Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người

Chương 34: 34: Chua





Sườn xám tôn lên vẻ đẹp nữ tính, đặc biệt là những đường xẻ cao giúp đôi chân thêm phần nổi bật.

Khoảnh khắc chân lộ ra từ bên hông váy chính là một cảnh đẹp tuyệt mỹ.

Nhưng trên đời còn có một cảnh đẹp diễm lệ hơn nữa.

Diệp Dung nắm lấy tay Hạ Hựu Nhiên, thâm nhập vào sâu bên trong khu rừng rậm.

Đây là căn cứ bí mật của cô, cũng chỉ có một mình cô từng đến khám phá, Diệp Dung kiêu ngạo thưởng thức.

"Chỗ này, chỗ kia, đều là của chị." Diệp Dung đánh dấu chủ quyền, thuộc như lòng bàn tay.

Diệp Dung luôn yêu thích địa phương này, đặc biệt là dòng nước thanh trong và ngọt ngào nơi đây.

Cô mặc một thân tây trang ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Hựu Nhiên, giày cao gót màu đen giẫm lên sàn gạch lạnh lẽo, phía trên in hoa văn đơn giản phản chiếu vào trong đồng tử của Hạ Hựu Nhiên, nháy mắt liền mông lung.

Từ khoảng cách này có thể thấy rõ ràng, Diệp Dung quả thực khát khô cả cổ họng, một chút lại một chút, rất nhanh đã ướt hết cằm, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Hựu Nhiên, "Bảo bối, rất ngọt, em muốn uống không?"
Hạ Hựu Nhiên lắc đầu, Diệp Dung lại liếm liếm môi, đứng dậy rồi đặt tay lên môi nàng, "Không uống lỡ lát nữa khát thì phải làm sao?"
Hạ Hựu Nhiên vốn dĩ không cảm thấy khát, nhưng bị chọc như vậy tự nhiên lại nóng khô cả người, nàng cắn vào lòng bàn tay của Diệp Dung, nhưng lại cảm thấy không đủ bèn hôn môi Diệp Dung.

Diệp Dung vừa rồi uống quá vội nên ướt đẫm cả người, Hạ Hựu Nhiên vươn tay sờ, trên tay dính đầy nước.

Thanh âm run rẩy của nàng hệt như một đứa trẻ trốn nhà đi chơi, sợ bị bắt quả tang: "......Lát nữa chúng ta hãy nói là vòi nước bị hỏng làm ướt hết cả người, kẻo đi lâu như vậy sẽ bị họ nghi ngờ."
"Lý do không hề giả trân." Diệp Dung vuốt vuốt tóc nàng, dùng sức nhéo má Hạ Hựu Nhiên trong khi nàng đang ngồi xuống, cười nói: "Trừ khi em phun nước thử cho chị xem."
......!
Đến khi ra ngoài, toàn thân hai người bị ướt không ít, Diệp Dung hong khô tay, nhìn người đang ngoan ngoãn rửa tay ở bên cạnh và nói: "Em nghĩ lý do kia khả thi không, nếu quản lý của em không tin thì phải làm sao? Liệu cô ấy có vào trong này để kiểm tra không?"
Hạ Hựu Nhiên lắc đầu, không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy gương mặt đỏ như trái cà chua của mình trong gương, vì thế lại tiếp tục rửa tay.

Diệp Dung đưa khăn giấy cho nàng, cười nói: "Yên tâm đi, chỉ cần em đừng để lộ tai và cổ thì quản lý của em nhất định sẽ không phát hiện ra.

Cứ nói là chúng ta đi dạo một vòng ở lầu dưới."
Hạ Hựu Nhiên không có kinh nghiệm nói dối, từ lúc ra ngoài đều là Diệp Dung mở lời.

Chủ biên lôi kéo Thượng Văn Vân nói: "Cô xem lúc nãy cô còn lo lắng cho hai người họ, không phải là lo bò trắng răng sao? Cả hai đều đã thống nhất rõ ràng, vậy là chốt kèo rồi nhé!"
Hạ Hựu Nhiên liếc nhìn Diệp Dung, Diệp Dung vô cùng thoải mái tự tại, "Không thành vấn đề a, được chụp hình cùng với Hạ minh tinh là vinh hạnh của tôi."
Dùng bữa xong, Hạ Hựu Nhiên ngồi xe của Thượng Văn Vân, dọc đường tâm hồn luôn treo ngược cành cây, hôm nay nàng đã làm gì vậy?
Nhớ lại những chuyện vừa mới phát sinh, Hạ Hựu Nhiên chợt cảm thấy ngọt ngào.

