Quan Lộ Trầm Luân

Chương 396: Quán bar Vân Thắng



Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Trên sân, hai bóng người chợt xuất hiện, bất chợt phát ra âm thanh của tiếng quyền cước va chạm. Thân hình uyển chuyển, ra tay nhanh như tia chớp, nhìn vào sân thấy hai người đã giao thủ đến giai đoạn quyết liệt nhất, Lương Thần hoa hết cả mắt.

Người chứng kiến ở đó không chỉ có một mình hắn, ngoại trừ hai gã cảnh vệ canh gác cửa ra, còn có nhân viên bảo vệ phụ trách sự an toàn của Diệp lão phần lớn đều tập trung ở đây. Nhìn cảnh đấu đá trong sân, vẻ mặt của những cảnh vệ đó đều lộ ra chút sợ hãi. Có thể trở thành cảnh vệ của Diệp lão, hiển nhiên đều là những người thân thủ mạnh nhất tinh nhuệ nhất được chọn lựa một cách kỹ lưỡng.

Nhưng bây giờ không ngờ lại xuất hiện thêm một người đàn ông trung niên cũng gần bằng tuổi, trong trận đấu với Nhị Trụ lại ngang sức ngang tài. Điều đó không khỏi khiến cho các chàng trai có mặt ở đây vừa sợ hãi lại vừa kinh hoàng. Như thế cũng có thể thấy được gừng càng già càng cay, các vị đại thúc đây ai ai cũng là thanh bảo đao chưa hề cũ.

Binh! Tiếng va chạm vang lên nặng nề. Nhị Trụ và Lan Kiếm đang giao đấu với nhau, bỗng nhiên khi ra chưởng thì hai bên đều lùi vè phía sau ba bước, sau đó cùng lúc ổn định thân hình.

Sau khi ổn định thân hình, hai người không có ý lại đánh nhau lần nữa, chỉ là đưa tay ra phía trước, cũng có nghĩa là trước bắt lấy tay nhau, thể hiện trận đấu này dừng ở đây. Qua gần hai mươi phút đánh giá, kết quả hiển nhiên là không phân thắng bại.

- Chú Lan!

Thấy hai người dừng trận đấu, Lương Thần mới đi lại, gọi Lan Kiếm một tiếng. Vì việc của Tề Vũ Nhu mà sáng nay hắn cố ý gọi điện thoại cho chú Lan xa tại Liêu Dương muốn ông qua đây. Lúc đó hắn là do sự thỉnh cầu của Lan Kiếm mà tha cho Tề Vũ Nhu một lần. Bây giờ lại xuất hiện thêm tình huống mới, đương nhiên cần Lan Kiếm ra tay giúp. Tuy nói là tối qua Tề Vũ Nhu và Helen đã rất vui vẻ đồng ý, nhưng Lương Thần không thể không đề phòng hai cô lật lọng.

Các cảnh vệ đã sớm biết người đàn ông trung niên này tới là để tìm Lương Thần. Nhìn thấy Lương Thần xuất hiện, ánh mắt cổ quái không khỏi dõi theo. Dựa vào thân thủ của vị trung niên đại thúc này, đủ để làm thủ trưởng của bất của bất cứ đội cảnh vệ nào. Mà bây giờ xem ra người đàn ông trung niên này dường như là vệ sỹ riêng cho Lương Thần. Thật là lãng phí nhân tài quá!

Nhị Trụ liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, thầm nghĩ vận mệnh của hắn quả là không tệ. Không ngờ lại có thể mời được một cao thủ dũng mãnh như vậy làm vệ sỹ. Vừa rồi chẳng qua cũng chỉ là một phen đọ sức mà thôi. Ông ta còn rất nhiều tuyệt chiêu chưa hề trổ ra, nhưng đồng thời, đối phương cũng để lại không ít đường rút, cho nên kết quả hòa nên là danh xứng với thực. Thông qua cuộc đọ sức vừa nãy, ông đã thăm dò rõ ràng tổng thể trình độ của đối phương. Nếu như phán đoán không nhầm thì quyền pháp chính của đối phương là Hình Ý ngũ hành.

