Quan Lộ Trầm Luân

Chương 416: Thuộc đội nhà ai



Tuy không biết rõ mọi ngóc ngách trong biệt thự nhưng đại thể cô cũng có biết sơ sơ.

Vậy nên cô rất dễ dàng tìm được một phòng ngủ có phòng vệ sinh bên trong để thay băng vệ sinh. Đang lúc cô đang rửa tay, lau khô chuẩn bị rời khỏi toalet thì nghe thấy tiếng mở cửa trong phòng ngủ.

Nhìn qua cửa toalet, Liên Thiên Thiên thấy rõ một đôi nam nữ đang quấn chặt lấy nhau, một bên hôn cuồng nhiệt, một bên chen vào phòng ngủ.

Ôi trời, Liên Thiên Thiên vội vàng thụt lại, vừa thẹn lại vừa hoảng. Là ai vậy nhỉ, sao lại không biết xấu hổ, ở trong biệt thự của nhà Mi Mi mà yêu đương vụng trộm kiểu này? Cô không định xem nhưng rồi lại không kìm nổi tò mò liền vụng trộm nhìn lén, lập tức thấy một cảnh tượng khiến mặt cô đỏ ửng lên.

Một bàn tay của người đàn ông ôm lấy sau lưng cô gái, dường như đùa nghịch một chút, chỉ thấy bộ đồ dạ hội hở vai của cô gái tuột xuống, để lộ ra đôi vai tròn trắng toát. Dần dần y phục của cô cũng bị cởi bỏ để lộ hai cặp vú căng tròn, liền bị bàn tay rắn chắc của người đàn ông đã phải chờ đợi lâu nắm lấy.

Mỗi lần người đàn ông vuốt ve đều khiến cô gái rên lên một tiếng đầy sung sướng từ trong cổ họng. Cô gái vừa đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của người đàn ông vừa lấy bàn tay sờ soạng khắp người hắn.

Rất nhanh, người đàn ông rời tay khỏi thân hình đầy đặn của cô gái, lần xuống dưới lớp váy dạ hội của cô, sau đó thô lỗ lần vào trong lớp quần lót màu hồng. Ngay sau đó, chiếc quần lót bị lôi tuột khỏi hai chân cô gái, mơ hồ có thể thấy ngón tay người đàn ông không ngừng động tác đào móc vào đó.

Bị đột nhập, toàn bộ cơ thể của cô gái không kìm nổi run lên, bộ ngực đột nhiên căng lên, từ đôi môi đỏ mọng phát ra một tiếng rên rỉ kéo dài. Đôi môi người đàn ông vừa rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô gái, vừa đúng lúc này tới ngậm vào hai núm vú hồng hồng của cô gái.

Tai nghe thấy từng cử động của người đàn ông và tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của cô gái, Liên Thiên Thiên cảm thấy tim mình đập dồn dập như nhịp trống, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa hề tận mắt chứng kiến cảnh nam nữ giao hợp.

Lấy tay sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của chính mình, cô cảm thấy da mặt mình nóng hầm hập từng đợt. Trong lúc vô ý quay đầu lại, cô thấy trong gương đặt ở toalet xuất hiện một khuôn mặt cô gái đỏ ửng. Trời, thật không biết xấu hổ. Liên Thiên Thiên nhẹ giọng mắng một câu với gương mặt trong gương, không biết là mắng đôi nam nữ yêu đương vụng trộm ở bên ngoài hay bất mãn với những cảm xúc mới lạ trong lòng mình. Cô vừa rồi đã thấy rõ, cô gái kia chính là một trong những người bạn tốt của Mi Mi, tên là Hồ Lỵ, còn người đàn ông kia là một công tử, hình như họ Triệu gì đó. Dù sao, cũng không có cái gì liên quan là được. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Cô đương nhiên không thể cứ đứng mãi trong toalet mà phải đi ra ngoài, nhưng lại sợ làm kinh động đến đôi nam nữ ở bên ngoài. Chịu đựng như thế thì nóng mặt, tim đập liên hồi, cô đưa ánh mắt nhìn ra ngoài, cái miệng nhỏ nhắn không kìm nổi thốt lên một tiếng xấu hổ.

Ngay tại tấm thảm trên phòng ngủ, hai người đang quấn chặt vào nhau như không có gì làm họ tách rời nhau được.

Liên Thiên Thiên rốt cục không nhịn nổi nữa, cô bay nhanh ra khỏi cửa toalet, hai ba bước chân liền xông ra ngoài. Người đàn ông đang vùi đầu vào trận mây mưa nghe thấy tiếng động lạ phía sau bèn ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy một cái bóng màu trắng đang biến mất ở cửa phòng ngủ.

