Quan Lộ Trầm Luân

Chương 394: Trừng phạt



Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhìn thấy Tề Vũ Nhu bổ nhào vào trong lòng người thanh niên, Helen không khỏi giật mình. Cô thật sự hết chỗ nói với sự si tình mà Tề Vũ Nhu biểu hiện ra. Cô láng máng nhớ lại lời mà huấn luyện viên Tây Á đã từng nói với cô:

- Dù nói về phương diện nào thì Tiểu Nhu cũng đều là người ưu tú nhất, hoàn mỹ nhất trong số bảy người các cô. Có điều cô ấy cũng có một điểm yếu chí mạng, đó là chịu ảnh hưởng bởi văn hóa Phương Đông. Đại bộ phận tính cách của phụ nữ Phương Đông trong nội tâm đều tiềm ẩn thứ tình cảm phong phú và tinh tế, người như Tiểu Nhu bình thường thì nghiêm nghặt đóng kín cửa nội tâm, nhưng một khi đã bị ai đó mở ra rồi thì biểu hiện còn mãnh liệt hơn cả núi lửa. Gần như là kẻ si tình, mị tình đến mức mù quáng. Trong thế giới võ hiệp Trung Quốc từng miêu tả một cách tỉ mỉ về nghề sát thủ, trong đó có một câu, mà tôi cảm thấy vô cùng chuẩn xác, đó là sát thủ thì không thể có tình, có tình sẽ có vướng bận, có vướng bận thì sẽ bị kẻ khác lợi dụng nhược điểm. Một sát thủ tất cả vì tình, khuất phục tình thì không còn có thể là sát thủ được nữa.

Lời nói của người huấn luyện viên, Helen luôn bán tính bán nghi. Cô khó có thể tượng tượng nổi, cùng có sở trường ngụy trang như nhau, thói quen lợi dụng điểm yếu của người khác như nhau, thủ đoạn và tâm địa của Tề Vũ Nhu cũng tàn ác như vậy, cô ta thì có tình cảm phong phú gì được chứ. Loại sát thủ bàn tay dính đầy máu như các cô, tay và tim đều phải lạnh!

Lương Thần bị cô gái đột nhiên tập kích khiến cho có phần bối rối. Đôi cánh tay như hoa như ngọc kia cuốn chặt lấy cổ hắn, thân thể mềm mại nóng bỏng như lửa đã hoàn toàn lọt vào lòng hắn. Cộng thêm lời thầm thì của cô gái bên tai, tình hình này kẻ khác có thể khống chế được hay không hắn không biết, nhưng với chính hắn thì lại có chút ăn không tiêu.

- Được rồi, được rồi! Nghe lời là tốt rồi! Lương Thần ho nhẹ hai tiếng để che dấu sự xấu hổ trong lòng, sau đó thử thăm dò buông đôi cánh tay ngọc ngà của Tề Vũ Nhu ra. Không tệ lắm, Tề Vũ Nhu chậm rãi buông tay ra. Chỉ là ngửa khuôn mặt ngọc lên nhìn, trong đôi mắt đẹp của cô phóng ra một ánh mắt si dại.

- Việc này...! Cô mau trở về thu dọn hành lý đi, tối hôm nay sẽ rời khỏi Bắc Kinh!

Lùi về phía sau hai bước, sắc mặt của Lương Thần không nghiêm nghị lại được nữa. Tuy rằng vẫn là giọng điệu mệnh lệnh nhưng đã bắt đầu mất đi sự nghiêm khắc. Lương Thần không muốn thừa nhận và càng không thể thừa nhận rằng Tề Vũ Nhu có sức sát thương mãnh liệt với đàn ông. Hắn có gắng hết sức để bài xích đối phương. Nhưng đối diện với một cô gái hình dáng thiên y bách thuận dịu dàng này trong lòng hắn vẫn khó thể tránh né khỏi cảm giác hư vinh.

- Được!

Tề Vũ Nhu vẫn cứ dịu dàng gật đầu, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn về phía chàng trai không hề chớp.

- Còn cô nữa!

