Quan Lộ Trầm Luân

Chương 422: Món ăn thích nhất (3)



Đúng sáu giờ mới ăn cơm, mà bây giờ còn chưa đến năm giờ.

- Nhu tỷ, tôi đến giúp chị.

Lương Thần vừa lúc buổi tối không có tiếp khách, nếu đã đồng ý lại đây ăn cơm chiều, hắn đơn giản là đến đây luôn. Nói rồi hắn mặc tạp dề, giống như đang ở nhà.

- Tốt, cậu giúp tôi nhé.

Tề Vũ Nhu cũng không hề khách khí gì, cười nhìn vị B thư Yy ban Chính trị Pháp luật trẻ tuổi đi vào bếp, đứng bên cạnh cô nhặt rau hẹ. Nói là mời Lương Thần ăn cơm nhưng trên thực tế cô cũng không có đồ ăn gì nhiều. Trong tủ lạnh chỉ có rau hẹ và dưa leo, trứng gà cùng với một miếng đậu khuôn nhỏ, đó chính là toàn bộ bữa ăn tối nay.

Cuối cùng, rau hẹ được xào với trứng gà và dưa leo là hai món ăn đơn giản được Lương Thần ra tay, Tề Vũ Nhu chỉ có một cống hiến duy nhất là thái đường trắng. Gặp ngày hè nóng bức, hai món nóng lạnh này thực tế lại rất hợp khẩu vị.

Mang những đồ ăn đơn giản đó bày lên bàn trà trong phòng khách, Lương Thần và Tề Vũ Nhu ngồi đối diện nhau.

- Chúng ta uống một ngụm trước đã.

Mang ra hai ly rượu vang đỏ, một ly đưa cho Lương Thần, Tề Vũ Nhu liếc mắt đưa tình, dịu dàng nói.

- Được.

Lương Thần gật đầu sảng khoái, chạm cốc với cô gái rồi nhấp một ngụm rượu vang. Đêm mùa hạ oi bức, cho dù mở điều hòa cũng còn không đủ. Tuy nhiên vào lúc này, uống một ly rượu có bỏ thêm đá thì thật đúng là rất thích, rất đáng hưởng thụ.

- Sảng khoái chứ? Không sợ tôi bỏ thêm gì vào trong rượu sao?

Đôi mắt đẹp hàm chứa nụ cười dịu dàng, Tề Vũ Nhu lắc lắc ly rượu vang trong tay dịu dàng hỏi một câu.

Cô bỏ tạp dề ra, lộ ra chiếc áo ngủ màu sáng, mặc dù vạt áo rất thấp nhưng vẫn giấu không được đôi chân trắng nõn mượt mà và đồ nội y trắng toát bên trong.

Một khoảng tối phía dưới trong ánh sáng điềm tĩnh của ngọn đèn trở nên vô cùng kỳ bí, dường như là một gốc cây dạ lan hương, làm người ta mê say hương khí.

- Nhu tỷ bây giờ còn muốn giết tôi?

Lương Thần buông chén rượu, cười nhìn cô gái hỏi. Ngoại trừ chú Lan cam đoan không có chuyện gì, chính hắn thật sự cũng không nghĩ ra người phụ nữ này còn có lý do gì hại hắn vào lúc này.

Tề Vũ Nhu lắc đầu, sau đó cô lấy giọng thật nghiêm túc nói:

- Tin tôi đi Tiểu Thần, về sau tôi tuyệt đối sẽ không làm gì tổn thương cậu nữa.

- Có thế chứ, tôi còn lo lắng gì nữa.

Lương Thần nhẹ nhàng cười, ánh mắt hắn đảo qua những đồ ăn trên bàn, lại nói giỡn:

- Sao Nhu tỷ biết tôi thích ăn nhất là rau hẹ?

- Tôi có biết đâu.

Tề Vũ Nhu hé miệng cười, giơ đũa gắp thêm cho hắn một ít trứng gà.

- Rau hẹ là của ngày hôm qua còn dư, một mình tôi ăn không hết nên nghĩ đến chuyện mới cậu đến đây ăn cùng.

- Con người của tôi thật sự là rất tưởng bở. Tôi còn thực sự cho rằng Nhu tỷ đã chuẩn bị cho tôi một bàn đầy đồ ăn kia đấy.

Lương Thần cười, sau đó nói đánh trống lảng.

- Nhu tỷ không lừa cậu, thật sự đã chuẩn bị cho cậu loại đồ ăn cậu thích nhất rồi.

