Quan Lộ Trầm Luân

Chương 397: Ngậm bồ hòn



Nguồn truyện: Truyện FULL

Lương Thần luôn tin tưởng và chấp hành, chính là đạo lý tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế), sau hạ thủ gặp tai ương. Nếu như đã không thể tránh khỏi xung đột, vậy thì phí võ mồm cũng không có tác dụng, thôi thì trực tiếp dùng nắm đấm để thấy đúng sai. Mà khiến Lương Thần cảm thấy căm tức, là Đào nhị thiếu gia lại ba hoa với Diệp Tử Thanh, hắn không tin gã không biết sự thật thân phận Diệp Tử Thanh là chắu gái của Diệp lão, cố ý giả bộ hồ đồ nói năng cợt nhả, rõ ràng là muốn chọc tức hắn! Cho nên, người có tấm lòng vĩ đại như hắn sẽ lập tức thỏa mãn tâm nguyện nói dối.

Sau khi một quyền đánh trúng sóng mũi của gã, Lương Thần phi ra một cước không thương tiếc, lập tức khiến Đào nhị thiếu gia lăn lóc như hồ lô. Hai đòn này của hắn tập kích vừa nhanh vừa độc, đợi vệ sĩ phía sau phản ứng lại, Đào nhị thiếu gia đã bị thiệt thòi to!

Các vệ sĩ phản ứng lại cùng xông lên, từ các hướng nhào tới Lương Thần. Lúc này, Hoàng Dược Long đứng mạnh dậy, cánh tay xoay thành vòng tròn lớn, bình rượu mang theo tiếng gió rắn chắc nện lên đầu một tên vệ sĩ. Vừa thấy Hoàng Dược Long ra tay, Thạch Đầu, Vương Ngũ cũng đứng ra, lần lượt ngăn cản hai vệ sĩ. Chỉ có Giang Tử do dự một chút, quay đầu nói với Chu Nhất Nhất, Chu Vũ Đồng:

- Các cô tránh một chút, đừng để làm các cô bị thương!

Lương Thần ra tay thuận lợi, vội vàng kéo cổ tay Diệp Tử Thanh lui về phía sau. Dường như hiểu ý hắn, Diệp Tử Thanh tiện tay ném ly cafe trên tay đi, thân hình yểu điệu hoàn toàn dứt khoát theo Lương Thần lùi ra phía sau. Trong lòng cô chẳng những không có chút gì lo sợ, mà còn có cảm giác kích thích!

Chỗ Lương Thần đánh nhau ầm ĩ, lập tức gây nên rối loạn ở quán rượu. Tiếng nhạc trên sân khấu vẫn đang mở, nhưng cả dàn nhạc Philippines từ ca sĩ đến hát bè đều biến mất. Khách uống rượu cũng không thể nào cảm nhận được âm nhạc trữ tình lãng mạn nữa, ai nấy cũng chen lấn sợ hãi dồn về phía cửa.

Làm cảnh vệ phụ trách an toàn, Nhị Trụ và Lan Kiếm luôn để ý tình hình bên đó của Lương Thần. Sau khi huynh đệ họ Đào dẫn theo một đám người xuất hiện, hai người đã cảm giác được sự uy hiếp tiềm ẩn, vì thế cùng đứng lên.

Họ vừa di chuyển, từ một bên bỗng nhiên có hai người đàn ông mặt đen xuất hiện, bất di bất dịch chặn đường đi của họ. Hai khuôn mặt giống nhau đến kinh ngạc dường như là khắc từ một cái khuôn ra. Không cần nói, hai người này tướng mạo bình thường, thân hình hơi thấp nhưng lộ ra một khí sắc điêu luyện, chắc chắn là một cặp song sinh.

Mắt của Nhị Trụ lập tức híp lại, trong hệ thống cảnh vệ trung ương, huynh đệ song sinh thân thủ điêu luyện, ngoại trừ y và Nhị Trụ, nghe nói là một cặp huynh đệ họ Địch qua khổ luyện công cứng, mấy năm gần đây rất có tiếng tăm.

Huynh đệ họ Đào quả nhiên là có chuẩn bị mà đến, để đối phó Lương Thần, lại sắp xếp hai tảng đá chắn đường như vậy. Chỉ cần chặn y lại, kéo dài thời gian, vậy thì những tên tay chân khác sẽ có ưu thế tuyệt đối, trừng trị hết bên phía Lương Thần.

Đáng tiếc! Mặc dù kế hoạch đánh rất hoàn hảo, nhưng lại không thể tránh khỏi biến số không đoán trước được. Ví dụ như, đêm nay bảo vệ an toàn cho Lương Thần, không chỉ có một mình y!

- Anh tới, hay tôi tới!

Nhị Trụ nhìn Lan Kiếm, trên mặt tươi cười mở lời.

- Anh tới đi!

Lan Kiếm cũng cười đáp.

Hai người một hỏi một đáp, đã làm tốt việc phân công. Sau khi trao đổi ánh mắt hội ý, Nhị Trụ ra tay trước. Tốc độ của thân hình tiến về phía trước nhìn không nhanh lắm, nhưng lại dễ dàng vào trước lúc huynh đệ mặt đen có phản ứng, đặt hai người vào trong phạm vi công kích.

Lấy đầu làm càn khôn, vai gối khuỷu hông làm hình tứ giác, hai tay đối lập nhau, lúc này Nhị Trụ ra một quyền pháp gia truyền, tên là bát cực. Phát lực từ gót chân, đi tới eo, đến đầu ngón tay, lực phát công của nó cực mạnh, hình dung như băng quyền trong ngũ hành quyền, có hiệu quả như nhau.

Hai người đàn ông mặt đen chính là huynh đệ họ Địch xuất thân từ cảnh vệ, nhưng nửa năm trước, hai người đã xuất ngũ, và trở thành bảo vệ thân cận của Đào nhị thiếu gia. Đêm qua sau khi bị mất mặt trở về, Đào nhị thiếu gia mắng chúng như tát nước vào mặt, hai người vâng vâng dạ dạ không dám biện bạch, nhưng trong lòng không ngừng oán thầm – Cậu Đào Tông Miểu cũng không dám trêu chọc chiếc xe đó, chúng tôi làm sao dám ăn tim gấu gan báo mà tiến lên vuốt râu hùm!

Thực tế huynh đệ họ Địch đều rõ, ở vị trí Đào Tông Miểu và chắu rễ của Diệp lão, cho dù kết quả xung đột xảy ra thế nào, chung quy thì vẫn phải xem bên nào có tiếng hơn. Đêm qua hai cô gái là tự nguyện đi theo người đàn ông đó, có nhiều cặp mắt nhìn thấy như vậy, Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu nếu như nổi giận chặn xe, tuyệt đối là tự rước lấy nhục, phát sinh xung đột không chỉ thiệt thòi, mà còn thiệt thòi vô ích!

