Quan Lộ Trầm Luân

Chương 375: Chờ tới khi hoa đã tàn hết



-Sỹ quan cảnh sát, đừng đùa nữa, bạn của tôi thực sự là bị bệnh. Cô ấy đang sốt cao, chúng tôi đang chuẩn bị đưa cô ấy tới bệnh viện lớn ở Liêu Dương để khám.

Helen đã lộ ra sự tức giận nói. Đôi mắt đẹp loé lên ánh mắt đầy sát khí, một tay đã chạm vào chỗ bắp chân.

-Cô ta đang sốt cao?

Cảnh sát trẻ khẽ khúc khích cười, nói với người đẹp tóc vàng còn trẻ tuổi:

-Theo tôi thấy, cô sốt cũng không kém đâu. Cô nghĩ rằng có thể dùng mấy lời nói dối này để lừa gạt một cảnh sát nhân dân chuyên nghiệp như tôi sao?

-Anh cảnh sát, anh thật không hiểu lễ phép rồi đấy!

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Helen lộ ra sự giận giữ, lớn tiếng nói

-Tôi sẽ khiếu nại lên cấp trên của anh!

-Khiếu nại sao, không vấn đề gì! Cấp trên của tôi ở trên xe bên cạnh, cô Helen xuống xe đi lên mấy bước là tới rồi! Nhưng trước hết, làm phiền cô bỏ chiếc áo khoác ở trên người bạn của cô xuống.

Cảnh sát trẻ giơ tay chỉ vào Tề Vũ Nhu ở bên cạnh Helen, hì hì cười nói.

-Không trách bên ngoài đều nói đất nước các anh không có nhân quyền, thật không sai chút nào!

Helen nổi giận đùng đùng nói, cô giơ một bàn tay ngọc ra, thoắt cái đem chiếc áo phủ trên người Tề Vũ Nhu giơ cao, khẽ quát

-Anh muốn xem, vậy thì xem đi!

Chiếc áo khoác tung lên khỏi người, nhưng lại bị vứt về phía cửa xe. Chiếc áo tung ra đã che khuất tầm nhìn của cảnh sát trẻ. Một thứ ánh sáng lạnh lùng loé lên, cũng là lúc con dao ba cạnh của Helen từ bắp châm được rút ra, mạnh mẽ thần tốc mà đâm ra ngoài. Cùng lúc đó, người đàn ông ngồi bên ghế lái rất nhanh đạp mạnh ga, dự định buộc phải vượt qua.

Dao ba cạnh sau khi đâm xuyên qua áo khoác, thì hướng vào cổ họng cảnh sát trẻ. Helen rất tin tưởng vào sự ra tay của mình, cô không cho rằng, một tiểu cảnh sát vùng thị trấn huyện có thể trốn thoát một đòn chí mạng sắc bén này.

Roạt! Mũi dao loé lên thứ ánh sáng của con dao ba cạnh lướt sát qua chóp mũi anh cảnh sát trẻ. Cảnh sát trẻ sau khi nghiêng đầu tránh được nhát đâm của đối phương, tay phải nhanh như chớp vươn ra, túm lấy chiếc áo khoác bị đâm rách nhân đà quấn liền mấy vòng, không ngờ đã bó luôn tay cầm dao của Helen một cách chắc chắn.

Helen rùng mình, cổ tay xoay nhanh, dao ba cạnh đâm liền ra mấy phát sắc bén, rọc nhanh vào cổ tay viên cảnh sát trẻ. Trong cái chớp mắt hai bên giao đấu với nhau, Helen đã nhận ra, tay cảnh sát trẻ này là một đối thủ cực kỳ khó chơi!

Tu-tu! Chiếc xe con phát ra một tiếng vang, cũng là lúc người đàn ông ngồi bên lái bị một bàn tay to đè vào sau gáy, hung hăng mà tì mạnh xuống tay lái. Một cảnh sát khác có khuôn mặt lạnh túc không có thêm nửa phần biểu cảm, giữa lúc tay phải vừa quẳng vừa giật, đã khiến tay lái xe vang lên những tiếng rầm rầm trong đầu rồi bị gò ép lôi ra ngoài từ cửa kính xe. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz

Đẩy cửa xe ra, đôi chân thon dài của Helen dẫm xuống mặt đất, thân hình bỗng nhiên nhảy bổ lên như một con báo cái mau lẹ mà chứa đầy mỹ cảm của tốc độ, dao ba cạnh trong tay giống như xà tín của con rắn độc, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh xé rách không khí.