Lương Thần quay sang, mặt hướng về phía cô gái tóc vàng mắt xanh, dùng giọng thản nhiên nói:

- Tôi mặc kệ mục đích của các cô là gì! Nếu như đã bị tôi bắt gặp thì các cô phải nên hiểu rằng kế hoạch của các cô không thể thực hiện được nữa! Người thông minh đều nên nhận biết được điều này. Cô Helen, rời khỏi các Bắc Kinh chính là sự lựa chọn tốt nhất của các cô.

- Lương tiên sinh, cảm ơn sự rộng lượng nhân từ của anh, tôi sẽ nghe theo lời khuyên bảo của anh, lập tức rời khỏi Bắc Kinh! Hảo hán không cần so đo trước mắt, Helen vẫn có thể hiểu được đạo lý này, thấy đối phương không có ý gây khó cho mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Bại lộ thân phận đồng nghĩa với sự thất bại kế hoạch của các cô đã định, ở lại Bắc Kinh cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Trong lòng Helen không mấy sự chán nản. Trên thực tế đối với nhiệm vụ lần này, trong lòng cô cũng đã muốn gạt bỏ rồi.

- Chỉ mong các cô nghĩ sao nói vậy!

Lương Thần giơ tay chỉ hướng xe taxi đang qua lại không ngớt nói: - Vậy thì xin tùy vào hai vị! Chúng ta sau này đừng gặp lại nhau!

- Sau này còn gặp lại.

Tề Vũ Nhu dường như nghe nhầm một chữ thì phải. Cô ngọt ngào cười với người thanh niên rồi kéo tay HeLen, chặn một chiếc xe tắc xi. Tề Vũ Nhu và Helen nhanh chóng ngồi vào xe rồi biến mất trước mặt Lương Thần.

Lương Thần thở phào nhẹ nhõm, quay về hướng chiếc xe Hummer, mở cửa bước vào trong xe.

Cảnh vệ Nhị Trụ Tử ngồi ở vị trí đầu lái nhìn không chớp mắt về phía trước xe, đợi sau khi Lương Thần ổn định chỗ ngồi, ông mới chậm rãi đánh tay lái, lần nữa đánh xe xuống đường quốc lộ. Đối với hai cô gái nửa đường rời đi kia, ông chưa từng biểu hiện ra bất cứ một sự nghi hoặc hoặc hiếu kỳ nào.

Về đến tứ hợp viện của Diệp lão đã là hơn mười một giờ đêm. Điện chái nhà vẫn sáng. Rõ ràng là Diệp Thanh Oánh, hay Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm đều vẫn còn chưa ngủ. Lương Thần nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Bước vào căn phòng nhỏ sạch sẽ gọn gàng, Lương Thần nhìn thấy rất rõ, trên chiếc giường nhỏ kia vẻ duyên dáng của ba người phụ nữ đang ngon giấc.

Vương Phỉ Hạm mở mắt trước, sau đó Diệp Tử Thanh cũng tỉnh dậy. Chỉ có Diêp Thanh Óanh vẫn cứ ngủ say. Diệp Tử Thanh dùng ngón trỏ che miệng, làm một động tác "sụyt". Nhẹ nhàng đi đến bên Lương Thần thấp giọng nói:

- Oánh Oánh vừa nôn khá nhiều, khó khăn lắm mới ngủ được.

Lương Thần gật gật đầu, nhìn về phía Diệp Thanh Oánh ánh mắt vẻ tràn đầy thương cảm. Phụ nữ mang thai vốn rất dễ ngủ, đặc biệt với người phản ứng thời gian mang thai mãnh liệt như Diệp Thanh Oánh, chịu khổ đương nhiên là sẽ càng nhiều hơn một chút.

- Ngủ sớm một chút đi! Vương Phỉ Hạm dịu dàng nói với Lương Thần một câu, sau đó cùng với Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng bước chân, chuẩn bị rời khỏi. Đi qua trước người Lương Thần, đột nhiên nhẹ nhàng ngửi hai cái, sau đó thoáng nhìn người đàn ông có chút phức tạp.