Còn đêm nay, tình huống lại khác nhau, không có những người đứng xem nặng ký như đêm qua, Đào đại thiếu gia và nhị thiếu gia hoàn toàn có thể thông qua cách khiêu khích, tạo nên một cuộc hỗn chiến lớn không thể phân biệt ai đúng ai sai, và Lương thiếu gia đó bị đả thương trong lúc hỗn chiến, mượn cớ này để trở về!

Trong mắt Diệp lão và chủ tịch Đào, xung đột giữa Lương thiếu gia và hai cậu thiếu gia nhà họ Đào hoàn toàn là thuộc loại bọn nhóc hai nhà đùa giỡn, không phải thật. Kết quả sau cùng rất có thể là vị Lương thiếu gia đó tự nhận đã ngậm bồ hòn!

Mắt thấy hai tay cảnh vệ trung niên hai cánh tay ra chưởng như trăng tròn, vững vàng nhưng mau lẹ đưa ra trước, hai huynh đệ trong lòng không khỏi rùng mình, theo kế hoạch trước đó, bọn họ chỉ là ngăn chặn y mà thôi, thực tế với thực lực của bọn họ, cũng không thể nào đánh bại y.

Bát cực quyền thuộc loại quyền pháp đánh gọn, động tác của nó cực kỳ cương mãnh, và chú trọng phương thức tiến công tiếp cận. Nhị Trụ sau khi tiếp cận hai huynh đệ, hai tay đưa ra, cùng lúc tấn công hai người. Mà cùng lúc này, Lan Kiếm sau lưng y lại nhanh như chớp thoát ra, lao thẳng tới đám vệ sĩ đang bao vây tấn công Lương Thần.

Huynh đệ họ Địch trên mặt có vẻ hơi kinh hãi, thầm nói một tiếng nguy rồi. Hai người làm thế nào cũng không ngờ, người đàn ông trung niên cùng đến với Nhị Trụ lại là một cao thủ có thực lực! người anh họ Địch quyết định thật nhanh, sải bước đuổi theo Lan Kiếm, nhưng mà cánh tay đột nhiên cảm giác đã bị bàn tay của Nhị Trụ quấn lấy.

Bát cực quyền có đỉnh, ôm, đan, đề, khố, quấn sáu cách phát lực, Nhị Trụ phát huy chính là bí quyết quấn, lập tức quấn trở lại người anh họ Địch muốn ra khỏi vòng chiến. Thân hình như mây trôi nước chảy xoay nửa vòng, chặn huynh đệ họ Địch trong không gian giữa mình và quầy bar. Trong tình huống như vậy, huynh đệ họ Địch muốn truy kích Lan Kiếm, thì trước hết phải phá bỏ phong tỏa của Nhị Trụ.

Huynh đệ họ Địch tâm ý tương thông, một trái một phải cùng xông lên. Thiết quyền thiết cước, không nương tay tiếp đón trên người y. Hai người thiên về khổ luyện công cứng, cho dù là trên khả năng chống trả đánh lại, hay là trên uy lực ra tay, đều có biểu hiện không tầm thường. Thiết chưởng của hai huynh đệ, hoàn toàn có thể bổ gạch nứt ra mà không hề bị thương!

Nhị Trụ chân đạp bước kéo dài, hai tay vừa nhấc vừa ấn, vừa khóa vừa niêm, cứng rắn át thế công của hai huynh đệ họ Địch. Xoay eo đè vai, một chiêu thức như trời giáng tung vào một trong hai huynh đệ.

Người anh họ Địch đã trúng đòn, tay ôm ngực lảo đảo lui năm sáu bước, da mặt vốn đen bóng càng trở nên đỏ tím. Gã tự cao khổ luyện công phu, đối với đòn của y cũng không để tâm lắm, nhưng lúc trúng đòn, gã cảm thấy ngực của mình như bị một chiếc trùy to lớn đánh trúng, không những đau đớn, mà huyết khí bốc lên, thiếu chút là bị tắt thở.

Đòn này của Nhị Trụ nhìn có vẻ bình thường, thực tế là kết hợp lực xoay chuyển phần eo, sức chống đỡ hai chân, với sức toàn thân tấn công đối phương, gây thương tổn rất lớn cho đối phương. Người anh họ Địch chịu đòn này nhưng vẫn chưa bị ngã xuống, đã coi như là hiếm có rồi.

Vừa thấy anh cả bị thiệt thòi, người em họ Địch khẽ gầm một tiếng, bất cần mà dang hai tay ra, xông thẳng tới Nhị Trụ. Lồng ngực căng lên, xông tới trước kẻ thù, nhưng nhìn thế tấn công hung hãn, quyết xông thẳng tới, lấy mạng đổi mạng, rất ít có người dám xông thẳng tới để hai bên cùng bị thương nặng.

Nhị Trụ không hoảng hốt né một bước nhỏ, chân phải nhấc lên, với một biên độ rất nhỏ đá lên bắp chân của đối phương. Đây là một trong những cước pháp chủ yếu của bát cực quyền, "chà đá" chú trọng bước đi chắc nịch, chân không qua gối, điểm cung kích đối thủ luôn từ đầu gối trở xuống, đặc biệt là phần chân. Tuy là lực sát thương giảm tốc, nhưng lại có thể phá trọng tâm dưới chân của đối thủ, với sức lực khéo léo đạt tới hiệu quả đánh bại đối phương.

Bắp chân tên em họ Địch bị trúng một cước, bị ảnh hưởng bởi lực tấn công của mình, thân thể không tự chủ bị mất trọng tâm, cắm đầu xuống đất.

Cùng lúc đó, Lan Kiếm đã xông vào đám vệ sĩ, quyền cước như gió, đại sát tứ phương. Xông vào xông ra, trên tay không một vật gì, lão binh gần tuổi trung niên trong đại đội đặc chủng, với thân thủ dũng mãnh tuyệt đối, đánh mười mấy tên vệ sĩ té ngã xuống đất như lá rụng mùa thu.

Nhìn đại thúc trung niên khom mình lấy hơi ra một chưởng đầy lực đẩy tung đối thủ hùng mạnh, sau khi liên tiếp làm lật mấy cái bàn, lại bị trượt ra xa năm sáu mét, trong số có mặt tại hiện trường, cho dù là địch hay ta, đều không kìm nổi trợn mắt há mồm, trên mặt có biểu hiện khó tin.

