Quan Lộ Trầm Luân

Chương 240: Gió thổi không ngừng



Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Ý của anh là, việc em làm lần này là điều thừa sao?

Trong giọng nói của Tề Học Quy cũng lộ ra một chút khó chịu. Y một lòng muốn đẩy Cổ Bình lên vị trí cao, nhưng lại không nghĩ rằng đối phương không những không cảm kích mà còn mơ hồ trách cứ y không nên làm những việc thừa thãi.

- Mấy người mà cậu phái đi đã bị Lương Thần phòng Công an huyện tóm rồi! Cậu không lo lắng bọn họ sẽ cung khai sao? Nếu để bị Lương Thần nắm điểm yếu, cậu chẳng phải là lợn lành chữa thành lợn què, tự chuốc lấy tai họa sao?

Cổ Bình tự nhiên nghe ra trong lời nói của Tề Học Quy có điều không vui, nhưng ông ta không quan tâm. Tề Học Quy chỉ cần còn muốn ở huyện Giang Vân hô mưa gọi gió, vậy không thể không mượn lực lượng của ông ta! Mà nếu ông ta muốn yên ổn làm vị trí Phó chủ tịch huyện, cũng phải dựa vào sự giúp đỡ đằng sau của Tề Học Quy.

Tóm lại, hai người họ bây giờ đúng là trên cùng một chiến hào, có họa cùng gánh, có ngọt cùng chia.

- Phòng công an huyện?

Tề Học Quy cười một cách khinh thường:

- Bên kia có con điếm Quách trấn giữ, còn sợ họ Lương làm gì được sao? Với lại chuyện này em vốn không ra mặt. Hơn nữa, em tin cho dù có cho Tôn Vĩ một trăm lá gan, gã cũng không dám nói càn!

- Trong lòng cậu biết là được rồi!

Cổ Bình hừ một tiếng, lại nói:

- Lại nữa, Hồ Minh Kiệt và Uông Đại Thanh mới bị mất chức. Tôi đoán chừng bọn họ chắc chắn sẽ đi tìm anh! Được rồi, không nói nhiều nữa, cứ như vậy đi!

Cổ Bình gác điện thoại một cách nhanh nhẹn, dứt khoát, căn bản không để cho đối phương có thời gian phản ứng.

Tề Học Quy ngây người một lúc, không khỏi bực tức mà cầm điện thoại di động ném lên trên bàn làm việc. Hồ Minh Kiệt và Uông Đại Thanh không ngờ bị cách chức rồi? Vậy thì trước kia y tốn tiền cho hai người chẳng phải là mất trắng sao? Món tiền này để nuôi hai con chó, không đợi gã trọng dụng đã bị người ta nện cho mấy gậy! Thằng chó Cổ Bình này, không ngờ ông ta mà lại trơ mắt nhìn Hồ Minh Kiệt và Uông Đại Thanh bị chơi sao?

Trong lòng Tề Học Quy vô cùng tức giận, lấy tay nắm lấy gáy của cô thư ký trẻ, bắt đầu dùng sức mà kích thích phần dưới cơ thể, làm một mạch hơn hai mươi lần. Tội nghiệp cô thư ký bị hại trợn tròn mắt, kêu rên không ngừng, nhưng không dám phản kháng, chỉ là nước mắt lưng tròng, bị động mà chịu sự cuồng bạo của gã đàn ông làm nhục.

Một phút sau, miệng Tề Học Quy phát ra một tiếng sảng khoái. Khuôn mặt của cô thư ký đặt sát vào bụng dưới của y, thân thể liên tục co giật năm, sáu giây, cuối cùng sự tức giận tràn ngập được thay bằng sự vui sướng hả hê.

- Trong thẻ còn có mấy trăm ngàn tệ, cầm lấy mà mua ít quần áo!

Tề Học Quy tựa vào cái ghế bành một cách thoải mái, nhìn dáng dấp tươi trẻ của cô thư kí dùng khăn tay rửa sạch phần dưới cơ thể cho y, trong lòng cảm thấy rất hài lòng, rút ra một tấm thẻ từ trong ngăn kéo của bàn làm việc.