Lương Thần dẫn Lan Kiếm đến chỗ ở của mình, rót trà cho đối phương, sau đó đem chuyện tối qua kể lại tỉ mỉ rõ ràng một lần nữa. Lan Kiếm sau một lúc lâu không nói gì, cuối cùng lắc đầu cười đau khổ:

- Con bé này, lúc nào cũng làm người ta lo lắng. Bằng lòng rời khỏi Giang Vân, rời khỏi Liêu Dương, lại dở trò như thế này, lại chạy đến Bắc Kinh rồi! Tiểu Thần, lần này chú Lan phải cảm ơn cháu, anh em nhà họ Đào mà xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ động đến chủ tịch Đào. Một khi tên xuất hiện trên lệnh truy nã thì nó chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát. Sau khi nhận được điện thoại của cháu, chú liền liên lạc với chú Phong và chú Binh, bọn họ đều có ý kiến giống chú, đều hi vọng có thể tận lực bảo vệ huyết mạch duy nhất của Hàn ca.

Nghe Lan Kiếm nói, những vướng mắc trong lòng của Lương Thần đã giảm bớt đi phần nào. Thật lòng mà nói, hắn vốn còn hoài nghi cách làm của mình phải chăng còn tồn tại lòng nhân từ của đàn bà, nhưng hiện tại ý nghĩ này đã biến mất. Chú Lan chính là ân nhân cứu mạng hắn, chú Phong là một nửa sư phụ của hắn, bất kể suy xét từ góc độ nào, tối qua việc hắn cứu Tề Vũ Nhu đều là cần thiết.

- Không gì đâu, chỉ là một hành động nhỏ thôi!

Lương Thần nói một câu khiêm tốn. Thẳng thắn mà nói cái quyết định tối qua hắn đưa ra, mức độ rất lớn là bởi vì hắn nảy sinh sự đồng cảm và thương tiếc với Tề Vũ Nhu. Trong tiềm thức hắn cũng không muốn để cho cô gái xinh đẹp như vậy rơi vào một kết cục thê lương. Hắn và Lan Kiếm suy nghĩ gần giống như nhau. Một khi sự việc vỡ lở, Tề Vũ Nhu cho dù chạy đến tận cùng của tổ quốc thì cũng chưa chắc có thể trốn thoát được đại đội truy bắt đặc biệt của quốc gia.

- Chú đến chỗ mấy chiến hữu ở Bắc Kinh là để nghe ngóng tin tức một chút. Hai anh em nhà họ Đào đó đúng là có tiếng là bụng dạ hẹp hòi. Cháu ở Bắc Kinh hai ngày này phải chú ý cẩn thận hơn, đề phòng bọn chúng trả thù.

Lan Kiếm hình như nhớ ra điều gì đó liền nhắc nhở Lương Thần.

- Hẳn là không có gì đáng lo. Ngày mai cháu đã lên đường trở về rồi. Đào Tông Diệc, Đào Tông Miểu muốn tìm ra cháu, trừ khi bám theo đít cháu đến Giang Vân.

Lương Thần không chút để tâm nói. Theo lời hắn nói thì ngày mai đã phủi mông rời đi, anh em nhà họ Đào kia có muốn trả thù thì tìm đâu ra người mà trả thù cơ chứ. Theo hắn về Giang Vân ư? Thật là buồn cười. Vậy chẳng phải hai vị họ Đào kia đành thôi sao. Y đã không thể động đến mình thì cảnh giác có vẻ hơi thừa.

- Thế thì tốt rồi!

Lan Kiềm gật gật đầu. Ông biết rằng những kẻ quen thói cửa quyền, bình thường đã quen kiêu căng, không chịu được một chút thiệt thòi. Theo như lời kể của Lương Thần thì tối qua lần lượt làm cho hai anh em nhà họ Đào chịu không ít lúng túng. Nếu thật sự nảy sinh xung đột, khẳng định không phải là đối thủ của hai anh em rắn độc bọn chúng.

- Chú Lan, ngày mai chú về cùng cháu được không?

