Quan Lộ Trầm Luân

Chương 430: Rời chức



- Tây Á tiểu thư, tôi có chút việc, xin phép đi trước!

Lương Thần cất điện thoại đi, vẻ mặt lộ chút bực bội, chào Tây Á, Tề Vũ Nhu, Helen, sau đó quay người vội vàng rời khỏi nhà Tề Vũ Nhu.

Tây Á và Tề Vũ Nhu đều ý thức được hắn nhất định là gặp phải chuyện khó giải quyết. Tây Á khoanh tay, đôi mắt xanh lam hơi nhắm hờ, nói với Tề Vũ Nhu và Helen đang có vẻ khác thường:

- Vụ giao dịch này coi như đã thỏa thuận bằng miệng xong. Tề Vũ Nhu, Helen tiếp theo còn phải xem biểu hiện của các cô.

Sau khi Lương Thần vội vàng rời khỏi nhà Tề Vũ Nhu, ra khỏi cửa, một cơn gió lùa mát lạnh, đầu óc hắn lập tức hồi phục lại vài phần tỉnh táo. Ngẫm nghĩ kĩ những tin tức Đình tỷ để lộ trong điện thoại, hắn không khỏi đầy sự nghi ngờ. Tỉnh Giang Nam cách xa tỉnh Liêu Đông hàng trăm nghìn cây số, việc điều động này của tỉnh sao lại có thể đổ lên đầu hắn? Bắt hắn đi cứu hỏa? Bản thân hắn còn như đang bốc hỏa đây! Bà xã, con trai, người tình, cha mẹ, tất cả đều ở Liêu Đông, hắn làm tốt chức bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật là được rồi sao lại phải đi nhận một chức phó cục trưởng ở ngoài tỉnh chứ?

Về đến nhà mình, đi đi lại lại trong phòng khách, Lương Thần nhìn điện thoại trên bàn trà, trên khuôn mặt có vẻ lo lắng. Đình tỷ nói một lúc nữa sẽ gọi điện cho hắn, hơn hai mươi phút đã trôi qua mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Thiếu kiên nhẫn, hắn đi tới cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi lại. Nhưng ngón tay vừa mới chạm vào phím gọi thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhanh như chớp hắn ấn nút nghe, đặt điện thoại bên tai liền nghe thấy giọng nói uể oải của Đình tỷ bên đầu dây kia:

- Tiểu Thần, chuyện này cơ bản đã ra quyết định rồi. Ba tôi nói, là bộ trưởng Đổng bộ công an chọn cậu, hơn nữa chuyện này đã thông qua sự đồng ý của Diệp lão.

- Bộ trưởng Đổng, Diệp lão?

Lương Thần cảm thấy có chút choáng váng. Đây là người nổi tiếng trong truyền thuyết sao? Danh tiếng của hắn đã vang đến nỗi nhân vật số một của hệ thống công an để ý và ủy thác trọng trách sao? Còn nữa, ông cụ Diệp lão còn làm rối thêm gì chứ, không nghĩ đến việc hắn đi Giang Nam nhận chức bằng với việc hắn và Thanh Oánh đang bụng mang dạ chửa mỗi người một nơi sao?

- Nếu có thời gian, ngay mai có thể qua đây một chuyến cùng ba tôi nói chuyện xem sao!

Trong điện thoại, Đình tỷ thở dài, nói.

Lương Thần trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:

- Đình tỷ, ngày mai em không qua được. Mấy ngày này sắp xếp thời gian gọi Lan Lan, Tiểu Mạn ra ngoài chơi, chúng mình tụ tập!

Hắn trong lòng biết rõ, cho dù tìm bí thư Lý thì kết cục này cũng không thể có thay đổi gì. Nỗi thống khổ của một nhân vật nhỏ chính là không có cách nào nắm giữ vận mệnh của mình. Cấp trên bảo đi hướng đông thì bạn không thể đi hướng tây, bảo bạn đánh chó thì bạn không thể giết gà, vốn không có con đường mặc cả thương lượng.

