Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 37: Chuyện tình yêu



Phương bắc có giai nhân.

Thế nhưng đối với Lý Sư Sư, lại chắc chắn không phải tuyệt thế đứng một mình.

Nàng sớm rơi vào phong trần, sớm trải tình đời, sớm hiểu được thông suốt trong hồng trần cuồn cuộn.

Vui buồn li hợp luôn là mộng, đoàn tụ sum vầy rốt cuộc không. Cho nên tuy thơ, từ, đàn, cờ, viết, rượu, vẽ, không một thứ nào nàng không tinh thông hơn người, nhưng lại rất thấu triệt nhân tình thế sự, hơn nữa còn biết suy nghĩ điểm lợi hại then chốt.

Nàng dĩ nhiên hiểu được, xưa nay nữ tử thanh lâu, mỹ nhân trăng gió, cho dù có thể tươi đẹp một thời, danh lừng thiên hạ, nhưng cuối cùng cũng không thấy có kết cục tốt như người thường.

Các nàng si mê vì tình, kết quả là đa số bị kẻ phụ lòng vứt bỏ. Các nàng giống như si mê vì nghĩa, cuối cùng phần lớn bị kẻ bất nghĩa lừa gạt. Các nàng cầu cả đời an ổn, tiền bạc châu báu, rốt cuộc phần lớn mất cả chì lẫn chài, kết cục đau khổ. Mưu cầu không được tất nhiên là bi ai, nhưng được rồi lại mất càng bi thương chua xót. Cuối cùng người già sắc suy, hồng nhan bạc mệnh, bơ vơ cuối đời. Đây là chuyện mà Lý Sư Sư sợ gặp phải nhất, cũng là chuyện mà nàng có gắng tránh khỏi.

Cho nên, nàng thừa dịp mình còn “danh tiếng vang xa, lấn áp quần hồng”, một mặt tăng cường tài trí của mình, học được tuyệt kỹ sở trường của những vị khách tán thưởng yêu thích nàng, ví dụ như làm từ, phổ khúc, kiếm pháp, vũ đạo… một mặt mượn dịp này kết giao với rất nhiều người “hữu dụng”, bao gồm thương nhân, quan cao, võ tướng, danh sĩ, trí giả, kiếm khách, phú hào, thậm chí là thái giám, hoàng đế.

Nàng giỏi về tiệc tùng, lại dùng các thủ đoạn khác nhau để ứng phó với những giai cấp bất đồng, học thức khác biệt này.

Nàng qua lại với rất nhiều người, có một số người là nàng thích, có một số lại không, nhưng nàng vẫn sẽ xã giao với bọn họ.

Nàng là nữ nhân, nàng tuyệt đối trung với mình.

Bởi vì nàng là nữ nhân, cho nên nàng không thể giống như nam nhân, có thể thấy một người liền thích một người, có thể yêu nữ nhân này nhưng lại nghĩ đến nữ nhân khác, hơn nữa tùy thời có thể triền miên ái luyến với bất kỳ nữ nhân nào.

Nàng không có “tiền vốn” này.

Thương tổn trên tình cảm, thường thường là một vết thương khó lành.

Nàng không thương nổi, cũng không trả nổi.

Cái giá quá lớn, hậu quả nghiêm trọng, nàng không thể thua.

Ở cùng với một nam nhân, nếu như nam nhân đổi một nữ nhân khác, người ta đều nói nam nhân này thật có bản lĩnh; nếu như vứt bỏ một nữ nhân nổi danh hoặc vô cùng xinh đẹp, mọi người đều hâm mộ nam nhân này diễm phúc không cạn. Có nữ nhân thậm chí bởi vì hắn từng có một nữ nhân khác xuất chúng xuất sắc như vậy, cho nên chủ động tiếp cận hắn, yêu thích hắn.

Thế nhưng nữ nhân kia thì sao?

Người khác đều nói nàng ti tiện.

Nàng bởi vì thân thế gập ghềnh, vốn xuất thân từ nơi trăng hoa, cho nên đã đủ “thua thiệt” rồi.