Lương Thần hỏi một câu. Lan Kiếm đến Bắc Kinh hiển nhiên là để giải quyết việc của Tề Vũ Nhu. Cụ thể ra sao hắn cũng không rõ lắm, nhưng hắn tin rằng Lan Kiếm sẽ có cách của mình để thăm dò tung tích Tề Vũ Nhu.

- Lần này ta phải ở lại đây lâu vài ngày.

Trong mắt Lan Kiếm hiện lên chút lo lắng. Ông thông qua quan hệ với mấy người bạn nên rất nhanh chóng nghe ngóng được tin tức của Tề Vũ Nhu. Nếu như con bé đó rời khỏi Bắc Kinh rồi, ông hiển nhiên không cần phải băn khoăn vì chuyện này nữa. Nhưng đi ở bờ sông thì không ướt giày. Hắn cứu được đối phương một lần, hai lần nhưng những lần khác sao cứu nổi. Chỉ cần con bé một ngày không chấm dứt làm sát thủ, vậy thì ngày tháng săn đuổi và bị săn đuổi vẫn còn tiếp tục.

Đang cùng Lan Kiếm nói chuyện thì chị em Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh cất bước đi đến. Họ nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện, biết ngay là Lương Thần đã trở về cho nên từ bên cạnh chạy sang.

Nhìn thấy Lan Kiếm, hai cô không khỏi run sợ, sau đó lễ phép chào một tiếng:

- Chú Lan!

Họ đều biết rằng người đàn ông trung niên này vốn xuất thân là bộ đội đặc chủng, với danh nghĩa là tài xế của Lương Thần, trên thực tế cũng xem như là vệ sỹ riêng của Lương Thần rồi.

- Buổi tối Hoàng Dược Long tìm anh đi uống rượu, anh có từ chối thế nào cũng không được. Bà xã à! Em nghĩ cách hộ anh với.

Bỗng nhiên nhớ ra buổi tối xã giao, Lương Thần lập tức có chút đau đầu. Thứ nhất là không thích mấy người bạn của Hoàng Dược Long, thứ hai là không muốn uống quá nhiều. Tửu lượng của Hoàng Dược Long rất tốt, hắn rất khó ứng phó.

- Người ta thịnh tình mời, anh không đi không được. Nhưng anh nên chú ý bản thân uống ít rượu thôi.

Diệp Thanh Oánh quả là thấu tình đạt lý. Cô biết rằng đàn ông không thể không có bạn bè. Hơn nữa ở vào vị trí này của Lương Thần, việc xã giao ngày thường luôn không thể thiếu được. Làm một người vợ, cô cần phải thông cảm.

Diệp Tử Thanh lại lắc đầu liếc nhìn Lương Thần nói:

- Đàn ông các anh buổi tối chỉ biết ra ngoài uống rượu bao gái thôi, để vợ của mình ở nhà cô đơn một mình

- Chỉ là uống rượu, nói chuyện, ngoài ra không có gì khác cả.

Lương Thần đang giải thích đồng thời còn không quên khen ngợi bà xã một câu:

- Trong nhà có bông hoa đẹp như thế rồi, sao lại phải dùng thứ hoa dại khác.

- Nói như vậy không đúng. Đàn ông đều thèm của lạ, không phải đều nói sao, hoa nhà làm sao thơm bằng hoa dại chứ?

Diệp Tử Thanh nhìn Lương Thần nói, sau đó giơ tay biểu quyết, lôi tay em nghiêm túc nói:

- Tiểu Oánh Oánh em cũng không được lơ là cảnh giác, càng không được dung túng cái thói hư tật xấu quen la cà quán ăn đêm.

- Anh đã nói rồi đó thôi. Anh có muốn đi đâu. Nếu như em nghĩ ra ý kiến hay từ chối, anh sẽ vui vẻ bằng lòng ở nhà với bã xã.

Chú ý đến nụ cười trên mặt của Lan Kiếm, trong lòng Lương Thần không khỏi ngượng ngùng, len lén trừng mắt nhìn một cái.

- Đi thì có thể đi, nhưng nhất thiết phải tìm người giám sát anh.

Cái đuôi hồ ly của Diệp Tử Thanh cuối cùng cũng lòi ra rồi. Cô oai phong lẫm liệt tự đề cử mình: - Bản thân tiểu Oánh Oánh không tiện thì để em thay cô ấy giám sát anh cho.