Vì tốc chiến tốc thắng, tránh tiếp tục tình trạng hỗn loạn, Lan Kiếm áp dụng phương thức mạnh mẽ kinh sợ. Khác với học trò Từ Dịch Lãng, rèn luyện ngũ hành quyền nửa đời người, Lan Kiếm đối với chuyện khống chế sức lực, đã đạt đến một cảnh giới thu phát như ý. Chưởng này của y có uy lực luôn lớn hơn lực phá hoại thực tế của nó, người đàn ông xui xẻo đó tuy là bò trên mặt đất đứng lên, nhưng thực tế nội thương không nghiêm trọng lắm.

Sự thật chứng minh, mục đích của Lan Kiếm đã đạt được, sau một màn ra tay của y, trong quán rượu lập tức im ắng, bất kể là đứng hay nằm, ai cũng lộ vẻ kinh ngạc, động tác trên tay đều dừng lại.

Mà bên kia, Nhị Trụ cũng kết thúc trận đọ sức với huynh đệ họ Địch. Với quyền cước của y, Huynh đệ họ Địch chỉ có công chống đỡ, mà không có khả năng phản công, cuối cùng bị đòn cước của y đánh bại.

Trong nháy mắt, vệ sĩ mà huynh đệ họ Đào dẫn theo đã toàn quân bị diệt, Hoàng Dược Long, Vương Ngũ, Giang Tử, Thạch Đầu trên tay còn cầm những vũ khí tạm thời như ghế, chai rượu… Miệng hơi mở ra, lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc. Là trung đoàn trưởng trung đoàn cảnh vệ bộ tư lệnh quân khu Liêu Dương, Hoàng Dược Long ngày thường đối với thân thủ của mình tương đối tự tin, nhưng vệ sĩ lần này mà huynh đệ họ Đào dẫn đến, cũng không phải là nhân vật bất tài, căn bản đều là quân nhân xuất ngũ có tố chất đã qua huấn luyện. Nói không phóng đại, một mình y có thể đối phó hai ba tên trong số đó, nhưng tuyệt đối không có thực lực đánh bại toàn bộ mười mấy người!

Vương Ngũ, Giang Tử, Thạch Đầu vốn không biết đại thúc trung niên đột nhiên xuất hiện là thần thánh phương nào, nhưng sau khi họ nhìn thấy ông giải quyết đám vệ sĩ của huynh đệ họ Đào liền đứng bên cạnh Lương Thần, trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ.

Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng và Lan Kiếm đã từng gặp nhau một lần, vừa thấy vị đại thúc mạnh mẽ này xuất hiện, không khỏi an tâm trở lại. Ở khách sạn Đế Hào, chị em họ suýt bị tên Lưu Đạt làm nhục, lúc nhảy xuống lầu một đại sảnh, chính là Thần ca dẫn theo vị đại thúc này chạy đến cứu họ. Đối với thân thủ của đại thúc, họ đã không phải lần đầu tiên được nhìn thấy!

- Lương thiếu gia, cậu như vậy là có ý gì?

Đột nhiên trở thành tư lệnh, Đào Tông Diệc sau khi nhất thời thất thố, yếu tố tâm lý quá cứng rắn đã ổn định tâm trạng bất an, có chút phẫn nộ nhìn Lương Thần hỏi:

- Hôm nay ngẫu nhiên gặp được Lương thiếu, vốn muốn kết bạn. Lương thiếu không nể mặt cũng thôi, tại sao còn động thủ ẩu đả em trai của tôi? Chẳng lẽ thấy người nhà họ Đào chúng tôi dễ bắt nạt?

Vốn muốn dùng nắm đấm với hắn, giờ bị đánh ngược lại, Đào Tông Diệc rất lý trí mà quyết định, tiếp tục nói đạo lý với hắn. Tuy rằng họ dẫn theo mười mấy vệ sĩ, không có ý tốt mà đến, nhưng vẫn chưa kịp xé rách mặt đối phương, em trai đã bị hắn đánh đến mặt nở hoa. Căn cứ vào điểm này, Đào Tông Diệc hoàn toàn có thể sửa lời chỉ trích cái sai của hắn, đem hành vi lấn sân nói thành chuyện kết giao đầy thiện ý!

- Đào đại thiếu gia nói vậy nghiêm trọng rồi!

Đại cục đã định, Lương Thần thả tay Diệp Tử Thanh, bước đến chỗ Đào Tông Diệc, miệng cười nói:

- Con người của tôi nhát gan, vừa thấy huynh đệ của cậu hô hào dẫn theo một đám người đến đây, trong lòng căng thẳng vô cùng.

Nói tới đây, Lương Thần dừng một chút, khom lưng đưa tay đến chỗ Đào nhị thiếu gia đang bị chảy máu mũi ròng ròng nhưng không kịp lau, ôm bụng hừ hừ, áy náy nói:

- Tôi còn tưởng hai vị huy động nhân lực, là vì chuyện đêm qua muốn đến hỏi tội tôi. Bây giờ xem ra, tôi đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, căn bản không nghĩ đến hai vị dẫn theo nhiều vệ sĩ như vậy, đều vì muốn họ làm người chứng kiến cho chúng ta kết giao!

Đào Tông Miểu không để ý đến tay của Lương Thần, tự mình cố giãy dụa đứng lên, nhìn Lương Thần với ánh mắt độc ác, hít hơi lạnh nói:

-Tên họ Lương, đừng vội đắc ý sớm, món nợ này, sớm muộn tao cũng tìm mày tính rõ!

- Đào đại thiếu gia, cách kết bạn của huynh đệ cậu cũng rất đặc biệt!

Lương Thần không nhịn được cười ra tiếng, với ánh mắt trêu tức nhìn Đào Tông Diệc nói:

- Thì ra, cái gọi là kết bạn của hai vị Đào thiếu gia, đều thông qua cách thức hoàn toàn mới để tiến hành, ha ha, người thường cũng thật không hiểu nổi!

- Nó là nó, tôi là tôi!

Đào Tông Diệc sắc mặt không đổi, ánh mắt nhìn lướt qua đám người Hoàng Dược Long nói:

- Đêm qua bỏ mất dịp may, có chút hối hận, may mà từ chỗ bạn cậu được biết cậu đến đây uống rượu, cố tình qua đây làm quen với Lương thiếu gia! Không ngờ lại xảy ra hiểu lầm lớn như vậy!

Nghe lời nói của Đào Tông Diệc, trong lòng Lương Thần không khỏi giật mình. Hắn mau chóng nghe ra ý trong câu nói của y, có người đã tiết lộ cho huynh đệ họ Đào biết tin hắn đến quán rượu Vân Thắng. Hoàng Dược Long, Chu Nhất Nhất, Chu Vũ Đồng có thể được loại trừ hiềm nghi đầu tiên, người tiết lộ thông tin, không nghi ngờ chắc có lẽ là một trong ba người Vương Ngũ, Giang Tử, Thạch Đầu, thậm chí là hai người hoặc tất cả!