Phản ứng của Lương Thần rất nhanh, vừa nhìn thấy cử chỉ này của Vương Phỉ Hạm, hắn liền lập tức nhớ lại cảnh tượng Tề Vũ Nhu nhào vào ôm lấy hắn ban nãy. Hắn biết loại phụ nữ rất biết thưởng thức hương vị nước hoa nổi tiếng như Vương Phỉ Hạm. Rất rõ ràng, Vương Phỉ Hạm đã ngửi thấy mùi nước hoa trên người hắn.

Diệp Tử Thanh càng tinh nhanh hơn, cô từ cử chỉ rất nhỏ của Vương Phỉ Hạm phát hiện ra chân tướng nào đó, cô cười dài đi tới, mặt dán sát vào ngực người đàn ông. Cô đã phát hiện ra " dấu vết chứng minh phạm sắc giới" trên người hắn.

Một tay nắm lấy tay của Vương Phỉ Hạm, tay kia cầm cổ tay của Diệp Tử Thanh, Lương Thần kéo hai người phụ nữ ra khỏi căn phong nhỏ. Lo sợ sẽ đánh thức Diệp Thanh Oánh, hắn phải tìm một chỗ khác để giải quyết phiền toái trước mắt.

Đi vào phòng của Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thah, Lương Thần đóng chặt cửa, xoay người, đón nhận ánh mắt nửa cười nửa không của Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh. Hắn cười, nói với hai người phụ nữ:

- Cháu xin thề, tối hôm nay cháu tuyệt đối không làm việc gì có lỗi với mọi người.

- Chỉ có tối hôm nay không làm thôi sao?

Diệp Tử Thanh bắt lấy sơ hở trong lời nói của người đàn ông, truy hỏi.

- Anh được chú Lương lôi đi làm quen với mấy người, sau khi tiệc chúc thọ kết thúc, gặp được hai người bạn quen ở Giang Vân, thuận đường cho hai cô ấy đi nhờ xe. Đó là toàn bộ sự việc xảy ra sau khi mọi người rời khỏi! Có chủ tịch huyện Lý và chú lái xe Trụ tử có thể làm chứng!

Để tránh sự phiền phức không cấn thiết, Lương Thần áp dụng sách lược chọn việc nhẹ tránh việc nặng này. Tất cả những việc hắn kể đều là việc thật sự trải qua, không có chỗ nào là không đúng. Nhưng về sự chi tiết thì lại lảng đi.

Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh cũng cảm thấy người đàn ông không làm gì lén lút, chỉ là hiếu kỳ với hai người bạn mà miệng hắn nhắc tới, họ có chút nghi hoặc. Bạn bè Lương Thần ở Giang Vânsao có thể có tư cách được tham gia thọ yến của Diệp lão chứ? Nhưng lập tức Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh liền liên tưởng đến hai cô gái Chu Nhất Nhất, Chu Vũ Đồng, trong lòng có chút thư thái. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai cô gái Chu gia phù hợp điều kiện đó.

Diệp Tử Thanh giơ tay che miệng, ngáp một tràng dài, nói với Lương Thần:

- Không còn sớm nữa, anh trở về nghỉ đi.

- Ngày mai chúng ta theo Thái gia gia một ngày nữa. Ngày mốt sẽ về nhà! Mặc kệ hai người bạn đó là ai?

Sao lại có thể lưu lại mùi nước hoa trên người Lương Thần. Nghe lời giải thích của Lương Thần xong cô đã quyết định không truy cứu nữa. Người phụ nữ thông minh, sẽ không bao giờ vặn hỏi căn nguyên với đàn ông, thậm chí bày tỏ thái độ hăm dọa đối với họ.

Diệp Tử Thanh vươn cánh tay, xoay người đi vào toilet, còn Vương Phỉ Hạm thì tiễn Lương Thần ra đến cửa, vừa muốn nói một tiếng chúc ngủ ngon, thì thấy hắn đột nhiên vươn hai tay, ôm chặt lấy bà.

- Tiểu...! Cái này...!