Thượng Văn Vân thường xuyên nhìn nàng qua gương chiếu hậu, trong lòng từng trận cảm khái, một lần đi WC mất cả tiếng, ra đến nơi còn trầy môi.

Đây còn không phải là yêu sao?
Thượng Văn Vân nắm chặt vô lăng, thầm niệm một tiếng Thượng đế.

Thượng đế phù hộ, nhất định phải sớm ngày kết hôn!
Đến KTX, Thượng Văn Vân thử dò hỏi, "Hạ Hạ, có phải em quen Diệp Dung từ trước hay không?"
Hạ Hựu Nhiên khựng lại, nhìn cô đầy cảnh giác, lo sợ bản thân đã để lộ manh mối, "Sao chị lại hỏi vậy ạ?"
"Quá rõ ràng đi, em gắp cho Diệp Dung toàn là những món mà chị ấy thích, cho dù có tra Baidu cũng không thể nào tường tận như vậy." Thượng Văn Vân là người có mắt quan sát, điểm mấu chốt chính là ánh mắt của Hạ Hựu Nhiên nhìn Diệp Dung giống như đã yêu thầm từ rất lâu, lắng đọng lại ở trong lòng, thành một loại thói quen.

Hạ Hựu Nhiên có chút khẩn trương, lộ liễu như vậy à, sao nàng lại không phát hiện ra nhỉ.

Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: "Đã quen từ rất sớm, cũng thích từ rất lâu, được ở bên chị ấy sẽ liền vui vẻ."
Khóe miệng sắp kéo tới tận mang tai, có thể không vui sao?
Thượng Văn Vân hỏi: "Vậy chị ấy có thích em không?"
Câu hỏi này đâm trúng tim đen Hạ Hựu Nhiên, mặc kệ là tình yêu hay là mối quan hệ mập mờ, người yêu nhiều hơn vẫn sẽ là người tự ti hơn.


Hạ Hựu Nhiên không biết cũng không dám chắc, vấn đề này nàng chưa từng nghĩ qua.

Nếu không phải Thượng Văn Vân hỏi, nàng cũng sẽ không đả động đến vấn đề này.

Hạ Hựu Nhiên không có đáp án, nhưng không cưỡng lại được cám dỗ mà hỏi lại, "Thượng tỷ, chị nghĩ Diệp Dung tỷ có thích em không? Em cảm thấy chị ấy đối xử với em rất tốt, mấy ngày trước còn giúp em ra tay xử lý antifans.

Bình thường chị ấy là người cao ngạo cỡ nào, vậy mà vì giúp em nên phải ngủ lại ở phòng làm việc."
"Em nói nhiều như vậy chính là muốn nghe chị nói: Diệp Dung thích em đúng không?" Thượng Văn Vân nói toạc ra tâm tư của nàng, "Em nghĩ có thể che mắt được ai hả? Chị thật sự lo em sẽ gặp phải người xấu, lừa em xong thì rung chân ngồi đếm tiền."
"Không đâu, em chỉ thích mỗi chị ấy." Hạ Hựu Nhiên nói chắc nịch: "Trừ việc không thích em, những phương diện khác của chị ấy đều rất tốt, nhất định sẽ không lừa em."
"Em......" Thượng Văn Vân nghe mà xót xa, cái gì mà "Trừ việc không thích em, những phương diện khác đều tốt".

Rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu khổ đau mới có thể thốt ra được những lời này?
Mà cố tình Hạ Hựu Nhiên lại còn nở nụ cười thoả mái, bộ dáng rất vui vẻ.

Thượng Văn Vân nghiêm túc nói: "Hạ Hạ, chị thấy quản lý Diệp rất thích em, cảm giác này không thể nào là giả được, còn chuyện chị ấy có thể tự phát hiện ra không thì tuỳ duyên."
......!
Ngày chụp ảnh cho tạp chí là thứ 7, Hạ Hựu Nhiên dậy sớm chuẩn bị đúng lúc bắt gặp Diệp Diệc Hàm đang dọn đồ rời đi, quay đi quay lại mới chỉ một tháng mà Diệp Diệc Hàm đã dọn đồ đến ba lần.

