Quan Lộ Trầm Luân

Chương 292: Cơn tức giận của Phó chủ tịch huyện



Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.xyz

Sắc mặt của Phó trưởng phòng Lưu Gia Võ rất bình tĩnh, giống như là không bị lời nói của nữ Bí thư Đảng ủy Quách Ninh làm cho ảnh hưởng. Hơi trầm mặc một chút, y mở miệng chậm rãi nói.

- Đại đội trị an và đại đội cảnh sát tuần tra không phải thuộc phạm vi do tôi quản lý cho nên tôi không có ý kiến gì. Chỉ có điều về hai người đại đội phó của đại đội hình sự, tôi có một vài điều cần nói rõ với Trưởng phòng.

Nghe Lưu Gia Võ nói như vậy thì Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng không khỏi biến sắc, trong bụng thầm nói đúng là đồ không sợ chết. Cũng may Trưởng phòng là người mới nếu không anh không tiếp tục ăn không ngồi rồi mới là lạ.

Nữ Chính ủy Quách Ninh không giấu được một tia đắc ý. Bà sớm biết được Lưu Gia Võ là một kẻ bộc trực, căn bản sẽ không để ý đến quyền uy của Trưởng phòng Lương Thần. Trong lúc này, bà đang chờ mong có thể chứng kiến được trận xung đột giữa Lương Thần và Lưu Gia Võ.

- Phó trưởng phòng Lưu cứ nói!

Lương Thần mỉm cười. Hắn muốn nghe qua những ý kiến phản đối của Lưu Gia Võ.

- Đại đội hình sự đang thiếu người. Chỉ với một Đại đội trưởng và ba Đại đội phó thì không đủ. Đối với việc triển khai công tác của đại đội hình sự chỉ có điều bất lợi.

Lưu Gia Võ nói thêm.

- Về chức Đại đội trưởng thì tôi có thể kiêm nhiệm nhưng tôi rất cần có những trợ thủ giàu kinh nghiệm trong công tác hình sự trợ giúp cho. Chỉ trông vào một mình tôi thì không thể gánh vác hết cho toàn đội. Tư liệu của hai đồng chí Trác Hiểu và Diêu Tiểu Thuận tôi đã có xem qua, ngoại trừ thiếu kinh nghiệm lãnh đạo, còn những mặt khác thì rất ưu tú. Cho nên, đối với đề nghị của Trưởng phòng, trên nguyên tắc thì tôi đồng ý. Nhưng tôi xin nói trước, nếu trải qua một thời gian quan sát mà hai đồng chí này không thể đảm nhiệm được công việc của Đại đội phó thì tôi có quyền miễn trừ chức vụ và quyền hạn của bọn họ.

- Tôi đồng ý!

Lương Thần gật đầu. Đúng là Lưu Gia Võ có cái gì đó rất thú vị. Không biết là y thực sự chính trực hay là muốn cố ý thể hiện cho Trưởng phòng và mọi người xem.

- Tôi vẫn còn có một việc!

Dừng lại một chút, Lương Thần lại nói tiếp:

- Nếu không có gì thì sau một tháng sẽ tiến hành khai trừ hoặc sa thải nhân viên có hành vi xấu, chỉnh đốn và cải cách lại cơ cấu nhân sự. Như vậy, sắp tới sẽ có không ít nhân viên bị sa thải. Do đó dẫn đến việc một số lượng lớn vị trí bị khuyết. Như vậy sau ba tháng sẽ tiến hành tổ chức cuộc thi nhân viên công vụ để bổ sung vào các vị trí đó.

- Căn cứ vào đề nghị của phòng công an huyện, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, phòng nhân sự của cục công an thành phố đã đồng ý. Số lượng vị trí trong đợt thi tuyển nhân viên công vụ lần này là năm mươi vị trí, là cuộc thi có số lượng nhiều nhất trong các năm qua. Tôi hy vọng mọi người sẽ có thể chuẩn bị sẵn sàng đến tham dự cuộc thi. Nếu trúng tuyển sẽ tham gia vào quá trình đào tạo chuyên nghiệp. Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc. Mọi người có thể tan họp.

Sau khi cuộc họp kết thúc, nữ Chính ủy Quách Ninh nổi giận đùng đùng quay trở về phòng của mình. Đồng hành với bà còn có Phó trưởng phòng Quách Cẩm Tiêu.

- Cậu xem cái tên tiểu tử họ Lương kia đã khoa môi múa mép trong cuộc họp như thế nào. Căn bản là không để ý đến ý kiến của những người khác. Các người đã bị tiêu đời rồi. Cái tên Phù Đại Cương, Hà Nghĩa Trung, Mã Trọng đều là những kẻ bất lực. Tên họ Lương đó nói cái gì là răm rắp nghe theo, không dám phản đối. Như vậy sớm muộn gì thì phòng công an huyện cũng lọt vào tay tên Lương Thần đó mà thôi.

