Quan Lộ Trầm Luân

Chương 395: Lương gia



Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nơi ở của nhà họ Lương cũng là một tòa tứ hợp viện. Tuy nhiên so sánh mà nói, tứ hợp viện của Lương gia rộng lớn hơn nhiều, là tứ hợp viện phức thức điển hình. Phòng ốc bảy gian phía nam, bảy gian phía bắc, ngoài ra ở giữa còn có chín gian nhà tương liên với rất nhiều các tiểu hợp viện khác. Tổ tôn tam đại nhà họ Lương, ngoài gia đình Lương Khải Minh hiện tại đang ở Long Nguyên nhận chức Bí thư Thành ủy ra, còn lại từ trên xuông dưới, gần ba mươi nhân khẩu, đều cư trú trong tòa tứ hợp viện này.

Xe quân dụng dừng trước cửa Tứ hợp viện, Lương Thần, Lương Dã, Lý Mặc ba người đồng thời xuống xe, bước qua cánh cửa sơn hồng. Trước mặt tòa trái đông ngoại viện là một bức tường trúc được xây làm bình phong ở cổng, kết hợp với cửa lớn tạo thành một không gian không quá rộng lớn. Bước tiếp về phía tây, đi vào ngoại viện, băng qua sân ngoài ngang dài, vượt qua Thùy Hoa môn hoa lệ, rồi lại băng qua Nguyệt Lượng môn, liền tiến vào trong viện.

Góc tây bắc trong nội viện là một giàn cây Tử Đằng. Dưới thời tiết nóng nực như thiêu như đốt, giàn Tử Đằng này đã phát huy được tác dụng. Lúc này, cả nhà họ Lương đang ngồi dưới tán giàn Tử Đằng hóng mát.

Bước vào nội viện, một gốc cây cổ thụ cao tám thước đập vào mắt tầm mắt của Lương Thần. Nhìn cây cành lá xanh tươi um tùm, trong lòng Lương Thần không khỏi liên tưởng đến, nếu là ở mùa thu, có lẽ sẽ là cảnh tượng cả cái cây xum xuê nhuộm sắc đỏ chăng.

- Chúng tôi đã về!

Lương Dã lên giọng hô. Sau đó đi đến dưới tán Tử Đằng, cầm một ly trà lạnh từ trên chiếc bàn tròn, ừng ực ừng ực uống, sau đó liền lau miệng, khen một câu:

- Thật sảng khoái.

- Tiểu Thần, uống ly trà trước đã.

Lương Khải Minh mặc một chiếc áo may ô, tay cầm cây quạt giấy, vẻ mặt vô cùng tươi cười đưa cho Lương Thần chén trà lục bằng.

Cổ họng đã khô từ lâu, Lương Thần vội vàng nhận lấy, ngẩng đầu uống sạch, sau đó cầm chén đưa đến trước mặt Lương Khải Minh, cười hì hì nói:

- Lương thúc, cho cháu một ly nữa.

Lương Khải Minh khẽ mỉm cười, thuận tay rót thêm chén trà nữa. Đợi đối phương uống xong, lúc này mới phe phẩy quạt bả vai cho đối phương, nói:

- Ngồi đi, đều là người một nhà cả, cứ tự nhiên.

Trong ngôi biệt thự của Vương Khảm, Đào Tông Diệc, Đào Tông Miểu, Đào Y Xác, Giang Gia Dung, Vương Thâm Đào mấy người cùng ngồi ở phòng khách rộng lớn sáng sủa. Trước mặt mấy người đều đặt một ly một rượu nho đá.

Đào Tông Diệc đã uống hết hai ly rượu nho nhưng trong lòng vẫn khô nóng vô cùng. Theo lời gã thầy bói chó má gì đó nói, y trời sinh ngũ hành thiếu hỏa, cho nên cha hắn mới đặt cho hắn một cái tên như vậy. Tên của em hai, em ba cũng gần như từ đó mà ra.

Y thiếu hỏa, em trai thiếu thủy. Nhưng từ giờ đến về sau, thứ mà hai anh em họ thiếu còn lớn hơn vậy, đó là "thiếu tầm mắt".

Đúng vậy, nếu như không phải do thiếu thông minh thì làm sao có thể bị hai cô gái đó mê hoặc làm cho mất phương hướng như vây. Vậy nên tối hôm qua mới mất bị mất thể diện. Là một người trong đó đã đành, nhưng đây lại là mỹ nữ chưa tới tay của cả hai huynh đệ, lại bị cùng một người đàn ông cướp đi! Giống như là cố ý sắp đặt từ trước vậy. Cái tên nhóc Lương Thần trước con mắt của bao nhiêu người đã giáng cho y và em trai y một cái tát thật nhục nhã.

