Quan Lộ Trầm Luân

Chương 413: Mất cả chì lẫn chài (3)



Phùng Dư Chi hô tố, trong mắt Liên Văn Chương hiện lên vẻ hoan hỉ. Cho dù là mạt chược hay là bài chín thì Phùng Dư Chi đều tinh thông. Mấy năm trước, gã đã từng đi Macao đánh bạc nữa cơ mà. Đương nhiên, Thần Bài thì không bằng, nhưng so với người bình thường thì Phùng Dư Chi đúng là cao thủ. Mà gã cũng biết là đối phương không rành lắm về món này.

Trên thực tế, Phùng Dư Chi cũng có chút tiếng tăm về khả năng chơi bài. Đại đa số mọi người tham dự buổi tiệc sinh nhật đêm nay đều đánh cuộc vào người đàn ông này. Cho nên vừa thấy Phùng Dư Chi hô tố thì tất cả mọi người không khỏi hồi hộp hẳn lên, tập trung quan sát phản ứng của Lương Thần.

- Không theo!

Lương Thần rất khoái chí lật bài lên, quân bài chưa lật của hắn là chín cơ. Hắn cũng đã thấy được Phùng Dư Chi là một cao thủ nhiều kinh nghiệm. Đối với cao thủ loại này thì muốn lừa được gã cần phải hết sức cẩn thận. Vừa rồi tuy thắng được hơn ba trăm ngàn nhưng hắn không bị say sưa bởi chiến thắng mà luôn hành động theo câu nói rất thông dụng, cuộc chiến đấu bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Lương Thần không theo, Liên Văn Chương, Chu Văn Quân cũng lựa chọn úp bài. Phùng Dư Chi uể oải gom tiền rồi hướng về phía Liên Tuyết Phi mỉm cười nói:

- Lại phiền chị rồi, nhờ chị chia bài tiếp.

Liên Tuyết Phi nhanh nhẹn xốc bài, sau đó tiếp tục chia bốn phần cho bốn người. Sau đó, Phùng Dư Chi càng lúc càng trở nên mạnh mẽ tiến công. Khi Lương Thần hô tố thì gã cũng không hề do dự mà đáp lại. Đến lượt Chu Văn Quân và Liên Văn Chương kêu tố, gã lại nhường.

Tượng đất đều có ba phần tính năng của đất, huống chi thực sự là người. Đối mặt với hành động khiêu khích của Phùng Dư Chi, vẻ tươi cười trên mặt Lương Thần biến mất, thay vào đó là vẻ tức giận. Để ý tới sắc mặt thay đổi của Lương Thần, Phùng Dư Chi cười thầm trong bụng, hành vi của gã đã có tác dụng. Chơi bài xì tố, nếu cứ nhấp nha nhấp nhổm để sự tức giận chế ngự như Lương Thần thì rất dễ hành động theo cảm tính và rơi vào cái bẫy gã đã giăng sẵn.

- Không dễ dàng đâu, cuối cùng đến lượt tôi hô tố.

Phùng Dư Chi nhìn quân đỏ trước mặt mình, mỉm cười nói:

-Tôi không hô nhiều, chỉ mười ngàn thôi, mọi người có theo được thì theo.

- Tôi theo!

Chu Văn Quân và Liên Văn Chương đều chọn theo. Chỉ có Lương Thần sau khi nhìn bài thì ném xuống, rõ ràng là đã thấy trước là thua. Thấy tình cảnh như vậy, Liên Văn Chương đá một câu:

- Anh Lương kìa, anh có cả ba trăm ngàn, đánh cả đêm cũng không hết.

- Đừng nói như vậy, nếu bài không tốt thì tôi không chơi.

Lương Thần nghiêm túc gật đầu. Câu trả lời của hắn khiến thiếu gia nhà họ Liên chết nghẹn, hừ một tiếng, sau đó cũng hạ bài xuống, không theo.

Chu Văn Quân và Phùng Dư Chi rất hữu nghị luân phiên hô tố, mỗi lần tố không vượt quá ba mươi ngàn. Cuối cùng hết bài, Chu Văn Quân có bộ quân ba thắng được Phùng Dư Chi. Cô cầm lấy số tiền đặt cược gần một trăm ngàn trên bàn.

Nhìn ván bài không hề có chút căng thẳng hồi hộp nào, người xem không khỏi nhàm chán. Không ít người rời khỏi phòng, tìm người uống rượu nói chuyện phiếm.

Liên Thiên Thiên giơ tay che miệng ngáp một cái. Lương Thần đã năm sáu ván không chơi, điều này khiến cô và những người xem cảm thấy không còn hứng thú mấy. Bên cạnh, chị cô là Liên Tịch Nhược lại có vẻ điềm tỉnh thản nhiên như vốn có, thỉnh thoảng lại nhìn lướt qua mặt hắn.