Đôi mắt đẹp của Tề Vũ Nhu chớp chớp, đôi môi cười đầy vẻ mê hoặc.

- Ở đâu vậy, sao tôi không thấy?

Lương Thần cảm thấy không ngờ, loáng thoáng hỏi. Hắn cảm thấy bữa cơm đêm nay có chút lạ thường, thậm chí mang bầu không khí quỷ dị. Trong lòng hắn trở nên cảnh giác, không khỏi nheo mắt lại, nhìn về phía cô gái đầy vẻ phong tình. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

-Ăn cơm trước đi, cậu thích ăn rau hẹ thì ăn nhiều một chút.

Tề Vũ Nhu giọng nói lộ ra chút xấu xa, một lần nữa giục Lương Thần ăn nhiều rau hẹ. Cô cũng liên tiếp gắp đồ ăn vào bát Lương Thần. Trong lòng cô tưởng tượng vẻ mặt đau khổ của Helen và lời lẽ của người đàn ông này.

Có chuyện gì đang che giấu, hơn nữa ngay tại căn phòng này. Lông mi Lương Thần không khỏi nhướng lên. Thông qua dị năng, đến lúc này hắn có thể kết luận, bữa cơm hôm nay có chứa đựng một âm mưu, chỉ có điều hắn cảm thấy kỳ quái chính là hắn lại nhìn không ra cái gì là dấu hiệu bất lợi đối với mình. Nhất thời, trong lòng hắn tràn đầy nghi ngờ, không hiểu rốt cuộc cô gái muốn làm gì.

Một mặt vừa ăn rau hẹ, một mặt trong lòng lại phán đoán đêm nay kiểu gì cũng có chuyện. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định lát nữa cơm nước xong sẽ tìm cớ ra về, không để cho người phụ nữ này có cơ hội ra tay.

Sau khi đánh chén hết sạch đồ ăn trên bàn, Lương Thần lấy giấy ăn lau miệng, mỉm cười nói với Tề Vũ Nhu:

- Nhu tỷ, tôi ăn rất ngon miệng, cảm ơn bữa cơm chiều của chị. Nếu không có chuyện gì, tôi xin phép về, tối nay tôi còn có việc phải giải quyết.

- Nâng cốc thêm đã nào, ngồi xuống cho tiêu cơm đã, không mất mấy thời gian đâu mà.

Tề Vũ Nhu đưa khăn tay cho hắn lau mồ hôi trên trán, cả áo sơ mi của hắn cũng đều ướt đẫm, miệng cô dịu dàng nói.

Không thể chối từ thịnh tình, Lương Thần chỉ có thể cầm lấy chiếc khăn lau mồ hôi trên mặt, sau đó uống sạch chỗ rượu vang còn lại trong ly. Hắn lại ngồi xuống một lát, rồi đứng lên:

- Nhu tỷ, thời gian cũng đã muộn, tôi đi đây.

Nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, còn năm phút nữa là đến bảy giờ. Ngày mùa hè thường dài, bảy giờ trời mới bắt đầu tối, lúc này trời cũng đã bắt đầu nhá nhem. Tề Vũ Nhu chậm rãi đứng lên, tiến lên một bước dịu dàng nói:

- Tiểu Thần, cậu còn nhớ không, trước khi tôi rời Giang Vân còn gọi điện thoại cho cậu nói một chuyện.

Điện thoại?

Lương Thần lập tức nhớ lại, tháng trước, Tề Vũ Nhu đã quyết định từ mà không biệt, khi đi có gọi cho hắn một cuộc điện thoại mà hắn không hiểu nội dung: "Nếu một ngày chúng ta có duyên gặp lại, tôi sẽ xem xét việc làm tình nhân của cậu". Đúng vậy, đại khái ý là vậy.

Khụ, Lương Thần hơi có vẻ xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cười gượng nói:

- Việc đó Nhu tỷ, tôi biết là chị hay nói giỡn.

- Không phải nói giỡn.

Tề Vũ Nhu lắc đầu, lại tiến thêm một bước. Lúc này cô chỉ cách Lương Thần một bước chân. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn hắn đầy tình tứ, chậm rãi nói:

- Tiểu Thần, cậu có mong muốn bảo hộ tôi, có muốn tôi làm tình nhân của cậu hay không?

- Tôi kết hôn rồi.

Lương Thần theo bản năng nói, nhưng hắn lập tức giật mình. Hắn không có bí mật gì trước người phụ nữ này, bất kể là Diệp Tử Thanh trong nhà, hay là Liên Tuyết Phi bên ngoài đều bị Tề Vũ Nhu qua thủ đoạn nghe trộm đều biết rõ. Nói cách khác, lý do hắn từ chối căn bản không phải là lý do.

