Lương Thần nhẹ nhàng đặt điện thoại lên trên bàn làm việc, ánh mắt hắn dừng lại ở tấm ảnh đã ngã vàng. Trong ba người, Lâm Tử Hiên tuổi còn trẻ tao nhã nho nhã, hoàn toàn không không có biểu hiện gì của sự mạnh mẽ, cứng rắn, sắc bén. Hắn nhớ không rõ ở đâu có xem qua một câu: Có thể khiến cho tâm tính của một người có sự thay đổi lớn, ngoại trừ người đó trải qua sự cực khổ, thì chính là tình cảm suy sụp. Vị Chủ tịch Lâm rốt cuộc thuộc loại nào?
Hắn đã đoán được, sự thay đổi của Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm đều có liên quan tới Lâm Tử Hiên. Nhưng dụng ý đích thức của Lâm Tử Hiên, với hắn mà nói còn là một bí ẩn khó hiểu. Lâm Tử Hiên vì sao đối với hắn tốt như vậy? Có lẽ là bởi vì hắn và đối phương diện mạo có chút tương tự? Hay là theo như lời nói của Lâm Tử Hiên, đây chỉ là một trò đùa quái đản của lão già đáng thương trước khi rời khỏi thế giới này? Cửa thư phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, tiếng bước chân chầm chậm phía sau Lương Thần vang lên. Theo sau, một đôi cánh tay ngọc từ sau lưng chồm tới ôm cổ hắn, hai má bóng loáng nhẵn nhụi áp trên gương mặt của hắn. Lương Thần không cần quay đầu lại cũng biết người đến là ai. Trong ba người con gái, có thể chủ động làm ra những động tác thân thiết với hắn như vậy, chỉ có thể là tiểu yêu tinh.
Quay đầu, thuận thế ôm cái eo nhỏ nhắn của Diệp Tử Thanh, Lương Thần chú ý trong đôi mắt tiểu yêu tinh hồn xiêu phách lạc dập dờn một kiểu tình cảm gợi tình.
- Chuyện của chúng ta, Thanh Oánh dường như đã đã biết!
Lương Thần nhẹ giọng nói:
- Khi buổi chiều anh trở về nhà, cô ấy hỏi anh! Anh không có cách nào nói dối, liền thừa nhận!
- Ừ! Em lúc ấy nghe được, anh nói anh thích em!
Diệp Tử Thanh hai tay quấn lấy cổ hắn, trên gương mặt quyến rũ hiện ra vẻ vui sướng. Sự niềm nở trong đôi mắt của cô ấy gần như tan chảy trong tầm mắt của người thanh niên.
- Em nghe được ở đâu? Em lúc ấy đang ở đâu nhỉ?
Lương Thần ngạc nhiên hỏi. Diệp Tử Thanh rõ ràng trở về nhà sau cùng, làm sao có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa hắn và Thanh Oánh?
- Lúc Tiểu Oánh Oánh chất vấn anh, di động đang ở chế độ mở!
Diệp Tử Thanh chỉ nói một câu, Lương Thần cũng đã hoàn toàn hiểu rõ. Câu hỏi của Thanh Oánh rõ ràng là có dự mưu. Hai chị em này rõ ràng sớm đã giăng bẫy để cho hắn chui vào. Thảo nào khi ở nhà bếp chuẩn bị cho bữa cơm chiều, Diệp Tử Thanh đã nói "Cảm ơn anh, anh đã cho em biết, em có giá trị như thế nào ở trong lòng của anh".
- Lương Thần, anh biết không. Em lúc ấy thực sự sợ anh nói những câu phủ nhận. Như vậy cho dù em thích anh, em cũng sẽ bắt buộc mình rời khỏi anh.
Môi của Diệp Tử Thanh kề sát bên tai Lương Thần, thấp giọng nỉ non nói:
- Em rất vui, em thực thật rất vui!
- Đồ ngốc, anh vốn là thích em!
