Quãng thời gian về nước, chúng tôi gửi Kỷ Bát cho sở ủy thác quản lý thú cưng, sau khi lưu luyến nói tạm biệt con trai, tôi và Lục Thiên Húc bay trở về Trung Quốc.
Trên máy bay, tôi hỏi anh ta: “Có cần đi trình diện anh hai của anh không?”
Anh ta im lặng một lát rồi nói: “Không cần,” sau chừng vài giây, anh ta nói thêm, “Chờ em già đến mức không đánh người được, không nổi giận được, anh sẽ kể cho em nghe một chuyện.”
Những lời này của anh ta làm cho máu nhiều chuyện của tôi trỗi dậy ầm ầm: “Bây giờ kể luôn đi! Cưng à, lòng em đang xôn xao nè!”
“Ngủ đi.” Anh ta kéo bịt mắt trên đầu tôi xuống, cài kỹ giúp tôi.
“Xí.” Nói thật, tôi rất tò mò về quan hệ giữa Lục Thiên Húc và anh trai của anh ta, từ trước đến nay anh ta chưa từng nói với tôi những chuyện này, mỗi khi tôi hỏi anh ta, anh ta cứ ra vẻ “sau này sẽ từ từ nói cho em biết”.
Tuy rằng tôi không phục tình trạng “anh ta biết hết chuyện của mình, mình lại không biết chuyện của anh ta”, thế nhưng Lục Thiên Húc luôn tìm được cách làm tôi im lặng, sau đó nói với tôi: “Mai này còn rất nhiều thời gian kể cho em.”
Thế là tôi lập tức ảo tưởng hai chúng tôi ngồi trên xích đu lay động, nghe anh ta kể những chuyện đã qua, cảnh tượng này đẹp đẽ và ấm áp biết bao.
Móa, lại tiện nữa.
Đến hôm đi đón bố, chỉ có ba người tôi, mẹ tôi và Lục Thiên Húc, ý của bố tôi là, không hy vọng có quá nhiều người quen trông thấy bộ dạng thảm hại của mình, chỉ cần người nhà thân cận nhất tới đón là đủ rồi.
Tôi xin bố cho Lục Thiên Húc vào danh sách “người nhà thân cận nhất”, ông ấy mắng tôi một tiếng “không có tiền đồ” rồi bực mình gật gật đầu, tôi cười hì hì nói: “Bố, con yêu chết cái kiểu vô sỉ này của bố.”
Ông ấy liếc xéo tôi một cái: “Chờ bố ra ngoài xem có đánh chết mày không.”
Đương nhiên, lúc ra ngoài bố không có đánh tôi một trận, mà là dùng hết sức ôm chặt lấy tôi, nghẹn ngào nói: “Thằng quỷ này, lại cao hơn rồi.”
Tôi tức khắc cảm thấy mình cao vùn vụt, thế là hấp tấp hỏi Lục Thiên Húc: “Em cao hơn thật sao?”
Lục Thiên Húc và mẹ tôi cùng do dự gật đầu một cái.
Tiếp theo đó, khi nằm trong chăn bị Lục Thiên Húc thao, tôi quát to: “Ông đây đang trổ dáng, anh không thể ngược đãi người ta như vậy được”, anh ta sờ đầu tôi nói: “Lúc đấy nói hùa theo vậy thôi, đừng tin là thật.”
Tôi khóc không ra nước mắt, thật ra tôi biết chứ, nhưng mà cũng chịu không nổi anh ta nói như thế, tôi bi tráng nói với anh ta: “Thật ra mang giày giấu gót cũng đến 1m8.”
Ủa, sao lời thoại này quen tai vậy nhỉ.
“Vậy nên em cứ thẳng thắn nói em cao 1m8.”
Ơ, vẫn rất quen tai.
Tôi quyết định không để ý tới anh ta, Kỷ tiểu cúc bị thao mệt lả cần phải chuẩn bị ngủ nghỉ lấy lại sức.