Mấy người ngồi ở phòng khách nhìn cô.

Chu Phàm Nhân đánh răng xong rồi đi ra, bước tới hỗ trợ, đi tới đi lui rồi trở về phòng của chính mình.

Trước kia Diệp Diệc Hàm luôn mắng cô là đồ ba phải, nói cô thích nịnh hót Hạ Hựu Nhiên.

Kỳ thật Chu Phàm Nhân đối xử với cả ba như nhau, bữa sáng luôn nấu ba phần, còn cẩn thận nêm nếm theo khẩu vị của mỗi người.

Còn Cố Tri Canh, tuy nhìn lạnh lùng là thế nhưng chỉ cần thấy ai không vui, cô sẽ viết mấy bài thơ con cóc chọc họ cười.

Hạ Hựu Nhiên cũng không phải bù nhìn, mà do yêu cầu của nhóm, nàng cần phải hỗ trợ các thành viên.

Là nàng rộng lượng với mọi người chứ không phải chỉ là bình hoa di động.

Mọi người đều hồi ức lại những kỷ niệm ngày trước, có chút xa xăm.

Ban đầu quan hệ giữa Diệp Diệc Hàm và mọi người rất tốt.

Mỗi người đều có một điểm mạnh riêng, kết hợp lại tạo thành một nhóm hoàn hảo, nhưng đến khi cô rơi vào lưới tình với Hình Thiên Húc, hết thảy đều thay đổi.

Cô kéo vali ra khỏi KTX, Thượng Văn Vân thật sự nhìn không được bộ dáng thảm hại của cô, giúp cô xách vali: "Đồ đạc chị sẽ gửi cho em, nói thật hiện tại nhìn em làm gì chị cũng đều có cảm giác em đang giở trò."
Phòng của Diệp Diệc Hàm từ giờ bị bỏ trống, Thượng Văn Vân để cho Chu Phàm Nhân và Cố Tri Canh dọn dẹp trước, sau đó biến nó thành phòng tập.

Đối với sự kiện Diệp Diệc Hàm rời đi, mọi người đều có chút luyến tiếc, dù sao cũng đã kề vai sát cánh cùng nhau hai năm, nhưng luyến tiếc thì cũng chỉ vài phút, những việc Diệp Diệc Hàm gây ra đều để lại bóng ma trong lòng mọi người.

Hạ Hựu Nhiên đi qua Phong Thượng tương đối sớm, đến nơi vẫn chưa thấy Diệp Dung đâu, chỉ thấy chủ biên đang lu bu phía hậu trường, nàng tiến tới phụ một tay.

Chủ biên thấy vậy bèn bất đắc dĩ nói: "Đều là việc tay chân, em đừng làm bẩn quần áo, cũng do tôi chưa báo thời gian cụ thể làm em đến sớm như vậy.

Em đi nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ gọi người đến tiếp đãi em."
Trước giờ 《Phong Thượng》 đều chỉ hợp tác với những đại minh tinh, mà họ thì đều rất bận và không thể đến sớm, thời gian thường sẽ trừ hao 2 tiếng, không ngờ tới Hạ Hựu Nhiên lại đúng giờ như vậy.

"Không cần phiền thế đâu ạ, em ra ngoài đi dạo là được." Hạ Hựu Nhiên thực dễ chiều, nàng tự mình đi dạo, thăm quan các phòng ốc.

Lang thang gần nửa tiếng thì nhìn thấy xe của Diệp Dung, nàng dựa vào lan can nhìn xuống, Diệp Dung xuống xe, tháo kính râm nhìn nàng, "Em tới đây lúc mấy giờ? Sao đến sớm vậy?"
Hạ Hựu Nhiên thành thật trả lời: "6 giờ."

"6 giờ? Một mình em?"
Hạ Hựu Nhiên gật đầu.

"Quản lý của em không hỗ trợ à?" Diệp Dung nói, "Đứng đó chờ chị một lát."
Hạ Hựu Nhiên vốn dĩ muốn đi xuống gặp cô, nghe thấy những lời này lại ngoan ngoãn đứng yên một chỗ.

Diệp Dung quay trở lại xe rồi phóng đi.

