượng đêm qua, hắn thật sự không biết sau này mình phải lấy thái độ như thế nào để đối mặt với vị Vương phi lãnh diễm khiến trong lòng hắn vô cùng xao động nhưng không dám tùy tiện thay đổi hành động này.

Chiếc Maserati màu đen và xe cảnh sát cái trước cái sau đậu dưới lầu. Khi cửa xe mở ra, một cặp đùi thon đẹp đi boot da bước ra khỏi xe.

Vương Phỉ Hạm mặc áo khoác trắng bước xuống xe. Đôi mắt đẹp không biết vô tình hay cố ý nhìn lướt ra phía sau. Sau đó quẹt thẻ ra vào trước cửa tòa nhà, nghe thấy một tiếng "cạch" nhẹ rồi mở cửa đi vào.

Lương Thần cũng xuống xe. Khi phát hiện cửa tòa nhà vẫn chưa đóng hẳn, hắn giật mình biết rằng Vương Phỉ Hạm đã nhận ra hắn ở phía sau. Đi vào trong hành lang, nghe rõ tiếng bước chân ở trong hành lang vọng lại, trống ngực Lương Thần vô tình đập thình thịch.

Quãng đường hai tầng lầu thật sự là quá ngắn. Khi Lương Thần đến gần cửa nhà, hắn thấy Vương Phỉ Hạm rút chìa khóa từ trong túi xách ra chuẩn bị mở cửa.

- Cô!

Lần đầu tiên hắn cảm thấy xưng hộ như vậy thật không thuận miệng.

- Đã về rồi à?

Vương Phỉ Hạm không quay đầu mà chỉ khẽ hỏi một câu. Tay cầm chìa khóa nhưng cắm vài lần đều không vào trong lỗ ổ khóa, cuối cùng bất ngờ rơi xuống đất.

Lương Thần tiến đến nhặt chìa khóa lên, cắm vào ổ khóa rồi quay hai lần, lúc này cửa phòng mới mở ra. Liếc mắt nhìn trộm Vương Phỉ Hạm một cái, đã thấy đối phương quay mặt đi, nhưng cũng đủ thấy hai bên mang tai đã chuyển màu hồng.

Cởi giày đi vào phòng khách. Trong phòng yên lặng tĩnh mịch. Không ngờ Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đều không có ở nhà. Vương Phỉ Hạm đặt găng tay trên bàn trà, đang định cởi áo khoác trên người, nhưng lại thấy Lương Thần đang nhìn bà thất thần, trong ánh mắt dường như có vài phần si mê!

- Cháu nhìn cái gì?

Vương Phỉ Hạm trái tim cũng không kìm được mà nhảy dựng lên. Đôi mắt đẹp giả vờ nén giận, hướng Lương Thần hỏi.

- Không có gì!

Lương Thần phục hồi lại tinh thần, xấu hổ cười cười, sau đó ánh mắt có phần thay đổi. Hắn vừa nhớ tới vài thứ nhưng không tiện nói với đối phương.

Vương Phỉ Hạm trừng mắt liếc chàng trai một cái, cố gắng hết mình nói giọng điệu thản nhiên bình tĩnh:

- Cô đi nấu cơm, cháu gọi điện thoại cho Oánh Oánh và Tử Thanh hỏi hai chị em khi nào thì về!

Lương Thần làm theo. Kỳ thật hắn cũng thấy có chút lạ lùng. Giờ tan tầm của hai cô đều sớm hơn so với hắn, không lý nào lại về nhà muộn hơn hắn! Lấy điện thoại di động ra bấm số Diệp Thanh Oánh. Vài giây sau, hắn toại nguyện nghe được giọng nói êm ái của cô gái xinh đẹp:

- Thần, nửa giờ nữa em và Tử Thanh tỷ sẽ về. Anh không cần lo lắng đâu!

Biết hai cô không có gì bất trắc, Lương Thần tự nhiên liền cảm thấy yên tâm, đến nỗi Thanh Oánh và Tử Thanh làm gì hắn cũng không có hỏi. Bởi vì hắn tin là một lúc nữa khi hai cô trở về đương nhiên sẽ nói cho hắn.

Đi vào phòng bếp, hắn nhìn thấy thân hình duyên dáng của Vương Phỉ Hạm đã thay quần áo ở nhà. Dường như cảm nhận được sự xuất hiện của chàng trai, thân hình duyên dáng tột đỉnh đó có phần cứng đờ, rồi trong nháy mắt mọi động tác trở nên lộn xộn không có trình tự. Một tay nhanh chóng rửa rau quả, dường như muốn tìm dao làm bếp, nhưng lại cầm cái bát canh lên. Phát hiện lấy không đúng, đem bát canh trả lại vị trí cũ, rồi lại không chú tâm chạm vào hộp gia vị.