Hơn nữa bất kể nam nhân tìm vui hưởng lạc thế nào, không tiếc hàng đêm sênh ca, lại vì ham muốn mỹ sắc tài nghệ của nàng, đêm đêm tới tìm hoa gõ trăng, không tiếc chờ lâu khổ cực, đợi nàng xem trọng động lòng, thế nhưng một khi nói đến cưới xin, có thể khẳng định không một nam nhân nào hoàn toàn không để ý đến xuất thân của các nàng.

Hơn nữa sau này nhất định vì vậy mà mâu thuẫn, thậm chí hối hận.

Lý Sư Sư hiểu được điểm này.

Cho nên trong lòng nàng quyết chí thề, thừa dịp nàng còn “đỏ”, nhất định phải nắm lấy tất cả thời cơ.

Nàng phải giỏi hơn, càng tốt hơn.

Nàng không cho mình sa ngã, không cho mình trầm luân.

Vì vậy, nàng cũng giống như phần lớn nữ nhân xinh đẹp, tự cho mình cao, cũng chỉ có một số nam nhân yêu thích, nhưng người có thể yêu lại còn ít hơn, mà thật sự có thể suy nghĩ kết hôn, e rằng còn lại không đến mấy người.

Nàng phải nắm giữ.

Thích Thiếu Thương hiển nhiên không phải là một nam nhân dễ nắm giữ.

Y tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, lúc giận dữ như Bất Động Minh Vương, lúc ôn hòa lại như Bạch Y Đại Sĩ.

Y cũng là một người từng trải sự đời, hơn nữa rất có thể sau khi nhìn thấu mục đích của Lý Sư Sư, vẫn có thể cọi trọng sự gian trá xấu xa nhỏ bé của danh kỹ thanh lâu này.

Nếu như nàng không đủ “tốt”, lần đó y cũng không thể bắt tay với nàng “chỉnh” hoàng đế hồ đồ một trận.

Nếu như nàng không đủ “xấu”, trong kinh hoa quần hồng tranh sắc này, Bạch Mẫu Đơn làm thế nào vượt trội xuất sắc, nghiêng nước nghiêng thành?

Thích Thiếu Thương luôn cho rằng, đại mỹ nhân chấn chính phải có một chút sát khí.

Khí tức binh khí can qua, ngược lại càng tăng thêm sự quyến rũ của tuyệt sắc giai nhân.

Y không sợ nàng mạnh, chỉ cần nàng ôn nhu với y.

Y không sợ nàng đẹp, bởi vì y cũng nổi bật xuất chúng.

Y thậm chí không để ý đến “xuất thân” của nàng, trượng nghĩa đa số người thất học, chân tình có tìm hẻm trăng hoa.

Chính “xuất thân” của y cũng rất “đặc biệt”, có thể nói là một nhân sĩ thi thư tự mình khổ học, nhưng cũng “lập nghiệp” từ lục lâm đ*o phỉ. Cho nên tầm mắt của y rất rộng, tự cho mình rất cao. Y hoàn toàn không vì “gia thế” của bất cứ người nào mà ảnh hưởng đến sự coi trọng, tín nhiệm đối với người này.

Đối với nữ nhân cũng vậy

Chỉ cần xinh đẹp, có tài, nhân phẩm tốt, y sẽ thích.

Thế nhưng y không thích đối phương như gần như xa, càng không thích đối phương ngoại trừ y ra còn có nam nhân khác (thậm chí không chỉ một), hơn nữa còn lui tới sau khi thân thiết với y.

Y là một nhân vật xuất sắc, đương nhiên không muốn chia sẻ nữ nhân với bất kỳ nam tử thế tục nào.

Nữ nhân mà y thích, đương nhiên cũng chỉ có thể thuộc về y.

Y cũng là một người bận rộn.

Y đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm lực vì Bạch Mẫu Đơn, nhưng không thể vẫn luôn chờ đợi, uổng phí tâm cơ.

Y đã ba mươi mấy tuổi, không còn thời gian nữa, cho dù có thời gian cũng rất ít, vì vậy càng không muốn lãng phí.