Lại qua gần nửa tiếng, Diệp Dung lái xe trở về, bước nhanh lên lầu, đi tới búng trán nàng một cái, "Nói em chờ, em liền đứng ngay chỗ này chờ, không rời nửa bước?"
"Em sợ chị tìm không thấy em."
"Chỗ nào quá lớn thì hoạ may chị mới không tìm ra, cho em này." Diệp Dung đưa ra một chiếc hộp từ sau lưng.

Từ lúc cô đi qua đây vẫn luôn chắp tay ở phía sau, bây giờ mới lấy ra, "Chị mua ở dưới lầu, hương vị không biết thế nào, em ăn tạm đi."
"Chị mua cho em ạ?" Hạ Hựu Nhiên kinh ngạc nhìn cô.

"Chứ còn ai vào đây? Em tưởng ai cũng có tư cách được ăn đồ do Diệp Dung chị xếp hàng mua sao?" Diệp Dung khoanh hai tay, có chút chán chường nói: "Người đến mua rất đông, không biết có bị ám mùi vào người không nữa."
Hạ Hựu Nhiên nắm chặt chiếc hộp, nàng chưa từng nghĩ Diệp Dung sẽ xếp hàng mua đồ ăn cho mình, lại còn đợi gần nửa tiếng.

Xúc động dâng trào, nàng muốn làm gì đó cho Diệp Dung, "Để em xem giúp chị."
Diệp Dung nhướng mày nhìn nàng, "Em xem giúp chị?"
Hạ Hựu Nhiên gật đầu, nàng rất vui lòng cống hiến sức lực.

"Ok." Diệp Dung duỗi tay chỉ về phía nàng, Hạ Hựu Nhiên đi tới bên cạnh Diệp Dung, cô bẻ cổ áo ra và nói: "Bảo bối đến đây, xem thử đi."
Hạ Hựu Nhiên ngay lập tức đỏ mặt, trang phục của Diệp Dung lúc nào cũng mỏng manh gợi cảm, bộ hôm nay còn khoét sâu phần cổ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thu trọn hết phong cảnh bên trong.

"Em ngây ra đó làm gì, hay là không ngửi ra nên muốn ghé đầu vào xem?" Diệp Dung nói xong còn cởi thêm cúc áo, không hề sợ có người sẽ đến chỗ này.

"Ngửi, ngửi được rồi......" Hạ Hựu Nhiên mím chặt môi, nhanh chóng quay mặt đi như bị ai đó làm cho nghẹt thở, dáng người của Diệp Dung thật đúng là mlem mlem nha.

"Mùi gì?" Diệp Dung thu ngón tay.

Hạ Hựu Nhiên ấp úng, "Ừm, không có mùi bánh bao."
"Chị không mua bánh bao thì lấy đâu ra mùi bánh bao?" Diệp Dung gặng hỏi, một hai phải ép nàng nói ra mới thôi, "Hạ Hựu Nhiên, chị xếp hàng mua đồ ăn cho em, mà em thì ngửi cho có lệ vậy đó."
"Không có lệ, là, là có mùi sữa."
Diệp Dung ngây ngẩn cả người, cô bé này nói câu nào là chấn động câu đó, "Phải không, vậy ngoài mùi đó ra em còn thấy gì không?"
Còn thấy gì không......!
Hạ Hựu Nhiên nuốt nước bọt, "Màu đen?"
"Gì nữa?"
"Còn nữa ạ?" Hạ Hựu Nhiên thành khẩn nhìn cô, thầm nghĩ quần lót sao mà nhìn tới được, nàng do dự nói: "Hay để em xem lại lần nữa?"
"Đúng là lưu manh." Diệp Dung lấy ra một ly sữa đậu nành từ trong túi, sau đó hậm hực đút vào tay Hạ Hựu Nhiên, "Vốn dĩ định ném đi, nhưng nếu em đã đoán đúng thì coi như tỷ tỷ đây mời em."
Sữa đậu nành bán ở quán lề đường có giá chỉ năm, sáu đồng một ly, khó trách Diệp Dung sẽ ghét bỏ.

Nhưng khi Hạ Hựu Nhiên cầm ở trong tay lại vừa nóng hổi vừa thơm phức, nàng cắm ống hút vào rồi uống.

"Vào trong rồi ăn, ngoài này lạnh muốn chết."
Tiết trời vào thu đã bắt đầu se lạnh, trong phòng nghỉ không có ai, Hạ Hựu Nhiên đặt đồ ăn trên bàn rồi mở hộp ra.