Sắc mặt Hoàng Dược Long thay đổi, quay đầu, với ánh mắt giận dữ cộng thêm hung hãn tập trung nhìn ba anh em của mình. Điều y ghét nhất, chính là hành vi bán đứng bạn, đâm sau lưng. Ba người Giang Tử, Vương Ngũ, Thạch Đầu cùng Lương Thần chỉ gặp nhau một lần, không thể coi là bạn bè gì cả, nhưng y luôn nhấn mạnh, Lương Thần là bạn của y! Bất kể ai tiết lộ tin tức cho huynh đệ họ Đào, đều là đột ngột tát tai y. Nếu không phải y khăng khăng mời Lương Thần ra, huynh đệ họ Đào không thể có cơ hội tìm đến.

Bắt gặp ánh mắt của Hoàng Dược Long, ánh mắt của Giang Tử trở nên có chút mập mờ, còn Thạch Đầu và Vương Ngũ lại như nghĩ ra điều gì rồi nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng lúc đưa ánh mắt nhìn sang Giang Tử.

- Đào đại thiếu gia thật là có lòng! Chỉ là, tôi thật sự không dám trèo cao!

Lương Thần không để ý sự khiêu khích của gã, mỉm cười nói:

- Điều tôi ghét nhất, chính là loại người trước mặt cười hi hi, sau lưng đâm một dao! Đạo bất đồng không nên đi chung, cho nên, chúng ta vẫn là đường ai nấy đi! Đào đại thiếu gia, cậu nói có đúng không?

- Nếu như Lương thiếu gia không có ý đó, tôi cũng không mặt dày mày dạn miễn cưỡng, vậy thôi tôi cáo từ!

Đào Tông Diệc cũng không để ý sự châm chọc trong lời nói của hắn, tình thế mạnh hơn người, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, tình hình hiện nay, chỉ có thể là ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. Đừng nói là tìm đến nơi, không bị đối phương làm mất mặt lần nữa cũng là cảm ơn trời đất rồi!

- Có một chuyện, vẫn phải nhắc nhở Đào đại thiếu gia một chút!

Lương Thần chỉ đống hỗn độn dưới đất, hướng Đào Tông Diệc cười nói:

- Đập hư đụng hỏng không ít đồ trong quán rượu, Đào đại thiếu gia làm thế nào cũng phải có chút biểu hiện chứ. Đương nhiên, nếu như hai vị Đào thiếu gia bị kẹt tiền, tôi cũng có thể tạm ứng trước, hơn nữa không thu lãi suất!

- Ý tốt của Lương thiếu gia tôi xin nhận, chút tiền ấy, anh em chúng tôi có thể lấy ra!

Đào Tông Diệc cố gắng chịu đựng tức giận trong lòng, chịu đựng sự sỉ nhục mà từ trước đến nay chưa từng có, vẻ mặt lại rất bình tĩnh đáp. Y từ trong túi áo móc ra một xấp chi phiếu, mau chóng ký số tiền trên đó, xé một tờ đặt lên trên quầy bar.

- Hai vị Đào thiếu gia, vậy thì đi thong thả không tiễn!

Thấy Đào Tông Diệc phối hợp như vậy, Lương Thần cũng không làm khó dễ. Hắn không biết nhiều về hai huynh đệ Đào Tông Diệc, Đào Tông Miểu, nhưng chỉ nhìn tình hình trước mắt, hắn đã biết, tâm cơ của Đào Tông Diệc thâm sâu hơn người em Đào Tông Miểu.

- Sau này gặp lại!

Gần như từ kẽ răng nặn ra bốn chữ này, Đào Tông Diệc không thèm nhìn em trai Đào Tông Miểu, tự mình quay lưng đi ra cửa quán rượu. Đào Tông Miểu lần nữa dùng ánh mắt ác độc nhìn Lương Thần, ôm bụng theo sau Đào Tông Diệc.

Đúng lúc này, từ cửa quán rượu lại có một đám nam nữ ùa vào, đi ngay đối diện với huynh đệ Đào Tông Diệc, Đào Tông Miểu.

- Đại ca, nhị ca, các anh!

Sau khi nghe được tin đại ca, nhị ca đi gây sự, Đào đại tiểu thư cho gọi Giang Gia Dung, Vương Thâm và Đào Thang, lại gọi Hình Vũ mấy hôm trước vừa bị mắng như tát nước vào mặt, lần lượt ngồi mấy chiếc xe, hùng hổ chạy đến quán rượu Vân Thắng. Đào đại tiểu thư không phải đến để giúp đỡ, mà là đến khuyên can.

Một mặt, quan hệ Đào gia và Lương gia cũng xem như không tệ, mà quan hệ cá nhân giữa ba của Đào Kỳ Kỳ và Lương Khải Minh cũng rất tốt, Lương Thần nếu đã được Lương Khải Minh coi trọng, vậy thì không nên vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng quan hệ hai nhà; Mặt khác, Đào đại tiểu thư cảm thấy oan gia nên giải không nên kết, Lương Thần vừa là chắu rể của Diệp lão, vừa có quan hệ mật thiết với Lương gia và Lâm gia, không nên liệt hắn vào hàng ngũ kẻ thù. Thêm một người bạn như vậy, tuyệt đối mạnh hơn có thêm một kẻ thù hùng mạnh!

Đào đại tiểu thư ngày thường mắt cao hơn trán, quen kiêu căng ngạo mạn, người được coi trọng có thể đếm trên đầu ngón tay, cô cho rằng, hắn không đẹp trai tuấn tú, nhưng lại rất có sức hấp dẫn, đáng để cô kết bạn!

Nhìn đại ca và nhị ca một trước một sau đi tới gần, Đào Kỳ Kỳ trong lòng căng thẳng, thầm nhủ có phải mình đã tới trễ rồi. Vừa muốn hỏi các anh đã trừng trị Lương Thần thế nào, đột nhiên phát hiện nhị ca Đào Tông Miểu không những mũi bầm một cục to tướng, khóe miệng còn có chút máu. Đào Kỳ Kỳ không khỏi kinh hãi, đây là hai bên đều bị thương, hay là, nhị ca đi gây sự nhưng ngược lại bị thiệt!?

Sau lưng Đào Kỳ Kỳ, Giang Gia Dung, Đào Thang, Vương Thâm trong lòng cũng thấy kinh ngạc, đáp án mà họ muốn có, mau chóng xuất hiện. Mười mấy tên vệ sĩ có người ôm miệng, có người ôm bụng, có người ôm vai cộng thêm đi cà nhắc, người nào người nấy cúi đầu xuất hiện trước tầm mắt của đám người Đào Kỳ Kỳ, Giang Gia Dung. Nhìn thấy cảnh tượng này, Đào Kỳ Kỳ, Giang Gia Dung sao còn không hiểu, Đào Tông Diệc, Đào Tông Miểu vốn muốn gây sự, nhưng không những chưa lấy lại được sĩ diện, ngược lại lần nữa bị mất mặt.