Liên Thiên Thiên như con nai tơ ngơ ngác bị làm cho hoảng sợ, vội vàng chạy từ phòng ngủ ra ngoài.

- Không biết xấu hổ một chút nào, ngay ở tiệc sinh nhật của Mi Mi mà dám làm như vậy.

Vừa chạy, vừa thẹn, vừa giận mà nghĩ vậy nên Liên Thiên Thiên chạy với tốc độ chóng mặt.

Ngay tại chỗ rẽ, cô đang muốn dừng lại một chút để dịu bớt lại thì bỗng nhiên trước mắt xuất hiện bóng một thanh niên.

Ai cha! Liên Thiên Thiên tránh không kịp, đụng phải người đàn ông rắn chắc, cường tráng. Hai người cùng mất thăng bằng, nằm song soài trên mặt đất. Tuy đang rất kinh hoàng nhưng Liên Thiên Thiên vẫn có thể cảm giác được bàn tay to khỏe của người đàn ông đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, lướt qua một vòng quanh thân thể cô, cho tới khi cô nằm hẳn trên người hắn.

Nhưng cho dù là thế, hai người vẫn không cản được lực va chạm. Họ lăn lông lốc vào góc tường mới dừng lại, lúc này, Liên Thiên Thiên mơ hồ nghe thấy tiếng người đàn ông đang thở nhẹ một cái trong miệng.

Môi họ chạm vào nhau, cảm giác rất mềm mại êm ái, hơi thở nóng rực của người đàn ông có lẫn vị thuốc lá, trong nháy mặt xộc vào khứu giác cô khiến cô không kìm nổi sự ngẩn ngơ tại chỗ. Đây là, đây là…! Liên Thiên Thiên thất kinh ngồi dậy ngay ngắn, bàn tay nhỏ bé che lấy bờ môi của mình, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, cô vừa rồi đã hôn người đàn ông. Nụ hôn đầu tiên của cô như vậy là đã đánh mất.

Sợ run một lúc lâu, Liên Thiên Thiên mới bị tiếng kêu của người đàn ông làm bừng tỉnh. Cô thấy trên trán người đàn ông có mấy chỗ bị trầy xước và bị bầm. Cô lập tức hiểu ra, anh ta vừa rồi vì tránh cho cô bị thương không ngờ chính mình lại không cẩn thận bị đụng phải.

- Anh, anh không sao chứ?

Vốn không có ấn tượng xấu với người đàn ông này, hơn nữa trong lòng có vài phần cảm kích khiến cho Liên Thiên Thiên tạm thời quên đi sự xấu hổ trong lòng mình, thân thiết quay về phía anh ta hỏi.

- Không việc gì, không việc gì.

Người đàn ông một tay đỡ trán, chậm rãi ngồi dậy, nói với cô. Đến lúc này, Liên Thiên Thiên mới biết mình đang ngồi trên mình anh ta. Người đàn ông quay người lại, tư thế của hai người nếu có ai bắt gặp sẽ bị cho là hết sức mờ ám.

Liên Thiên Thiên cuống quít đứng lên, hai tay đan vào nhau xấu hổ nói:

- Cảm ơn, cảm ơn anh…!

Quá xấu hổ, cô cũng không biết nói gì. Tuy nhiên người đàn ông như hiểu được, thiện ý đứng lên với vẻ thông cảm nói:

- Còn có ván bài đang chờ tôi, tôi đi xuống trước.

Nhìn thấy bóng người đàn ông dần mất hút ở chân cầu thang, nhìn lại hai bên trái phải, Liên Thiên Thiên lúc này mới vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm. May quá không có ai thấy, nếu không cả cuộc đời trong trắng của cô sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Thật may, thật may, người đàn ông này cô cũng không ghét. Nụ hôn đầu tiên cũng không đến nỗi nào, coi như là dành cho hắn.

Một hồi dịu bớt cảm xúc, Liên Thiên Thiên ra vẻ bình tĩnh trở lại bàn trà, xem hai người đàn ông tỉ thí, thấy Phùng Dư Chi và hai anh họ mất khí giáp bỏ chạy, cô giật mình trong lòng, đồng thời nảy sinh một cảm giác kỳ lạ xen lẫn vinh quang.

Nghe thấy chị Liên Tịch Nhược hỏi, khuôn mặt xinh đẹp của Liên Thiên Thiên vẫn còn đỏ ửng kéo tới tận mang tai, cô cúi đầu, xấu hổ nói:

- Không có gì, chị Tịch Nhược, chị đừng hỏi nữa.