-Báo cáo bí thư Lương, đã phát hiện mục tiêu. Ái chà, một ca khá hóc búa!

Cùng lúc né tránh đòn chí mạng của người đẹp tóc vàng, trong miệng cảnh sát trẻ vẫn không quên nói linh tinh. Hình như mỗi lần đều từ nguy hiểm nối liền nguy hiểm mà để cho dao ba cạnh lướt sát qua người. Nhưng hết lần này tới lần khác, chính là cái cự li ít ỏi này lại khiến cho đối phương một lần thêm một lần với những nhát dao tàn nhẫn vung ra vô ích.

Lương Thần chui ra từ một chiếc xe cảnh sát khác, không xa không gần mà đứng ở ngoài vòng đấu, ôm vai đứng xem cuộc đánh nhau giữa ba nam một nữ. Trong cái nhìn đầu tiên, hắn nhận ra người mặc chiếc váy ngắn màu đen, có một thân hình to cao, nóng bỏng.

-Trọng Tiêu nói, Tề Vũ Nhu đang trên xe!

Một người đàn ông mặc cảnh phục đứng bên cạnh Lương Thần, trầm giọng nhắc nhở.

-Dịch Sương, cậu đi giúp Dịch Lãng và Trọng Tiêu!

Lương Thần mỉm cười nói với người thanh niên bên cạnh. Sự sắp xếp của hắn đêm nay rất thành công. Ở các nút giao thông cần có thẻ thiết lập, và đã tóm được mấy người Mưu Dịch Sương, Từ Dịch Lãng, Đỗ Trọng Tiêu làm cu li, đem trọng điểm đặt ở các đoạn đường cao tốc hướng về thành phố Liêu Dương, quả nhiên đã bắt được cá lớn. Mà điều khiến hắn hơi cảm thấy bất ngờ đó là Tề Vũ Nhu không phải chỉ một mình, mà còn có ba đồng loã. Nhìn mấy người đánh tới đánh lui, Lương Thần lo lắng đêm dài nhiều mộng, vì thế yêu cầu Mưu Dịch Sương cũng tiến lên tham chiến.

-Vâng.

Mưu Dịch Sương đáp lại một tiếng, sau đó tiến thẳng vào trận đánh.

Từ Dịch Lãng lạnh lùng lấy một chọi hai, bất luận là động tác ra tay hay là tiến lui né tránh, đều không có chỗ nào gọi là khéo léo, nhưng mà dưới những động tác chân đá tay đấm tưởng như đơn giản ấy, lại che dấu một thứ sát khí hung hiểm. Bởi vì đơn giản, cho nên trực tiếp, bởi vì trực tiếp, cho nên chí mạng. Khi Mưu Dịch Sương lao vào vòng chiến đấu, Từ Dịch Lãng đã trúng hai quyền một cước, nhưng gã vẫn cho đối phương một cái khuỷu tay.

Cái khuỷu tay này, đánh vào xương sườn thứ ba của gã đàn ông to cao. Bưng cái ngực bị lõm xuống, mồm há to mà hộc máu ra ngoài, gã đàn ông to cao trong nháy mắt bị rơi vào trạng thái gần chết. Còn gã kia thì đối diện với cảnh sát mặt lạnh đang từ từ tiến gần, trong lòng không khỏi dâng lên sự kinh hoàng. Đánh chết y cũng không tin, một cảnh sát ở thị trấn nhỏ lại có thân thủ đáng kinh người như thế! Cho dù là cảnh sát vũ trang, đặc công bình thường, cũng không thể một đòn mà lấy được mạng của A Tam! Vậy thì hai người đàn ông trẻ tuổi mặc cảnh phục này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

-Ngươi không phải là cảnh sát, ngươi rốt cuộc là ai?

Helen càng đánh càng kinh hãi, dao ba cạnh không rời khỏi chỗ hiểm của đối phương, miệng lớn tiếng hỏi.

-Ai nói ta không phải là cảnh sát?

Thân hình Đỗ Trọng Tiêu quay loạn một mạch, lại vừa khéo né tránh được thế công của đối phương, hì hì cười mà đáp:

-Cho dù bây giờ vẫn chưa chính thức đi làm, nhưng thông báo trúng tuyển đã sớm có rồi. Đợi tới tháng tám sẽ kết thúc đợt bồi dưỡng chuyên nghiệp là tôi có thể đi làm rồi! Ài, chúng ta nói cái này làm gì, tục ngữ nói rất đúng, người không cùng đường thì không thể cùng nhau mưu tính, "quan lục nhị đạo" là đạo nghĩa muôn thuở. Tôi nói này người đẹp, cô tốt nhất là giơ tay chịu trói đi.

