Quản Lý Ngôi Sao

Chương 5: Nụ Hoa Hé Nở



Mùa xuân, năm 2013.

Đầu xuân, bầu trời xanh biếc, thời tiết mát mẻ, những cành cây khô héo đâm chồi nảy lộc, những vườn hoa đua nhau khoe sắc, cảnh vật đầy sức sống mang đến cảm giác bình yên ấm áp.

Dưới ánh nắng chang hoà buổi sớm mai, từng tia nắng ấm áp rọi xuống khu vườn đầy hoa tươi xinh đẹp.

Giữa vườn hoa đủ loại màu sắc xuất hiện một cô gái có thân hình mảnh mai mặc váy ren cố điển màu lam, mái tóc đen óng dài đến thắt lưng, gương mặt V-line trắng hồng khẽ ửng đỏ, đôi mắt to tròn lonh lanh đầy sức sống, đôi môi mỏng màu hồng phấn khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng.

Cô gái đưa tay hái nụ hoa hồng vừa hé nở, nụ cười trên môi càng tươi, là hài lòng là vui vẻ. Dưới ánh nắng sớm mai, nụ cười ấy càng tôn lên vẻ ngọt ngào trong sáng từ cô, tựa như đoá hoa sen trắng trong thuần khiết.

“OK ... làm tốt lắm, chúng ta nghỉ giải lao 5 phút.”

Khung cảnh xinh đẹp bị cắt ngang bởi tiếng hét của nhiếp ảnh gia. Đó là một người đàn ông cao gầy, mái tóc dài ngang vai, ông vừa hô xong thì cô gái thở phào nhẹ nhõm.

Men theo lối đi nhỏ, cô gái đi tới chỗ nhiếp ảnh gia gật đầu cười lễ phép, sau đó đi tới cái ô lớn, ngồi xuống ghế để make up lại.

“Lạc Yên Anh, một lát ở đoạn cuối thì cười nhẹ thôi.”

Một giọng nói trong trẻo vang phía sau lưng, Lạc Yên Anh quay mặt nhìn. 

Đó là một cô gái có thân hình khá gợi cảm, cô mặc quần jean xanh đậm phối áo phông màu trắng, mang giày sneaker trắng, phong cách ăn mặc đậm chất cá tính, đặc biệt với mái tóc nâu đỏ ngang vai càng tôn lên làn da trắng sáng mịm màng tự nhiên.

Trái ngược với thân hình gợi cảm, cô có gương mặt loli nên trông cô chỉ như học sinh cấp hai, thực chất cô đã 23 tuổi rồi. Nhưng vì biểu cảm khá lạnh nhạt, đôi mắt trong veo đen láy nhìn mọi thứ đều hờ hững, khiến vẻ đẹp loli đáng yêu trở nên sắc sảo đầy quyến rũ.

Lạc Yên Anh nghe thế, bĩu môi. – “Em biết rồi, nhưng chị Mộ Anh, sao hôm nay chị đến trễ vậy?” 

Người đến không ai khác là Dương Mộ Anh, nay đã trở thành quản lý của Lạc Yên Anh.

Năm năm, có thể thay đổi một con người, sau khi sắp tốt nghiệp, như dự định, Dương Mộ Anh cùng Trịnh Thanh Tâm nộp đơn vào công ty Sao Nam xin thực tập, không ngoài dự đoán, Liễu Thi Thi cũng nộp đơn vào, còn cùng các cô chung một tổ, may mắn là cô ta rất hợp tác nên thời gian thực tập khá suôn sẻ.

Ba tháng thực tập không khó, Trương Tú Vĩnh rất hài lòng trước thành tích cùng năng lực làm việc của nhóm các cô, sau khi được chứng nhận hoàn thành đợt thực tập, Dương Mộ Anh tiếp tục chuẩn bị thi tốt nghiệp.

Đề thi vẫn như kiếp trước, cô đương nhiên làm được. Sau khi tổng số điểm đạt tối đa ở tất cả các môn, cô và Trịnh Thanh Tâm được Trương Tú Vĩnh tuyển thẳng vào công ty Sao Nam, riêng Liễu Thi Thi phải qua một đợt sát hạch, với lý do chưa đủ tuổi nên vào sau cô một năm.