- Đúng là có chuyện giấu chị, về sau đừng có trách.

Liên Tịch Nhược giả bộ giận dữ nói.

Ai cũng không thể tưởng tượng được, một tiểu thư khuê các, dịu dàng thanh tú xinh đẹp nhường ấy nhưng cũng có khi thể hiện tính tình hung dữ như vậy.

- Chút nữa về sẽ kể cho chị, chị có chịu không?

Liên Thiên Thiên liếc trái nhìn phải, cười cầu hòa nhỏ giọng nói.

- Được rồi, khi về sẽ nói chuyện.

Tính tình Liên Tịch Nhược không phải chuyện gì cũng để ý, nhưng dường như hôm nay em gái cô có gì khác thường, rất khác khiến cho cô hết sức tò mò.

- Các em nói thầm chuyện gì đó?

Liên Tuyết Phi thấy hai em đang thì thầm với nhau, bèn cất bước đi tới, hỏi với giọng nghi ngờ.

- Không có gì, bọn em chỉ đang bàn luận về Mi Mi, qua tuổi mới ngay lập tức bước vào hàng triệu phú.

Liên Thiên Thiên cái khó ló cái khôn, suy nghĩ ra cái cớ nói khỏa lấp.

- Lý do em nói ra không sai, tuy nhiên em nghĩ rằng chị tin em sao?

Liên Tuyết Phi liếc mắt nhìn em một cái, lãnh đạm nói:

- Được rồi, giờ chị không hỏi nữa, đợi lát nữa về nhà phải giải thích thành thật với chị.

Liên Thiên Thiên đúng là rơi vào thế nan giải.

Đang lúc Liên Thiên Thiên bối rối vì mất đi nụ hôn đầu đời và những sự kiện rối rắm tối nay thì Lương Thần vẻ mặt tươi cười sóng vai bước đi cùng Lâm Tử Vũ ra cửa biệt thự, bước lên chiếc xe Hummer đang nổ máy khởi động chờ sẵn. Đêm nay hai người nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, chỉ cần nhìn thấy Lương Thần và Lâm Tử Vũ vẫn nắm tay nhau và vẻ mặt của họ là biết ngay điều đó. Sau khi Lương Thần lên xe một chút, Cục trưởng Lâm vỗ vỗ cánh tay hắn, nói đầy thâm ý:

- Lương Thần, cuối cùng Lâm thúc cho cháu một lời khuyên. Hiện tại mọi việc của cháu có thể nói là thuận lợi, tiền đồ rộng mở, nhưng có chút khó khăn, chính bởi vì cháu có quan hệ rất rắc rối khó gỡ với mấy nhà, nên vào những thời khắc mấu chốt sẽ rất khó để đưa ra quyết định.

- Chú Lâm.

Lương Thần trong lòng giật mình, hắn ngay lập tức lĩnh hội hàm nghĩa trong lời nói của đối phương.

- Cẩn thận suy nghĩ một chút đi, cháu muốn mang họ Lý, họ Lương hay là họ Diệp?

Lâm Tử Vũ nhìn rõ sự căng thẳng của đối phương, mỉm cười nói:

- Đương nhiên, chú hy vọng cháu sẽ mang họ Lâm.

Trên đường trở về, Lương Thần nhắm mắt trầm tư, cuối cùng theo như lời Lâm Tử Vũ, hắn đang tiếp tục suy xét vấn đề. Hắn nay là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Giang Vân thành phố Liêu Dương, mọi người xung quanh cao thấp đều cho rằng hắn thân họ Lý, mà hắn cũng không phủ nhận điều đó. Dù sao tại Liêu Dương thì Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn cũng rất ưu ái hắn, thật sự rất ưu ái. Cho dù chính bản thân hắn không đồng ý mà cự tuyệt con gái ông ta, lựa chọn Thanh Oánh, Bí thư Lý cũng không hề sinh ra oán ghét hắn.

Nhưng về phương diện khác, hắn cũng xuất thân từ Long Nguyên. Bí thư thành ủy thành phố Long Nguyên Lương Minh Khải đúng là có sự ưu đãi và để ý đề bạt hắn, có nhiều biểu hiện ra ngoài coi hắn như con cháu, khiến trong lòng hắn rất cảm kích.

Hơn nữa, thân phận hiện nay của hắn cũng lại có sự thay đổi. Sau khi lấy cháu gái cố của Diệp lão, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không thì hắn cũng có một mối liên hệ rõ ràng với Diệp gia.

Sự nhắc nhở của Lâm Tử Vũ khiến trong lòng hắn suy nghĩ về vấn đề bây giờ là phải đứng vào đội ngũ nhà ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.