Diệp Dung nói là mua đại ở ven đường, nhưng thực tế lại là một nhà hàng trứ danh ở gần đây.

Hạ Hựu Nhiên đưa đến bên miệng Diệp Dung, cô lắc đầu, "Chị ăn rồi."
Hạ Hựu Nhiên lại bỏ vào miệng mình, từng miếng từng miếng, sau đó uống một ngụm sữa đậu nành.


Diệp Dung hứng thú nhìn nàng ăn và nói: "Lần sau đừng có đến sớm như con nít đi học nữa, vội làm gì."
Hạ Hựu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ thầm: Không phải em vội đi làm, mà là vội gặp chị.

Nàng vừa ăn vừa hỏi: "Gần đây chị có bận không?"
"Bận, hai ngày nữa còn phải bay ra nước ngoài.

Đóng phim điện ảnh quốc tế mệt muốn chết, quản lý như chị cũng phải bay tới bay lui." Diệp Dung nhìn Hạ Hựu Nhiên hỏi: "Em sắp tới thì sao?"
"Cũng bận, chụp bìa tạp chí xong sẽ phát hành bài hát mới, đến lúc đó phải tham gia rất nhiều hoạt động."
Diệp Dung thở dài, có chút tiếc nuối nói: "Chị còn tưởng nếu không bận thì sẽ dẫn em xuất ngoại một chuyến."
Mắt Hạ Hựu Nhiên sáng rực, "Chị muốn dẫn em ra nước ngoài chơi sao?"
"Nhưng không phải em cũng bận rồi à."
Hạ Hựu Nhiên tối sầm mặt mũi, nhìn còn tiếc nuối hơn cả Diệp Dung.

Bộ dáng chau mày ủ dột kia khiến Diệp Dung nhịn không được muốn véo mặt nàng, "Lúc nào đi mà chẳng được, đợi qua một thời gian nữa chị rảnh, nhất định sẽ dẫn em đi."
"Dạ."
Trẻ con luôn dễ dàng thoả mãn, cô cảm thấy chạy tới chạy lui như vậy cũng đáng giá, vô cùng tận hưởng cảm giác này.

Diệp Dung tiếp tục nhìn nàng ăn, xăm soi ly sữa đậu nành rồi nói: "Sao lại cắn ống hút, chẳng lẽ đến tận bây giờ mà em vẫn còn căng thẳng khi nói chuyện với chị?"
"Không căng thẳng." Hạ Hựu Nhiên nói, "Em rất vui."
Diệp Dung hờ hững đáp: "Nghe nói những người hay cắn ống hút đều có nhu cầu khá cao."
"A?" Hạ Hựu Nhiên trước nay chưa từng nghe qua, rối rít giải thích: "Từ nhỏ em đã thích cắn rồi."
"Vậy là từ nhỏ em đã có nhu cầu cao rồi a, bảo bối."
Hạ Hựu Nhiên sa mạc lời, Diệp Dung nói cũng khá có lý.

Nàng từ nhỏ đã thích Diệp Dung, nhưng bị nói toạc ra như vậy thì thật mất mặt, nàng không có tự tin để giải thích, "Ngày đó em còn nhỏ nên không hiểu, chị hiểu không? Em cảm thấy nhu cầu của mình không cao......"
Diệp Dung nhướng mày, cười nói: "Cao hay không cao, chị biết rõ hơn em."
Hạ Hựu Nhiên cắn một miếng ngập miệng, hai má phúng phính.

Diệp Dung đang định chọc nàng thì di động vang lên, vừa nhìn đến tên liền cau mày.

"Chị bận thì đi trước đi, lát nữa em ăn xong sẽ đi tìm chị."
Hạ Hựu Nhiên tiếp tục ăn, đợi Diệp Dung vừa rời khỏi, nàng lén lên Baidu tìm kiếm.

Thật đúng như Diệp Dung nói, người hay cắn ống hút thường có nhu cầu cao.

Nhưng vì nhát gan nên nàng đã nhanh chóng thoát ra ngoài.

Ăn uống no say thì chủ biên chạy tới tìm: "Thật ngại quá, đáng lẽ hôm qua đã dựng xong bối cảnh, nhưng thiết kế lão sư chính của hôm nay lại nghiêm khắc hơn làm chúng tôi phải tăng ca để sửa lại, do đó mới bị chậm trễ."
"Không sao ạ." Hạ Hựu Nhiên thoải mái, cả ngày hôm nay nàng đều rảnh nên không cần vội.