Năm đầu tiên vào làm quản lý, Dương Mộ Anh không tiếp nhận công việc ngay, cô chỉ yêu cầu được cùng Trương Tú Vĩnh đi dự các cuộc hội họp cùng những buổi dạ tiệc, vì cô muốn trước khi ra mắt giới showbiz, phải có giao tiếp rộng rãi cùng quan hệ mật thiết với một số tạp trí truyền thông, hơn thế nữa là biết người biết ta, phải học hỏi những người quản lý có tiếng đã đi trước, tích luỹ kinh nghiệm để sau này dễ dàng bước vào giới showbiz.

Một năm sau, Dương Mộ Anh bắt đầu tiếp nhận làm quản lý, trong danh sách những cô gái thi tuyển ca sĩ do Trương Tú Vĩnh đề cử, Dương Mộ Anh vẫn chọn Lạc Yên Anh, không phải muốn trả thù lúc trước cô ta đì mình, là vì Lạc Yên Anh thật có tài, cô ta hát hay, nhảy giỏi, là người có khả năng toả sáng nhanh nhất và khiến cô nhanh chống được mọi người chú ý.

Như kế hoạch đã định, cô chỉ có thời gian 5 năm, cô đã bỏ qua ba năm kiên nhẫn học tập, nên hai năm còn lại là lúc cô chính thức gây dựng sự nghiệp, tiến đến vị trí người quản lý sáng giá được người người săn đoán.

Lạc Yên Anh không làm cô thất vọng, trong hai năm đã ra sáu MV được yêu thích nhất, tham dự không ít chương trình ca nhạc trong và ngoài nước, còn nhận giải thưởng Ca Sĩ Ấn Tượng hai năm liên tiếp, không dừng lại ở đó, với ngoại hình tươi trẻ, nụ cười ngây thơ thuần khiết, các nhãn hiệu thời trang, các chương trình quảng cáo đều muốn ký hợp đồng với  Lạc Yên Anh.

Hiện tại, trong giới giải trí, Lạc Yên Anh được mệnh danh là công chúa loli, mà cô, người đã đào tạo ra một công chúa loli cho giới showbiz được nhiều công ty giải trí để mắt tới, muốn mời cô về làm quản lý nhưng đều bị cô từ chối, bởi mục đích của cô không phải ở nước N.

Dương Mộ Anh nhìn Lạc Yên Anh. –“Bên công ty quảng cáo đến trễ nên chị phải đợi họ. Sau khi chụp xong, chúng ta sẽ đến studio.”

Không đợi Lạc Yên Anh lên tiếng, Dương Mộ Anh đi tới chỗ nhiếp ảnh gia, cùng ông ta bàn luận cái gì đó.

Lạc Yên Anh đã quen với mặt lạnh của Dương Mộ Anh, cô nhún vai, sau đó quay sang nhìn Trịnh Thanh Tâm.

“Chị Thanh Tâm, em muốn uống nước.”

Trịnh Thanh Tâm đưa nước cho Lạc Yên Anh, tầm mắt hướng về phía Dương Mộ Anh đang bàn luận với nhiếp ảnh gia, thở dài trong lòng.

Năm năm, Dương Mộ Anh thay đổi, cô cũng thay đổi, vào giới showbiz, cô mới biết nó không đơn giản như mình vẫn nghĩ, làm quản lý đã khó thì làm trợ lý sao có thể nhàn hạ cho được? Nhất là làm trợ lý cho Dương Mộ Anh.

Năm đầu tiên là ác liệt nhất, sau khi Dương Mộ Anh làm quản lý cho Lạc Yên Anh, cô và cậu ấy phải chạy Đông chạy Tây tìm kiếm hợp đồng, một ngày được ngủ năm tiếng với cô là điều xa xỉ, làm tối tâm mặt mày, đi ngủ thì trời đã sáng, ăn uống toàn bánh mì cùng cơm hộp, cô không cần giảm cân, một tháng đã sụt ba ký đến đáng thương, chỉ có tiền lương mới an ủi trái tim đau khổ của cô.

Đến năm thứ hai, ông trời như nghe thấu tiếng gào thét của cô, Lạc Yên Anh bắt đầu nổi trội, các hợp đồng liên tiếp chào đón, lịch làm việc dày đặc nhưng Dương Mộ Anh sắp xếp chu đáo, cô đỡ mệt, lãnh lương càng cao, xem như đủ thoả mãn.

Có điều, cuộc sống thay đổi, tính cách con người cũng thay đổi nhưng cô thì không đổi, chỉ có Dương Mộ Anh, từ một cô gái năng động cá tính, nay trở nên âm trầm, đôi mắt trong veo lấp lánh cũng trở nên sâu thẳm không thể nhìn thấu, không biết vì sao, đôi lúc cô có chút sợ Dương Mộ Anh, tuy cô biết cậu ấy sẽ không làm hại đến mình.