Chữ Thần còn chưa kịp nói ra, đôi môi mọng đỏ liền bị đôi môi cháy bỏng của người đàn ông bịt chặt. Cảm giác được đôi tay to khỏe vòng qua eo dùng lực xoa nắn mông bà, Vương Phỉ Hạm toàn thân mềm nhũn giống như đang say rượu. Đôi bàn tay ngọc ngà hời hợt đấm vào sau lưng của người đàn ông hai cái, thẹn thùng mà rên rỉ môt tiếng, môi khẽ mở, phục tùng mà đưa lên cái lưỡi thơm tho cho hắn tùy ý thưởng thức.

Không biết bao nhiêu lâu sau, hai đôi môi quấn lấy nhau ấy mới từ từ tách ra. Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng hít thở dồn dập của hai người có thể nghe thấy rõ.

- Tiểu khốn kiếp!

Khuôn mặt Vương Phỉ Hạm đỏ hồng, bà kiềm chế sự rung động trong lòng, trừng mắt liếc nhìn người đàn ông một cái, thấp giọng vờ mắng:

- Khẩn trương trở về ngủ, mau cút mau cút đi!

Trong mắt Lương Thần lửa tình tiềm ẩn đang dao động. Mặc dù quan hệ với Vương Phỉ Hạm đã phát triển tới mức thân thiết nhất, mặc dù Thanh Oánh và Tử Thanh cũng ngầm thừa nhận mối quan hệ này. Nhưng cả hắn và Vương Phỉ Hạm đều không ai bảo ai thỏa thuận ngầm để giữ gìn sự yên ổn trong gia đình. Ngoại trừ lần kết hợp lúc ban đầu ra, cho đến nay giữa hai người không còn phát sinh loại quan hệ đó nữa. Sự thực chứng minh, một vài thứ càng bị nén lại thì đến thời điểm phun trào sẽ càng mãnh liệt và kịch liệt.

Nhìn quý phu nhân xinh đẹp dưới ánh đèn sáng, Lương Thần xoay người rời đi. Nhìn cửa mở rồi cửa đóng lại, bóng hình người đàn ông biến mất, Vương Phỉ Hạm tay che ngực, thở hổn hển. Người đàn ông mặc dù không nói gì cả, nhưng từ ánh mắt của hắn có thể nhìn ra một sự chiếm hữu mãnh liệt. Hồi tưởng lại sự nhào tới hung hãn của người đàn ông, đôi gò bồng đảo của Vương Phỉ Hạm không kìm nổi căng tức lên, bà xấu hổ xoay người, vội vàng đi vào toilet.

Cùng lúc đó, Tề Vũ Nhu và Helen về tới một khách sạn nhỏ. Đẩy cửa phòng, Tề Vũ Nhu và Helen vừa mới bước vào thì nhìn thấy trên một chiếc giường đôi không được coi là rộng lắm, một mỹ nữ tóc nâu, thân cao chân dài đang ngồi ở đó.

- Cô đến rồi à? Vừa lúc, chúng tôi đang muốn báo cáo với cô! Kế hoạch đã thất bại rồi!

Nét mặt của Tề Vũ Nhu không có bất cứ một sự kinh ngạc nào, cô đi qua đi lại, quay lưng về phía mỹ nhân đó rồi ngồi xuống, miệng thản nhiên nói.

Helen đóng chặt cửa, thần sắc có chút phức tạp nhìn phía mỹ nữ tóc nâu, bổ xung thêm một câu nói:

- Thân phận của chúng tôi đã bị người ta phát hiện, cho nên... Mặc dù lời chưa nói hết, nhưng Helen nhún vai, tỏ vẻ tiếc nuối.

- Lại là Lương tiên sinh?

Trong đôi mắt xanh đẹp của mỹ nữ chớp động vẻ khó đoán. Cô đứng dậy, mở miệng nói:

- Nhất định là hắn nói gì với các cô rồi phải không?

- Anh ấy muốn chúng ta rời khỏi Bắc Kinh ngay trong đêm nay, nếu không sẽ phải báo cho cục Cảnh vệ tiến hành điều tra chúng ta!

Tề Vũ Nhu rất bình tĩnh trả lời.

- Không những không vạch trần các cô ngay tại trận, mà lại còn thả cho các cô một đường sống, Nhu, Helen. Các cô có phải là nên cảm tạ vị Lương tiên sinh đó hay không?