- Được, chị Tử Thanh chị giúp em để mắt đến anh ấy, như vậy thì không sợ anh ấy ở bên ngoài làm càn.

Diệp Thanh Oánh nhoẻn miêng cười, lập tức đồng ý với lời đề nghị của Diệp Tử Thanh.

Bà xã đại nhân là miệng vàng lời ngọc, Lương Thần hiển nhiên phải phục tùng theo. Vì thế khi Diệp Tử Thanh đắc ý tươi cười, Lương Thần đành phải chấp nhận sự theo dõi của tiểu yêu tinh này. Với cái kiểu theo dõi này, Lương Thần kỳ thực không thèm để ý đến, bởi vì hắn quả thật không phải đi tìm hoan lạc. Chỉ có điều xuất phát từ tư tưởng muốn chiếm hữu của đàn ông, hắn thật không muốn cho tiểu yêu tinh xuất đầu lộ diện ở quán ăn đêm.

- Buổi tối chú lái xe đưa cháu đi.

Nhìn ba thanh niên đang đấu khẩu một cách không đi đến đâu như vậy, Lan Kiếm cảm thấy thật là thú vị. Nhưng đồng thời ông cũng không quên chức trách của mình, vì thế mở miệng nói một câu.

- Thế thì cám ơn chú Lan!

Lương Thần vốn định nói rằng bên Diệp lão gia nhất định cũng sẽ phái cảnh vệ, nhưng nghĩ đến còn có Diệp Tử Thanh đi cùng, nhiều hơn một người bảo vệ hẳn không phải điều gì không tốt. Vì thế hắn thay đổi chủ ý gật đầu nói:

Về phía gia đình đã có Vương Phỉ hạm trông nom, Diệp Thanh Oánh chắc sẽ không có vấn đề gì. Đêm nay ứng phó với Hoàng Dược Long đã, ngày mai sẽ mau chóng lên đường về nhà. Bắc Kinh đối với hắn mà nói, xứng danh là mảnh đất thị phi, so sánh ra hắn vẫn được coi là nhàn hạ.

Buổi chiều, Lương Thần vẫn chơi cờ, nói chuyện phiếm cùng Diệp lão. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh cũng ở bên cạnh. Biết được rằng ngày mai Lương Thần và hai cô cháu sẽ rời khỏi Bắc Kinh, trong lòng Diệp lão tự nhiên nảy sinh một cảm giác không nỡ rời. Thủ đô tuy rằng con cháu rất đông nhưng lại thiếu khuyết một thứ cảm giác gọi là "Thiên luân chi nhạc". Mà thứ cảm giác đó, lão lại tìm thấy được trên người của hai cô cháu gái lưu lạc bên ngoài hơn hai mươi năm nay.

Sau khi ăn cơm tối xong, Hoàng Dược Long lại gọi điện thoại đến, nói rằng mình và bằng hữu đã xuất phát, thúc giục Lương Thần nhanh đến đó. Địa điểm gặp mặt là phố quán bar Tam Lý Truân nổi tiếng cạnh Trường Hồng ở Đông Tam Hoàn.

Phố quán bar Tam Lý Truân nằm ở phía bắc lộ của Bắc Kinh. Toàn bộ chiều dài là hai trăm sáu mươi mét. Lân cận có bảy mươi chín đại sứ quán và lãnh sự quán của các quốc gia như Pháp, Bỉ, Đức…Đồng thời còn có bảy cơ quan thường trú tại Trung Quốc như Quỹ phát triển của Liên Hiệp Quốc, Quỹ phát triển nhân lực…

Ở Bắc Kinh, phố quán bar Tam Lý Truân đã trở thành một loại tiêu chí cho cuộc sống về đêm. Trên con phố chính ước chừng tập trung ba mươi quán rượu các loại. Địa điểm Hoàng Dược Long hẹn gặp Lương Thần chính là tại quán bar Vân Thắng của phố quán bar này

Căn phòng bằng gỗ nho nhỏ được trang trí bằng đèn neon đỏ muôn màu muôn sắc bừng bừng sức sống, cũng với tiết tấu vang lên mạnh mẽ vang lên trong quán bar nhỏ theo đó mà đong đưa. Quán bar Vân Thắng là quán bar sớm nhất ở trên phố quán bar, cũng là quán bar có phong cách nổi bật nhất. Tên tuổi bắt nguồn từ những năm ba mươi bốn mươi, lưu hành bởi một vũ khúc của Âu Mỹ.

