Quan Lộ Trầm Luân

Chương 248: Cái tát và lời xin lỗi



Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tôi tìm trưởng thôn Trương Trường Lâm!

Diêu Kim Minh gọi đích danh tên họ, hơn nữa giọng điệu lại rất ngạo mạn. Y nghĩ mình dù sao cũng là một cán bộ cấp huyện, ở một Ủy ban thôn nhỏ nhoi thế này thì cho dù có là quan chức cấp thôn nào trước mặt, thể hiện chút ít điệu bộ cũng là chuyện đương nhiên.

Thiếu phụ quan sát từ trên xuống dưới mấy người trước mắt. Lại liếc nhìn hai chiếc xe sau lưng những người này, lập tức gương mặt tỏ vẻ nhiệt tình, tươi cười nói:

- Trưởng thôn Trương đi ăn cưới, hôm nay cháu gái Đồn trưởng Đồ kết hôn! Xin hỏi các vị là…?

- Chúng tôi ở phòng công an huyện. Có chút việc muốn nhờ Trưởng thôn Trương giúp đỡ!

Chủ nhiệm Diêu nhíu mày nói:

- Khi nào Trương Trường Lâm quay lại?

- Ôi, chuyện này không thể nói chính xác được!

Vừa nghe mấy người kia là công an huyện, nụ cười trên mặt thiếu phụ vừa thêm nhiệt tình, vừa thêm chú ý, nói:

- Các vị lãnh đạo, bên ngoài trời lạnh, trước tiên mời các vị vào trong này ngồi đợi, tôi đi gọi điện thoại cho Trưởng thôn Trương!

Chủ nhiệm Diêu quay lại nhìn phía Lương Thần, dùng giọng điệu xin chỉ thị nói:

- Trưởng phòng, chúng ta vào đợi một chút nhé?

Lương Thần hơi trầm ngâm rồi gật đầu. Vì vậy bước đi đầu tiên vào văn phòng Ủy ban thôn, phóng viên Liên cùng người quay phim đi theo vào, cuối cùng mới là Chủ nhiệm Diêu bước vào.

Trưởng phòng! ? Thiếu phụ không kìm nổi liền trợn tròn mắt, thậm chí cả điện thoại cũng quên bấm số. Cô làm kế toán ở Ủy ban thôn, trong cuộc đời được gặp vị quan chức lớn nhất bất quá cũng chỉ là Trưởng thị trấn. Theo tưởng tượng của cô, Trưởng thị trấn, Trưởng phòng Công an là một người đàn ông trung niên bụng phệ, chưa từng nhìn thấy một Trưởng phòng Công an Huyện còn trẻ như vậy? Nhìn tuổi tác của đối phương, có lẽ so với con trai của mình còn nhỏ hơn vài tuổi!

Bỗng nhiên cô cảm thấy có một luồng khí lạnh kéo tới, thiếu phụ lấy lại tinh thần quay đầu lại, tầm mắt lập tức chạm phải một ánh mắt lạnh như băng. Thiếu phụ không khỏi rùng mình một cái, vội vàng cúi xuống bấm số điện thoại, trong lòng nghĩ thầm, cô gái này thật vô cùng xinh đẹp. Chính vẻ lạnh lùng ấy đã khiến cho người khác không dám đến gần!

Sau khi bấm số điện thoại nhưng không thấy bên kia trả lời, thiếu phụ nhìn bọn Lương Thần bằng ánh mắt bất đắc dĩ nói:

- Trưởng thôn Trương không nghe điện thoại!

- Trưởng phòng, ngài xem…!

Chủ nhiệm Diêu lại dùng giọng điệu cung kính nhìn Trưởng phòng đại nhân xin chỉ thị. Phóng viên Liên đứng một bên dường như không mong đợi thái độ khúm núm của Chủ nhiệm Diêu, liếc nhìn đối phương một cái, khẽ nhếch môi!

- Phóng viên Liên có rất ít thời gian, chi bằng như vậy đi, để cho bà chị này đưa chúng ta đi tìm Trưởng thôn Trương.

Lương Thần đưa mắt nhìn thiếu phụ, mở miệng nói:

- Chị hẳn là biết chỗ?