Mỹ nữ tóc nâu cũng chính là nữ huấn luyện viên Tây Á khom lưng, đưa tay vuốt cằm Tề Vũ Nhu, nhẹ nhàng hỏi.

Tề Vũ Nhu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn vào đôi mắt của đối phương. Đoán không ra ý đồ của huấn luyện viên Tây á, Helen cũng lựa chọn sự yên lặng.

- Xét theo lần hành động thất bại này của các cô, dựa theo lệ thường, tổ chức sẽ tiến hành sự trừng phạt với các cô!

Tây Á đứng thẳng người, mắt đảo qua người Tề Vũ Nhu và Helen, không ngớt ý cười chê trên khóe môi.

Trong lòng Helen bỗng dưng căng thẳng. Từ lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ đến nay, cô vẫn chưa từng có ghi chép nào của sư thất bại. Nhưng cô biết rằng, sự trừng phạt của tổ chức đối với những kẻ thất bại rất nghiêm khắc. Cứ theo cô mà nói, mặc dù sẽ không đến mức đe dọa tính mạng, nhưng rất có khả năng sẽ phải đối diện với yêu cầu và điều kiện hà khắc không thể tưởng tượng nổi.

- Nhu, cô chẳng phải là rất thích vị Lương tiên sinh đó sao? Tôi nhớ cô đã từng nói rằng, nếu như có một ngày nào đó được gặp lại vị Lương tiên sinh đó thì sẽ bất chấp tất cả để làm người tình của hắn! Thượng đế của tôi, thật là mơ mộng, giàu trí tưởng tượng. Trong biển người mênh mông, trong không gian rộng lớn vô ngần, sau mười ngày chia tay ngắn ngủi, các người không ngờ rằng lại có duyên tái ngộ ở đây!

Tây Á cao giọng, dường như vô cùng kích động vì cái duyên này.

- Đây nhất định là ý trời! Cho nên tôi không những không trừng phạt cô, mà còn quyết định thỏa mãn ý nguyện của cô, đưa cô đến bên vị Lương tiên sinh kia, cho đôi tình nhân các ngươi hạnh phúc sống bên nhau!

Nhìn Tề Vũ Nhu không chút động lòng gì, Tây Á đột nhiên tung ra một quả bom cỡ lớn.

Vẻ mặt yên ả của Tề Vũ Nhu cuối cùng đã xuất hiện một tia gợn sóng. Ánh mắt cô ngạc nhiên nhìn về phía sĩ quan huấn luyện của mình. Cô biết, lời nói của đối phương tuyệt đối không phải là đùa giỡn.

- Còn cô nữa, Helen! Ánh mắt của Tây Á chuyển hướng nhìn sang Helen, giọng ngả ngớn nói: - Bây giờ trước mắt cô có hai sự lựa chọn, một là đi làm nô lệ cho lão heo mập An La, hai là cùng với Tiểu Nhu đi chăm sóc vị Lương tiên sinh đó. Helen thân yêu, cô cảm thấy mình nên chọn cái nào?

- Chọn con đường thứ hai!

Nét mặt Helen con ngươi bất định. Đến bây giờ, cô vẫn chưa biết rõ ý đồ của nữ sĩ quan huấn luyện. Nếu như đầu óc nữ huấn luyện viên này không đột nhiên có vấn đề gì thì sự an bài của Tề Vũ Nhu và sự trừng phạt đối với cô khẳng định là có thêm dụng ý khác. Tuy nhiên đối với cô mà nói, sự lựa chọn này là không cần do dự.

- Tốt lắm, vậy thì bây giờ, các cô hãy nghe theo sự chỉ bảo của Lương tiên sinh, lập tức rời khỏi Bắc Kinh.

Cười tươi với với Tề Vũ Nhu và Helen một cái, Tây Á lắc lắc hông đi ra cửa phòng, sau đó gửi cho hai cô một nụ hôn gió, cười nói:

- Tôi sẽ rất nhớ hai cô, Tiểu Nhu thân yêu, Helen thân yêu!