Những lời nhảm nhí của thằng ranh này nhiều quá! Nhìn Đỗ Trọng Tiêu với khuôn mặt vui vẻ, Lương Thần không khỏi bật cười. Trong sáu người mà chú Lan đưa tới, chỉ có thằng nhóc này và Từ Dịch Lãng là loại đặc biệt. Một người thì mặt mày lạnh lùng, tiếc chữ như vàng, còn một người thì suốt ngày mặt mày hớn hở, ăn nói liên thiên.

Mưu Dịch Sương bổ vào vị trí cơ thể nghiêng về sau của người đẹp tóc vàng, gã không vội ra tay mà theo phương hướng công kích của đối phương từ từ di động điều chỉnh bước chân. Từ Dịch Lãng ở bên kia cũng đã hạ được một đối thủ, thắng lợi tiếp theo không có chút chậm trễ. Mà Helen đọ sức cùng với Đỗ Trọng Tiêu rõ ràng còn cất dấu thực lực. Gã nhìn ra được, người phụ nữ này mới là nhân vật cầm đầu! Bắt giặc, đương nhiên phải bắt tướng!

Helen rõ ràng cảm nhận được sự nguy hiểm từ phía sau. Tuy người đó còn chưa ra tay, nhưng lại thành công trong việc kìm giữ tâm tư và sức lực của cô. Giống như một chiếc cung đã được giương căng, lúc nào cũng có thể bắn ra những mũi tên chí mạng, tạo thành sự uy hiếp nghiêm trọng đối với mạng sống của cô.

Lại nghe thêm một tiếng kêu thảm truyền tới, trong lòng Helen đã chìm xuống đáy tận cùng. Cô liền hướng về phía cảnh sát trẻ đâm ba nhát dao sắc bén, thân hình cao gầy uốn éo, rồi chợt vụt về phía bên phải. Rất rõ ràng, vào lúc cảm thấy thời khắc nguy cấp của ưu thế đã mất, Helen đã lựa chọn "Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách"..

Mưu Dịch Sương đã chuyển động, thân hình gã như quỷ mỵ chợt vụt ra phía sau người đẹp tóc vàng, bàn tay lên xuống, rất mạnh mà bổ vào phía sau đối phương. Tiếng vang trong trẻo cùng với tiếng rên của Helen vang lên, vào khoảnh khắc phong chưởng tiến sát cơ thể, Helen bất thình lình nhảy lên phía trước đổi hướng, tuy là đã tránh được khỏi chỗ hiểm, nhưng cánh tay phải đã bị đánh trúng rất mạnh.

Tề Vũ Nhu cảm thấy báo ứng của mình đến rất nhanh. Sau khi tính toán xong với Lương Thần, bản thân cô cũng bị con hoàng tước Helen tính toán lại. Mà bây giờ, nhìn qua cửa kính xe, cô rất rõ ràng mà nhìn thấy Helen cũng không thoát khỏi vòng luân hồi của báo ứng. Bị một người đàn ông trẻ đánh trúng vào cánh tay, mà cái động tác ra tay ấy, khiến cô nghĩ đến người đàn ông làm cô bị thương. Mà thân hình lảo đảo và động tác che cánh tay của Helen, cũng đã nói rõ Helen bị thương cũng không nhẹ.

Bên cạnh Tiểu Thần thật đúng là những nhân tài tiềm tàng. Tề Vũ Nhu mệt mỏi cười, khép hờ đôi mắt đẹp. Kết cục hẳn là không có gì phải lo lắng. Helen muốn đưa cô về Liêu Dương để lĩnh thù lao, khẳng định rằng cho dù nằm mơ cũng không nghĩ tới, kết cục cuối cùng lại là cùng với cô sa vào cảnh tù nhân.

Pằng! Tiếng súng trong trẻo vang lên xé tan màn đêm, truyền vào trong tai của từng người. Thân hình Mưu Dịch Sương nhào lộn trên mặt đất, nguy hiểm nối nguy hiểm mà tránh những phát súng của người đẹp tóc vàng. Kính chắn gió của xe ô tô ở phía sau cô hiện ra những vết rạn do đạn bắn, viên đạn hình như sát theo người Tề Vũ Nhu mà lướt qua!