Lương Thần và Diệp Tử Thanh đẩy cánh cửa gỗ ra. Một tràng thanh âm tiếng nhạc vang lên, trong nháy mắt đã khiến cho hai người bị cuốn vào trong dòng nhiệt huyết tràn trề. Nội thất được trang trí rất phóng đãng, quầy bar gỗ gắn trá màu, lộ ra phong cách lập trụ thô mộc của miền Tây, cùng với đó là một dải dài các áp phích hình lĩnh giải thưởng, không ngừng thu hút ánh mắt của hai người. Phong cách độc đáo của quán bar này, bất luận là Lương Thần hay là Diệp Tử Thanh đều là lần đầu tiên gặp.

Dưới ánh đèn chập chờn, từng khuôn mặt trẻ tuổi lúc sáng lúc tối. Trong căn phòng đầy tranh trừu tượng và áp-phích to lớn vây quanh, hiện ra nhân tính bản nguyên nhất. Những người ngoại quốc muôn hình muôn vẻ, ở quán rượu này đâu đâu cũng có thể thấy được. Trên sân khấu, một ca sĩ PhiLipines đang quằn quại trong một bài hát phóng đãng.

Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ vào vai Lương Thần, quay đầu lại, Hoàng Dược Long đang cười hì hì.

- Cậu mang đến bạn gái xinh đẹp như vậy, thằng nhãi này có phải là cố ý khiến cho mọi người phải đỏ mặt phải không?

Hoàng Dược Long khoác vai Lương Thần, nói lớn vào tai hắn. Tiếng nhạc bên trong quán rượu càng lúc càng to, nếu không nói lớn giọng thì sẽ không nghe thấy được gì.

Lương Thần không tỏ ý kiến gì mà chỉ cười, cũng lớn tiếng trả lời:

- Đây là giám sát viên bà xã tôi phái đến, một là để phòng tôi cưa gái, hai là không cho tôi uống nhiều.

- Ha ha, nhìn ra rồi, anh chàng này là thuộc loại vợ quản chặt điển hình. Đi thôi, Giang Tử, Thạch Đầu chúng nó đều ở bên trong.

Hoàng Dược Long nhếch miệng cười, dắt tay Lương Thần đi vào bên trong.

Diệp Tử Thanh nắm chặt lấy cánh tay của Lương Thần, đôi mắt đẹp hiếu kỳ đánh giá mọi nơi. Không bao lâu, cô và Lương Thần đi tới trước bàn của Tiểu Phương. Mấy người tối qua đã từng gặp qua như Giang Tử, Thạch Đầu, Vương Ngũ đều không thiếu một người. Ngoài ra, hai cô em họ của Hoàng Dược Long là Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng cũng có mặt.

Lương Thần gọi một ly cocktal, Diệp Tử Thanh thì gọi một ly cà phê bạc hà lạnh. Lúc hai người đến, trên bàn đã bày đầy đồ ăn vặt, Diêp Tử Thanh ngồi xuống bên cạnh Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng. Hai khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn chớp động dưới ánh đèn, nhìn thấy Lương Thần và Diệp Tử Thanh đến, đều không ai bảo ai mỉm cười ngọt ngào, dùng ánh mắt biểu thị sự hoan nghênh.

Ánh mắt của Thạch Đầu, Giang Tử, Vương Ngũ không khỏi bị hấp dẫn bởi Diệp Tử Thanh bên cạnh Lương Thần. Đối với người đẹp, trí nhớ của đàn ông đều khá sâu sắc. Ba anh chàng đương nhiên sẽ không quên rằng, người mặc quần lụa ngắn mỏng màu tím thanh mảnh kia chính là cô gái quyến rũ ngồi bên cạnh Diệp lão hôm qua.