Đến khi cửa phòng đóng lại, bóng dáng của nữ si quan huấn luyện hoàn toàn biến mất trong tầm mắt. Sau khi im lặng một lúc, Helen ngồi xuống bên cạnh Tề Vũ Nhu, nhẹ giọng hỏi một câu: - Huấn luyện viên Tây Á đang giở trò gì vậy?

- Tôi cũng không biết!

Tề Vũ Nhu thần sắc bình tĩnh lắc lắc đầu. Đôi mắt đẹp nhìn đối phương thản nhiên nói:

- Tuy nhiên tôi biết được một chuyện khác!

- Chuyện gì? Helen hơi chút nghi hoặc hỏi.

- Ngày mà cô bị đàn ông chiếm hữu không còn xa đâu!

Trong đôi mắt đẹp của Tề Vũ Nhu hiện ra một chút đùa giỡn, thò tay vỗ nhẹ lên người đối phương, cười khẽ nói.

Helen ngây người một lúc, sau đó mở ngón tay đối phương ra, phản kích một cách nham hiểm nói: - Tôi sắp bị đàn ông khống chế, nhưng còn cô thì sao, e rằng đã bị Đào Tông Diệc đó khống chế vài lần trên giường rồi ý chứ.

- Không có!

Tề Vũ Nhu khóe môi cười gượng, lắc đầu nói:

- Thân thể của tôi sẽ chỉ có thể dành cho một người mà thôi. Những kẻ khác không có tư cách!

- Cô có biết hay không, tôi đây ghét nhất chính là vẻ giả bộ kiêu ngạo của cô, lúc nào cũng tự cho mình là thanh cao!

Đôi mắt đẹp xanh lam của Helen lúc này đã biến thành lửa hừng hực. Cô lấy tay đẩy ngã đối phương lên dường, rồi thuận thế ngồi lên, cúi đầu, dường như vô cùng giận dữ hét.

- Tôi biết, cô luôn luôn ghen tị với tôi!

Tề Vũ Nhu không hề nổi giận, cũng không có chút gì phản kháng, chỉ mỉm cười nhìn đối phương, cảm xúc bất thường nói:

- Cô bị sự ghen tức làm cho mụ óc, cho nên không nhìn thấy trên người chính mình cũng có những thứ sở trường khiến cho đàn ông phải ngưỡng mộ! Ví dụ như bộ ngực của cô, hẳn là cỡ ba mươi sáu ý chứ, còn cặp chân dài này của cô nữa, bất kể lúc nào đi trên đường đều là mục tiêu tập trung cặp mắt chú ý của đàn ông! Helen, cô có biết kẻ như thế nào là kẻ ngu ngốc nhất trên đời không? Người Trung Quốc chúng tôi có một câu nói gọi là "Cưỡi lư tìm lư", chính là nói người như cô đó!

- Đủ rồi!

Helen bực bội hét to lên. Cô vén làn váy của đối phương, với tay kéo chiếc quần lót tơ tằm màu đỏ. Kể cả trong lời nói hay hành động, đều là muốn dùng cách thức nguyên thủy để lật ngược tình thế.

Nhận thấy được ý đồ của đối phương, Tề Vũ Nhu xoay người, trong nháy mắt thoát ra khỏi người Helen. Chỉnh lại chiếc váy dài, khẽ mỉm cười nhìn về phía Helen nói:

- Rất xin lỗi, Helen, không có sự cho phép của tôi, cô không thể động vào tôi! Nếu cô thật sự có hứng thú, sau này chúng ta có thể cùng chơi trên một chiếc giường!

Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Thần và Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm cùng Diệp lão vừa ăn xong cơm sáng, liền nhận được điện thoại của Lương Khải Minh. Lương Thần lúc này mới nhớ ra là hôm qua đã nhận lời Lương thúc.

Vừa đem chuyện này nói với Diệp lão, liền nhìn thấy Diệp lão cười ha hả, dùng quyền trượng chỉ vào hắn nói:

- Cũng không biết thằng nhóc này có ưu điểm gì mà có thể khiến cho Khải Minh của nhà Lương gia để ý đến chứ. Đi đi, đừng để chú Lương chờ.