Lương Thần trong lòng dâng lên một sự thương hại. Hắn ngược lại không nghĩ tới câu trả lời của hắn đối với Diệp Tử Thanh quan trọng như thế. Đồng thời trong lòng cùng lúc là sợ. Lúc ấy nếu lập trường không kiên định, như vậy mọi chuyện sẽ hư bột hư đường. Tử Thanh và Thanh Oánh cả hai đều sẽ rời bỏ hắn! Điều này rõ ràng chính là nhằm vào hắn, để cho hắn đứng trước thử thách. May mà hắn dường như gắng gượng vượt qua cửa ải trót lọt!
- Sau này phải đối xử tốt với em, đối xử tốt với Tiểu Oánh Oánh, cũng như đối xử tốt với dì!
Hai tay Diệp Tử Thanh siết chặt. Dường như đem thân hình đẫy đà của cô tựa vào trong ngực của người thanh niên.
Lương Thần trong lòng nhảy rộn, hắn rốt cục có thể hoàn toàn xác định, ở Vương Phỉ Hạm sự tình, Diệp Tử Thanh cũng là hoàn toàn cảm kích. Đây là mối quan hệ hỗn loạn không thể nào rõ ràng. Nếu như đối với Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh hai cô hắn có quyền sở hữu tận hưởng hạnh phúc, nhưng đối với Vương Phỉ Hạm, người đàn bà mang thân phận cấm kỵ lại cuối cùng là một sự tồn tại khó sắp xếp cho thỏa đáng.
Diệp Thanh Oánh có thể ngầm đồng ý tình cảm mà hắn dành cho Diệp Tử Thanh, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn nếu hắn có tình cảm với Vương Phỉ Hạm.
- Thanh Oánh và cô đâu?
Lương Thần nhẹ giọng hỏi một câu. Diệp Tử Thanh đi về lâu như vậy, cũng không thấy Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm có động tĩnh gì. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất kỳ quái.
- Dì và Tiểu Oánh Oánh đang tắm rửa, chờ bọn họ ra, em cũng đi tắm!
Diệp Tử Thanh thả lỏng cánh tay, hai tay nâng khuôn mặt Lương Thần mỉm cười duyên dáng nói:
- Trưởng phòng, chút nữa có muốn em chà lưng cho anh không?
- Tiểu yêu tinh!
Đối diện với sự gợi cảm khiêu khích của cô, Lương Thần không khỏi bụng nóng lên. Giả vờ mắng một câu, sau đó cúi đầu hống hách mà hôn lên đôi môi ngọt ngào mềm mại của đối phương.
Trong phòng tắm hơi nước bốc lên, Vương Phỉ Hạm ngọc thể đầy đặn nằm bên trong bồn tắm lớn, bộ ngực no tròn trắng như tuyết lấp ló dưới mặt nước, mơ hồ có thể thấy được hai nhủ hoa đỏ bừng hai điểm. Diệp Thanh Oánh cầm vòi sen, tùy ý phun dòng nước ấm áp trên cơ thể hoàn mỹ của Vương Phỉ Hạm.
Đôi mắt đẹp của Vương Phỉ Hạm từ đầu đến cuối đều không có rời khỏi thân thể cô con gái. Chỉ có thiếu nữ thuần khiết mới có hơi thở thanh xuân. Cái loại thiếu nữ thanh khiết trong trắng không nhuốm bụi trần, cũng là năm đó bà đã trải qua! Mà loại ngây ngô và thuần khiết đó chung quy cũng sẽ tăng trưởng theo tuổi tác, giống như lễ rửa tội mà trở thành một người con gái lộng lẫy thành thục, như một quả chín rồi cuối cùng một ngày cũng có người đến hái! Mà ai mới là người may mắn đó? Nó là một vấn đề đơn giản gần như là phép tính một cộng một bằng hai!
- Con gái cưng của mẹ!
Vương Phỉ Hạm nhẹ nhàng mở miệng nói.
- Mẹ, có chuyện gì vậy?
Thấy ánh mắt mẹ nhìn chăm chú vào thân thể của cô, Diệp Thanh Oánh trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ, thấp giọng đáp.
