Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 100: Trời lớn đất lớn



Trời lớn đất lớn.

Côn của hắn lại rất ngắn, chỉ có một đoạn.

Ngón giữa.

Thế nhưng côn pháp ngón giữa của hắn vừa xuất ra, tình thế nhanh chóng biến đổi.

Quan Thất vừa phân tâm muốn cứu viện Chu Nguyệt Minh, liền lộ ra sơ hở. Mễ Thương Khung lập tức, tức khắc, kịp thời tấn công vào “sơ hở” này.

“Sơ hở” này là gì?

Không có.

Quan Thất vốn hoàn toàn không có sơ hở. Nếu như nói có, “sơ hở” của y là ở “một tay”, y chỉ có một cánh tay.

Nói cách khác, nếu như y cũng có hai tay giống như người bình thường, hiện nay có lẽ một điểm “sơ hở” cũng không xuất hiện.

Có điều nếu Quan Thất không bị Chu Nguyệt Minh làm phân tâm, cho dù y chỉ có một tay, cũng nhất định không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Sơ hở chỉ trong nháy mắt, công kích đã đến mười lần.

Kiếm khí của Quan Thất suy giảm.

Mễ Thương Khung lại từng bước tấn công.

Côn pháp ngón tay của hắn rất ngắn, nhưng thế công càng dũng, càng mãnh, càng cường, càng liệt hơn so với trên tay cầm côn dài.

Mỗi chiêu của hắn đánh ra, đã là côn pháp, cũng là chỉ pháp, càng là kiếm pháp.

Hắn đánh ra một loại “thể khí”, đó là côn khí.

Hắn lại luyện côn pháp đến mức phát ra “côn khí”.

Hắn muốn dùng khí phá khí, dùng “côn khí” để khắc chế “kiếm khí” của Quan Thất.

Côn của hắn vốn là hung, người đối địch với hắn chỉ cảm thấy “tứ đại giai hung”, không chiêu nào không hung, không nơi nào không hung, không chỗ nào không hung, không thức nào không hung.

Thế nhưng hiện nay, côn pháp của hắn lại từ chỉ pháp phát ra, mỗi chiêu công ra giống như một chiêu thức khác nhau, “hung” lại trở về “không”, tứ đại giai không.

Một loại lực lượng trống rỗng làm cho người ta từ bỏ chiến đấu, thậm chí từ bỏ sinh mệnh, đó là uy lực của tử vong.

Lực lượng này phát ra từ trên người, trong tay, ngón tay của Mễ Hữu Kiều.

Đây mới là côn pháp sáng tạo độc đáo của Mễ Thương Khung, cũng là côn pháp bí truyền mà hắn kế thừa từ Hoài Dương Trương Hầu, nhưng trò càng giỏi hơn thầy.

Đây mới là Triều Thiên Nhất Côn thật sự.

Một côn chỉ trời.

Đến lúc này cận thân giao đấu rất hung hiểm, côn pháp của Mễ công công vẫn côn côn chỉ trời, ngón ngón hướng trời.

Quan Thất giống như bị đánh đến mức kiếm khí tàn lụi, không thể đánh trả được.

Đúng vậy, từ sau khi Mễ Thương Khung dùng ngón tay làm côn, ngay cả tay của Quan Thất cũng rất ít khi giơ lên.

Không giơ tay, làm thế nào phát ra kiếm khí?

Nếu như đây thật sự là một câu hỏi, đáp án chính là “có thể”.

Cho dù người khác không thể, Quan Thất vẫn có thể.

Y không giơ tay, phất tay, vung tay, đưa tay, cũng có thể phát ra kiếm khí có một không hai của mình, còn sắc bén, mạnh mẽ, ác liệt hơn còn so với lúc dùng tay.

Bởi vì đây mới là “kiếm khí” thật sự có một không hai của y.

Bởi vì y là Quan Thất, y là chiến thần Quan Thất, “kiếm khí” này cũng chỉ có y độc môn, độc nhất, độc bước thiên hạ.

“Côn” của Mễ Thương Khung tấn công vào “chỗ hổng” của y, cũng chính là vết thương nơi cánh tay cụt của y.

Quan Thất lập tức phản công.

Phản kích đến từ cánh tay cụt, y lại dùng cánh tay này phát ra “kiếm khí”.

Không có tay, kiếm khí từ đâu đến?

Thực ra vấn đề này như đúng mà lại sai.

Không có kiếm, làm sao có kiếm khí?

Nhưng “kiếm khí” là “khí” chứ không phải “kiếm”. Người không có kiếm, lại có lực lượng giống như kiếm, vẫn có thể phát ra kiếm khí.

Cho nên, không nhất định phải có kiếm mới có thể phát ra “kiếm khí”.