Có súng! Ánh mắt Lương Thần lập tức híp lại. Sự nổ súng hành hung của tay siêu xạ thủ này ở trước mặt hắn, quả thực là một hành vi không biết sống chết. Hắn giơ tay ra bên cạnh, lập tức một nhân viên trinh sát hình sự đưa tới một khẩu súng.

Pằng! Lương Thần thuận tay mà giơ tay súng, ngắm vào người đẹp tóc vàng đang chạy trốn trong màn đêm, sau đó không chút do dự mà bóp cò.

Helen chỉ cảm thấy cánh tay trái cầm súng nhói đau, sau đó lảo đảo rồi ngã vật xuống đất. Cánh tay phải đau nhức do bị gãy xương đã thực sự trở thành thứ trang trí, mà cánh tay trái lại họa vô đơn chí mà trúng đạn, từ đó mà tước hết những khả năng phản kích cuối cùng của cô. Cô mơ hồ nghĩ tới việc điều tra trước kia đối với tay Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật trẻ tuổi ấy, có một hạng trong đó chính là tài bắn súng trăm phát trăm trúng. Đối phương là muốn bắt sống, nếu không thì phát súng bắn trúng, có lẽ là vào đầu chứ không phải vào tay cô. Nghĩ tới đây trong lòng cô lại buông xuống. Chỉ cần còn sống, tổ chức sẽ nghĩ cách để giải cứu cô. Là một trong những sát thủ ưu tú mà tổ chức phải tiêu phí tâm huyết bồi dưỡng, cô vẫn còn giá trị để được giải cứu.

-Tôi đầu hàng, tôi mong muốn có thể được hưởng tất cả sự đối đãi của công chính!

Helen rất dứt khoát mà buông lỏng các ngón tay, khiến cho khẩu súng dính đầy máu của mình bị rơi xuống đất.

Ngọ ngoạy đứng lên, nhìn trạng thái nhếch nhác của mình, cô lại có một sự kích động là muốn cười. Ai có thể nghĩ được rằng, một trong những thành viên tinh anh hàng đầu của Medusa đã thực hiện hàng vô số nhiệm vụ ám sát, khiến cho FBI và cảnh sát hình sự quốc tế phải đau đầu lại thất thủ bị bắt trong một thị trấn nhỏ bình thường của Trung Quốc.

Rất nhanh, Helen đã bị Mưu Dịch Sương và Đỗ Trọng Tiêu giải tới. Nhìn vết thương bị bắn trên tay trái của người đẹp tóc vàng, lại nhìn khẩu súng trong tay của mình, trong lòng Lương Thần đột nhiên cảm thấy có chút gượng gạo. Phát súng này của hắn vốn là muốn rơi xuống chân phải của đối phương, nhưng hắn lại quên mất, khả năng đặc biệt của hắn đã biến mất. Cái danh hiệu Siêu xạ thủ kia đã hữu danh vô thực rồi!

-Lương tiên sinh, cảm ơn sự nương tay của anh!

Cho dù hình tượng lúc đó có chút nhếch nhác nhưng vẫn không làm tổn hao đến sắc đẹp của Helen. Cô hướng tới người đàn ông trẻ mỉm cười tạ ơn, hơn nữa thái độ rất thành khẩn.

Lương Thần không để ý tới đối phương mà xoay người đi về phía chiếc xe con. Khom lưng, nhìn Tề Vũ Nhu trong xe với khuôn mặt đỏ ửng, yếu ớt tựa lên ghế, nhẹ nhàng cười nói:

-Nhu tỷ, tôi bỗng nhiên nhớ tới một câu hát, cảm thấy rất có ý nghĩa.

-Câu nào?

Tề Vũ Nhu mở to đôi mắt đẹp, rất phối hợp mà hỏi.

-Em nói em muốn trốn. Hết lần này tới lần khác nhất định phải dừng chân.

Lương Thần nghiêm túc nói.

-Chính là câu này!

-Rất chuẩn xác!

Tề Vũ Nhu hé miệng cười:

-Tôi cũng bỗng nhớ tới một câu.

-Câu nào?

Lương Thần cũng thể hiện ra bộ dạng rất có hứng thú.

-Em đợi anh, đợi tới khi hoa đã tàn hết.

Tề Vũ Nhu lấy giọng nói dịu dàng trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.