Tay chân luống cuống chỉnh lại hộp gia vị, Vương Phỉ Hạm vội vàng cầm dao làm bếp, nhằm thẳng tay kia của mình khoa tay múa chân.

Bà cô của tôi ơi!

Lương Thần nhanh tay mau mắt tiến lên. Một tay nắm lấy cổ tay đối phương, lúc này mới diệt trừ được tai họa đổ máu của Vương Phỉ Hạm. Dao làm bếp rơi xuống thớt. Vương Phỉ Hạm quay đầu lại. Sau một hồi ngơ ngác nhìn Lương Thần, trong đôi mắt đẹp bỗng nhiên trào ra dòng nước mịt mờ, thân thể mềm mại dường như không còn đủ nửa phần sinh khí lảo đảo ngã về phía sau.

Lương Thần vội vàng giơ tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của đối phương, để cho thân thể mềm mại của Vương Phỉ Hạm ngửa ra sau tựa vào ngực của mình.

- Tôi xong rồi, thực sự xong rồi!

Nước mắt chảy xuống hai bên má bóng loáng như ngọc. Trong lời nói của Vương Phỉ Hạm tràn đầy cảm giác mơ màng và bất lực. Giữa lúc lơ đãng, bà đã đánh mất cái bình tĩnh tự phụ, mạnh mẽ kiêu ngạo của chính mình. Bà cũng từng nghĩ tới, một khi đã bước đi một bướcthì sẽ không thể quay trở lại. Nhưng bà lại chưa từng nghĩ rằng, bà của hiện tại dường như so vớimột thiếu nữ mới biết yêu lần đầu còn có phần bối rối và khổ sở hơn!

- Không sao, không sao!

Lương Thần nhẹ giọng vỗ về người phụ nữ. Hắn có phần hiểu rõ lý do không chế ngự được cảm xúc của đối phương. Trong lòng không khỏi ngổn ngang trăm mối cảm xúc, rốt cuộc lại cảm thấy có chút hối tiếc về hành động lỗ mãng của mình tối hôm qua.

Lẳng lặng mà tựa vào lòng chàng trai gần năm, sáu phút, tâm trạng Vương Phỉ Hạm dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng bà lại luyến tiếc những cái ôm ấp mạnh mẽ, liền hơi ngoảnh đầu nhìn vào chiếc cằm góc cạnh của chàng trai, yếu ớt nói:

- Tôi thật có lỗi với Oánh Oánh, cũng thật có lỗi với cháu!

Thân thể Lương Thần cứng đờ. Có lỗi với Oánh Oánh ư? Hắn đã sớm rất có lỗi! Từ mỹ nữ minh tinh Bạch Băng đến Diệp Tử Thanh, Tô Mộng Nghiên, rồi giờ lại đến Vương Phỉ Hạm. Ba người con gái đầu tiên có thể nói như Lâm Tử Hiên là "cưỡng ép", là hành động bất đắc dĩ, nhưng đối với Vương Phỉ Hạm thì hắn thật sự không khống chế được cảm xúc trong lòng! Hắn không cần lập cái gì gọi là điện thờ. Nhưng trong lòng hắn, từ đầu tới giờ Vương Phỉ Hạm luôn là một nữ thần đứng trên đỉnh cao. Hắn chưa từng nghĩ đến việc một ngày nào đó nữ thần lại trở thành một người phàm tục!

- Cô có biết lúc cháu bước vào cửa, vì sao lại nhìn cô như vậy không?

Lương Thần nhẹ nhàng áp mặt mình trên gương mặt mịn màng của đối phương, hạ giọng nói:

- Cháu thấy cô mặc chiếc áo khoác màu trắng kia, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên cháu và cô gặp mặt!

Vương Phỉ Hạm trong đầu ngẩn ngơ một hồi. Trí nhớ của bà được những lời này của đối phương gợi mở, cũng nhớ lại những ngày tháng hai đầu năm, bà ở bệnh viện Tây Phong, lần đầu tiên nhìn thấy cậu thanh niên trẻ có khuôn mặt rất giống Lâm Tử Hiên này. Khi đó bà có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, về sau bà lại có cảm xúc phi luân thường đạo lý như thế này đối với hắn.

- Lúc đó cô cũng mặc chiếc áo khoác màu trắng kia, tóc cũng bới như vậy! Xinh đẹp mà lại lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy kiều diễm không gì sánh được!

Lương Thần tiếp tục thấp giọng nói:

- Khi đó cháu đã từng tưởng tượng, nếu có thể có được một người phụ nữ cao quý xinh đẹp diễm lệ như vậy, sẽ là vinh hạnh lớn nhất của cả cuộc đời một người đàn ông.

Thân thể mềm mại của Vương Phỉ Hạm run lên. Tiếng chàng trai vẫn thì thầm bên tai:

- Cho nên cháu thật sự hối hận rồi! Đêm qua, cháu không nên để cô rời khỏi!

..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.