- Hai cô gái đó hẳn là chưa rời khỏi Bắc Kinh.

Tuy rằng không cùng họ Đào, nhưng suy cho cùng cũng có quan hệ thân thuộc, Đào Hoành Dương hẳn là đứng về phía Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu. Buổi chiều y đã điều động mạng lưới quan hệ, "mất bò mới lo làm chuồng", tiến hành điều tra với hai cô gái đó, phát hiện ra hành tung mờ ảo của hai cô gái đó chẳng biết là đi đâu rồi.

- Tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy!

Vương Thâm uống một ngụm rượu nho lạnh, có chút suy nghĩ nói:

- Sao mà khéo như vậy, hai người phụ nữ mà anh cả và anh hai kết giao đều có dính líu với tên Lương Thần đó?

- Ý của cậu là chuyện này có kế hoạch từ trước?

Đào Tông Miểu mặt âm trầm hỏi. Tên của y chứa chữ Thủy, nhưng bình thường y và Đào Tông Diệc luôn "Thủy hỏa bất dung", luôn luôn vì tranh giành tài sản thừa kế trong nhà mà lục đục với nhau, đấu đá nhau. Là hồng nhị đại thành công điển hình trong giới kinh doanh, gia nghiêp của cha mẹ mặc dù không thể nào bằng Lâm Tử Hiên con trai thủ tướng hiện nay nhưng cũng là một tài sản kếch sù mà một người bình thường cả đời tiêu xài cũng không hết. Chính là vị trí người nối nghiệp công ty của gia tộc, Đào Tông Miểu tin chắc rằng đây là cuộc chiến đấu giữa y và Đào Tông Diệc. Còn đồ vô dụng Đào Tông Sâm căn bản không có trong phạm vi suy xét của y.

- Tôi thấy không giống!

Đào Khảm Tỏa bên cạnh không nhịn được nói xen vào:

- Lương Thần từ trước tới giờ chưa từng gặp qua anh cả và anh hai chứ đừng nói là có thù hận gì. Căn bản không thể mưu toan điều gì để làm nhục anh cả và anh hai. Chuyện này rất có thể là do trùng hợp.

- Tỏa Tỏa nói rất có lý!

Giang Gia Dung cũng gật đầu nói. Thực đúng như Đào Khảm Tỏa nói, Lương Thần và Đào Tông Diệc, Đào Tông Miểu không thù không oán thì sẽ không thể nào trù tính một âm mưu khoa trương ly kỳ đánh vào thể diện của hai anh em như vậy. Nếu như đó không phải là âm mưu, thì chỉ có thể là sự trùng hợp.

Trên mặt của Đào Kỳ và Vương Thâm cùng hiện lên vẻ ghen ghét. Mặc kệ là âm mưu hay là sự trùng hợp cũng được, Lương Thần có dính líu đến hai cực phẩm mỹ nữ kia là thật. Vừa nghĩ đến việc thằng nhóc đó không những cưới được một người vợ như hoa như ngọc, mà bên ngoài lại còn có tình nhân xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn là cả Trung lẫn Tây, ánh mắt hai người không khỏi đỏ lên.

Người con gái đẹp luôn là sự theo đuổi lớn nhất của đàn ông! Không trách được lại khiến cho Đào Kỳ và Vương Thâm đỏ mắt. Đẹp như hai mỹ nữ tối hôm qua, ai có thể có một cô thì cũng đã coi là giỏi rồi, nhưng tên Lương Thần lại chiếm trọn cả hai.

- Bất luận trước đó như thế nào, từ nay về sau, tên họ Lương đó cũng chết chắc rồi!

Đào Tông Diệc híp mắt, lạnh lùng mà nói một câu. Là âm mưu hay là sự trùng hợp, hiện tại với y mà nói không còn quan trọng nữa rồi. Quan trong là thể diện của y đã bị mất, nếu như không thể phục hồi lại thể diện này thì y về sau đừng nghĩ đến việc ngẩng đầu ở Bắc Kinh nữa.

- Em trai, cậu thấy thế nào?

Đào Tông Diệc quay đầu, nhìn về phía em trai mình hỏi một câu. Bị mất thể diện không chỉ có một mình y, hắn tin rằng cho dù bình thường hai anh em có như nước với lửa, nhưng với chuyện này, hai người hẳn là có thể tìm thấy được điểm tương đồng.

- Em đã bố trí sẵn rồi. Tối hôm nay em sẽ khiến cho tên họ Lương đó một bài học!

Đào Tông Miểu cười lạnh một tiếng, đón nhận ánh mắt của đại ca nói:

- Anh cả nếu như có hứng thú thì có thể dẫn người đến cùng giúp vui. Đánh hổ vẫn cần thân huynh đệ, anh nói có phải không?

