Quần Lụa

Chương 20: Ngoại truyện huynh đệ



Nguyên Gia Minh ngồi trong thư phòng phủ Trấn Quốc tướng quân, nhức đầu liếc nhìn sổ sách trong tay.

Gần đây chi tiêu trong phủ chợt tăng, phòng thu chi đặc biệt tìm hắn, uyển chuyển nhắc nhở hắn chú ý tiền tài, tổn thất tiền tài là chuyện nhỏ, Nhị thiếu gia tự mình lấy tiền ra ngoài học xấu, là chuyện lớn.

Nhưng Nguyên Gia Minh không thể gắt gao giữ không thả tiền, dù sao người lén lút lấy tiền ra ngoài là huynh đệ Nguyên Gia Trinh của hắn.

Nguyên Gia Trinh so Nguyên Gia Minh nhỏ hơn 8 tuổi, năm nay mới mười hai, hơn nữa huynh đệ này đúng là con thân sinh duy nhất của phụ thân và mẫu thân, là Tiểu Bá Vương siêu cấp trong phủ, tất cả mọi người cưng chiều che chở, dưỡng thành tính tình ngang ngược kiêu ngạo, Nguyên Gia Minh cũng không dễ dàng quản giáo.

Dù sao, Nguyên Gia Minh biết rõ thân phận của mình, hắn là nghĩa tử cha mẹ thu nuôi, mặc dù làm trưởng tử, nhưng cuối cùng không có huyết mạch ràng buộc, Nguyên Gia Minh kể từ khi hiểu chuyện, liền không dám suồng sã.

Máu mủ là cái rất kỳ diệu, nó có thể khiến người ta cảm thấy thân sơ (ruột thịt) khác biệt.

Lúc nhỏ, Nguyên Gia Minh cho mình là con thân sinh của cha mẹ, cho nên tận tình làm nũng ăn vạ, lúc không muốn luyện võ hoặc đọc sách, sẽ chạy đến bên cạnh mẫu thân giả bộ đáng thương cầu xin tha thứ, khi đó hắn rất sung sướng, rất bừa bãi, rất thoải mái.

Cho đến khi hắn tám tuổi, mẫu thân mang thai, sinh em trai, cô cô của hắn Phùng Mẫn Đình lúc này đột nhiên nói ra thân thế chân chính của hắn —— thì ra hắn không phải con thân sinh của cha mẹ, cha ruột vì cứu dưỡng phụ mà hy sinh.

Cô cô dạy hắn phải dựa vào nỗ lực, cẩn thận lấy lòng cha mẹ, sủng ái che chở đệ đệ, không được làm nũng càn rỡ.

Cô cô nói: "Con phải hiểu chuyện."

Đối với con nít mà nói, hiểu chuyện là thứ làm người ta thống khổ.

Từ đó về sau, trong lòng Nguyên Gia Minh liền mơ hồ có ngăn cách, có phần không khỏi bi thương, hắn cảm thấy vô luận mình làm thế nào, cũng sẽ không như đệ đệ làm người khác ưa thích.

Hiện tại Nguyên Gia Minh đã hai mươi tuổi rồi, năm ngoái cũng đã đón dâu, năm nay cũng có trưởng tử của mình, thế nhưng hắn lại có suy nghĩ, có phải hay không nên buông tha thân phận "Trưởng tử" rồi?

Buổi tối, Nguyên Gia Minh thừa dịp phụ thân đang vẽ, xuống hoạ thất tìm hắn.

Phụ thân lúc ở nhà, hơn phân nửa thời gian đều bầu bạn với mẫu thân, chỉ có khi hắn tập trung vẽ tranh, mới đơn độc một người.

Phụ thân và mẫu thân tình cảm rất tốt, điều này làm Nguyên Gia Minh rất hâm mộ, cũng lập chí lấy bọn họ làm gương, đối xử tử tế với thê tử.

Nguyên Bình Chi nghe Nguyên Gia Minh nói xong, chậm rãi buông bút vẽ.

Qua bốn mươi năm hắn vẫn tuấn mỹ như cũ, như chi lan ngọc thụ, lại tăng thêm phần thành thục ung dung, ngược lại khiến hắn càng thêm có sức quyến rũ.

Chủ thể công trình Yến kinh xây dựng đã xong, hậu kỳ xây dựng Nguyên Bình Chi đã chuyển giao cho người khác, hắn bây giờ khôi phục ưu nhàn, thậm chí ngay cả chuyện nhà cũng giao cho con trai lớn phụ trách, làm người phú quý nhàn nhã.