Dừng một lúc lại nói:

- Nói với thằng nhóc Lương Khải Minh kia rằng đây là ý của ta, con bé Oánh Oánh không được khỏe, không nên cùng đi với cháu.

Mười rưỡi, chiếc xe Jeep quân dụng đỗ trước cửa tứ hợp viện. Sau khi cảnh vệ kiểm tra giấy chứng từ xong thì được phép tiến vào. Hai gã sĩ quan này đều là con cháu thế hệ thứ ba của Lương gia, đặc biệt đến để đón Lương Thần.

Chừng mười phút sau, Lương Thần theo hai gã cảnh vệ bước ra khỏi sân, ngồi lên chiếc xe quân dụng. Trong hai gã cảnh vệ đó có một gã Lương Thần đã từng gặp mặt qua, đó chính là người có tính cách hướng nội, ít nói tên Lý Mặc. Cũng chính là người mà tối qua có tham gia trong thọ yến của Diệp lão, con trai của cô Nguyệt Mai. Lương Thần không thể ngờ được rằng, Lý Mạc cũng là một sĩ quan thượng úy, tuy nhiên hẳn là thuộc bên văn chức.

Người còn lại tên là Lương Dã, trên vai cũng đeo quân hàm ba sao, tính cách hoàn toàn trái ngược với Lý Mặc. Tính cách của Lương Dã vui vẻ nhiệt tình. Vừa lái xe, vừa không quên nói chuyện phiếm với Lương Thần ngồi ở ghế sau.

- Lương Thần, à, hay tôi gọi cậu là Tiểu Thần nhé! Tôi sinh năm năm tám, cậu hẳn là ít tuổi hơn tôi.

Lời nói của Lương Dã luôn luôn thể hiện sự dí dỏm của mình, hơn nữa còn tự coi mình là bậc đàn anh:

- Tiểu Thần, biểu hiện của cậu tối hôm qua làm cho mọi người rất phấn khích, anh em Đào Tông Diệc, Đào Tông Miểu xem như vô cùng mất mặt rồi. Hai tên đó bình thường mắt cứ để trên trán nhìn người. Nhưng lần này thì, ha ha!

Trong lòng Lương Thần có chút phần kinh ngạc, hắn không ngờ được rằng sự việc ngày hôm qua lại có thể chuyển biến nhanh như vậy. Theo ý trong lời nói của anh ta thì sự việc hôm qua xảy ra dường như đã thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn ở Bắc Kinh.

Tối hôm qua nhìn thấy Tề Vũ Nhu và Helen xuất hiện bên cạnh anh em họ Đào, hắn không cần nghĩ cũng biết, mục đích ra tay của hai cô gái này chính là hai anh em Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu. Hắn hứa với chú Lan, phải bảo vệ tính mạng của Tề Vũ Nhu, cho nên hắn không thể vạch trần thân phận sát thủ của Tề Vũ Nhu ngay tại chỗ. Nhưng hắn cũng không thể làm ngơ trước âm mưu của hai cô gái này.

Gia thế của Đào gia không tầm thường. Nếu thật sự xảy ra án mạng thì sẽ rất nhanh chóng tìm ra mẩu hoạt động của Tề Vũ Nhu ở Giang Vân, vậy thì kẻ thả Tề Vũ Nhu là hắn sẽ khó tránh khỏi liên lụy.

Nếu như nảy sinh kết cục như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây sẽ không phải chỉ là một rắc rối nhỏ. Cho nên lúc đó hắn đã nhanh chóng đưa ra quyết định, đó là dù có phải đắc tội với anh em Đào gia, cũng phải đưa hai cô gái nguy hiểm này đi. Từ phương diện khác mà nói, cách làm này của hắn đồng nghĩa với việc gián tiếp cứu hai mạng sống của anh em nhà Đào gia. Tuy rằng không được anh em nhà họ Đào cảm kích, mà ngược lại còn hận hắn thấu xương.

- Ai chứ? Hai tên đó cho dù có tức nổi lửa thì cũng chỉ có thể để trong lòng thôi. Nếu như họ thật sự muốn gây chuyện với cậu thì huynh đệ nhà chúng tôi sẽ không để yên đâu.