- Kỳ Kỳ, em đến đây làm gì?

Cho dù tâm trạng không tốt, nhưng đối với cô em út trong nhà, Đào Tông Diệc vẫn cố gắng nói dịu dàng. Có thể là bởi vì không có quan hệ xung đột về lợi ích tài sản, y và Đào Tông Miểu như nước với lửa, đối với tên rác rưởi lão tam Đào Tông Sâm thì luôn khinh thường, nhưng duy nhất đối với cô em út, hai người vô cùng yêu thương.

- Đại ca, nhị ca, cái đó, em sợ các anh không đủ người, cho nên gọi bọn người Hình Vũ đến giúp đỡ!

Đào đại tiểu thư bây giờ thì không dám nói là đến khuyên can, cô thông minh nhanh nhạy thay đổi chiều hướng.

Ánh mắt đảo qua Hình Vũ và những người khác, Đào Tông Diệc hơi trầm ngâm, sau đó chậm rãi lắc đầu nói:

-Thôi, Kỳ Kỳ, về hết đi!

Hình Vũ tiến lên một bước, trầm giọng nói:

- Diệc ca, có việc gì cần đến mấy người chúng em, cứ việc căn dặn!

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của mấy tên vệ sĩ, Hình Vũ trong lòng thầm giật mình. Y đương nhiên biết nhóm vệ sĩ mà Đào Tông Diệc, Đào Tông Miểu đã nuôi, đều là quân nhân xuất ngũ của cục cảnh sát hoặc là đại đội đặc chủng, tuy không nhất thiết ai nấy đều là tinh anh trong trăm người có một, nhưng thân thủ tuyệt đối không tệ. Nhưng mà, thái độ cần tỏ rõ vẫn phải tỏ rõ, ít ra không thể trốn tránh ra vẻ đáng thương, làm cho huynh đệ họ Đào xem thường.

- Lời hay ai cũng biết nói, nhưng không có ích gì!

Đào Tông Diệc không nói gì, Đào Tông Miểu ở một bên thì lại lên tiếng, khẩu khí khinh thường mãnh liệt, quay đầu chỉ vào đám người Lương Thần, cười lạnh nói:

- Hình Vũ nếu giỏi thật, lập tức qua đó đánh bại mấy tên đó cho tao, chỉ cần mày làm được, tao toàn lực ủng hộ mày đeo đuổi Kỳ Kỳ, sao hả?

Thuận theo động tác tay của Đào Tông Miểu, Hình Vũ đương nhiên nhìn thấy người đàn ông trung niên. Nắm đấm hôm trước suýt trúng chóp mũi của y, kể cả quyền phong mãnh liệt khiến y khó thở, luôn khắc sâu trong tâm trí y. Đối thủ đáng sợ như vậy, nếu y chủ động đi gây sự, vậy thì y không phải thằng ngốc thì là kẻ điên!

Nhìn bộ dạng do dự khó xử của Hình Vũ, Đào Tông Miểu càng có ý cười nhạo hơn, ác độc nói:

- Không có bản lĩnh đó thì đừng có giả vờ làm người ta phiền, mày mau mau cút đi!

Sắc mặt Hình Vũ ửng đỏ, hôm trước vừa bị Đào Kỳ Kỳ mắng một trận không thương tiếc. Mà đêm nay, y vốn muốn biểu hiện tốt để lấy lòng Đào Kỳ Kỳ, nhưng lại bị Đào Tông Miểu nhục mạ ác độc trước mặt! Trước mặt huynh muội Đào gia, y giống như là một con chó gọi phải đến ngay, đuổi phải cút lập tức, không có bất kỳ tôn nghiêm nào! Thậm chí còn không bằng con chó!

Hai tay lén nắm thành quả, nhưng lập tức lại ép buộc mình thả lỏng ra. Mầm móng thù hận trong lòng đã nảy nở, sẽ có một ngày, y sẽ bắt những kẻ đã sai bảo y như con chó phải trả giá!

Không nói câu nào, Hình Vũ quay lưng đi ra cửa quán rượu, những người đến cùng y cũng theo sau rời khỏi. Họ không hề có ý cười nhạo Hình Vũ, bởi vì họ biết, ở trước mặt đám người ăn chơi trác táng này, họ vĩnh viễn đừng mong có được sự đãi ngộ bình đẳng, tôn trọng hay gì đó, chỉ là mơ tưởng xa vời!

- Nhị ca, Hình Vũ là em gọi đến giúp đỡ! Anh không cảm kích thì thôi, sao còn mắng y khó nghe như vậy!

Đào Kỳ Kỳ không vui, cô đối với Hình Vũ không hề có cảm giác, nhưng Hình Vũ ngày thường vây trước vây sau, cũng thay cô giải quyết không ít rắc rối. Cho dù là trút giận, cũng không đến lượt nhị ca Đào Tông Miểu.

- Nhị ca cảm kích tấm lòng của em! Tiểu tử Hình Vũ, cút càng xa càng tốt! Với cái mặt gấu đó còn muốn đeo đuổi Kỳ Kỳ em, thuần túy là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Đào Tông Miểu trút hết cả bụng lửa lên người tên quỷ xui xẻo vừa rồi, trong lòng thoải mái không ít, thở dài nói với em út:

- Kỳ Kỳ, chúng ta đi, về nhà uống với nhị ca vài ly! Cái mặt này của nhị ca, hôm nay bị mất sạch rồi!

- Theo em thì đại ca, nhị ca các anh thật là hơi để ý rồi!

Đào Kỳ Kỳ giả vờ hời hợt nói:

- Lương Thần đó đâu phải là người thành phố, nghe nói ngày mai về Liêu Dương rồi. Giữa các anh đâu phải có mối thâm thù gì, cần gì phải đấu đến kẻ sống người chết! Em đã nói trước rồi, quan hệ của Lương Thần với chú Lương rất tốt, coi như nể mặt chú Lương, chúng ta cũng không nên làm quá có đúng không?

- Em gái thân yêu của tôi ơi, bây giờ là tên họ Lương kia quá đáng đó!

Đào Tông Miểu chỉ vào mặt mình, oán giận nói:

- Ra tay thật mạnh, nhìn xem, anh của em đã khi nào chịu thiệt như vậy!

Nhìn bộ dạng chật vật mặt mũi bầm dập của nhị ca, Đào Kỳ Kỳ nhếch mép, cố kìm nén ý cười trong lòng. Nói thật, nhị ca của cô ngày thường luôn trong trạng thái cây ngọc đón gió, anh tuấn kiệt xuất xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, tình trạng hiện nay, có thể nói là trước giờ chưa từng có.