“Mặt mình dính gì sao?”

Trịnh Thanh Tâm giật mình, nhìn lại mới thấy Dương Mộ Anh không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cô, còn Lạc Yên Anh đã đi đến giữa vườn hoa tiếp tục buổi chụp hình.

“Không, chỉ là thấy vẻ mặt của cậu hiện giờ so với 5 năm trước, quả thật khác một trời một vực, ngay cả tính tình cũng thế.”

Dương Mộ Anh cười khẽ. –“Cậu ngứa da rồi à ?”

Trịnh Thanh Tâm xua tay. –“No, no ... mình là kẻ ưa sạch sẽ, sao có thể dễ bị ngứa như vậy, nhưng mà ... dù cậu có thay đổi ra sao, mình vẫn mãi là bạn của cậu, vì thế ...”

Cô ghé sát lỗ tai Dương Mộ Anh. –“Đừng trừ lương mình nha.”

Dương Mộ Anh liếc cô. –“Nếu không phải cậu làm bể bình hoa cổ của cụ Tống, mình sẽ trừ lương sao? Lương của cậu đủ đền sao?”

Lần chụp poster cho Lạc Yên Anh, lấy đề tài thời xưa làm nền, các cô vất vả lắm mới tìm được cụ Tống, người cất giữ những cổ vật đời xưa, phaie mất cả tháng mới thuyết phục cụ Tống cho mượn vài cổ vật làm nền, vậy mà Trịnh Thanh Tâm trong lúc có nhã hứng đo độ nặng nhẹ hai cái bình, trượt tay làm vỡ hết một cái.

Phải nói, đối với người già yêu đồ cổ như mạng, dù có cho vàng, họ cũng không để vào mắt, may mắn cụ Tống là người hiền hậu, còn khoan dung độ lượng, chỉ bảo các cô nhờ thợ giỏi khôi phục lại chiếc bình là được. 

Nhưng muốn khôi phục lại chiếc bình cổ, cái giá chẳng khác mua chiếc bình là mấy, kết quả, Dương Mộ Anh phải chi ra năm tỷ, mời thợ giởi nhất bên Trung về phục hồi lại chiếc bình, nếu không, cụ Tống đã lên cơn đau tim mất rồi.

May mắn ở chỗ, nhờ mấy năm chơi chứng khoán, tuy không thể gọi cô là tỷ phú nhưng tiểu phú bà thì có thể, nên chi ra một khoản đối với cô không khó.

“Ây da, mình đâu biết cái bình bị mẻ đó lại đắc như vậy, nếu biết thì có cho vàng mình cũng chả đụng làm gì.” – Sau đó làm nũng nói.

“Anh Anh ~ ... một lần này thôi, mình đang kết chiếc váy nữ hoàng, nếu không mua được, mình sẽ hối hận cả đời.”

Dương Mộ Anh ra vẻ suy tư, sau đó cay mày khó khăn nói. –“Được, nhưng nếu mình có yêu cầu gì, cậu nhất định không được từ chối.”

Trịnh Thanh Tâm gật đầu như băm tỏi. –“Được, được, đều nghe cậu hết.”

Trong mắt Dương Mộ Anh loé tia gian xảo, vì mục đích đã đạt, cô bổng nở nụ cười hiếm thấy. Trịnh Thanh Tâm trong phút chốc bị mê hoặc.

Nói thật, bề ngoài của Dương Mộ Anh rất chuẩn, ăn mặc giản dị nhưng rất hợp thời trang, nếu đem so Lạc Yên Anh là công chúa loli tinh khiết, thì Dương Mộ Anh phải là nữ hoàng loli gợi cảm. Có lúc, cô thắc mắc sao Dương Mộ Anh không đi làm diễn viên hay ca sĩ, chỉ với ngoại hình thui thì cậu ta ăn chắc.

Bị suy nghĩ này làm khó chịu, Trịnh Thanh Tâm lên tiếng hỏi. –“Mình có điều này không rõ, nếu so về ngoại hình cùng diện mạo, cậu ăn đứt Lạc Yên Anh, vì sao cậu không thử đi theo con đường giải trí? Tự mình làm người nổi tiếng không tốt sao? Làm quản lý chi cho mệt thân không biết.”