- Nhu tỷ, tại sao tôi lại có diễm phúc đó?

Lương Thần quyết định đổi sang một lý do khác, mặc dù "diễm phúc", từ đó khiến hắn cảm thấy không đáng.

- Thứ nhất, cậu có tiền, thứ hai, tôi thích cậu.

Tề Vũ Nhu trên khuôn mặt xinh đẹp hiện vẻ tươi cười, đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay rắn chắc của Lương Thần, thẳng thắn nói.

Trời, Lương Thần thật không ngờ, cô gái này thật là thẳng thắn, tuyệt không dối trá. Nguyên nhất thứ nhất cũng ngụ ý là nếu hắn không có tiền thì cho dù cô ta có thích hắn cũng không chịu thiệt để làm tình nhân của hắn. Đúng vậy, ý cô ta là như vậy.

- Cô cần tiền, nhiều hay ít?

Ánh mắt hắn nhìn xuống sống mũi thanh tú của cô gái, lướt qua cặp môi tao nhã cuối cùng nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp, trong lòng Lương Thần chợt hiện lên ý tưởng, hắn chậm rãi hỏi.

Tiền là thứ hắn có, nếu Tề Vũ Nhu muốn không phải là quá mức thì nể mặt chú Lan, hắn không ngại mà chi cho cô.

- Tôi không biết.

Tề Vũ Nhu lắc đầu, nhìn thấy đối phương có vẻ nghi hoặc, cô thản nhiên cười nói:

- Này, bây giờ tôi đưa cậu đi nhấm nháp đồ ăn cậu thích nhất, được không?

- Lần sau đi.

Lương Thần vội vàng nói. Cô gái hai tay khoác tay hắn, mang đến cảm giác mát lạnh, thậm chí còn thoải mái hơn cả điều hòa và đồ uống lạnh. Mũi hắn sực nức mùi thơm cơ thể cô, khiến tinh thần hắn xao động. Đột nhiên hắn bỗng nhớ tới hồi đại học, ban đêm khi đi từ khu tự học trở về ngang qua khu vườn cây nhỏ, lão Đại cầm đèn pin khua loạn vào bên trong la to:

- Ở góc sáng sủa của nơi tối tăm, nơi nơi đều có hương vị tình ái lơ lửng về mọi hướng, đi về phía trước một bước sẽ giẫm lên áo mưa, a, quần lót của ai vậy, áo ngực của ai vậy?

Y la toáng lên làm kinh động mấy đôi uyên ương đang thiếu áo thiếu quần phía trong vườn bỏ chạy trốn vào rừng cây.

Lão Đại đặt vè không được tốt lắm, nhưng hắn có một chút đồng ý với câu vè là giữa đêm mùa hè nóng bức thì những thứ quần áo đầy màu sắc của mấy đôi nam nữ càng dễ thấy.

- Không được, trời quá nóng, đồ ăn để lâu quá sẽ bị ôi.

Tề Vũ Nhu trên mặt có chút ửng đỏ, ngay sau đó cô có động tác làm Lương Thần cứng cả lưỡi. Một bàn tay cô bay nhanh về phía dưới tìm kiếm, nắm chặt lấy cái ấy của Lương Thần.

- Nhu tỷ, chị…!

Lương Thần giật mình kinh hãi.

- Đi theo tôi, bằng không có đứt tôi không chịu trách nhiệm.

Cảm giác được vật đang mềm nhũn mình cầm trong tay trở nên cứng lên nóng ran, Tề Vũ Nhu nói.

- Nhu tỷ, chị buông ra, tôi đi với chị là được chứ gì.

Lương Thần được một trận miệng mồm khô khốc. Hắn đúng là bị Tề Vũ Nhu nắm được "nhược điểm" bằng bàn tay mềm mại. Hắn còn lo lắng cô gái mạnh tay quá với "nhược điểm" của mình mà tổn hại đến nó.

- Không tin được cậu, cứ vậy cậu ngoan ngoãn mà đi theo tôi.

Tề Vũ Nhu không những không buông mà còn nắm chặt hơn. Cô nắm lấy "nhược điểm" của Lương Thần lôi hắn vào phòng ngủ.

Sau khi đưa hắn tới bên giường, cô đưa một tay chỉ vào khăn trải giường đang quấn lại cười dịu dàng quyến rũ nói:

- Tiểu Thần, đây là đồ ăn thích nhất của cậu, cậu hãy vạch trần nó ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.