-Đi thôi đi thôi, đừng có ở đây làm xấu hổ nữa.

Đào Tông Diệc chen ngang, sau đó đi xuyên qua Giang Gia Dung, Vương Thâm và Đào Thang, đi ra cửa quán rượu.

Đào Tông Miểu dùng ánh mắt u ám đảo nhìn bóng dáng của đại ca, đưa tay khoác vai em gái, nhìn đám người Giang Gia Dung, Vương Thâm và Đào Thang nói:

- Chúng ta về đi, đến chỗ tiểu Thâm uống vài ly!

Y không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, thiệt thòi này, y chịu chắc rồi!

Sau khi huynh muội Đào gia và đám vệ sĩ rời khỏi quán rượu, cách một lúc sau, giám đốc quán rượu mới xuất hiện với vẻ mặt khẩn trương. Sau khi Lương Thần nhét cho y tờ chi phiếu tiền mặt mệnh giá năm mươi ngàn tệ, sắc mặt cũng khá hơn chút, liên tục nói cảm ơn với Lương Thần.

Đám người vừa rồi lúc đến thì hùng hồn, khi về thì ủ rủ, giám đốc quán rượu cho dù là dùng chân để nghĩ cũng có thể nghĩ ra, lai lịch của đám nam nữ trước mặt tuyệt đối không tầm thường. Thành phố vốn là nơi vàng than lẫn lộn, con cháu quan chức nhiều vô kể, nói không chừng, đám thanh niên nam nữ này cũng là con cháu của vị chủ tịch nào đó!

Trải qua trận hỗn chiến vừa rồi, quán rượu hết sức yên tĩnh, ngoại trừ bàn của Lương Thần, những vị khách khác vì tránh vạ lây, tất cả đều chuồn hết. Bắt đầu gọi lại rượu và thức ăn, Lương Thần và Diệp Tử Thanh, Hoàng Dược Long, chị em Chu gia, và cả Thạch Đầu, Vương Ngũ, Giang Tử vây quanh trước bàn vuông, vừa rồi chung vai chiến đấu, dường như sự xa lạ giữa Lương Thần và Vương Ngũ, Thạch Đầu đã giảm bớt vài phần.

Nhìn Vương Ngũ, Thạch Đầu, Giang Tử cầm ly Bách Uy, đang chuẩn bị ngửa cổ thưởng rượu thì Hoàng Dược Long đưa một tay ra, chặn ba người lại. Ánh mắt đảo qua khuôn mặt của ba anh em, giọng rất nghiêm túc hỏi:

- Là ai tiết lộ cho Đào Tông Diệc biết tin tôi mời Lương tử uống rượu!

Câu hỏi là nhìn ba người mà hỏi, nhưng sau cùng ánh mắt Hoàng Dược Long lại ngừng trên mặt Giang Tử, bởi vì y biết, trong số ba anh em, chỉ có nhà Giang Tử và Đào gia có quan hệ tốt, cũng chỉ có Giang Tử và Đào Tông Diệc hay Đào Tông Miểu có thể nói chuyện với nhau. Mà một điểm rất quan trọng, mời Lương Thần đến quán rượu Vân Thắng, thực tế là đề xuất đầu tiên của Giang Tử!

- Tôi không phải cố ý, tôi…

Giang Tử xấu hổ bất an, y biết tính khí đặc trưng của Hoàng Dược Long, hết lòng vì anh em là không thể chê, còn đối với người chơi đâm sau lưng, thì đặc biệt căm thù đến tận xương tủy.

Giang Tử chưa nói dứt câu, đã bị Hoàng Dược Long tạt rượu lên mặt. Trong tay cầm ly không, Hoàng Dược Long rất bình tĩnh nói:

- Cậu không có tư cách ngồi ở đây, giờ cậu có thể đi!

Lương Thần và Diệp Tử Thanh giật mình, hai người không ngờ phản ứng của Hoàng Dược Long lại kịch liệt như vậy. Theo cách nghĩ của Lương Thần, chuyện này giả vờ hồ đồ cho qua thì thôi. Dù gì cũng là bạn của Hoàng Dược Long, không xem mặt tăng xem mặt phật, không cần thiết phải để cho Hoàng Dược Long đứng giữa khó xử.

Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng lại không giật mình lắm, đối với tính khí nóng nảy của anh họ và tính cách trượng nghĩa, họ hiểu rất rõ.

- Cậu làm gì vậy? Cậu nghe Giang Tử giải thích rõ đi!

Thạch Đầu và Vương Ngũ nhìn thấy liền vội vàng khuyên nhủ. Họ biết chuyện này Giang Tử làm sai, nhưng bao nhiêu năm anh em, họ thừa biết Giang Tử không phải loại tiểu nhân bỉ ổi đâm sau lưng, huống chi Giang Tử và Lương Thần không hề có xích mích gì!

Hoàng Dược Long ngồi đó, không nói tiếng nào, chỉ là dùng ánh mắt chăm chú nhìn Giang Tử mặt đầy rượu.

- Hoàng Dược Long, cậu được lắm!

Giang Tử lau đi rượu trên mặt, dùng tay chỉ Lương Thần, khẩu khí không giấu được sự phẫn nộ nói:

- Nói thế nào thì hắn cũng đến sau, chúng ta là anh em nối khố cùng nhau lớn lên, mà không bằng những ngày quen biết giữa cậu với hắn!

- Bạn là bạn, không phân biệt tới trước hay tới sau!

Hoàng Dược Long hai tay nắm chặt lấy bàn, từ từ đứng dậy. Đôi mắt chăm chú nhìn y nói:

- Chúng ta từ nhỏ cùng lớn lên với nhau, mọi người đối với tính cách của nhau cũng hiểu rất rõ. Tôi biết cậu không phải loại tiểu nhân đâm sau lưng, nếu không anh em chúng ta cũng không thể đi chung đến ngày hôm nay. Nhưng mà, có những chuyện làm sai rồi là làm sai, lý do nhiều nữa cũng vô dụng. Cậu lại không hề nghĩ rằng, đêm nay xảy ra xung đột nếu như làm Nhất Nhất và Vũ Đồng bị thương thì sao? Cậu Lương bị đánh, tôi có khoanh tay đứng nhìn hay không? Tôi động thủ, Vương Ngũ và Thạch Đầu có thể thờ ơ? Sau cùng mấy anh em chúng ta đều bị đánh ngã, cậu vừa lòng chăng?

- Không phải, tôi không phải!