- Tên tôi là Lưu Anh, là kế toán ở Ủy ban thôn, lãnh đạo gọi tôi Kế toán Lưu được rồi!

Lưu Anh vội vàng gật đầu:

- Tôi biết rõ chỗ đó, để tôi dẫn các vị lãnh đạo đến!

Lưu Anh đóng cửa Ủy ban thôn, sau đó mang theo tư tưởng khẩn trương leo lên chiếc Toyota của cảnh sát. Hiện giờ điều kiện ở nông thôn không thể so với những năm trước, tại thôn Hưng Phúc này những người có tiền mua được xe tốt cũng không phải ít.

Huống chi chiếc Toyota hơi cũ này cũng không phải là xe gì tốt! Lưu Anh sở dĩ có chút xúc động, đơn giản là bởi vì chiếc xe này là do Trưởng phòng Công an huyện điều khiển! Trong lòng cô, vị Trưởng phòng Công an huyện trẻ tuổi này cùng với Bí thư Đảng ủy thị trấn, Trưởng thị trấn đều ở một cấp bậc lãnh đạo lớn!

Đã có Kế toán Lưu ngồi ở ghế lái phụ dẫn đường, nhóm người Lương Thần, Liên Tuyết Phi rất nhanh đã đến trước cửa một ngôi nhà nhỏ hai tầng. Nhưng vừa xuống xe, mấy người Lương Thần chợt nghe thấy một tràng chửi bậy từ trong sân truyền đến.

Ngay sau đó, một bóng người suýt nữa là ngã chạy từ trong sân ra. Phía sau gã, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát đuổi sát không tha.

- Mẹ nhà mày, lấy tiền giả đưa lễ để đến đây ăn uống, con mẹ mày chán sống rồi chắc!

Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát xông lên trước hai bước, tóm lấy quần áo của người đàn ông phía trước, dùng sức kéo một phát khiến đối phương lảo đảo, tiện thể lại đạp thêm một cú, lập tức đạp đối phương ngã xuống đất.

- Tôi không có, Đồn trưởng Đồ. Cái phong bì tiền giả đó không phải tôi đưa!

Người đàn ông bị đánh đã hơn bốn mươi tuổi, ngã ngồi trên tuyết, trên gương mặt đầy vẻ kinh hoàng.

Bốp! Người được xưng là Đồn trưởng Đồ giơ tay, nặng nề tặng cho đối phương một cái tát vang dội. Miệng càng không sạch sẽ mà chửi bậy:

- Không cho mày một bài học thì mày sẽ không nhớ nổi!

- Tiền giả kia thực sự không phải của tôi! Đồn trưởng Đồ, anh không thể không biết đạo lý như vậy!

Người bị đánh ôm lấy mặt, nhưng một chút cũng không dám phản kháng, chỉ biết tuyệt vọng giải thích.

Từ trong nhà đi ra có mười mấy thôn dân, có người hờ hững xem, có người tức giận mà không dám nói gì. Nhưng mặc kệ vẻ mặt như thế nào, chung quy là không một ai dám đứng ra vì người đàn ông bị đánh nói một câu.

- Con của mày không phải nói tao là thổ phỉ sao? Hôm nay tao sẽ không nói đạo lý cho mày xem!

Đồn trưởng Đồ vừa mắng, vừa tiếp tục lấy chân đá đối phương.

- Đồ Phi, anh dừng tay cho tôi!

Ở thời khắc mấu chốt, được Trưởng phòng ra hiệu, Diêu chủ nhiệm bỗng dưng hét lớn một tiếng, lập tức thu hút chú ý của tất cả mọi người. Y bước ba bước đến bên cạnh Đồn trưởng Đồ, lạnh lùng nói:

- Đồ Phi, anh thân là Đồn trưởng công an, cán bộ cơ sở của phòng Công an huyện, vậy mà đối xử như vậy với quần chúng nhân dân hay sao? Anh thật sự đã quá tệ đến mức không tưởng tượng nổi rồi!

- Diêu, Chủ nhiệm Diêu!

