Quản Lý Tieba

Chương 6



Tôi tự nhận mình cũng có chút bản lĩnh hát hò, thế nhưng tôi không rõ tại sao trên kênh công cộng vẫn có mấy dòng như “Làm ơn tha cho tui QAQ” “Đã tắt mic, chừng nào ổng hát xong nhớ báo”.

Tôi lúng túng tắt nhạc nền, còn cái cậu Quay Đầu vừa mở mic liền cười to ha ha ha ha, tôi biết cậu ta thật sự đang cười, bởi vì tôi nghe được một giọng nữ lớn tuổi truyền đến từ micro của cậu ta: “Cười cái gì vậy, nãy giờ cứ cười mãi, nè, ba vừa mua dưa Hami về đó, ăn chút đi.”

“Ồ, dạ được, để đó đi.” Giọng nói của cậu ta rời xa mic một chút, thẳng đến khi nghe được tiếng đóng cửa, cậu ta mới nói tiếp: “Ngại quá, vừa nãy mẹ tôi vào phòng.”

Tôi dè dặt nói: “Không sao đâu.”

Tiếp đó, dường như nghĩ tới điều gì, cậu ta lại cười… Cậu ta đang cố hết sức nhẫn nhịn, tiếng cười phát ra từ trong lỗ mũi… Tiếng cười trầm thấp mà từ tính, còn có chút gợi cảm nữa.

Thú thật, giọng nói của cậu ta khá giống Lục Thiên Húc, tôi cứ cảm thấy Lục Thiên Húc cười lên cũng sẽ như thế.

Vậy nên tôi bị mê mẩn, tôi lại nhìn màn hình một chút.

Quả nhiên, trên kênh công cộng toàn là “đến với nhau đi” hết câu này tới câu khác.

Ê! Rốt cuộc có cái gì khiến mấy người nghĩ chúng tôi nên đến với nhau hả?!

Sau khi tiết mục xen giữa này chấm dứt, từ giờ đến cuối không còn xảy ra sự cố nào nữa, hoạt động xem như kết thúc mỹ mãn, số người online đỉnh điểm đạt hơn 20 nghìn người, đối với lần đầu tiên hoạt động trên YY mà nói, thế này đã là thành tích rất khá. Đương nhiên, hiệu ứng của hoạt động lần này cũng không tệ, ngay hôm đó, box AS đã xuất hiện rất nhiều người (hủ) mới (nữ)...

Còn phần thưởng cho hoạt động lần này là do tôi và Lục Thiên Húc cùng nhau tài trợ.

À đúng rồi, Cửu Nhật đại đại cũng là thổ hào, hình như còn cao hơn tôi một bậc, chỉ có điều người ta dùng di sản của bố mẹ, còn tôi thì dùng tiền tiêu vặt mà bố mẹ cho.

Liên quan đến thân thế của mình, Lục Thiên Húc không nói gì nhiều, hiển nhiên tôi cũng không hỏi. Chẳng qua khi tình cờ nói đến chuyện tài trợ quà, anh ta tùy tiện nói ra, tôi nghĩ, nếu anh ta cảm thấy nó không có gì, tôi cũng không cần xoắn xuýt làm chi.

Mặc dù tôi cho rằng tôi là người bạn 2D tốt nhất của anh ta, tôi cũng chưa tự kỷ đến mức cho rằng anh ta sẽ kể hết thông tin 3D của mình cho tôi biết.

Thôi nói trở lại hôm đó đi.

Hôm đó, sau khi hoạt động kết thúc, mọi người về gần hết, tôi kéo Lục Thiên Húc vào phòng nhỏ cài mật khẩu.

Tôi hắng giọng một cái, hỏi: “Tôi bảo Dấm Lượn gửi cho anh danh sách người thắng cuộc rồi đó, anh chọn vài người ở gần mình rồi gửi quà đi.”

“Ồ.”

Thấy anh ta trả lời ngắn gọn thờ ơ như vậy, người lanh mồm lẹ miệng như tôi cũng không biết nên đáp trả thế nào, vì vậy đành phải mở chủ đề, “Hoạt động hôm nay cũng không tệ lắm phải không, mẹ ơi, cực khổ suốt ba tháng trời đó.”

“Ờ.”

Đậu má…

Cái tên này bình thường cho dù nói ít cũng không ít đến mức độ này, nếu như anh ta không muốn trả lời, anh ta chắc chắn sẽ lập tức tắt mic, hoặc là trực tiếp thoát khỏi kênh.

Cửu Nhật đại đại anh làm sao vậy, hôm nay phong cách của anh hơi bị không ổn nha.

“Này…” Tôi biết anh ta đang gọi tôi.

Tôi nhanh nhẹn trả lời, “Hả?”

Anh ta ở đầu bên kia lại im lặng, tôi hỏi thêm lần nữa: “Gì vậy?”

“Cậu có cách liên lạc với bạn nữ hát thứ hai không?” Anh ta nói.

“……”

Tim tôi vỡ thành từng mảnh.

Tôi còn vọng tưởng anh ta sẽ nói, này, lần sau đừng bảo hết duyên với tôi, tiếp tục làm CP với tôi đi.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi sắp hết tiện rồi, bởi vì tôi đã không còn hơi sức đâu để nói đùa với anh ta, cũng không muốn giả bộ rộng lượng nữa.

Cuối cùng, tôi còn làm một việc hết sức không có đẳng cấp là trực tiếp thoát khỏi YY, sau đó lăn lên giường, liều mạng đánh cái gối ôm bị tôi đặt tên là “Lục Thiên Húc”, đánh chết anh nha, ai bảo ngoại tình này, đánh chết anh nha, ai bảo không thích tôi, đánh chết anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.