Bị Hoàng Dược Long chất vấn dồn dập, Giang Tử yên lặng hoàn toàn, cúi đầu ủ rũ biện minh nói:

- Tôi biết cảnh vệ của Diệp lão rất lợi hại, thực ra tôi có ý muốn Đào Tông Miểu bị xấu hổ, nên mới cố ý nói cho Đào Tông Miểu biết tin Lương Tử qua đây uống rượu, tôi thật không ngờ tới, Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu lại dẫn theo nhiều người đến đây!

Sự bất hòa giữa huynh đệ Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu, trong thành phố không ai không biết, Giang Tử thật sự không ngờ tới hai huynh đệ Đào gia lại vì chuyện của Lương Thần mà cùng bắt tay ra trận!

Nếu như cảnh vệ mà Diệp lão cử đi theo Lương Thần bị bám lấy, Hoàng Dược Long lại ra tay, vậy thì Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng có thể xảy ra chuyện trong lúc hỗn chiến. Hơn nữa, Lương Thần cũng không phải một mình đến đây, cô gái xinh đẹp váy tím lại là cháu chắt của Diệp lão!

Nghĩ đến đây, trong đầu Giang Tử không khỏi toát mồ hôi lạnh, y đột nhiên phát hiện, quả thật bản thân đã làm một chuyện quá ngu xuẩn! Chỉ nghĩ là xem náo nhiệt, nhưng lại bỏ sót hậu quả nghiêm trọng khó lường trước.

- Lương tử, quả thật tôi không có ác ý!

Chung quy là đàn ông xuất thân từ quân đội, không có gì già mồm cãi láo, biết mình làm chuyện ngu xuẩn, lập tức không hề do dự nhìn Lương Thần nói:

- Chuyện này, quả thật là tôi ngu rồi, tôi xin lỗi cậu.

Quay đầu lại, nhìn ba cô Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng, Diệp Tử Thanh nói:

- Con người của tôi đôi khi làm việc không suy nghĩ, tật xấu, luôn muốn sửa đổi nhưng không sửa được! Các cô đừng chấp nhặt với tôi!

Nói xong, Giang Tử đứng lên, quay đầu đi ra cửa quán rượu. Hoàng Dược Long không chặn lại, Thạch Đầu và Vương Ngũ thì đứng lên đuổi theo. Có một số người, định sẵn không thể làm bạn, ví dụ như Lương Thần và ba người Giang Tử, Thạch Đầu, Vương Ngũ. Cho dù hiểu lầm đã nói rõ, Giang Tử cũng thành tâm nói xin lỗi, nhưng cái gai trong lòng thì không dễ loại bỏ. Có khi làm bạn cũng phải xem duyên phận, Lương Thần có thể cùng Hoàng Dược Long không đánh không quen biết, nhưng đối với đám người như Giang Tử vừa gặp mặt đã bắt tay nhau khiến hắn chịu thiệt, Lương Thần ngay từ đầu đã có quan niệm loại trừ.

Tương tự như vậy, Giang Tử, Vương Ngũ và Thạch Đầu khi lần đầu tiên nhìn thấy Lương Thần, e rằng cũng không có ấn tượng tốt gì, nếu không cũng sẽ không thương lượng bắt tay đóng vở kịch ác ý khiến Lương Thần kinh ngạc.

- Lương tử, chúng ta tiếp tục uống rượu.

Vẻ mặt Hoàng Dược Long không đổi, trong mắt thoáng qua vẻ thất vọng. Cách làm của y, rất có thể khiến cho ba người Giang Tử, Thạch Đầu, Vương Ngũ sinh ra oán giận, từ đó tạo nên vết nứt trong tình huynh đệ bao năm nay.

- Mấy người chúng tôi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thằng Giang Tử, tâm địa không xấu, con người cũng trượng nghĩa, chỉ là có tật xấu thích trêu chọc người khác là không sửa được.

Hoàng Dược Long ngẩng đầu uống một ngụm bia lớn, lau miệng, khẽ thở dài nói:

- Lương tử, chuyện này quả thật Giang Tử làm không đúng, nể mặt tôi, cậu đừng bao giờ tính toán với y.

- Vốn dĩ tôi cũng không tính nhắc chuyện này!

Lương Thần cười xua tay nói:

- Biết đó là anh em của cậu, hơn nữa, chẳng phải tôi không bị gì sao? Đừng nói nữa, uống rượu.

Tiếp theo uống rượu nói chuyện phiếm, nhã hứng của Hoàng Dược Long vẫn không cao lắm. Nhìn di động, thấy thời gian cũng không còn sớm, Lương Thần chủ động đề xuất đêm nay đến đây kết thúc, đề nghị sau khi về Liêu Dương, có thời gian gặp lại.

Trước cửa quán rượu Vân Thắng, Lương Thần vẫy tay tạm biệt Hoàng Dược Long, Chu Nhất Nhất, Chu Vũ Đồng, sau đó cùng Diệp Tử Thanh ngồi trên chiếc Hummer. Vẫn như cũ là Nhị Trụ phụ trách lái xe, Lan Kiếm ngồi vị trí phụ lái, mấy người lúc gần mười giờ đêm quay trở về tứ hợp viện của Diệp lão.

Sáng sớm hôm sau, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm thức dậy sớm, cùng Diệp lão gia ăn sáng Lương Thần gọi điện cho nhân viên đội bay ở thành phố, yêu cầu chuẩn bị sẵn sàng, ở sân bay chờ họ lên máy bay.

Đối với việc hai cháu gái sắp rời khỏi, Diệp lão rất không đành lòng, thói quen hiếu thắng của tác phong ngày thường bị bỏ qua một bên, kéo tay Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh dặn dò lần nữa, nếu như sinh em bé, trước nhất phải thông báo ông cố này biết.

Thu dọn hành lý đơn giản, Lương Thần đang chuẩn bị cáo biệt Diệp lão, đột nhiên nghe di động của mình reo lên. Nghe tiếng chuông di động, Lương Thần nhíu mày, ngón tay đặt trên phím nhận cuộc gọi do dự một hồi, sau cùng chú ý đến ánh mắt của Diệp lão, Thanh Oánh và Tử Thanh không hẹn mà cùng nhìn qua, ngón tay hơi dùng sức, ấn phím nhận cuộc gọi.

- Ai tìm ta, ai tìm ta, để ta xem ai tìm ta, tại sao lại là ông, lại là ông, sao lại là ông, tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe điện thoại của ông, điện thoại của người khác tôi đều nghe nhưng không nghe điện thoại của ông, tôi không nghe, cho ông tức chết, tức chết tôi cũng không nghe, tôi sẽ không nghe điện thoại của ông!"