Đồn trưởng Đồ không uống nhiều rượu, vẫn còn có thể nhận ra người mập mạp chính khí nghiêm nghị trước mắt này đúng là Chủ nhiệm Trung tâm chỉ huy phòng Công an huyện. Tuy theo cấp bậc mà nói thì hai người đều là Phó phòng, nhưng thức ủy thành viên Điêu Ngạc Banh cũng phải nể đối phương vài phần.

- Người này cầm tiền giả mừng lễ. Tôi nhất thời giận dữ mới dạy cho hắn hai cái tát!

Đồn trưởng Đồ trong miệng đầy mùi rượu. Trên mặt cũng không có vẻ gì sợ hãi, vị Chủ nhiệm Diêu này vốn là người ở thị trấn Long Môn. Thỉnh thoảng lúc trở về thị trấn y cũng chiêu đãi không ít, y tự hiểu là quan hệ với đối phương coi như khá tốt. Vì thế liền giải thích có lệ một câu rồi chuyển đề tài:

- Chủ nhiệm Diêu, sao anh lại tới Hưng Phúc? Đi! Chúng ta vào trong uống mấy chén!

- Đồ Phi, anh có thái độ gì đây? Xem ra, anh vẫn không nhận ra sai lầm của chính mình!

Chủ nhiệm Diêu nghiêm mặt, nghiêm khắc nói:

- Anh lập tức xin lỗi người dân bị đánh này. Sau đó quay lại viết kiểm điểm nộp lên phòng Công an!

Nhóm thôn dân đang vây quanh xem ra đã có chuyện vui để xem. Nhìn điệu bộ của vị lãnh đạo béo này, dường như muốn nghiêm túc xử lý tên Đồn trưởng thổ phỉ này!

- Anh Diêu, sao phải làm lớn chuyện như vậy?

Lúc này, một người đàn ông trung niên có dáng vẻ tương tự Chủ nhiệm Diêu đi tới, mỉm cười nói.

- Trưởng trấn Võ, anh cũng ở đây à?

Nhìn thấy người vừa tới, Chủ nhiệm Diêu hơi cảm thấy có chút không ngờ, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, y vốn là người ở thị trấn Long Môn, và cũng quen biết các lãnh đạo trên thị trấn.

Hơn nữa vị Phó trưởng trấn Võ này lại cũng là người có chút giao tình trên bàn rượu.

- Hôm nay là ngày đại hỉ cháu trai tôi kết hôn, anh Diêu, nể mặt tôi một chút, chuyện này coi như xong đi!

Phó trưởng trấn Võ cười kéo cánh tay đối phương, trong mắt ông ta, chuyện này vốn cũng không phải là chuyện gì lớn, Diêu Kim Minh thế nào cũng phải nể mặt ông ta vài phần.

- Phó trưởng trấn Võ, chúng ta phải phân biệt rõ công và tư!

Vẻ mặt Chủ nhiệm Diêu tràn đầy chính khí, lắc đầu quả quyết nói:

- Hành vi này của Đồ Phi đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của cơ quan Công an huyện chúng tôi, nhất định phải nghiêm túc xử lý, ai xin hộ cũng không được!

- Anh Diêu, anh…!

Phó trưởng trấn Võ trợn tròn mắt, ông ta không hiểu nổi vị Chủ nhiệm Diêu này cân còn không đúng, sao bỗng nhiên lại biến thành Bao Thanh Thiên thiết diện vô tư rồi!?

- Chủ nhiệm Diêu, anh bắt tôi viết kiểm điểm tôi sẽ viết, nhưng chuyện xin lỗi, tôi không thể nói. Rõ ràng chính người này cố ý dùng tiền giả hạ nhục tôi, tôi dạy hắn một chút thì có gì quá đáng?

Đồn trưởng Đồ phản đối nói.

- Kiểm điểm phải viết, xin lỗi cũng phải nói!

Lương Thần đã đi tới, lạnh lùng liếc nhìn người có danh xưng là Đồn trưởng Công an thổ phỉ này một cái, trầm giọng nói.

- Mày là cái quái gì…!

Đồn trưởng Đồ liếc mắt xem thường, há mồm định mắng, sau đó ánh mắt chạm đến gương mặt trẻ tuổi của đối phương, bỗng dưng rùng mình một cái, run giọng nói:

- Lương…Trưởng phòng Lương!

