Khi cái tên phô trương đó lái chiếc Land Rover xuất hiện trước mặt tôi, kéo cửa sổ xuống, nhìn tôi, mặt lạnh nói: “Lên xe, theo tôi đi đỗ xe”, tôi thật sự hận không thể lấy cây búa gây ra chút án mạng.
Tôi cảm thấy anh ta quá ư là thiểu năng, quyết định này thiếu hiệu suất vô cùng, cái chuyện đỗ xe nhỏ nhặt đó rõ ràng một người làm là được, tại sao còn ráng cắt xén sức lao động mua sắm chủ yếu của tôi chứ.
Quan trọng hơn là, ông đây không muốn nghe lời anh! Dựa vào đâu mà anh nói gì thì tôi phải nghe nấy!!
“Anh tự mà đi, tôi ở bên trong chờ anh.” Tôi hếch mặt, thản nhiên nói với anh ta.
Sau một hồi im lặng, anh ta híp mắt uy hiếp tôi: “Cậu muốn tự mình về?”
Lúc đó tôi cảm thấy anh ta thật là hài hước, mặc dù tôi chưa tới 20 tuổi, nhưng cũng thành niên rồi, làm gì có chuyện thiếu anh ta thì không về được.
Vì vậy tôi không để ý đến anh ta nữa, đầu chẳng thèm xoay đi thẳng một nước, sau đó tôi loáng thoáng nghe được anh ta mắng một tiếng “mẹ nó”.
Tôi cười thầm, tốt xấu gì tôi cũng được xem là một cao phú soái* hạng hai, không cần tổng giám đốc hệ liệt, cán bộ cao cấp tinh anh hệ liệt vẫn có phần tôi, sao tôi có thể mặc cho anh ta chi phối.
*cao phú soái = cao, giàu, đẹp trai; đối lập với “điểu ti” = nghèo, lùn, xấu.
Sau khi phũ anh ta, tôi mừng như bắt được vàng, cảm giác cứ như chiến thắng boss cuối rồi thuận lợi qua cửa trong một trò chơi RPG vậy. Lát sau, tôi không khỏi mặc niệm cho bản thân, coi tiền đồ của mình kìa…
*RPG: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói một trò chơi có độ khó vô cùng biến thái, cần vận may cực cao mới thắng được.
Nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng nhiều đến tôi, tôi vẫn sướng rơn như cũ. Sau khi quên béng câu “tôi ở bên trong chờ anh”, tôi bắt đầu tung tẩy trong Walmart, tôi đẩy xe chạy như bay đến khu đồ ăn vặt chọn vài bịch snack lớn, tiếp theo chạy như bay đến khu đồ uống túm chừng mười chai nước có ga, kế đó chạy như bay đi mua chút thịt đông lạnh và rau cải trái cây, cuối cùng chạy như bay đi tính tiền.
Tôi vui mừng hớn hở nhìn bác gái thu ngân bỏ hết túi này đến túi khác vào xe đẩy của mình, nhìn ngó một hồi, bất thình lình, tôi trợn mắt ngớ người.
Nguyên một xe đầy đồ, đậu má tôi xách về bằng kiểu gì.
Tôi bất lực bụm mặt, tôi đúng là thằng ngu.
Ngay lúc tôi khóc không ra nước mắt, tôi đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt truyền đến từ sau ót, cái đường nhìn này không tầm thường tí nào, làm cho cả người tôi run cầm cập. Tôi do dự quay đầu lại, ánh mắt lập tức dại ra, đến khi kịp phản ứng, tôi vội vàng đổi sang gương mặt tươi cười, nịnh hót nói: “Cửu Nhật đại đại, tôi chờ anh lâu lắm rồi, sao bây giờ anh mới tới.”
Anh ta chậm rãi đến gần tôi, lật lật những thứ tôi mua: “Đồ đạc cũng nhiều nhỉ,” anh ta vỗ vai tôi, “Còn phải đi xa như vậy, khổ thân cậu.”
Nói xong, anh ta phất tay áo xoay người bỏ đi, không tiện tay cầm theo bất kỳ vật nào.