- Cám ơn ông chủ.

Cô thư ký xinh đẹp đưa tay lấy, sau đó cẩn thận mặc lại quần lót và quần tây cho y. Từ đầu đến cuối, cô không hề nghĩ tới việc lau chất nhờn còn sót lại trên khóe miệng đi.

- Tiểu Na, chuyện lần trước tôi đã nói với em, em có manh mối gì chưa?

Tề Học Quy châm một điếu thuốc, thích thú hít một hơi. Cuộc đời của y vui thú nhất chính là chơi đùa phụ nữ. Thành thục, non nớt, đầy đặn, thon thả, thuần khiết, quyến rũ. Chỉ cần y vừa ý, là không thể không làm. Về điểm này, y và cựu Bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng Công an huyện Lữ Chính Xương, kẻ có thể phải sắp ăn cơm tù, có thể nói là rất hợp nhau. Hai người thường tụ tập để đi chơi gái.

- Ông chủ, Văn Trúc và Biến Biến đều có bạn trai rồi, chuyện này không dễ đâu !

Trên mặt Triệu Y Na lộ vẻ khó chịu. Từ lúc ông chủ thấy được hai bạn cùng lớp Nghệ thuật của cô, lại đòi cô nghĩ biện pháp giới thiệu. Chỉ có điều Văn Trúc và Biến Biến đều có hoàn cảnh gia đình không tồi. Với lại hai người đều có bạn trai, hoàn toàn không giống như cô vì tiền mà phải bán thân.

- Có bạn trai thì sợ cái gì, xung quanh tôi chỉ là chơi đùa mà thôi!

Tề Học Quy cười dâm đãng khều cằm Triệu Y Na nói:

- Em hẹn bạn học của em đi. Lợi dụng đúng lúc khi còn trẻ tuổi mà hưởng lạc mới là chính đáng. Vừa có thể thưởng thức được mùi vị cực khoái, vừa có thể tiêu tiền, tội gì mà không làm chứ?

- Nhưng mà…!

Triệu Y Na đang muốn kéo dài cho qua chuyện, nhưng bỗng nhiên bắt gặp mặt đối phương trầm xuống, kinh hoàng không khỏi rùng mình một cái, vội vàng ngậm miệng lại.

- Mấy con điếm Học viện Nghệ thuật các cô được bao vẫn còn ít sao? Giả bộ là thuần khiết với bố mày à? Một món tiền ném đi, cam đoan mọi người đều giống em, chủ động cởi quần cho anh đây thôi!

Tề Học Quy không nhịn được mà phất tay nói rằng:

- Hôm nào rảnh hẹn họ đến là được, phần còn lại em không phải lo!

Dừng một chút, y lại dùng đôi mắt nhỏ vô cảm nói với cô thư ký:

- Ngay cả cái việc nhỏ cũng làm không được sao?

- Em biết rồi, ông chủ!

Triệu Y Na cúi đầu giọng run run đáp. Cô ấy hiểu rất rõ bản lĩnh cao cường của ông chủ. Bên ngoài nhìn có vẻ rất bình thường vô hại nhưng bên trong ẩn chứa sự tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi. Cho nên, cô vốn không đủ can đảm để từ chối, trừ việc làm theo lời ông ta bảo, ngoài ra cô không có sự lựa chọn nào khác.

Rất xin lỗi, Văn Trúc, Biến Biến! Triệu Y Na gục đầu xuống, trong lòng tràn ngập sự hối lỗi.

Đúng lúc đó, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc vang lên. Tề Học Quy hơi trầm ngâm giơ tay với lấy, chợt nghe thấy đầu bên kia giọng ngọt ngào của cô nhân viên lễ tân:

- Ông chủ, Bí thư Hồ và Chủ tịch Uông của thị trấn Long Môn muốn gặp ngài!