Quách Ninh ngả người vào chiếc ghế bành, khuôn mặt nhăn nhó. Mỗi lần nhớ đến vị trưởng phòng trẻ tuổi dùng giọng khinh miệt nói: "Phòng công an huyện này thuộc họ Lương chứ không phải họ Quách" là bà ta không kìm được lửa hận trong đáy mắt, hận mình không thể đem đối phương ra ăn tươi nuốt sống.

Nghe Quách Ninh bực tức, Phó trưởng phòng Quách Cẩm Tiêu cười khổ:

- Ninh tỷ, chị có bực tức thì cũng không giải quyết được vấn đề. Không phải hồi tết âm lịch chị về nhà sao? Chủ tịch Hồ nói như thế nào?

- Cái lão già kia càng già càng hồ đồ.

Nhắc đến cha chồng của mình, Quách Ninh càng cảm thấy tức giận hơn. Nguyên là bà ta trông cậy có thể có được sự ủng hộ của cha chồng nhưng không ngờ chẳng những không được giúp đỡ mà còn bị thóa mạ.

- Cái gì? Người tốt như Lương Thần mà con cũng muốn hại sao? Hãy yên phận làm cái chức Chính ủy của con đi.

Còn không thì:

- Thật sự không được! Con mau quay về thành phố cho cha đi.

Khi bà truy vấn họ Lương kia rốt cuộc là thần thánh phương nào thì lão già đó rất kín miệng. Chỉ có điều khuyên can bà không nên đối ngịch với Lương Thần.

Quách Cẩm Tiêu không khỏi giật mình. Gã biết cha chồng của Quách tỷ là Chủ tịch hội hiệp thương chính trị tỉnh Hồ Hoành Trung. Tuy nói là Hội hiệp thương chính trị không quan tâm nhiều đến chính sự nhưng dù sao cũng là cán bộ cấp cao. Xem ra, tình thế này Quách tỷ không có người ủng hộ sau lưng nữa. Bởi vậy có thể thấy năng lực của vị trưởng phòng kia lớn bao nhiêu.

- Ninh tỷ, sao chúng ta không nhường một bước?

Ôm nhiều chuyện chi bằng ít chuyện, Quách Cẩm Tiêu thử thăm dò đối phương.

- Nhường cái con khỉ mốc. Tôi và họ Lương kia thề không đội trời chung.

Quách Ninh hung tợn nói. Học trò của Hồ Hoành Trung không ít, mà chồng của bà ta lại là con trai duy nhất của Hồ gia. Bà không tin rằng cha chồng của mình sẽ trơ mắt ra nhìn bà bị người ta ức hiếp mà không thèm quan tâm đến. Bà trên danh nghĩa chỉ là một chính ủy nhưng trên thực tế lại là một nữ vương. Lữ Chính Xương thân là Bí thư Đảng ủy công an nhưng thật sự toàn bộ phòng công an huyện này đều do bà định đoạt. Bà làm sao mà có thể để người khác cướp quyền của mình được chứ? Đừng hòng!

Thấy chị của mình đã quyết tâm nên Quách Cẩm Tiêu cũng không nói nữa. Trên thực tế, gã được lên chức Phó trưởng phòng này cũng là do chị của gã sắp xếp. Cho nên, bây giờ có thể nói nếu chị của gã như thế nào thì gã sẽ như thế đó.

Song song với cuộc họp của phòng công an huyện, hội nghị thường vụ của Ủy ban nhân dân huyện cũng vừa mới kết thúc. Phó chủ tịch thường trực Cổ Bình trở lại phòng làm việc, thư ký Tiểu Vương nói khẽ vào tai ông ta điều gì đó. Nghe xong, sắc mặt Cổ Bình liền thay đổi, hung hăng ném tách trà xuống dưới đất, miệng rống lên:

- Khốn kiếp!

Nhận ra đây là cơ quan nên Cổ Bình kềm chế cơn giận lại, hướng về thư ký Tiểu Vương nói một câu:

- Dọn sạch sẽ lại văn phòng một chút.

Sau đó bước ra khỏi phòng, leo lên chiếc xe dành riêng cho mình rồi nói với tài xế:

- Đến công ty TNHH Thanh Vân!

Tại phòng làm việc của Chủ tịch TNHH Tư vấn Thương mại Thanh Vân, Tề Học Quy bước qua bước lại một cách nôn nóng. Ngày hôm qua, trong lúc nhất thời tức giận, y đã sai Hắc Tử động thủ với Lương Thần. Nhưng sau đó, trong lòng y lại dâng lên sự lo lắng. Lúc bình tĩnh lại thì y không thể không thừa nhận hành vi của mình ngày hôm qua quá mức lỗ mãng. Trên thực tế, giết chết tên họ Lương kia còn tốt hơn là đánh gãy hai chân của hắn. Nếu đối phương chết đi thì có thể bố trí là tai nạn ngoài ý muốn. Còn nếu làm đối phương bị thương thì chắc chắn dấu vết sẽ để lại rất nhiều. Hiện giờ, dư luận về y ở Giang Vân vẫn chưa im. Bởi vậy nếu tiếp tục xảy ra chuyện này thì sẽ dẫn đến điều không hay cho y. Tuy rằng thế lực chống đỡ sau lưng y rất lớn nhưng y cũng chưa thể xác định được trình độ đối phương như thế nào.