- Không có gì!"
Vương Phỉ Hạm lắc đầu. Trong ánh mắt sâu tự biết mình phải xin lỗi con gái, nhưng hiện tại bà không thể thốt nên lời. Thời hạn mà Lâm Tử Hiên đưa ra chính là mùng 3 tháng Hai âm lịch. Thời gian đến lúc đó cũng còn chưa đầy nửa tháng. Bà chung quy cũng muốn sa ngã! Như vậy cơ hội thích hợp nhất là chính là ở đêm nay!
Vương Phỉ Hạm đem ngọc thể vùi vào trong nước, hai tay dùng sức tạo áp lực lên bầu ngực no tròn đầy sung mãn. Có chút đau nhưng cũng có chút kích thích.
Lương Thần ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn đảo qua khuôn mặt của ba người nữ là Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz
Những gương mặt trắng trẻo hiện lên sự đỏ ửng tự nhiên, ánh mắt đẹp như sóng nước dập dờn dưới ánh đèn chiếu xuống, bọn họ sau khi tắm xong càng hiện ra vẻ tươi đẹp vô song, làm dao động lòng người. Nhẹ nhàng hít một hơi, bên trong miệng mũi hắn toàn mùi thơm sâu kín của cơ thể các cô!
- Anh vừa rồi cùng với Chủ tịch Lâm nói chuyện điện thoại. Ông ta ngày mai sắp sửa đi nước Mĩ làm phẫu thuật tim! Nghe nói, giải phẫu xác xuất thành công không cao lắm, khoảng hai mươi phần trăm (20%)!
Trong lúc nói chuyện phiếm, Lương Thần vô tình cố ý để lộ ra này tin tức, sau đó để ý xem thần sắc của ba người phụ nữ này.
Sau khi Lương Thần nói những lời này, trong phòng khách lập tức nhất thời lặng ngắt như tờ. Lương Thần chú ý tới, trên gương mặt của ba người phụ nữ đều lộ ra vẻ mặt khác thường.
- Mẹ có chút mệt, mẹ đi ngủ trước.
Một lúc sau, Vương Phỉ Hạm xa xôi nói một câu. Theo sau thần sắc phức tạp mà đứng lên, đi về phía phòng ngủ của bà.
Vận mệnh thật khó lường, làm bà hạ quyết tâm đêm nay đi bước cuối cùng, rồi lại bỗng nhiên nghe được tin tức ngoài ý muốn này. Hai mươi phần trăm (20%)! Nếu không xuất hiện kỳ tích, như vậy gần như chính là tuyên án tử hình Lâm Tử Hiên. Nếu như Lâm Tử Hiên chết, bà có cảm thấy thẹn khi cùng bạn trai của con gái quan hệ không?
Kia cứ như vậy đi! Mọi thứ dừng ở đây! Vương Phỉ Hạm nhìn vào gương, dùng hàm răng hung hăng cắn vào bờ môi đỏ mọng của bà. Ở trong gương, bà như thấy được chính mình đang cố gắng kiên quyết, khốn khổ đấu tranh với bản thân!
Vào ban đêm, lúc Diệp Tử Thanh rời giường cũng lại một lần nữa mời Vương Phỉ Hạm tham gia vào sự sa đọa thêm lần nữa, nhưng Vương Phỉ Hạm cự tuyệt. Diệp Tử Thanh cũng không cảm thấy bất ngờ, cũng không có khuyên bảo, chỉ có điều nói nhỏ giọng bên tai Vương Phỉ Hạm:
- Dì, có một số việc trong cuộc đời này bất kể như thế nào cũng tránh không khỏi, trốn không thoát đâu! Hãy tin tưởng con, cho dù dì cố gắng thế nào, giãy dụa thế nào, cuối cùng kết quả đều không có gì thay đổi! Dì biết đây là cái gì không? Đây chính là số mệnh đã định!