Đã bị cách chức cả rồi còn Bí thư với Chủ tịch thị trấn gì nữa. Từ Học Quy hừm một tiếng lạnh lùng nói:

- Hãy nói tôi không có ở đây. Còn nữa, hãy bảo với phòng tài vụ chi cho bọn nó mỗi đứa mười ngàn. Và đuổi bọn chúng cút xéo ngay cho tôi.

Gác điện thoại xuống, và phẩy tay ra hiệu cho cô thư kí ra ngoài. Tề Học Quy ngồi xuống chiếc ghế bành, cầm lấy một quân cờ và đi thêm một bước.

Hồ Minh Kiệt và Uông Đại Thành giờ chỉ là đồ bỏ mà thôi. Ngoài tiền đổ xuống sông xuống biển ra, cũng không có tổn thất to lớn nào khác. Hồ Minh Kiệt và Uông Đại Thành nhất định là có nhiều chỗ bất mãn với y, nhưng cũng dừng lại ở chỗ bất mãn mà thôi.

Tuy họ bị y ngầm chỉ thị cho dân chúng lên huyện khiếu oan, cuối cùng họ lại bị cách chức, nhưng y không có một chút hối lỗi nào cả. Trong hai năm nay, tiền y chi cho hai tên khốn này cũng có đến mấy trăm ngàn tệ. Nói một câu: y không nợ đối phương cái gì cả! Trên thực tế thì cho dù y nợ thật, Hồ Minh Kiệt và Uông Đại Thành dám hé răng nói gì sao?

Tôn Vĩ đã bị bắt, cuối cùng có chút phiền phức. Nhất quyết bắt con điếm Quách Ninh đó thả gã ra. Còn thủ tục tiếp theo thì sao? Hưhư, vở kịch chỉ mới diễn được một nửa, nhưng nguyên tắc này là phải diễn đến cùng, làm sao có thể không diễn cho xong được chứ.

Nghĩ đến đây, Tề Học Quy cầm điện thoại lên gọi cho nữ Chính ủy sở công an Quách Ninh. Trong điện thoại nữ Chính ủy Quách Ninh trả lời không có vấn đề một cách rất dễ dàng nhưng lại yêu cầu tối găp mặt nói chuyện một lần.

- Con ** này..!

Gác điện thoại xuống, Tề Học Quy thầm chửi một câu. Y biết buổi tối "nói chuyện" nghĩa là cái gì, cho nên y cũng không từ chối. Một mặt là do thân thế của Quách Ninh, còn một phần là do người phụ nữ lẳng lơ này mặc dù tướng mạo bình thường, tuổi tác cũng không còn trẻ, nhưng thân thể được chăm sóc bảo dưỡng rất tốt, nghệ thuật trên giường thì càng tốt không thể tả. Cho nên lâu lâu thay đổi khẩu vị một chút, y cũng không ngại gì thử cảm giác với món ăn già lão này!

Thế là trong buổi sáng của ngày thứ hai, Lương Thần trên đường đến cơ quan, thì biết được tin tức 6 tên có liên quan đến vụ án đã trốn thoát khỏi nhà tạm giam. Lúc đó Lương Thần rất tức giận, liền ra lệnh Chủ nhiệm chỉ huy trung tâm Diêu Kim Minh gọi trưởng trại tạm giam tới. Mà Chính ủy Quách Ninh, Phó trưởng phòng Đặng Khánh cũng nhanh chóng đi tới.

Chính ủy Quách và Phó trưởng phòng Đặng Khánh không đợi Lương Thần nói, cả hai tranh nhau mắng trưởng trại tạm giam. Sau đó quay sang Lương Thần với giọng nghiêm túc dị thường nói:

- Trưởng phòng Lương, đối với cán bộ bỏ rơi nhiệm vụ như vậy thì nhất định không thể nhân nhượng được. Tôi kiến nghị Đảng ủy phòng công an huyện nên cách chức trưởng trại tạm giam của đồng chí Từ Cát!

– Tôi đồng ý!

Lương Thần dường như rất tức, ánh mắt hậm hực nhìn Trưởng trại tạm giam như một con chó chết không sủa một tiếng, sau đó đẩy cửa bước ra khỏi phòng làm việc.