Chủ biên thấy thái độ của nàng như vậy lại càng thích, thần bí nói: "Để tôi nói cho em một bí mật, concept lần này sẽ là sườn xám, rất hợp với em."
"Sườn xám?" Hạ Hựu Nhiên liền nhớ đến những hình ảnh trong WC, không phải là do Diệp Dung một tay sắp đặt chứ, vậy cũng quá......!
Chủ biên úp úp mở mở nói: "Trang phục do chính tay nhà thiết kế đẳng cấp quốc tế thực hiện, chúng tôi từng mời cô ấy rất nhiều lần nhưng đều không thành.

Lần này bên tôi gửi hình ảnh của em qua, cô ấy liền lập tức đồng ý bay về nước để tham gia."
"Ai mà bí ẩn như vậy?"
"Ashley, NTK Ashley đã từng tổ chức các show thời trang, mấy ngày trước còn ở nước ngoài nhận cúp vàng danh giá."
Hạ Hựu Nhiên hỏi: "Ashley? Tên tiếng Trung là Trì Thanh đúng không ạ?"
"Đúng vậy, toàn bộ phục trang lần này đều do cô ấy thiết kế, lát nữa cô ấy sẽ qua đây giúp em tạo hình." Chủ biên nhìn thoáng qua phía sau rồi cười: "Cô ấy tới rồi, tiện thể hai người làm quen với nhau đi."
Nói xong, một dáng người cao gầy từ hành lang đi đến.

Cô mặc một thân tây trang đỏ rực, tóc được cột gọn ra sau, vừa nhìn thấy Hạ Hựu Nhiên, cô khẽ nở nụ cười.

Người này chính là NTK Ashley, tên tuổi lẫy lừng quốc tế.

Ashley đi đến trước mặt Hạ Hựu Nhiên, "Đã lâu không gặp, Kiều Kiều."
Hạ Hựu Nhiên còn đang ngây người, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng gặp Ashley, các nàng đã sớm quen biết ở nước ngoài.

"Chào em." Ashley chào hỏi nàng.


Hạ Hựu Nhiên đáp lại: "Chào chị."
Ashley cười, "Sao mới có 2 năm không gặp mà em đã quên chị rồi, còn trở nên khách khí như vậy?"
"Không có không có." Hạ Hựu Nhiên liên tục lắc đầu, "Do em quá bất ngờ, trước đó cũng không nghe thấy tin chị quay về nước."
Ashley nói: "Chị về đây để tìm cảm hứng."
Cách chào hỏi thân thiết này......!Chủ biên vốn muốn để hai người làm quen liền cảm thấy khó hiểu nên dò hỏi: "Hạ Hạ, em quen với Ashley từ trước hả? Sao đó giờ chưa từng nghe qua."
Ashley gật đầu, "Kiều......! Hạ Hạ trước kia chính là nguồn cảm hứng của tôi, chúng tôi biết nhau cũng khá lâu rồi và đã làm việc chung được 5 năm."
"5 năm?" Chủ biên kinh ngạc cảm thán, "Còn lâu hơn cả thời gian tôi quen biết cô, vậy mà trước đó còn làm bộ làm tịch nói không quen Hạ Hạ, còn nói rất ngưỡng mộ Hạ Hạ!"
Ashley nói: "Không phải cố tình làm như không quen, chỉ là 2 năm rồi không liên lạc tôi sợ Hạ Hạ cũng không còn nhớ mình."
Nói đến đây, Hạ Hựu Nhiên cũng chợt nhớ ra.

Lúc nãy chủ biên còn nói stylist hôm nay rất hứng thú về nàng, khi đó nàng còn tưởng là chủ biên chỉ đang khách sáo.

"Chị là stylist của em hôm nay ạ?"
Chờ Ashley gật đầu, Hạ Hựu Nhiên cười nói, "Chúng ta đã lâu không hợp tác rồi, em rất mong chờ lần này đó."
"Quản lý Diệp tới, mau đổi một bộ ghế sofa màu khác đi, hoa trên bàn cũng đổi nốt, mau mau mau!" Đoạn hội thoại của hai người bị ngắt quãng bởi tiếng của nhân viên hiện trường, mọi người vội vàng đổi hết các đồ vật trên ghế và cả trên bàn.