Nguyên Gia Minh nhìn phụ thân dần dần thu lại nụ cười trên mặt, không nhịn được hoảng hốt , hắn biết phụ thân là ngừoi lương thiện mềm lòng, nhưng cũng không đại biểu hắn không có tính khí. Ngược lại, tính khí Quý công tử cũng lớn lắm.

"Con nói, con muốn từ bỏ danh phận trưởng tử Trấn Quốc tướng quân?" Nguyên Bình Chi giọng nói bình thản hỏi.

Nguyên Gia Minh do dự một lát, mới gật đầu, sau đó vội vàng bổ sung: "Con vẫn là con trai của cha mẹ, như cũ hiếu thuận hai người, chỉ là con cảm giác mình không cần thiết giữ lấy danh nghĩa trưởng tử, trả lại cho đệ đệ mới phải, cũng coi như vật hồi chủ cũ."

"Không cần thiết? Cái gì gọi là cần thiết? Trưởng thành cánh cứng cáp rồi, không cần cha mẹ bảo vệ, cho nên muốn thoát khỏi phủ tướng quân?"

"Không phải!" Nguyên Gia Minh lắc đầu, vội vàng nói: "Không phải!"

Hắn rõ ràng chỉ là không muốn chiếm tiện nghi của đệ đệ, muốn con trai ruột cha mẹ thừa kế cơ nghiệp nhà bọn họ!

"Vậy con rốt cuộc muốn cái gì?" Nguyên Bình Chi đột nhiên biến sắc, Nguyên Gia Minh còn chưa phản ứng kịp, một cái bàn tay đã hung hăng giáng xuống gương mặt hắn.

Rất đau.

Đau rát.

Càng làm cho Nguyên Gia Minh khó chịu, là hắn lớn như vậy cho tới bây giờ chưa từng bị phụ thân và mẫu thân đánh, đây là lần đầu tiên.

"Biết cha cái gì đánh con sao?" Nguyên Bình Chi cười lạnh nói: "Cha đánh con vong ân phụ nghĩa, cha đánh con vì tư lợi, cha đánh con không hiếu thuận cha mẹ, cha đánh con không thương yêu huynh đệ!"

Nguyên Gia Minh cúi thấp đầu, trong lòng uất ức.

"Cảm thấy uất ức? Cha mẹ nuôi con lớn, là vì để con cảm giác mình là một nghĩa tử? Bất kể ban đầu cha vì cái gì thu dưỡng con, cha và mẹ con đều đem con thành con ruột mà nuôi lớn, con nghe người khác vài ba lời khích bác, liền cùng chúng ta xa cách? Cái này không gọi là bất hiếu, thì gọi là gì?"

Nguyên Gia Minh xấu hổ đỏ bừng cả mặt, càng cúi đầu.

"Cha đẻ con là đại nam nhân chí tình chí nghĩa, thân là dưỡng phụ của con, cha tự nhận cũng là người trọng tình trọng nghĩa, tính tình sảng khoái, thế nào con không học chúng ta, cố tình học theo cô gái khuê các chi li tính toán? Con không mất mặt? Đại nam nhân đối nhân xử thế, đường đường chuẩn tắc, đi thì vững mà ngồi thì ngay, miệng lưỡi thế gian cũng chỉ tham khảo, không thể biến mình thành gió chiều nào theo chiều đó!"

"Cha. . . . . ."

"Con đừng gọi cha! Gần đây cha xem con không vừa mắt, bộ dáng phân vân lưỡng lự, nhìn liền ghét. Con nhường vị trí trưởng tử, là muốn thể hiển mình đại độ sao? Vậy con đem cha mẹ đặt chỗ nào? Khiến cha mẹ trong mắt người đời biến thành vong ân phụ nghĩa, chỉ cưng chiều con thân sinh? Con lại đem đệ đệ con đặt chỗ nào? Để cho hắn trở thành ham ăn biếng làm, phản bội huynh đệ sao ?"

"Cha, con sai lầm rồi, con biết sai rồi. . . . . ." Hai đầu gối Nguyên Gia Minh đã quỳ trên đất.

"Trưởng tử dễ dàng làm sao? Chỉ có ích lợi phải không, không có nghĩa vụ phải làm sao? Các ngươi chỉ có hai huynh đệ, trưởng tử sẽ phải chống đỡ gia nghiệp, sẽ phải hiếu thuận cha mẹ, yêu mến huynh đệ, nuôi dưỡng con cháu, chủ đại gia đình, làm tốt sao? Nếu như bản thân nhận thức mình làm không tốt, hiện tại liền thừa nhận, cha lập tức nên đáp ứng buông tha con. Con biết đại bá phụ con đang làm gì sao? Nguyên phủ chúng ta có thể giống như bây giờ “khai chi tán diệp” (con cháu đầy đàn), gia nghiệp cực lớn, là bởi vì hắn chống cả gia tộc, cha con ta mới có thể hưởng phúc, về sau con không muốn cho huynh đệ con hưởng phúc?"