Nhìn thấy Lương Thần bước ra, trưởng trại tạm giam khốn khổ nói với Chính ủy Quách Ninh :

- Chính ủy, tôi là làm theo lời dặn dò của chị, chị xem…

Chính ủy Quách Ninh vỗ cánh tay Từ Cát nói.

- Haha, anh Từ này, anh tạm thời yên tâm rời khỏi phòng công an huyện đi. Đợi một thời gian ngắn nữa thôi, tôi sẽ sắp xếp cho anh một vị trí thích hợp. Anh làm việc cho tôi, anh biết đó, từ trước đến giờ tôi chưa từng bạc đãi người của mình, anh hiểu chứ?

Trưởng trại tạm giam liền bày tỏ lòng trung thành của mình:

- Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Chính ủy chị hãy yên tâm, tôi Từ Cát một lòng một dạ làm việc cho chị, tuyệt đối không hai lòng.

Trên khóe miệng của nữ Chính ủy nở một nụ cười đắc ý. Ả không tin, mọi chức vụ từ trên xuống dưới, tình hình trong phòng công an huyện này đều nằm trong lòng bàn tay của ả. Tên Trưởng phòng nhỏ bé này làm sao có thể làm mưa làm gió được chứ?

Lương Thần khoác áo đi ra ngoài, gặp phải cô cảnh sát nhanh miệng Hứa Linh Linh và mấy nữ cảnh sát khác, bên tai hắn truyền đến những tiếng giòn tan:

- Chào Trưởng phòng!

Lương Thần gật đầu đáp lại, nhưng trong lòng thì thầm lắc đầu: mình làm Trưởng phòng hiện tại cũng rất không ổn đây! Không có gì trong tay cũng khổ nhưng không thể so với nỗi khổ của việc làm nhân vật số một nói ra mà người khác coi như không! Hắn tự biết khiếm khuyết của mình chính là thiếu sự rèn luyện trong quan trường, phải trải qua thời gian thử thách thì mới có thể tích lũy được kinh nghiệm.

Lần này có thể điều đến huyện Giang Vân nhậm chức Trưởng phòng, đối với hắn mà nói là một cơ hội khó có được. Hắn từ trước đến giờ không dễ chấp nhận thất bại, nhất là trong cạnh tranh. Cái gì càng phức tạp, hắn học hỏi và lĩnh hội càng nhiều, đối với cuộc đời quan chức của hắn thì càng có ích.

Đối với 6 tên nghi can bỏ trốn, hắn đã biết rõ đây là do Chính ủy Quách Ninh giở trò. Việc cách chức Trưởng trại tạm giam cũng chỉ là diễn kịch cho hắn xem thôi! Mà hắn thì hoàn toàn không để ý đến. Hắn tỏ ra tức giận và nóng nảy cũng chỉ là một loại hành vi tung hỏa mù cho đối phương. Tất cả mọi chuyện, sau tết giải quyết cũng không muộn.

Đối mặt với ngọn gió lạnh, làm cho đầu óc Lương Thần tỉnh táo hơn. Hắn ngước mặt nhìn lên bầu trời xám xịt, biết lại sắp có tuyết rơi. Ngày mai, chính là giao thừa, không khí mùa xuân lại càng nồng nàn. Ngay lúc đó hắn đột nhiên vô cùng nhớ đến cha mẹ ở Tây Phong, và " gia đình" ấm áp tại khu chung cư Liên Hoa trong thành phố Liêu Dương.

Mà lúc đó, Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến sắc mặt tối sầm, cầm điện thoại đã rất lâu mà vẫn chưa để xuống. Trên thế giới không có bức tường nào mà gió không thổi qua được, giấy thì không thể gói được lửa suốt đời, cái chân lí này gã cũng hiểu. Nhưng gã thật sự không hiểu, việc thôn dân tập trung náo loạn Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện vừa xảy ra hôm trước thì hôm sau trong thành phố đã có thông tin chi tiết. Mà vừa rồi là Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt gọi điện thoại tới, Bí thư Trương dùng những lời nói nghiêm khắc, mắng gã như tát nước vào mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.