Y lãng phí không nổi.

Y vẫn có chí lớn, chí lớn vẫn chưa thành, còn phải làm đại sự.

Mặc dù lúc tịch mịch, y cảm thấy hôn nhân cũng là một đại sự chung thân, có nữ nhân đúng là một chuyện tốt, nhưng không có nữ nhân cũng không chết.

Vì vậy, trong lúc phong hoa tuyết nguyệt với Lý Sư Sư, y từng bày tỏ suy nghĩ này.

Y là một nam nhân yêu thích nàng, tán thưởng nàng, tôn trọng nàng, hơn nữa không để ý đến quá khứ của nàng, nhưng lại thiếu sự kiên nhẫn, không thể chờ lâu.

Nếu nàng vô tâm ta sẽ dừng.

Chuyện tình yêu, có lúc như keo như sơn, như sống như chết, có lúc lại chạm đến thì dừng, thấy đủ thì thu.

Thích Thiếu Thương hiểu rất rõ điểm này, cũng rất tỉnh táo, mặc dù nhiệt tình của y đối với Bạch Mẫu Đơn đã lớn đến mức giống như giận dữ nhiều hơn mỉm cười.

Y tới theo đuổi nàng, không phải tới đùa bỡn nàng, càng không phải tới “vui vẻ” với nàng. Loại cảm tình “ta cho nàng tiền, nàng đưa ta biên lai”, không phải là cảm giác của y đối với nàng.

Lúc mới vào kinh thành y từng thề trong lòng, sẽ có một ngày y khiến cho người trong thành này không một ai không nhớ đến tên y. Nhưng hiện nay y lại cảm thấy, nếu có thể tìm được một nữ nhân như vậy làm thê tử của mình, đời này cũng xem như không uổng phí.

Có lúc, y lo lắng tính tình do dự không quyết của mình là nguyên nhân gây nên thái độ do dự không quyết của nàng. Y không muốn hai người cứ tiếp tục ngươi suy ta đoán, ngươi theo ta theo, càng không muốn chuyện tình này cuối cùng biến thành chia tay chấm dứt, cho nên y rất thẳng thắn biểu đạt tâm ý với nàng.

Y thích nàng.

Y không thể không có nàng (đương nhiên y cũng biết, thế gian cũng không có chuyện người này nhất định phải có người kia, người này sẽ không sống nổi nếu thiếu người kia. Thế nhưng y cũng biết, nếu như không có nàng, ít nhất y sẽ có một khoảng thời gian đau khổ, vô cùng trống rỗng).

Nàng nghe xong chỉ cười, cười lạ lùng, nhìn xinh đẹp.

Nàng cố ý trả lời y một cách lấp lửng, nửa từ chối nửa cự tuyệt.

Lần này y không phát tác được, cũng không gấp gáp được.

Có lúc, y muốn (ít nhất cũng có ý nghĩ) từ bỏ nàng, thế nhưng lại nhớ tới phương tình khi tiếc hoa bước dưới trăng, nhàn tình khi dựa lan can dạo bước, u tình khi ngồi bên song cửa sổ, nhu tình khi làm nũng thỏ thẻ, nhất thời ngơ ngẩn. Lại nhớ đến lúc nàng pha trà, thắp hương, bái phật, tưới hoa, mài mực, ca hát, ngâm nga, mở sách, đám luận, xem ảnh, thêu tranh, cầm nghiên, kẻ mi, không thứ nào không đẹp, không thứ nào không khắc vào lòng người, thất vọng một trận, không khỏi thở dài. Nếu không thể cưới nữ nhân như vậy làm vợ, cũng giống như không có nhà để về.

Nếu như vậy mà vẫn không có kết quả, tự mình phí thời gian, chẳng lẽ không đáng giận?

Nếu như nàng là một nữ nhân tốt, nào lại chần chừ không biểu lộ tâm ý, chẳng phải là khi dễ ta?

Nàng là một nữ nhân xinh đẹp như vậy, ta làm sao có thể vô duyên vô cớ từ bỏ nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.