Nhạc DJ mãnh liệt như sóng biển, cuốn theo tất cả tửu khách dưới dài. Những người ngoại quốc muôn hình muôn vẻ cùng với những thanh niên trẻ tuổi đương nhiên sẽ không chịu nổi nhiệt huyết đang chảy trong cơ thể, không kìm lòng nổi mà đứng lên vặn vẹo thân hình. Ngay cả hai cô gái Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng thỉnh thoảng cũng thuận theo tiếng nhạc mà giẫm nhẹ mũi chân.

- Ở đây cũng được đấy chứ?

Hoàng Dược Long vừa lắc lư bả vai theo tiết tấu nhạc vừa nói to với Lương Thần.

Lương Thần mỉm cười gật đầu. Quán bar này nhận được sự yêu thích của thanh niên là đương nhiên. Chỉ có điều tội cho hai chú trung niên đến đây cùng với hắn. Trong lúc vô ý nhìn lướt qua xung quanh, hắn phát hiện ra ở trước quầy bar cách đó không xa, chú Lan và chú Trụ Tử mỗi người đều cầm một chén rượu, tựa hồ như đang thưởng thức. Nếu như không nhìn lầm thì đầu hai người cũng đang lắc lư theo điệu nhạc.

Lương Thần không thể không thừa nhận rằng, ca sĩ Philippines và đội biểu diễn trên sân khấu rất có sức lôi cuốn mọi người. Bọn họ đang hết mình biểu diễn. Có lẽ đây là quán bar độc đáo hấp đẫn nhất ở đây.

Tiếng nhạc càng sôi động, tửu khách vặn vẹo thân thể càng lúc càng nhiều. Hai cô gái Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng đều rất hứng khởi, mỗi người một bên, kéo tay Diệp Tử Thanh đứng dậy hòa theo tiếng nhạc.

Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng đều là người mẫu, thân cao chân dài, đường cong hoàn mỹ, từ kỹ thuật nhảy múa thành thạo mà nhìn, rõ ràng là từng luyện vũ đạo chuyên nghiệp. Nhưng điều khiến Lương Thần không ngờ được lại là vũ điệu cuồng nhiệt của tiểu yêu tinh.

Có lẽ là do bị hai cô gái Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng khơi dậy lòng hiếu thắng, đôi mắt đẹp Diệp Tử Thanh đó không chút để ý, từ từ chuyển biến thành sự chuyên tâm tràn đầy nhiệt huyết.

Mái tóc đen nhánh xõa ra, thân thể mềm mại yểu điệu đưa theo tiết tấu nhạc, tản ra thứ ánh sáng mãnh liệt còn hơn cả ánh mặt trời. Trên khuôn mặt xinh đẹp chớp động sự quyến rũ kinh người, đôi mắt khiến người ta phải hồn xiêu phách lạc kia đang điên cuồng nhảy múa, châm ngòi cho tất cả ngọn lửa hừng hừng muốn chinh phục mỹ nữ của giống đực.

Lương Thần kinh ngạc nhìn sức quyến rũ mà Diệp Tử Thanh phát ra bốn phía. Hắn chưa từng nghĩ rằng tiểu yêu tinh trong điệu nhảy cuồng nhiệt lại có thể phong tình hoang dã điên cuồng đến như vậy. Đến đây hắn mới biết rằng sự hiểu biết của mình đối với báu vật còn quá nông cạn. Yêu tinh mê hoặc chết người. Nếu như sớm biết như thế này, hắn đã sớm để cho Diệp Tử Thanh nhảy điệu nhảy đặc biệt này cho một mình hắn.

Ánh mắt của Diệp Tử Thanh ngầm có ý quyến rũ khiêu khích khiến hắn không kìm nổi miệng khô lưỡi nóng, ngẩng đầu nuốt nước bọt.

Tửu khách xung quanh bắt đầu hướng sự chú ý đến ba mỹ nhân. Trên sân khấu, ca sĩ Philippines cũng đã phát hiện ra ba đóa hoa kỳ lạ phía dưới, không khỏi bất ngời la hét vui mừng, vươn bàn tay, mời ba người đẹp lên sân khấu.