Từ gương chiếu hậu, chú ý đến sự trầm mặc của Lương Thần, Lương Dã cho rằng đối phương lo lắng sự báo thù của anh em Đào gia, liền lập tức vỗ ngực cam đoan.

- Cám ơn anh Dã!

Lương Thần trong lòng cảm thấy ấm áp, bất luận lời nói của đối phương là thật hay giả, nhưng chỉ cần nói ra nhưng lời như vậy là đã đáng quý lắm rồi. Dẫu sao hai người cũng chỉ là mới quen biết nhau, dù cùng mang họ Lương, nhưng chung quy chẳng có quan hệ họ hàng thân thích gì. Mối quan hệ cũng chỉ là thông qua chú Lương Khải Minh mà thôi.

- Đều là người một nhà, nói chi câu cảm ơn. Tiểu Thần cậu khách khí quá.

Lương Dã không vừa ý nói. Sau đó trừng mắt nhìn, mặt lại cười hì hì nói:

- Tiểu Thần, cậu nói thực với anh Dã đi, có phải là cậu đã quen biết với hai cô gái xinh đẹp đó từ trước không?

Lương Thần mỉm cười gật đầu. Mọi người có mặt ở đó tối hôm qua đều không phải là mù hay ngốc. Chỉ dựa vào mỗi câu nói của hắn mà khiến cho Tề Vũ Nhu và Helen ngoan ngoan đi theo hắn, hiển nhiên không phải là dựa vào thứ ma lực hấp dẫn nào cả. Người sáng suốt hẳn là đều nhìn ra, hắn và hai cô gái đó đã quen biết từ trước.

- Mặc dù tối hôm qua tôi không qua đó, nhưng nghe mấy anh em nói, một người đẹp thân hình nóng bỏng gợi cảm, còn một mỹ nữ thì đoan trang duyên dáng. Tôi nói này Tiểu Thần, tài cưa gái của cậu thật là cừ khôi, ngay cả mỹ nữ ngoại quốc cũng bị thuần phục dưới chân cậu rồi. Cậu mới chính là sát thủ tình trường hàng đầu đó!

Lương Dã nửa ngưỡng mộ nửa vui đùa nói:

- Có thời gian dạy anh Dã mấy chiêu nhé! Ấy, còn Tiểu Mặc nữa, là thanh niên hai ba, hai tư tuổi rồi mà một mối tình vắt vai cũng chưa có, đến giờ vẫn độc thân.

Lý Mặc câm như hến suốt quãng đường, ngoảnh lại liếc nhìn Lương Dã một cái, mặt không chút thay đổi nói:

- Em đã có bạn gái, em cũng không phải là trai tân!

- Ha, Tiểu Mặc, cậu có bạn gái từ lúc nào thế? Tại sao anh không biết?

Lương Dã kinh ngạc hỏi. Bởi vì tính cách cuả Lý Mặc có chút phụ nữ, mọi người trong nhà đều lo lắng cho Lý Mặc về vấn đề này. Nhưng không ngờ rằng, Lý Măc lại bỗng nhiên công bố rằng mình có bạn gái, đồng thời còn vẻ vang mà cáo biệt thời trai tân.

- Chưa được bao lâu! Bây giờ vẫn chưa thể nói cho mẹ biết được, hai người phải giữ bí mật cho em!

Lý Mặc chăm chú nhìn anh họ, rồi lại quay đầu nhìn Lương Thần, giọng điệu rất nghiêm túc nói.

- Anh sẽ giữ bí mật này cho cậu! Nhưng cậu phải tìm cơ hội nào đó để anh gặp mặt giúp cậu xem xem!

Lương Dã gần như không chút suy nghĩ gật đầu đồng ý nói. Trong lòng y rất tò mò, thằng em họ ít lời này, rốt cuộc tìm được một người bạn gái như thế nào.

- Có thời gian đã!

Lý Mặc nhẹ giọng nói một câu, trong mắt cũng hiện lên một chút lo lắng. Nhưng ngay lập tức liền bị thay thế hoàn toàn bởi ánh mắt kiên định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.