"Cha, con. . . . . . Con sai lầm rồi, con về sau sẽ tiếp tục nỗ lực." Nguyên Gia Minh nắm chặt quả đấm, chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

Hắn quả nhiên vẫn còn quá ngây thơ.

Nguyên Bình Chi đi tới trước mặt hắn, mắt nhìn xuống hắn, hồi lâu, mới hỏi: "Quân tử một lời, tứ mã nan truy. Con nhớ rõ lời này của con."

"Dạ, nhi tử đời này đều sẽ nhớ."

"Tốt lắm, đi đi."

Đợi Nguyên Gia Minh đi xa, cửa nội thất phòng vẽ tranh khe khẽ mở, Cố Tích Ân đi ra.

"Chàng đối với hắn không phải quá nghiêm khắc?" Cố Tích Ân thở dài đối với trượng phu nói: "Đứa bé này chính là quá hiểu chuyện, mới tâm sự nặng như vậy. Mấy năm nay hắn khổ cực đọc sách, hiện tại cũng vào Hàn lâm viện, coi như tuổi trẻ tài cao hiếm thấy, chàng đối với hắn còn nghiêm khắc như vậy."

Nguyên Bình Chi mỉm cười nói: "Tiểu tử này tâm sự nặng, chính là thiếu dạy dỗ, mắng hắn thêm mấy câu, hắn mới thoải mái."

"Phùng cô nương , thật đúng là ." Cố Tích Ân cho đến bây giờ vẫn không thích Phùng Mẫn Đình, bởi vì nàng mau miệng, mà khiến Nguyên Gia Minh cùng mình và trượng phu xa lánh, càng làm cho nàng không thoải mái.

Phùng Mẫn Đình đi theo Nguyên phủ đến Yên kinh, nàng Yên kinh thành lập một trường học nữ, những năm này cũng tích lũy một chút danh tiếng, nàng luôn lấy diện mạo dịu dàng hòa thiện đối với người khác, chỉ có Cố Tích Ân mới biết nàng vẫn chưa quên Nguyên Bình Chi, vẫn thầm mến Nguyên Bình Chi.

Được rồi, thầm mến không phải tội, nhưng đem thầm mến biến thành thủ đoạn lung lạc lòng người rất đáng ghét. Thầm mến ai là tự do, nhưng quấy nhiễu cuộc sống bình thường của người khác thì càng đáng ghét.

Bây giờ nhìn lại, Phùng Mẫn Đình định dùng cuộc đời của nàng để thầm mến một người, Cố Tích Ân suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không thoải mái.

Nguyên Bình Chi phất tay một cái, "Sớm muộn gì cũng phải nói cho Gia Minh thân thế của hắn, đừng so đo."

Cố Tích Ân âm thầm chép miệng.

Nguyên Bình Chi cười nói: "Nàng nha, bao nhiêu năm, còn thích uống loại dấm khô này."

Cố Tích Ân hừ một tiếng, sau đó thông minh đổi chủ đề, hỏi: "Gia Trinh tại sao muốn len lén lấy tiền? Cái hỗn tiểu tử này đừng đi làm xằng làm bậy a."

Nguyên Bình Chi nở nụ cười, "Là do nàng dạy dỗ, sớm dạy hắn kinh tế, số học, hắn lại thích đi theo Tam Bá Phụ hắn, nói khoác về sau muốn trở thành đại thương nhân đệ nhất thiên hạ. Hắn a, không biết nơi nào nghe nói quan viên Hàn Lâm viện đặc biệt nghèo khó, liền cho rằng cuộc sống của đại ca hắn gian khổ, hiện tại Gia Minh lại có con, hắn cũng có cháu, càng thêm lo lắng cho đại ca. Cho nên không kịp chờ, lấy tiền vốn đi kiếm tiền nuôi gia đình, hắn nói để cho đại ca làm một thanh quan, hắn phụ trách kiếm tiền, về sau huynh đệ đồng tâm, Trấn Quốc tướng quân phủ mới thịnh vượng phát đạt đấy."

Cố Tích Ân bật cười, nói: "Thì ra là như vậy, hi vọng hắn không cần thâm hụt vốn."

Ngoài cửa phòng vẽ tranh, Nguyên Gia Minh quay lại muốn cùng phụ thân nói chuyện đệ đệ mình gần đây hành động dị thường, ngoài ý muốn nghe cuộc trò chuyện.

Tay gõ cửa treo ở trên không, đã sớm lệ rơi đầy mặt.

[HẾT]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.