- Xin lỗi, tôi đi toalet một lát.

Lương Thần đứng lên, nói với Liên Văn Chương, Phùng Dư Chi. Chu Văn Quân gật đầu, sau đó liếc mắt cho chủ nhà Lâm Mi Mi. Lâm Mi Mi vội đứng lên nói:

- Để tôi đưa anh đi.

Sau khi đưa Lương Thần tới cửa toalet, Lâm Mi Mi đang muốn xoay người bước đi thì thấy Lương Thần lấy hai tay mở cửa nhưng không được.

- Bên trong có người, để tôi đưa anh lên lầu.

Lâm Mi Mi lập tức hiểu ý là người vừa đi trước đã chiếm chỗ mất nên cười nói với Lương Thần. Đưa Lương Thần lên lầu hai, đợi cho đến khi Lương Thần bước vào toalet, Lâm Mi Mi mới quay người trở lại phòng khách lầu một. Vừa mới xuống cầu thang thì cô gặp người bạn Liên Thiên Thiên đang nhẹ nhàng bước tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Thiên Thiên.

Lâm Mi Mi kinh ngạc mở miệng thì thấy cánh tay bé nhỏ của bạn chỉ vào mình, nói nhỏ:

- Mình đi toalet.

Sau đó cô chạy vụt qua người Lâm Mi Mi.

Lương Thần đi toalet, còn lại Phùng Dư Chi, Liên Văn Chương, Chu Văn Quân tiếp tục ván bài. Liên Văn Chương và Phùng Dư Chi đều đối đầu với Lương Thần. Bây giờ không có hắn tự nhiên hai người cảm thấy có chút không thoải mái, làm cho Chu Văn Quân liên tục thắng hai ván.

Chừng khoảng hơn mười phút thì mới thấy bóng Lương Thần xuất hiện ở cầu thang phòng khách. Có chuyện kỳ lạ là từ khi quay lại cho đến khi ngồi xuống ghế sô pha, hắn luôn lấy tay che trán lại.

- Anh làm sao vậy?

Lâm Mi Mi tò mò hỏi. Không chỉ có cô mà Liên Tịch Nhược, Liên Tuyết Phi, Liên Văn Chương, Chu Văn Quân và mấy người đứng xem đều cảm thấy hắn có điểm gì đó rất khác lạ từ khi đi toalet ra.

- Không có gì, lúc ở trong toalet tôi không cẩn thận nên bị đụng một chút thôi mà.

Lương Thần bỏ khăn tay xuống, miễn cưỡng cười nói.

Nhìn thấy trán Lương Thần có chỗ ứ máu sưng vù lên, Liên Tuyết Phi, Liên Tịch Nhược, Lâm Mi Mi không hẹn mà cùng nhìn hắn với ánh mắt thương cảm, chắc rằng hắn đụng không nhẹ đâu.

Liên Văn Chương cũng không che giấu được vẻ vui mừng khi người gặp họa, liền châm chọc nói:

-Lương tiên sinh, trong toalet rất dễ trượt chân, vận may của anh chắc hơi bị giảm xuống rồi đó.

Lương Thần không hề phản ứng lại, chỉ đón nhận ánh mắt lo lắng đầy thân thiết của Liên Tuyết Phi với cái nhìn an ủi, ra hiệu mình không việc gì, sau đó mỉm cười nói:

- Tất cả mọi người đều đang đợi, chia bài đi.

Lúc Liên Tuyết Phi chia bài cho bốn người thì Liên Thiên Thiên vừa đi toalet cũng lén lút quay lại. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ. Ngay lập tức Liên Tịch Nhược và Lâm Mi Mi phát hiện ra ngay. Liên Tịch Nhược thân mật hỏi:

-Thiên Thiên, em làm sao vậy?

- Không, không có gì.

Mắt Liên Thiên Thiên lóe sáng, vẻ mặt có chút bối rối. Lúc này, Hồ Lỵ vốn đã biến mất từ hồi nào bây giờ lại lắc lắc vòng eo đầy vẻ phong tình bước tới. Thấy Hồ Lỵ, khuôn mặt xinh đẹp của Liên Thiên Thiên càng ửng đỏ thêm rồi lại liếc đối phương một cái, sau đó quay đầu đi.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Liên Tịch Nhược không khỏi băn khoăn. Lương Thần và em gái cô đều đi toalet trên lầu hai, một người đi trước, một người đi sau. Lương Thần thì bị thương ở trán, còn em gái cô thì có vẻ mặt rất khả nghi, giữa hai người chắc có chuyện gì. Đang trong lúc nghi ngờ, chợt cô nghe thấy giọng nói trầm trầm của người đàn ông bên cạnh hô tố.

- Năm mươi ngàn.