- Trưởng phòng Lương! Thật sự là Trưởng phòng Lương!

Thôn dân trung niên đang ngã ngồi trên mặt đất cũng nhận ra thân phận của người thanh niên này, vội vàng từ trên mặt đất bò lên, kích động lôi kéo cánh tay đối phương mà nói:

- Trưởng phòng Lương, tiền giả kia thực sự không phải của tôi. Ngài, ngài còn nhận ra tôi không, lúc ở Ủy ban nhân dân huyện, tôi đã cùng ngài nói chuyện. Con trai tôi nói Đồn trưởng Công an là thổ phỉ, sau lại bị Đồn trưởng Đồ biết được, hắn liền cố ý vu oan cho tôi…!

Thôn dân bị đánh ăn nói lộn xộn, nhưng Lương Thần lại có thể nghe được rõ ràng, đối phương chính là thôn dân đã cùng nói chuyện với hắn sau khi sự kiện khiếu oan ở Ủy ban nhân dân huyện lắng lại. Lúc ấy có chàng trai nói câu "Đồn Công an thị trấn đều là thổ phỉ", người thôn dân này còn dùng tiếng ho khan nhắc nhở chàng trai một chút.

Vừa nghe nói người thanh niên này chính là Trưởng phòng Công an huyện, những thôn dân vây quanh xem lập tức phát ra một hồi thở phào. Sau đó không kìm nổi liền rỉ tai thì thầm, bắt đầu xì xào bàn tán. Phó trưởng trấn thị trấn Long Môn Võ giờ mới hiểu được lý do Chủ nhiệm Diêu làm như vậy. Chẳng trách làm ra vẻ như vậy, hóa ra phía sau có lãnh đạo lớn đi cùng!

- Xin lỗi!

Lương Thần chỉ thôn dân bị đánh, nhìn Đồn trưởng Đồ lạnh lùng nói.

- Đúng, rất xin lỗi, tôi uống nhiều quá nhất thời lỡ tay!

Vẻ mặt Đồn trưởng Đồ giống như khối gan heo, ở trước mắt bao nhiêu người khốn khổ nhìn thôn dân bị đánh nói lời xin lỗi:

- Người anh em Đại Niên, xin anh tha thứ cho tôi!

Nói xong, vụng trộm liếc nhìn sắc mặt vị Trưởng phòng trẻ tuổi một cái. Liền cắn răng, thò tay Bốp! Bốp! cho chính mình hai cái tát.

- Cậu ba!

Cô dâu từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy cậu mình giơ tay tự tát miệng, không kìm nổi thất thanh hô. Chú rể cũng muốn tiến lên, nhưng lại bị Phó trưởng trấn Võ kéo lại.

- Chuyện này chúng ta không quản nổi, đừng nên tham gia vào!

Cha mẹ cô dâu cuống quít ngăn cản con gái, thấp giọng nói:

- Đó là lãnh đạo của cậu ba con, là Trưởng phòng Công an huyện, chúng ta không thể đụng vào được đâu!

- Là hắn? Còn trẻ như vậy? Gạt người ư?

Cô dâu giật mình, quên cả nổi giận, dùng giọng điệu khó có thể tin nói.

- Cậu ba con và người kia, Chủ nhiệm Diêu tất cả đều gọi hắn là Trưởng phòng. Còn có thể sai được hay sao! ?

Mẹ cô dâu nhịn không nổi thở dài một tiếng:

- Chọc vào lãnh đạo lớn, cuộc sống sau này của cậu ba con chắc chắn không dễ chịu đâu!

Vương Đại Niên mắt thấy Đồn trưởng thổ phỉ thường ngày kiêu ngạo hung hăng càn quấy lần này ăn nói khép nép như một đứa cháu trai, trong lòng sung sướng không nói nổi. Kéo tay vị Trưởng phòng trẻ tuổi không ngớt lời cảm kích:

- Cảm ơn Trưởng phòng Lương phân xử cho tôi, cảm ơn Trưởng phòng Lương phân xử cho tôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.