Chết tiệt, ông mày ở Giang Vân vừa mới có chỗ đứng vững lại phải chùi mông đi nơi khác! Lương Thần ngả vào ghế sofa, vô cùng buồn bực vỗ vỗ trán. Đúng là vua triều nào thì thần triều ấy, một khi hắn rời chức, việc cải cách nhân sự hắn làm ở phòng công an huyện rất có thể sẽ không giải quyết được gì. Tâm huyết này sợ rằng lại uổng phí!

Sáng sớm hôm sau, Lương Thần gọi điện thoại cho huyện ủy xin nghỉ, sau đó lên xe về Liêu Dương. Nếu như việc điều nhiệm là không thể tránh khỏi thì hắn đương nhiên phải sớm làm công tác chuẩn bị, tranh thủ thời gian bên vợ con mấy ngày, sau đó về huyện Tây Phong thông báo cho cha mẹ một tiếng. Giang Nam không gần Giang Vân, muốn về nhà một chuyến cũng phải mất một ngày đường đi.

Đầu tiên đến hội quán hoàng triều thăm Trương Ngữ Giai và đứa con trai bảo bối của mình, rồi cùng Lâm Tử Hiên nói chuyện cả buổi sáng. Đối với người cha nuôi này, Lương Thần trước giờ đều biết gì nói đấy, sự việc liên quan đến việc điều nhiệm hắn đương nhiên cũng nói cho đối phương biết.

- Xa thì có xa thật, nhưng chưa hẳn là chuyện không tốt!

Lâm Tử Hiên tóc vẫn bạc như trước nhưng trạng thái tinh thần lại vô cùng tốt. Ngày ngày chơi đùa với cháu trai, tâm tình rất tốt, trên mặt lúc này có vẻ rất tươi tỉnh. Về việc điều nhiệm của Lương Thần, ông ta cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng nghe hắn nói việc này có sự nhúm tay của Diệp lão ông ta hơi trầm ngâm, nói:

- Liêu Đông là một tỉnh công nghiệp lớn, cũng là tiêu điểm của các phái tranh đua trong thành phố. Tình hình hiện nay của con, thật sự không nên ở đây lăn lộn, rời xa một chút cũng có được chút thanh tịnh!

- Ý của cha là Diệp lão có thái độ động ý là bởi vì nguyên nhân này?

Lương Thần ngẩn người, biến đổi sắc mặt nói.

- Cho nên, khắc phục một chút, ba tin rằng Giang Nam sẽ là một chiến trường mới để con dốc sức thể hiện năng lực!

Lâm Tử Hiên vỗ nhẹ vai hắn, trên khuôn mặt từng trải hiện ra chút dịu dàng. Ý nghĩa sinh mạng ông vì chàng trai trẻ có diện mạo giống hệt này mà một lần nữa tỏa sáng sức sống. Con nuôi có rồi, cháu nuôi có rồi, thù hận về vận mệnh bất công trong lòng ông đã tiêu tan, bây giờ từ tận đáy lòng ông cảm thấy vận mệnh đã để lại cho ông vài con đường sống rộng thênh thang.

Lương Thần gật gật đầu, qua lời nói của Lâm Tử Hiên, tâm tình hắn sáng tỏ thông suốt. Giang Nam thì Giang Nam, nói một câu ngông cuồng thì dựa vào năng lực hiện giờ của hắn thì nơi nào trong thiên hạ này cũng có thể đi được!

Rời hội quán Hoàng Triều, Lương Thần trở về khu chung cư Liên Hoa. Diệp Thanh Oánh hiện giờ vẫn chưa đi làm, yên tâm ở nhà dưỡng thai. Vương Phỉ Hạm bận rộn với việc công ty, tối tăm mặt mũi. Sau cùng chỉ còn Diệp Tử Thanh dứt khoát xin đơn vị cho nghỉ dài hạn, ở nhà chăm sóc em gái.

Sớm biết Lương Thần về, Vương Phỉ Hạm buổi chiều cũng vội vã về nhà. Nghe Lương Thần nói đến chuyện điều nhiệm, cả ba người phụ nữ mặc dù không nói gì nhưng trong lòng rõ ràng là không muốn. Thật sự, mỗi người phụ nữ đều hi vọng người đàn ông của mình có thể luôn ở bên cạnh. Giang Nam và Liêu Dương cách xa nhau ngàn dặm, hắn ở lâu bên ngoài, mùi vị hai bên cách biệt thật sự không dễ chịu.

Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh đều là những người phụ nữ thông minh. Trong tình cảnh biết rõ kết quả không thể thay đổi, ba người họ đều cố gắng xây dựng một không khí thoải mái, mỉm cười nhẹ nhàng an ủi hắn.

Ở lại Liêu Dương một ngày, Lương Thần ngày hôm sau lại lên xe trở về Tây Phong. Vừa nghe tin con trai bị điều đi nơi xa ngoài tỉnh, vợ chồng Lương Hướng Đông, Hàn Yến Hoa đều không nỡ, nhưng hai người cũng biết con trai bắt buộc phải theo mệnh lệnh của tổ chức. Chỉ có Lan Nguyệt đang nghỉ ở nhà, vừa nghe tin Lương Thần phải đi xa lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài.

- Được rồi, được rồi! Bây giờ giao thông tiện lợi như vậy, anh có thời gian sẽ về thôi! Mà cho dù anh không về được thì em cũng có thể đi thăm anh mà!

Lương Thần vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô bé, dịu dàng dỗ dành:

- Một tháng nữa là vào học rồi, chờ anh sắp xếp ổn thỏa xong nhất định sẽ đón em qua đó chơi vài ngày!

- Nói lời phải giữ lấy lời đó!

Lan Nguyệt mắt ngân ngấn lệ nhìn hắn, nghẹn ngào nói.

- Tiểu Thần ca đã nói thì đâu có chuyện không giữ lời!

Lương Thần cười, đưa tay gạt giọt lệ trên khóe mắt cô bé. Công việc, vợ, con trai, người tình, hắn duy nhất chỉ quên mất cô bé luôn nặng tình với hắn.

- Dạ!

Lan Nguyệt khẽ đáp, không chút hiềm nghi ngả đầu lên vai hắn, hai tay cũng ôm chặt eo hắn.

Vợ chồng Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa nhìn nhau hồi lâu, không hẹn mà cùng lắc lắc đầu, thở dài. Tình cảm của Lan Nguyệt với con trai họ, hai người trong lòng đều biết rõ. Nhưng con trai không những đã kết hôn, hơn nữa lấy vợ là Thanh Oánh rồi còn chiếm luôn cả Tử Thanh, chuyện hoang đường kiểu này không thể tiếp diễn. Nếu thật sự bảo Lan Nguyệt cũng làm tình nhân của con trai mình thì chuyện hoang đường đã về đến tận nhà rồi!

Ngày thứ ba ở Tây Phong, Lương Thần nhận được điện thoại của ban tổ chức thành ủy, kêu hắn lập tức đến Liêu Dương. Ngày 29 tháng 7, Bí thư Thành ủy Liêu Dương Trương Anh Kiệt, Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Vương Hiểu Diệp lần lượt nói chuyện với Lương Thần. Sau đó Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đoàn Liên Tùng cũng nói chuyện rất lâu với Lương Thần.

Ngày 30, Lương Thần trở về huyện Giang Vân, đi cùng còn có đám người Phó Trưởng ban tổ chức ủy ban Thành phố Lâm Hồng Bình. Trong đại hội cán bộ toàn huyện, Phó trưởng ban Lâm đọc quyết định bổ nhiệm của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Giang Vân. Người kế nhiệm Lương Thần là một vị chủ nhiệm họ Nghiêm của văn phòng tư pháp, còn chức trưởng phòng công an thì do phó trưởng phòng thường trực Lưu Gia Võ nhận chức. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong hội nghị, Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến và Chủ tịch huyện Lý Minh Dương lần lượt phát biểu, khẳng định thành tích công việc nửa năm gần đây của đồng chí Lương Thần, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật tiền nhiệm, đồng thời tỏ vẻ chân thành chúc mừng cương vị công tác mới của đồng chí Lương Thần. Đứng trên bục phát biểu, nhìn những nhân viên tham gia hội nghị đông nghìn nghịt ở phía dưới, Lương Thần trong lòng không khỏi có chút cảm động và nghẹn ngào. Hắn đỡ lấy micro, giọng nói trầm lắng có lực như thường nói:

- Thời gian tôi công tác ở Giang Vân chỉ có nửa năm nhưng kinh nghiệm công tác trong nửa năm này chính là kho báu to lớn đầu tiên mà tôi có được trên con đường chính trị. Nghĩ lại quãng thời gian làm việc trong nửa năm này, tôi rất vui mừng, không thể nói hết những thành tích nhưng cũng có không ít thiếu sót, nhưng ít nhất không làm cho nhân dân huyện Giang Vân phải khốn đốn. Ít nhất, khi tôi rời khỏi mảnh đất Giang Vân, trong lòng tôi rất thoải mái! Cuối cùng, tôi muốn nói, cảm ơn các vị lãnh đạo có mặt tại đây, cảm ơn những đồng chí đang ngồi bên dưới, cùng với những người dân huyện Giang Vân đã ủng hộ tôi từ lúc nhậm chức tới nay. Xin cảm ơn!

Lúc Lương Thần đứng lên, cúi đầu trước bục, cả hội trường ngay lập tức ầm ầm những tiếng vỗ tay.

Trưởng ban tổ chức Lăng Lam vỗ tay, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên chút không đành lòng, trong lòng vô cùng cảm động. Chàng thanh niên trẻ này công tác ở Giang Vân chỉ trong nửa năm ngắn ngủi nhưng trong nửa năm đó những thành tích mà hắn đạt được vô cùng rõ ràng.

Cô còn nhớ rất rõ, lúc đối mặt với những phần tử kích động trái phép, người dân trong thôn bị kích bác làm loạn, Lương Thần kêu gọi đầu hàng, mặc cho máu trên trán đầm đìa vẫn bình tĩnh không sợ, cuối cùng hóa giải được vụ thôn dân bạo động vô cùng cấp bách

Sau vụ tai nạn mỏ than, cũng chính là chàng trai này chống đỡ những áp lực chồng chất, không ngại Bí thư An, lãnh đạo ngành Than – Khoáng sản tỉnh, thành phố, cuối cùng điều tra ra chân tướng vụ tai nạn mỏ than, giải cứu nhân viên khí gas đang bị trói, Mã Hồng Trung, đồng thời cũng trừng trị ông chủ mỏ than Ngả Liên Hỉ theo pháp luật.

Khét tiếng là quỷ hút máu, Tề Thái Tuế, Tề Học Quy đã từng là tay anh chị vừa giậm chân liền khiến cả huyện Giang Vân rung chuyển cùng với số của cải cũng vang danh như nhau, nhưng dưới biện pháp cứng rắn của chàng thanh niên trẻ này đã phải nhận kết cục cuối cùng là cái chết.

Có thể nói, trật tự trị an ở Giang Vân có thể nhanh chóng cải thiện là nhờ không ít vào công của Lương Thần. Trong hội trường tiếng vỗ tay mãnh liệt mãi không ngớt, chính là sự khắc họa chân thực thể hiện hình tượng và danh tiếng của Lương Thần trong nửa năm này.

Các vị lãnh đạo trong huyện bao gồm Lăng Lam, An Quốc Kiến đều không thể ngờ Lương Thần lại bị điều đi xa ngoại tỉnh vào đúng lúc này. Đắc tội với ai, bị đi đày? Không còn nghi ngờ gì, lí do này chỉ có thể là chuyện tiếu lâm nghe cho vui tai! Trong thời gian Lương Thần ở bệnh viện, một đội ngũ hùng hồn lãnh đạo tỉnh, thành phố đã đến thăm đủ để làm cho kẻ có suy nghĩ này phải ngậm miệng không dám hé răng. Vậy thì rốt cuộc là nguyên nhân gì mới có thể khiến vị bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật trẻ tuổi này đột ngột rời chức điều đi nơi xa ngoài tỉnh, điều này đối với những người không biết chi tiết mà nói thật sự là một điều bí ẩn

Buổi tối, biết được tin, mấy người Hoàng Dược Long, Hoàng Tiểu Nhã, Chu Nhất Nhất, Chu Vũ Đổng ở chỗ Lý Minh Dương làm một bữa tiệc tiễn biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.