Nhìn quân cơ trước mặt mình, Lương Thần không hề nháy mắt, hô con số năm mươi ngàn.

- Không theo!

Liên Văn Chương úp bài đầu tiên.

-Tôi cũng không vô giúp vui.

Chu Văn Quân dịu dàng nói, đôi mắt đẹp của cô đảo qua trên người Lương Thần và Phùng Dư Chi. Cô đã sớm nhận ra Phùng Dư Chi và Liên Văn Chương đêm nay muốn thịt con dê béo tốt Lương Thần này rồi.

- Theo, thêm một trăm ngàn.

Phùng Dư Chi vẫn duy trì thế mạnh mẽ, cứng rắn, gần như là gây sự, gã tiếp tục hô tố. Bài gã có vẻ rất tốt, Lương Thần chắc cũng không kém là bao.

Liên Tuyết Phi tiếp tục chia bài, quân bài thứ hai mở ra của Lương Thần là quân cơ, Phùng Dư Chi còn lại quân rô. Trong mắt Lương Thần có chút do dự, hắn vẫn mở miệng hô một tiếng:

- Năm chục ngàn.

-Theo, thêm một trăm năm mươi ngàn.

Phùng Dư Chi tiếp tục tạo thêm áp lực cho Lương Thần. Mười ngón tay gã đan vào nhau, vẻ mặt dường như đã tính trước kỹ càng rồi.

Ba quân bài đã lật được Liên Tuyết Phi đưa đến trước mặt Lương Thần và Phùng Dư Chi. Nhìn quân bài trước mắt, khóe môi Phùng Dư Chi hơi nhếch lên cười, ánh mắt lướt tới trên khuôn mặt Lương Thần, chờ hắn kêu tố.

Vẻ mặt Lương Thần rất nghiêm trọng, hắn nhìn quân cơ của mình, lại nhìn quân rô của đối phương, dường như chưa có chủ định.

Chu Văn Quân bên cạnh lấy tay day day huyệt thái dương, ánh mắt nhìn nơi khác, dường như vẫn chưa hoàn toàn chú ý đến bài cục. Trên thực tế cô rất rõ, mặc dù Lương Thần và Phùng Dư Chi có vẻ đều có bộ dọc, nhưng Lương Thần lại không có bộ dọc. Về phần Phùng Dư Chi, cô không chắc chắn tâm lý đối phương, có lẽ là dọc, cũng có lẽ là không. Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì nhìn thế trận, dường như Lương Thần đang bị Phùng Dư Chi dồn ép vào thế bí.

- Năm mươi ngàn!

Cuối cùng Lương Thần can đảm hô lên, chỉ có điều nghe giọng nói của hắn dường như có chút miễn cưỡng.

-Theo, thêm hai trăm ngàn.

Giọng Phùng Dư Chi không cao nhưng có vẻ rất đắc thắng. Mặt gã có vẻ rất bí hiểm, chỉ nhìn thế cũng biết gã rất có tác phong của Thần Bài.

Cuối cùng một quân bài rơi xuống, Lương Thần quân mười và Phùng Dư Chi quân tám hiện ra trong tầm mắt mọi người. Sắc mặt Lương Thần không kìm nổi sự thay đổi, theo bản năng đè lại quân bài chưa lật của mình.

- Một trăm ngàn, không biết Lương tiên sinh có hứng thú xem quân bài chưa lật của tôi không?

Phùng Dư Chi nói với Lương Thần với giọng hơi trào phúng.

Những người đứng xem không khỏi nín thở. Tình thế đã rất rõ ràng, trong tay Lương Thần nhiều nhất là một đôi hoặc là bộ dọc, mà Phùng Dư Chi lại cao cơ hơn hoặc tương đương. Theo thái độ của Phùng Dư Chi thì gã như đã nắm chắc phần thắng.

Liên Tịch Nhược và Lâm Mi Mi nhắm mắt lại, chỉ có các cô mới biết được là quân của Lương Thần không phải là bộ dọc mà cũng không phải là đôi mà là tán bài (cọc cạch). Đúng vậy, quân bài chưa lật của hắn chỉ là quân chuồn rất nhỏ. Nói cách khác, Phùng Dư Chi dù có quân bài nhỏ hơn cũng thì bài của gã cũng hơn Lương Thần. Hai cô rất muốn nhắc Lương Thần bỏ cuộc, đỡ phải thua một trăm ngàn. Nhưng giờ phút này, các cô cũng không có cách nào mở miệng được.

-Theo, thêm ba trăm ngàn.

Ngoài dự kiến của mọi người, Lương Thần không bỏ cuộc mà cũng không xem quân bài chưa lật của đối phương. Ngược lại, hắn còn mạnh mẽ phản công.

Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người ngồi trên ghế sô pha quanh chiếc bàn trà rơi vào trạng thái im lặng lạ thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.