Nhưng lúc này, Diệp Tử Thành đã dừng nhảy múa, cùng Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng trở về chỗ ngồi. Dù rằng tiếng nhạc rất lớn, nhưng Lương Thần vẫn nghe được không ít âm thanh thở dài thất vọng.

Có lẽ là là sự nhiệt tình của ca sĩ Philipines đã bị đả kích. Nhạc DJ bỗng nhiên trở nên nhỏ đến mức không thể nghe thấy được. Đang lúc Lương thần cảm thấy kinh ngạc, một nhạc khúc du dương truyền ra thay thế tiếng nhạc bốc lửa ban đầu. Tiếng nhạc cứ thế tràn ngập truyền vào tai hắn.

Ca sĩ Philippines chậm rãi hát, tình cảm nồng nàn cất lên từ giọng hát, rất nhanh đã đem tửu khách hòa nhập vào cùng ca khúc lãng mạn. Ánh mắt của chủ xướng chốc chốc lại nhìn về phía Diệp Tử Thanh, đến mức cuối cùng nhảy xuống sân khấu, vừa gảy đàn vừa đi tới.

- Thanh tỷ, chị nhảy thật là đẹp!

Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng tâm phục khẩu phục. Cô gái này không nhưng đẹp hơn họ mà nhảy cũng đẹp hơn họ. Mỹ nhân hoàn hảo chắc cũng chỉ đến như chị Diệp đây.

- Lâu rồi không nhảy.

Diệp Tử Thanh lắc lắc mái tóc quăn màu tím nhạt, nhìn về phía hai cô gái mỉm cười nói:

- Hai cô nhảy cũng thật đẹp, chắc là đã từng học qua chứ?

- Lúc nhỏ tôi và Nhất Nhất đã bắt đầu học khiêu vũ.

Chu Vũ Đồng trả lời một cách chi tiết. Mà lúc này, vị ca sĩ Phipines để tóc dài kia đã đi tới phía trước bàn.

Tiếng anh của Lương Thần dở tệ, Diệp Tử Thanh cũng chẳng tốt hơn là mấy, cho nên đều không hiểu vị ca sĩ đẹp trai này đang hát bản tình ca gì.

Lương Thần đang chuẩn bị bảo người ca sĩ Philippines đẹp trai này rời khỏi thì không ngờ rằng lại có người làm thay cho hắn.

Một bàn tay to từ phía sau chụp lấy vai của ca sĩ Philipines, cử chỉ rất hung hãn đã cắt đứt màn biểu diễn rất nhập tâm của vị chủ xướng này. Ca sĩ Philipines ngạc nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy một bọn đàn ông xuất hiện phía sau y.

Một gã thanh niên trẻ tuổi khuôn mặt hiện ra nụ cười bất cần đời, nhìn về người vệ sĩ bên cạnh nói: - Thằng kia, cút ngay. Dùng tiếng Anh nói thế nào ý nhỉ?

- Vâng! Một người đàn ông rất kính cẩn đáp.

Gã thanh niên trẻ tuổi mỉm cười, đưa tay chỉ chỉ sân khấu, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nói:

- Khẩn trương nói cho ông mày.

Ca sĩ Philipines sống ở quán bar Vân Thắng đã lâu, đối với tiếng Hán cũng hiểu chút ít. Chỗ kiếm sống này tốt xấu lẫn lộn, thời gian dài cũng luyện được bản lĩnh có con mắt nhìn người. Vừa thấy phong cách nói chuyện của gã thanh niên, y cũng biết là mình đã đụng chạm tới hạng người không dễ đùa. Không cần nói đến hai lời, người ca sĩ Philippines ôm cây đàn ghita nhảy lên sân khấu. Không hát nữa, chỉ tiếp tục gảy lên âm thanh thư giãn nhẹ nhàng.

Trông thấy một đám thanh niên bỗng nhiên xuất hiện, trong lòng Lương Thần không khỏi lo lắng. Càng lo lắng cái gì thì cái đó càng đến. Hắn đang chuẩn bị ngày mai lên đường trở về nhà, rời xa chốn thành phố thị phi này, lại không ngờ tin tức linh thông nhanh như vậy, không ngờ bọn họ đã tìm tới đây rồi.

