Quân Môn Nịch Ái

Chương 115: 115: Chua Xót Của Gia Đình Bình Thường




"Tôi sẽ chú ý, cảm ơn bác sĩ.

" Dư Kiều nói lời cảm tạ, ngay sau đó nhìn bà nội Dư, có chút bất đắc dĩ.

Thiếu dinh dưỡng, thật sự trước nay cô điều không nghĩ tới vấn đề này.

Ở lúc quyết định bước vào quân doanh, Dư Kiều liền đã ngàn lần vạn lần dặn dò, làm bà nội không cần tiết kiệm, trước khi đi cô đã đem toàn bộ tiền công để lại cho bà nôi, thậm chí quyết định trợ cấp mỗi tháng đều toàn bộ gửi về, lại không thể tưởng được, bà nội cũng còn như thê, như vậy cô làm sao yên tâm tiếp tục lưu tại quân doanh.

Dư Kiều sở dĩ sẽ lựa chọn tham gia quân ngũ, vì chính là khi nhập ngũ, về sau cho bà nội khám bệnh phương tiện chút, còn có một ít trợ cấp hấp dẫn.

.

thân thể bà nội Dư vẫn luôn cũng không tệ lắm, cũng còn thật tốt, cho nên Dư Kiều ở suy xét mãi mới có thể dứt khoát bước vào quân doanh.

"Kiều nhi, bà tưởng lưu trữ tiền cho cháu làm của hồi môn.

" Ôn hòa nhìn Dư Kiều, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng mà trên mặt hiện lên tươi cười, lại là như vậy ấm áp.


Đôi mắt vốn dĩ lạnh băng tại đây một khắc đỏ, "Cháu không cần của hồi môn, cháu chỉ cần bà khỏe mạnh" Nếu bà nội thật sự không ở trên đời này, Dư Kiều không biết chính mình còn có lý do gì kiên trì đi xuống.

"Kiều nhi.

.

" Nghe được Dư Kiều nói, bà nội Dư thở dài, bà tuổi đã lớn, thân thể cơ năng cũng ở chậm rãi thoái hóa, không biết mình còn có bao nhiêu thời gian có thể ở bên cạnh cháu gái, cho nên bà liền nghĩ, có thể nhiều giữ lại chút gì cho cháu bà cũng tốt.

.

Ở trong nhà, bà nội Dư không thể làm việc nặng, cũng thường xuyên nhàn rỗi, cùng hàng xóm làm vài món đồ thủ công, ngày thường ăn mặc cần kiệm còn có thể nuôi sống mình, không nghĩ cho Dư Kiều thêm gánh nặng; cháu bà từ bỏ đi học tiến vào bộ đội vất vả như vậy, tất cả đều là vì bà.

Cái này làm cho bà đau lòng.

Này đó, đều là Dư Kiều không biết, bởi vì Dư Kiều không cho phép bà nội Dư vất vả, cho nên bà luôn là gạt cô ấy, thừa lúc trước cô đi học cùng đi làm công, trộm đạo làm một chút.

Nhìn Dư Kiều cùng bà nội Dư, Diệp Tích Văn hốc mắt cũng hồng hồng, không biết là lo lắng, vẫn là cảm động, cô.

.


Thực hâm mộ.

Diệp Tích Văn cùng ba người Dương Việt Bân khóe miệng nhẹ nhấp, không có ra tiếng, lại là có chút xuất thần; bọn họ trước nay cũng không biết, nguyên lai sinh hoạt của bọn họ cùng nhà Dư Kiều khác nhau đến như vậy.

Giàu nghèo chênh lệch, đối với một ít đại thiếu gia tới nói, kỳ thật, cũng không phải có thể dễ hiểu như vậy, trừ phi, bọn họ có thể tự mình thể nghiệm một phen, đến lúc đó tâm tính, nhất định sẽ đã chịu cực đại biến hóa.

"Bà nôi, lần sau không được như vậy.

" Dư Kiều dặn dò, ngôn ngữ hơi mang nghẹn ngào, bà nội Dư cười gật đầu, ý bảo cô không cần lo lắng, đến nỗi có thể làm được hay không, vậy không biết được rồi.

Cô gái mà ngày thường vĩnh viễn đều là một bộ mặt lạnh như băng tại đây một khắc làm Mộc Lân có chút ghé mắt, nhìn họ, làm cô không tự chủ được nghĩ tới sư phụ của mình.

Nhìn hai người, bác sĩ Lưu hơi hơi thở dài, khó tránh khỏi cũng có chút chua xót, nói: "Một lát tôi kê một ít thiếu điều dường thân thể cho bà đi, nhớ rõ không được quên uống.

"
"Tốt, cảm ơn bác sĩ.

" Dư Kiều gật đầu nói cảm ơn, trong lòng không biết nghĩ cái gì.

Mọi người chú ý toàn bộ đều ở Dư Kiều cùng bà nội Dư, cho nên bọn họ vẫn chưa phát hiện, ở nơi tối tăm, đầu ngón tay Mộc Lân đã nhẹ nhàng đặt ở mạch trên tay phải của bà nội Dư, thực mau, cũng thực nhẹ, ngay cả bà nội Dư đều chưa phát hiện chút nào.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.