Dương Mộ Anh cười nhạt. –“Làm người nổi tiếng làm gì khi cuộc sống bị người khác sắp đặc? Làm quản lý thì khác, có thể sắp đặc người khác, lương cao, danh tiếng cũng không kém người nổi tiếng là bao ... Tâm Tâm, cậu quên lúc trước mình từng nói gì với cậu rồi sao?”

Trịnh Thanh Tâm ngẫm lại, mới nhớ Dương Mộ Anh từng nói với mình. –[i]‘Nhìn mọi việc không nên nhìn bề ngoài, phải quan sát, tìm hiểu, sau đó đặc mọi thứ lên bàn cân, cuối cùng sẽ biết được kết quả thứ nào tốt, thứ nào không tốt mà chọn lựa, không nên nhìn chung chung như vậy rồi quyết định.’[/i]

“Mình biết rồi.” – Trịnh Thanh Tâm gật đầu, cô mỉm cười nhìn Dương Mộ Anh.

“Anh Anh, mình còn phải học hỏi ở cậu nhiều hơn.”

“Chỉ cần cậu không khiến mình phải bỏ tiền ra nữa là được, mình không phải kẻ xem tiền như rác đâu.”

Trịnh Thanh Tâm bĩu môi. –“Không xem tiền như rác? Vậy mà lúc đầu khi đào tạo Lạc Yên Anh, là ai bỏ ra số tiền lớn tân trang cho em ấy từ trong ra ngoài? Đến cả xe cộ nhà cửa cũng lo hết, mình còn nghĩ cô ta trúng số độc đắc nữa đó.”

Dương Mộ Anh nhếch môi cười. –“Tâm Tâm, mình đầu tư thì phải có lời, bỏ con tép bắt con tôm, đó là đạo lý những người đi trước từng dạy, lý thuyết phải đi đôi với thực hành, nếu đầu tư không có lợi, cậu nghĩ mình sẽ làm sao?”

“Đúng vậy, Anh Anh nhà chúng ta là nữ hoàng đầu tư, cậu vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi nhưng mà sau này sẽ khó lấy chồng nha, không có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình giỏi hơn mình đâu, cậu vẫn nên học tập Lạc Yên Anh, làm chú chim nhỏ bé nép dưới cánh đại bàng to lớn là hay nhất.” – Trịnh Thanh Tâm trêu chọc.

Dương Mộ Anh không trả lời chỉ nhìn Trịnh Thanh Tâm nở nụ cười thật tươi, nhìn rất lâu, lâu đến mức Trịnh Thanh Tâm mất tự nhiên, cô cười xoà với Dương Mộ Anh, sau đó xoay người cấm đầu chạy.

Cô quên Dương Mộ Anh bây giờ không thể trêu chọc như ngày trước, kẻ mưu ma phúc hắc như vậy, cô vẫn nên tránh xa nha. Lúc này, cô chợt thấy hối hận, vì sao ngày xưa vội vàng bán mình như vậy, mới đây còn cam kết bán mình không lý do luôn, cô thật đáng thương a.

Nhìn Trịnh Thanh Tâm chạy trối chết, Dương Mộ Anh che miệng cười. Nghĩ đến lời Trịnh Thanh Tâm nói lúc nãy, cô không quan tâm là bao, kiếp này dù có được anh chấp nhận hay không thì cô vẫn không thay đổi quyết định đến bên cạnh anh, dù sau này anh có hạnh phúc cho riêng mình, cô vẫn tươi cười chúc phúc, vì hạnh phúc của anh là hạnh phúc của cô.

... ...... ...... ...... ...... .....

Sau khi chụp ngoại ảnh xong, đoàn người Dương Mộ Anh đến studio để Lạc Yên Anh thu âm. Vì buổi chụp kết thúc sớm, bọn họ đến studio thì có vài nhóm nhạc chưa thu âm xong nên phải đợi.

Trong giới showbiz, Lạc Yên Anh có tiếng là người dễ hoà đồng, đi tới đâu cũng được mọi người yêu mến, việc này không thoát khỏi công lao của Dương Mộ Anh.

Kiếp trước, Liễu Thi Thi làm quản lý cho Lạc Yên Anh, cô ta chỉ đào tạo một người nổi tiếng nhưng không chú trọng đào tạo tính cách cho Lạc Yên Anh, một cô bé mười bảy mười tám tuổi, bước vào nghề là chú chim non nhưng khi nổi tiếng không tránh khỏi có chút sai lệch về tính cách, nóng nảy, bồng bột, ham hư vinh, nhất là bị ảnh hưởng tính ham hư vinh của Liễu Thi Thi, nên dù nổi tiếng vẫn bị người trong nghề xa lánh.