Do đó muốn phát ra “kiếm khí” cũng không nhất định phải dùng “tay”. Giống như muốn có tri thức không nhất định phải đọc sách, có lúc đi vạn dặm đường, nghe nhiều làm nhiều, vẫn có thể thu được tri thức phong phú.

Vì vậy Quan Thất đã phát ra “kiếm khí” của y, từ cánh tay cụt.

Trong nháy mắt này, càn khôn xoay chuyển, cánh tay cụt của y phát ra kiếm khí, lại trở thành vũ khí lợi hại nhất của y.

“Vết thương chí mạng” của Quan Thất vốn là ở cánh tay, “quân bài sát thủ” của y cũng vừa khéo nằm ở cánh tay bị đứt.

Cánh tay cụt của y phát ra kiếm khí, lại càng sắc, càng bén, cũng càng mãnh, càng liệt hơn so với cánh tay hoàn hảo kia.

Đây mới là kiếm khí, kiếm khí thật sự.

Nhất thời, mặc dù trời lớn đất lớn, nhưng sát khí không nơi không đầy rẫy, không chỗ nào không tràn ngập.

Trong trời đất đều là kiếm, đều là khí, đều là kiếm khí.

Tôn Thanh Hà trừng mắt, không chớp mắt nhìn chăm chú vào trận chiến xưa nay chưa từng có này.

Thích Thiếu Thương không nhịn được nói:

- Ngươi cả đời đều yêu kiếm, đều luyện kiếm, đều chìm đắm trong kiếm đạo. Xin hỏi, hiện giờ Quan Thất ửự dụng có phải là kiếm hay không?

Tôn Thanh Hà giống như mê mẩn trả lời:

- Phải.

Thích Thiếu Thương lại hỏi:

- Đây là kiếm thuật gì?

Tôn Thanh Hà ngơ ngẩn nói:

- Là kiếm khí.

Thích Thiếu Thương vẫn không hiểu:

- Đó không phải là “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” sao?

Hai mắt Tôn Thanh Hà sáng lên, thậm chí còn phát ra thanh quang, tinh quang, kim quang:

- Không giống nhau.

Hắn giải thích bổ sung:

- Lúc trước là “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí”, hiện nay y sử dụng lại là “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”, không giống nhau.

Thích Thiếu Thương lập tức phân biệt được:

- Là ít đi hai chữ “Tiên Thiên”.

- Không phải chữ.

Tôn Thanh Hà giải thích, giống như gặp phải chân lý vĩ đại mà nửa đời hắn coi trọng nhất, hắn cần phải kiên trì đến cùng:

- Mà là chất. Nhưng hiện giờ không phải. Quan Thất tiện tay vung lên đều là kiếm khí, ngay cả nơi thương tàn cũng trở thành công kích mạnh nhất có lực của y. Đây đã không chỉ là tiên thiên, đồng thời cũng là hậu thiên. Thậm chí cũng không chỉ là tiên thiên hậu thiên, mà là đại thông thiên, đại phạm thiên, cửu thiên thập địa không chỗ nào không có. Chỉ cần y tùy tâm động ý, kiếm khí sẽ phát ra…

Hắn cảm thán nói tiếp:

- Đây mới là kiếm khí, kiếm khí thật sự.

Hiện giờ đang Quan Thất đang phát ra “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”.

Kiếm khí này từ trong cơ thể phát ra, cũng là vô hình vô tích. Nhưng nó đã không phân chia tiên thiên hậu thiên, thậm chí không phân chia mạnh yếu địch ta, chỉ cần niệm tùy ý phát. Kiếm khí này còn cao hơn một bước so với kiếm khí lúc trước.

Nhưng một bước này lại rất chết người, gần như lập tức lấy mạng của Mễ Thương Khung.

Đối phó với “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí”, Mễ Thương Khung còn có thể liều, còn có thể biến.

Hắn ít nhất cũng có thể biến “hữu côn” thành “vô côn”. Vô côn cấp bậc còn cao hơn hữu côn, côn pháp cũng càng mạnh hơn.

Nhưng khi Quan Thất ngay cả cánh tay bị đứt cũng có thể phát ra “kiếm khí “, hắn lập tức ăn không tiêu.

Trời lớn đất lớn, nhưng hắn gần như không chốn dung thân.

Bởi vì không nơi nào không phải kiếm, không chỗ nào không phải khí, không chiêu nào không phải kiếm khí.

Kiếm là kiếm, khí là khí.

Kiếm khí là tuyệt chiêu, tuyệt chiêu muốn lấy mạng của hắn.

Đến lúc này, hắn lẽ ra đã mất mạng, nếu như không phải đột nhiên xảy ra biến hóa này.

Đột biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.