Ashley nhìn theo hướng mọi người chỉ trỏ liền trông thấy một cô gái đeo kính râm đi tới, chiếc kính màu cam hơi xộc xệch trên cánh mũi, dây kính móc sau vành tai, vô cùng gợi cảm.

Sự chú ý của cô đã va vào chiếc áo thun cổ chữ V khoét sâu màu đen của Diệp Dung, bên ngoài là áo vest màu đen, nếu không phải màu sắc khác nhau, có thể xem như hai người đã đụng hàng.

Hai người đều đang đánh giá đối phương, từ khuôn mặt đến phục trang, nữ giới khi đọ sức thường sẽ bất động thanh sắc.

Ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó đồng loạt dừng ở trên người Hạ Hựu Nhiên, hình thành một áp lực vô hình đè lên nàng.

Hạ Hựu Nhiên vừa định giới thiệu để hai người làm quen, Diệp Dung liền thu hồi tầm mắt và lướt qua bọn họ, thái độ rất lạnh lùng.

Có người thì thầm, "Trời má, đụng hàng rồi! Quản lý Diệp lát nữa sẽ phát tiết đúng không?".

Đọc truyện hay tại [ Tгù мTruyện.

ME ]
"Mà lạ à nha, chúng ta còn chưa đổi ghế sofa nhưng quản lý Diệp đã ngồi xuống rồi, cũng không phàn nàn hoa ở trên bàn.

Ngươi nói xem, biểu tình kia của chị ta có phải là chuẩn bị bùng nổ không."
"Làm việc đi làm việc đi, lát nữa chúng ta tranh thủ đổi là được, hôm nay không thoát được đâu.

Cả hai người họ đều rất khó tính, ngươi ở bên đó cũng phải cẩn thận, bằng không Ashley lão sư lại đòi sửa bối cảnh đó."
"Không sợ, Ashley lão sư ôn nhu hơn quản lý Diệp, cô ấy sẽ không dỗi ta, ta đi làm việc đây."
Bầu không khí thật kỳ lạ, trợ lý của Diệp Dung khẽ giải thích: "Ashley quen biết trước với Hạ Hạ, hai người hẳn là bạn tốt."
"Hai người bọn họ quen nhau?"
"Ừm, nghe chủ biên nói là đã quen từ rất lâu."
Diệp Dung ừ một tiếng.

Trong lòng cô rất bực bội, mới đi ra ngoài có một lúc mà bên cạnh Hạ Hựu Nhiên đã có thêm người.

Lúc cô vừa mở cửa bước vào, liền nghe thấy Hạ Hựu Nhiên đang nói chuyện phiếm với Ashley gì gì đó, còn cười đến phi thường vui vẻ.

Một cảm giác từ đáy lòng xông ra, mãnh liệt khó kiềm chế.

Diệp Dung dựa lưng ra sau rồi hỏi: "Stylist hôm nay của tôi là ai?"
Trợ lý nói: "Là stylist chính của《Phong Thượng》."
Diệp Dung nhìn về phía trước, "Không phải cô ta sao?"
Trợ lý giải thích, "Không phải, sao vậy ạ?"
"Không sao." Chính là nhìn thấy cái người tên Ashley kia đi tới đi lui bên Hạ Hựu Nhiên, cô liền rất khó chịu, vô cùng khó chịu.

Trợ lý nhìn chằm chằm một hồi, cảm thán nói: "Còn phải nói sao, Ashley là NTK đẳng cấp quốc tế, bối cảnh được dựng vô cùng chỉn chu, nhất định tạo hình của Hạ Hạ lúc sau sẽ rất tuyệt."
Diệp Dung hừ lạnh, "Hạ Hựu Nhiên có khi nào xấu sao? Cô chưa từng nghe qua câu này à, lụa đẹp vì người, chỉ cần người đẹp thì làm gì cũng đẹp, mỹ nhân mỹ cốt, trang điểm thì có ích gì? Đúng là sáo rỗng."
Câu này thật đúng là chưa từng nghe qua, là ngài tự biên tự diễn đi.

Trợ lý hoang mang, cảm thấy Diệp Dung hôm nay khó ở hơn so với ngày thường, hơn nữa còn toả ra một mùi vị đặc trưng.

Cô bạo gan hỏi: "Diệp Dung tỷ, sáng nay chị ăn gì vậy, sao lại toàn mùi giấm thế này?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.