Nay được Dương Mộ Anh tân trang từ trong ra ngoài, tính cách hoà nhã dễ gần, nói chuyện lễ phép dịu dàng, dù hiện tại phải ngồi đợi gần nữa tiếng đồng hồ, cô nàng vẫn vui vẻ bấm điện thoại.

Dương Mộ Anh chợt nhớ ra có chuyện cần làm, cô nhìn Lạc Yên Anh đang mãi mê bấm điện thoại. –“Em ngồi đây đợi chị, chị và Thanh Tâm đi đây một chút”

Rồi nhìn cô gái xách giỏ đồ. –“Em ở lại coi chừng Yên Anh.”

Sau đó cùng Trịnh Thanh Tâm đi vào thang may. Lạc Yên Anh nhìn hai người đi khuất, cô tiếp tục chơi trò bắn trứng.

“Yên Anh.”

Nghe giọng người quen, Lạc Yên Anh tắt điện thoại, hướng hai cô gái đang đi tới, cười tươi chào.

“Chào chị Thi Thi, chào chị Lan Anh, hai người cũng đến thu âm à.”

Hai người trước mặt, một là Liễu Thi Thi, hiện tại đã trở thành quản lý và Phạm Lan Anh là ca sĩ do cô ta phụ trách.

Lạc Yên Anh rất có cảm tình với Liễu Thi Thi, vì tính tình chị ấy ôn hoà, dễ gần, trái ngược với Dương Mộ Anh, lúc nào cũng làm mặt lạnh, thân cận đã khó muốn cô thích càng khó hơn.

Lúc trước, nếu không phải Liễu Thi Thi vào trễ thì có lẽ người làm quản lý cho cô đã là chị ta, đây cũng là tiếc nuối đối với Lạc Yên Anh. Bất quá, Dương Mộ Anh là người tài nên cô không có lý do đổi người.

Liễu Thi Thi vui vẻ nói. –“Ừ, hôm nay chị cùng Lan Anh đến thu âm bài hát cho bộ phim Hoa Hướng Dương ... sao em chỉ có một mình? Chị Mộ Anh đâu?”

“Dạ, chị ấy đi giải quyết chút việc, sẽ quay lại ngay. Chị Thi Thi, em rất thích kịch bản phim Hoa Hướng Dương, chị Lan Anh may mắn thật, được đóng bộ phim đó, em cũng muốn mà không được đấy nhưng em sẽ ủng hộ chị hết mình, khi nào ra phim, em nhất định sẽ đi xem.”

Liễu Thi Thi cùng Phạm Lan Anh đưa mắt nhìn nhau, Liễu Thi Thi tỏ vẻ khó hiểu nói.

“Cái này còn không phải đều nhờ vào em hết sao? Lúc trước, tổng giám đốc Trương muốn mời em đóng vai chính trong Hoa Hướng Dương, ngay cả đạo diễn cũng chấm em nhưng chị Mộ Anh lại từ chối, bảo là lịch làm việc dày đặc, không thể nhận thêm được nữa. Lan Anh nhận được bộ phim này, một phần cũng là nhờ em đấy.”

Lạc Yên Anh giật mình, Dương Mộ Anh chưa hề nhắc đến chuyện này với cô. Thời gian qua, quả thật lịch làm việc rất dày đặc nhưng Dương Mộ Anh luôn sắp xếp ổn thoả, cô không bị áp lực vì công việc, còn có thời gian giải trí cho các môn bơi lội, đánh cầu, tập Gym ... 

Nếu dùng thời gian đó để đóng phim cũng không gặp khó khăn, nhưng vì sao Dương Mộ Anh lại từ chối? Chị ấy biết rõ mình rất thích đóng phim cơ mà? Rốt cuộc là vì cái gì?

Trong lúc Lạc Yên Anh rối rắm, Liễu Thi Thi nhếch miệng cười, cô nhìn Lạc Yên Anh, bình thản nói.

“Yên Anh, khi nào có dịp, chị và Lan Anh sẽ mời em một bữa cơm, coi như cám ơn. Bây giờ bọn chị đi trước, khi khác gặp lại.”

Từ biệt hai người họ, Lạc Yên Anh tiếp tục đắm chìm trong bối rối, cô ngồi đó thất thần rất lâu nhưng không ai biết cô đang nghĩ về việc gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.