Tại nơi này, buổi tối, Lương Thần một lần nữa cảm nhận được sự hừng hực, khí thế nhiệt tình của tiểu yêu tinh. Vốn trời sinh ra đã là báu vật khêu gợi nên cô đã dùng hết mọi thủ đoạn lấy lòng hắn. Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng được cất lên thì cô cảm nhận được phần đàn ông của hắn đâm thủng nơi cửa mình. Lương Thần cảm thấy, thư phòng nho nhỏ này chính là thiên đường chốn nhân gian!
Sáng sớm hôm sau, sau khi bọn họ ăn cơm xong, mọi người nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Lương Thần đi ra mở cửa, chỉ thấy cô bé Lan Nguyệt mặc áo lông trắng nhanh chân bước lên, không khỏi phân trần mà ôm chằm hắn, dịu dàng nói:
- Tiểu Thần ca, em nhớ anh muốn chết!
Cô gái nhỏ này! Đối với biểu hiện vô cùng thân thiết của Lan Nguyệt, Lương Thần hết sức thoải mái, chỉ có điều hắn bỗng nhiên thấy ở trước cửa còn có một người đàn ông đang đứng, thì không khỏi vỗ vỗ sau lưng Lan Nguyệt nói:
- Mau vào trong nhà, bên ngoài lạnh lắm.
Lại hướng về người đàn ông trung niên đang đứng thẳng nói:
- Chú cũng mau vào đi.
- Đây là đồ vật Chủ tịch Lâm đưa cho cậu!
Lan Kiếm lấy ra một phong thư, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Tôi sẽ không vào quấy rầy, nhớ rõ khi quay về Giang Vân nhớ cho tôi biết, trong phong thư này có số điện thoại của tôi!
- Lan thúc tạm biệt!
Cô bé Lan Nguyệt giòn tan hô một câu.
- Tiểu Nguyệt tạm biệt!
Trên mặt Lan Kiếm lộ ra vẻ tươi cười hiếm khi thấy đáp, sau đó xoay người đi xuống lầu.
Cầm phong thư không dày không mỏng, Lương Thần biết tin tức này có liên quan đến huyện Giang Vân, hẳn là do Lâm Tử Hiên thu thập được. Đóng cửa lại, xoay người trở vào trong phòng khách, chỉ thấy Lan Nguyệt cởi áo khoát ngoài thân thiết ôm Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, miệng ngọt ngào nói cùng một câu:
- Dì, chị Thanh Oánh, chị Tử Thanh, em nhớ mọi người chết đi được.
Tối hôm qua Lan Nguyệt cùng các bạn ăn sinh nhật, cho nên chưa kịp trở về. Sáng sớm hôm sau khi chuẩn bị đón xe về nhà thì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngay tại cổng khu ký túc xá đụng phải một trong những vệ sĩ của Lâm Tử Hiên là Lan Kiếm.
Lương Thần trở lại thư phòng, đem phong thư ra đọc. Sau khi cẩn thận xem qua một lần, cặp lông mày của hắn không khỏi hơi nhíu lại, vẻ mặt cũng trịnh trọng lên. Thật lâu sau, hắn buông tờ giấy xuống, theo bản năng mà lấy tay đánh nhẹ trên mặt bàn. Nếu không phải Lâm Tử Hiên đưa tới cho hắn tư liệu này, hắn cho dù như thế nào cũng không nghĩ đến, một huyện nho nhỏ như vậy lại có nhiều sâu bọ lẫn lộn thế này.
Tổ chức băng đảng Vân Long lộng hành. Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân, cho vay nặng lãi giống như quỷ hút máu! Bọn cán bộ vùng này bè phái hết sức nghiêm trọng. Còn những chủ mỏ quặng thâm căn cố đế ở cái huyện này thì hàng năm đều tốn hàng trăm ngàn tệ tặng biếu quà cáp cho các lãnh đạo ở thành phố.
Chuyện người ta hắn có thể mặc kệ, nhưng liên quan tới hắn, người chỉ có một mẫu ruộng và ba phần đất, có thể dễ dàng tha thứ cho những tên kiêu căng ương ngạnh ỷ thế làm bậy sao?