Không sai, hai người thanh niên đi đầu tiên trong đám người đó chính là hai anh em Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu. Lương Thần không dại gì mà cho rằng gặp nhau ở trong này chỉ là trùng hợp. Lời nói của chú Lan đã được xác minh. Quả nhiên hai anh em họ Đào bụng dạ nhỏ nhen.

Sắc mặt của Hoàng Dược Long cũng biến đổi. Theo gia thế mà nói, nhà họ Hoàng tất nhiên không thể bằng nhà họ Đào, nhưng vì xuất thân từ gia thế quân đội, giữ phong cách cứng rắn, mạnh mẽ của quân nhân như cha cho nên y cũng không e ngại hai người nhà họ Đào này. Y biết rõ hai anh em nhà họ Đào xuất hiện ở đây là nhằm vào ai mà đến. Y chỉ lo lắng đối phương đến đây đã có chuẩn bị. Nếu như có xảy ra xung đột thì bên ta sẽ chịu thiệt.

Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu mang gần mười người đến. Số người nhiều gấp đôi số người của Lương Thần và Hoàng Dược Long, hơn nữa xem những người đàn ông có thân hình cường tráng, cơ ngực chắc khỏe này, rõ ràng đều là những đấu thủ cừ khôi. Hơn nữa Lương Thần và Hoàng Dược Long mỗi bên còn có chị em nhà họ Chu và Diệp Tử Thanh cần phải bảo vệ, không nghi ngờ gì thì bất lợi càng tăng.

- Chao ôi! Thật là trùng hợp nhỉ. Đây không phải là Lương tiên Sinh sao?

Đào Tông Miểu dường như đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của Lương Thần, trên mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên mừng rỡ nói. Mà gần như cùng lúc y đã phát hiện ra Diệp Tử Thanh bên cạnh Lương Thần. Trong phút chốc mất hồn, ánh mắt cố gắng không phát ra ánh sáng. Thật là cực phẩm!Bàn về dáng điệu thướt tha quyến rũ, sắc đẹp hoàn mỹ này, so với cô bồ người Mỹ gợi cảm đã tuột khỏi tay đó còn có phần mê người hơn.

Đào Tông Diệc cũng chú ý đến người con gái dễ thương mặc váy tím. Trong lòng bất chợt so sánh với Tề Vũ Nhu. Y cảm thấy nếu như nhìn từ góc độ khiêu khích đàn ông thì cô gái phong tình vạn chủng này nhất định là tốt hơn. Thằng nhãi họ Lương thật không đơn giản. Bên cạnh lại có mỹ nữ thượng hạng như vậy. Vừa nghĩ đến miếng thịt ngon chưa vào đến miệng thì đã bay mất, ánh mắt của Đào Tông Diệc lại càng âm u lạnh lẽo, uy nghiêm đáng sợ.

- Thật khéo nhỉ. Tôi thật không ngờ có thể gặp hai vị Đào tiên sinh ở chỗ này.

Lương Thần lạnh lùng trả lời một câu. Có Lan và Trụ thúc ở đây, hắn từ trước đến giờ không phải hoảng hốt lo sợ. Hai người đó ngang với thiên binh vạn mã.

- Nếu đã khéo như thế, tôi cho rằng chúng ta nên cùng uống mấy chén mới phải. Đó cũng là một loại duyên phận nhỉ?

Đào Tông Miểu dùng ánh mắt dâm đãng liếc Diệp Tử Thanh một cái, cười ha hả nói:

- Người đẹp, em nói có phải không, hay là chúng ta uống trước một chén?

Thần sắc của Diệp Tử Thanh không thay đổi, cô chỉ cúi đầu thổi cà phê, dường như là hoàn toàn không nghe được lời nói của đối phương.

Ánh mắt của Đào Tông Miểu nhìn sang Lương Thần, trong âm thanh lộ ra chút u ám đáng sợ:

- Lương tiên sinh, anh không để cho tôi chút sỹ diện nào sao? Anh em chúng tôi đã tức giận thì hậu quả rất là nghiêm…

Nói chưa hết câu thì "binh", một quả đấm như trời giáng nện vào mũi y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.