Nghe thấy tiếng nhạc chờ đầu dây bên kia, ánh mắt của Lâm Tử Vũ lập tức híp lại, đó là dấu hiệu y nổi giận. Thằng nhóc này nhất định là cố tình, cố tình cài đặt nhạc chờ này để chọc tức y, y nhớ rất rõ, lần trước gọi cho thằng nhóc này chính là nhạc chuông "Cái trống vui vẻ, đập ra niềm vui hàng năm"

Nghe bên kia nhấc máy, Lâm Tử Vũ cố nén tức giận, dùng hết sức để giọng nói của mình dịu dàng bình tĩnh, lên tiếng nói:

- Tiểu Thần sao, chú Lâm của cháu đây, chuyện là vậy, hôm nay là sinh nhật em Mi Mi của cháu, đêm nay sẽ tổ chức buổi tiệc sinh nhật. Cháu có cảm thấy mình nên qua đây tham dự hay không? Quà cáp gì đó thì không cần chuẩn bị đâu, đều là người một nhà, quan trọng là tấm lòng, tiểu Thần cháu nói có phải vậy không?

- Hôm nay cháu phải về Liêu Dương rồi.

Nghe cách nói quen thuộc "có phải cháu nên", Lương Thần lập tức thấy đầu đau, liền nói:

- Giờ cháu đã thu dọn xong hành lý, rồi đi ra sân bay!

- Tiểu Thần! Cháu là người thừa kế của Tử Hiên, vậy cũng coi như con của cậu ấy. Cháu gọi chú một tiếng chú Lâm, Mi Mi chính là em gái cháu! Em gái sinh nhật, cháu là anh mà không thấy xấu hổ khi không xuất hiện? Chú nói với thím và em Mi Mi của cháu là nhất định tiểu Thần sẽ đến, họ đều rất vui, giờ cháu là tỉ phú, máy bay riêng sẵn sàng đợi hai mươi bốn tiếng, cho dù dự xong buổi tiệc sinh nhật của Mi Mi, rồi về Liêu Dương cũng còn kịp mà!

Trong di động, bộ trưởng Lâm nói toàn đạo lý, một câu tiếp một câu, không cho Lương Thần cơ hội từ chối.

- Cứ vậy đi, buổi tối chú sẽ cử người đến đón cháu! Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để thím và em cháu thất vọng!

Sau cùng một câu quyết định, bộ trưởng Lâm nhanh nhẹn cúp điện thoại.

Đầu dây bên kia, Lương Thần nghe thấy tiếng treo máy, vẻ mặt giận dữ cộng thêm biểu hiện bất lực. Ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, hắn buồn bực nói lại nội dung trong điện thoại của Lâm Tử Vũ.

- Ồ, hóa ra là cô bé tên Mi Mi nhà Tử Vũ sinh nhật! Lão nhớ, sinh nhật của cô bé Mi Mi sau lão một ngày!

Diệp lão cười nói:

- Đi đi, tiện thể đem theo một món quà của lão!

Lời nói của Diệp lão xem như danh xứng với thực giải quyết dứt khoát, cho dù Lương Thần không muốn, cũng không thể làm trái ý Diệp lão. Nhìn biểu hiện cười tủm tỉm của Diệp lão, trong lòng Lương Thần biết ngay, ông cụ này không đành lòng để Thanh Oánh và Tử Thanh đi, cho nên nhân cơ hội này, danh chính ngôn thuận giữ họ ở lại một ngày.

Lương Thần đưa ánh mắt nhìn sang ba người phụ nữ Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, phát hiện biểu hiện của ba người đều rất thản nhiên. Đối với Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh mà nói, ở thêm một ngày hay bớt một ngày đối với họ không ảnh hưởng nhiều, nếu như ông cô Diệp không nỡ để họ đi, vậy thì họ ở thêm một ngày cũng không sao.

Muốn đi nhưng lại không đi được, trong lòng Lương Thần thật sự có hơi buồn bực, hắn càng muốn mau chóng rời khỏi thành phô, một số chuyện lại càng muốn tìm đến bám lấy hắn. Lần này đi Lâm gia, không chừng lại có rắc rối gì đang đợi hắn. Đây tuyệt đối không nằm trong suy nghĩ của hắn, hôm qua trong buổi chúc thọ Diệp lão, ông lão tóc bạc đã chuẩn bị nói gì đó với hắn, chỉ là bị Lâm Tử Vũ cắt ngang thôi. Nói đi nói lại, cũng chỉ là chuyện quỹ gia tộc, kéo dài mãi cũng chẳng phải cách, chung quy cũng phải mặt đối mặt nói rõ ràng. Ở lại thêm một ngày có thể triệt để giải quyết chuyện này, cũng coi như đáng giá!

Lần nữa gọi điện thoại cho nhân viên đội bay về quyết định thay đổi thời gian cất cánh, lại gọi điện cho Lý Minh Dương, nói rõ nguyên nhân quay về Liêu Dương trễ một ngày, sau đó cả ngày, Lương Thần chỉ ở trong tứ hợp viện.

Cùng Diệp lão đánh vài ván cờ, lại đi tìm chú Trụ Tử và chú Lan chỉ điểm hai chiêu công phu, thấm thoát, thời gian một buổi sáng chớp mắt đã đi qua. Buổi tối bảy giờ rưỡi, xe hơi Lâm gia cử đến đậu ở trước cửa tứ hợp viện. Một tài xế trung niên xuống xe, ân cần mở cửa xe cho Lương Thần. Lương Thần chú ý được vị trí hắn ngồi, là vị trí phụ lái hàng ghế trước. Thông thường mà nói, khi tiếp đón khách vì thể hiện sự tôn kính, vị trí khách ngồi nên chọn ở hàng ghế sau. Trong lòng hơi cảm thấy nghi ngờ, Lương Thần vẫn cứ ngồi lên xe.

Trong xe, tràn đầy một mùi hương thơm ngát dễ chịu, lúc Lương Thần ngồi vào vị trí phụ lái, ánh mắt vô tình quay đi, lập tức phát hiện, có ba cô gái mắt sáng răng trắng, dung mạo xuất chúng đang ngồi vị trí ghế sau xe hơi.

- Tuyết Phi!

Lương Thần ngạc nhiên thất thanh, vừa nói ra hắn liền phát hiện không đúng, cái khó ló cái khôn, vội vàng ở sau xưng hô thêm vào hai chữ, trở thành:

- Đại phóng viên Tuyết Phi, thật là, thật là trùng hợp!

Liên Tuyết Phi vẫn hờ hững như thường, trong lòng lại không kìm nổi cười trộm, công phu nhanh trí của hắn thật là dày công tôi luyện. Ngoại trừ khẩu khí có chút không được tự nhiên, còn lại không có điểm nào khiến người ta nghi ngờ.

- Đúng vậy, bí thư Lương, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây rồi!

Liên Tuyết Phi thản nhiên đáp, mắt đẹp thoáng nhìn khiến đàn ông chìm vào lửa nóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.