Tại Lương gia, Lương Thần đã nhận được sự tiếp đãi rất nhiệt tình. Ngoại trừ mấy người Lương Khải Minh, Lương Nguyệt Mai, nhị thúc gia Lương Tranh đã từng gặp trong thọ yến ra, còn lại thân thuộc của Lương gia phần lớn đều có mặt. Thậm chí, khiến cho Lương Thần không thể ngờ được là Lương lão gia ở viện an dưỡng giải phóng quân và cũng là cha của Lương Khải Minh cũng trở về.

Lương Liệt là người đầu tiên của Lương gia theo chính trị, cũng đã từng đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Long Nguyên. Bởi vì tình trạng sức khỏe không được tốt cho nên xin nghỉ hưu trước. Ngày tháng ông ở nhà và ở viện an dưỡng cũng nhiều như nhau.

- Mấy ngày trước, ta và Lý gia gia của cậu nói chuyện qua điện thoại. Ông ấy nói sắp tới sẽ đến Bắc Kinh thăm ta, nếu như cậu ở lại lâu vài ngày, ông cháu hai người sẽ có cơ hội gặp mặt.

Ông cụ nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt nan, rất ôn hòa nói với Lương Thần. Lương lão gia tên chỉ có một chữ Liệt, nhưng bất luận là lời nói hay hành động đều thể hiện là một người hết sức tao nhã. Từ điểm này có thể thấy, tính tình của Lương Khải Minh và phụ thân của ông giống nhau đến bảy tám phần.

- Lần này chỉ được nghỉ có ba ngày, công việc của Giang Vân bên đó cũng chưa xong. Cháu sẽ nói với Lý gia gia, đợi đến khi nào có thời gian sẽ về Hòa Bình thăm ông.

Lương Thần thẹn thùng cười cười. Trên thực tế khi hắn kết hôn với Thanh Oánh cũng đã đặc biệt đến thăm xã hòa bình, khoảng cách thời gian lần trước đến thăm ông cụ cũng đã được hơn nửa tháng.

- Công việc của cậu ở Giang Vân làm có được vừa ý không? Khải Minh không chỉ nhắc tới với ta một lần là muốn đem cậu điều về Long Nguyên. Cậu tương lai có dự tính gì, có thể nói cho lão già này biết được không?

Trong mắt Lương lão gia hàm chứa nụ cười thản nhiên, giống như đang nói chuyện phiếm bình thường.

Nghe câu hỏi của Lương lão gia. Lương Thần không khỏi ngẩn ngơ. Nói thật, đối với tương lai mà nói, hắn thật sự chưa có tính toán hay dự tính gì rõ ràng cả. Trước mắt mà nói, hắn đang ham thích công việc ở bên phòng Công an huyện. Nhìn cục diện rối rắm lúc đầu tiếp nhận, dưới sự lãnh đạo "anh minh" của mình, từng bước đi vào nề nếp, cảm giác về những thành tựu rõ rệt đó tự nhiên nảy sinh.

Ánh mắt hơi đổi, trong lúc vô ý chạm phải ánh mắt có vẻ kỳ vọng của Lương Khải Minh, Lương Thần trong lòng thở dài, chẳng lẽ hắn lại chọn lựa xếp hàng hay sao?

Lương Thần ở lại nhà họ Lương dùng cơm. Bữa cơm đó khiến Lương Thần cảm nhận được một tập quán văn hóa truyền thống vô cùng nồng hậu của một đại gia tộc. Đặc biệt là bây giờ trai gái trưởng thành rồi, người ta phần lớn là đều tự mình xây dựng gia đình, cuộc sống quần cư theo kiểu gia tộc này khiến Lương Thần cảm thấy rất mới lạ.

Dùng xong cơm trưa, Lương Thần đứng dậy cáo từ, vẫn là Lý Mặc và Lương Dã hai người lái chiếc xe Jeep quân dụng đó đưa Lương Thần về tứ hợp viện của Diệp lão. Trên đường đi, Lương Thần nhận được điện thoại của Hoàng Dược Long. Trong điện thoại, Hoàng giọng đĩnh đạc mời Lương Thần buổi tối ra ngoài uống rượu.

Lúc đầu Lương Thần khéo léo từ chối, nhưng mà cuối cùng chẳng thể nào từ chối được Hoàng Dược Long mặt dày mày dạn, bắt buộc phải nhận lời. Vẫy tay chào tạm biệt Lương Dã, Lý Mặc ở cửa, chờ xe jeep quay đầu rời khỏi, Lương Thần mới quay người đi vào tứ hợp viện. Vừa mới rảo bước lên cửa chính, trong tai hắn chợt nghe thấy âm thanh vù vù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.