Chỉ có điều, lời nói ra không thể thu lại, nếu không thì chẳng khác nào tát tai mình. Y phải duy trì thể diện trước mặt đàn em chứ, làm sao có thể lật lọng lại.

Trong lòng đang suy tư, chợt nghe cửa văn phòng đẩy ra.

Một người đàn ông bước vào, đến bên chiếc ghế bành ngồi xuống.

- Ôi, Chủ tịch huyện Cổ Bình. Thật hân hạnh, hân hạnh!

Tề Học Binh nở nụ cười. Bình thường y ít khi gặp mặt trực tiếp với Cổ Bình, chỉ liên lạc qua điện thoại. Cho nên ở văn phòng huyện, ai cũng biết mối quan hệ giữa y và Cổ Bình. Đối với sự cẩn thận của Cổ Bình, y luôn cười nhạt. Tuy nhiên, nếu có người bí mật giúp mình thì đối với y chỉ có lợi chứ không có hại.

- Học Quy, có phải anh cảm thấy nhàm chán với những ngày yên ổn rồi nên bây giờ muốn thay đổi không khí? Việc điều tra của các lãnh đạo thành phố lần trước kia không làm anh sáng mắt ra sao?

Cổ Bình tuy thái độ rất ôn hòa nhưng lời nói lại có sự châm chọc, khiêu khích.

- Cổ Bình, lời anh nói là có ý gì vậy?

Tề Học Quy thay đổi sắc mặt, tức giận nói:

- Có việc gì thì anh cứ nói thẳng ra, chứ đừng có xiên xỏ như thế!

- Tôi có ý gì ư? Tôi đang muốn hỏi anh có ý gì đây này. Nếu anh muốn chết thì chết một mình chứ đừng kéo người khác theo chứ.

Cổ Bình lạnh lùng chất vấn.

- Anh đã phái Hắc Tử theo dõi Lương Thần mấy ngày nay? Nói đi, anh muốn làm cái gì? Chẳng lẽ anh muốn động thủ với Lương Thần? Anh có bị lãng tai hoặc là đầu óc có vấn đề gì không? Anh còn chưa biết Lương Thần có ai chống đỡ sau lưng không mà đã dám tùy tiện sử dụng chiêu này?

- Tôi không cần anh phải dạy!

Tề Học Quy không khỏi thẹn quá hóa giận quát lên. Đối phương mỗi một câu đều nói y ngu xuẩn. Y biết là mình đã sai rồi nhưng thể chấp nhận được giọng điệu và thái độ của đối phương.

- Tôi không phải là dạy anh mà là cứu anh, mà cũng chính là cứu tôi.

Nói ra được những lời quở trách khiến cho sự tức giận trong lòng cũng dịu bớt, giọng điệu của Cổ Bình trở lại bình thản, hất hàm về phía Tề Học Quy đang đứng sượng sùng nói:

- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.

Tề Học Quy khẽ hừ một tiếng rồi bước tới ngồi trước mặt Cổ Bình. Từ trước đến nay, y luôn xem Cổ Bình là người nhiều mưu trí. Đối với ý kiến của Cổ Bình, y đều tiếp thu. Nếu Cổ Bình đổi lại thành người khác mà dám nói với y như vậy thì cho dù không giết chết cũng phải khiến đối phương sống không yên.

- Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi. Bạo lực không phải là cách duy nhất và hữu hiệu để giải quyết vấn đề. Hơn nữa, Lương Thần là loại người có lai lịch rất lớn. Làm việc gì cũng phải thận trọng, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Cổ Bình dịu giọng nói.

- Hiện nay, huyện Giang Vân đang có biến động. Những người thôn dân bị xúi giục gây rối lúc trước đã kinh động đến thành phố. Tuy rằng không có việc gì nghiêm trọng xảy ra nhưng cũng không thể nói rằng anh đã thành công mà không thể chứng minh Lương Thần thất bại. Lương Thần dám đứng lên nói những lời nói kia với anh chứng tỏ hắn không có lo lắng khi cùng anh đối kháng.

- Anh Cổ, những lời anh nói em đều hiểu nhưng em thật sự nuốt không trôi mà.

Tề Học Quy nói.

- Câu lạc bộ Thế Giới Mới bị đóng cửa. Cháu ngoại trai của em bị người khác đâm bị thương thì không nói, hiện nay lại bị bắt vào phòng công an huyện. Em họ em thì mới từ nơi khác đến cũng bị tên họ Lương kia bắt vào trại giam luôn. Hiện tại, mọi người đều nhìn Tề Học Quy em chê cười. Nếu không cho tên họ Lương kia biết lễ độ thì vể sau em còn mặt mũi nào mà sống chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.