Quân Môn Nịch Ái

Chương 94: 94: Hai Người Ăn Ý




"Cảnh Hữu Lam, bước ra khỏi hàng!"
Theo bản năng nhướng mày, ở giữa ánh mắt đồng tình cùng vui sướng khi người gặp họa của người nào đó, Cảnh Hữu Lam, bước ra khỏi hàng.
Nhưng mà ngay sau đó, người nào đó đang vui sướng khi người gặp họa còn không có kịp thu hồi nụ cười dễ hiểu của mình, lại không nghĩ..
"Tiết Kiến Binh, bước ra khỏi hàng!" thanh âm lạnh lùng của huấn luyện viên lại một lần vang lên, làm người nào đó đang cong lên khóe miệng ở trong phút chốc cấm..

Bất động, hoàn toàn cương ở nơi đó.
Nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, Tiết Kiến Binh đại khái có thể biết, hàm nghĩa trong lời nói của huấn luyện viên làm cho bọn họ thoải mái đánh là gì.

Hành, thực tốt, dù sao cậu đã sớm muốn nghiêm túc cùng Cảnh Hữu Lam làm một trận, cũng thuận tiện làm Mộc Lân nhìn một cái, cậu cùng Cảnh Hữu Lam, ai tương đối mạnh, làm cô suy xét lại một chút, nên đứng ở bên nào.
"Các cậu hẳn là đều học qua tự do vật lộn đúng không." Lăng Khởi biết rõ cố hỏi.
"Đúng vậy huấn luyện viên." Hai người cơ hồ trăm miệng một lời, dừng lại lúc sau nhìn nhau, tia lửa nơi đáy mắt chỉ có chính bọn họ có thể hiểu.

Truyện Đam Mỹ
Cảnh gia cùng Tiết gia hai nhà cơ hồ đều là xuất thân tòng quân, sau cảnh lão gia tử bắt đầu, người của hai nhà liền vẫn luôn là ở xung khắc như nước với lửa, gặp mặt tổng muốn nói móc vài tiếng, không móc một chút đối phương trong lòng liền nhất định không thoải mái; sau lại tới rồi một thế hệ của Cảnh Thần, Tiết Cảnh hai nhà đều ra một hậu bối tương đối ưu tú, nhiên..

Cảnh Thần hơn một chút, từ đó về sau, hai nhà liền xung khắc như nước với lửa lợi hại hơn, tuy rằng Cảnh gia cũng không để ý hư danh, nề hà bản thân quá ưu tú, có chút đồ vật liền tính là bọn họ muốn trốn cũng là trốn không được, Tiết Kiến Binh làm thế hệ thứ hai củaTiết gia, từ thời học sinh bắt đầu, cùng Cảnh Hữu Lam đó là các loại không đối bàn.
Nhưng mà chính yếu chính là, tính tình Cảnh Hữu Lam vẫn là cùng Cảnh Thần hoàn toàn bất đồng, đối với Tiết Kiến Binh nhằm vào vĩnh viễn đều là một bộ dáng không chút để ý, có thể nghĩ, cậu có bao nhiêu chán ghét.
Ở trong lòngTiết Kiến Binh, anh trai cậu chính là thần giống nhau, từ nhỏ đến lớn đó là đối tượng cậu khát khao, chính là thần trong cảm nhận của cậu đến cuối cùng lại bại bởi Cảnh Thần; Cảnh Thần ưu tú cậu rõ ràng cũng minh bạch, cậu cũng biết chính mình căn bản là không có khả năng siêu việt Cảnh Thần, nhưng là, cậu lại có thể cùng Cảnh Hữu Lam cạnh tranh, vô luận như thế nào, vô luận ở phương diện nào, Tiết Kiến Binh cùng Cảnh Hữu Lam hai người, kia đều là thỏa thỏa giằng co.
Quan hệ hai người chỉ có mấy chữ có thể hình dung.
Kia đó là..

Ghét nhau như chó với mèo!

* * *
Ánh mắt sắc bén đảo qua trên mặt hai người, khóe miệng độ cung lại đột nhiên cong lên, "Các cậu nhìn qua giống như đã gấp không chờ nổi a."
Tự nhiên, vào giờ này khắc này trên người Lăng Khởi, hai người phảng phất gặp được cảm giác quen thuộc từ anh trai của mình.
Sách..

Bọn họ thiếu chút nữa liền đã quên, người trước mặt này, chính là đã từng cùng anh của bọn họ cùng kỳ huấn luyện ra, hung mãnh trình độ, tuyệt đối sẽ không thấp hơn người mà bọn họ trong lòng khát khao.
Theo bản năng liền lắc đầu.
"Báo cáo huấn luyện viên, không có." Lại một lần trăm miệng một lời, đáy lòng một đốn, lúc này đây trên mặt nhưng thật ra không có xuất hiện bất luận biểu tình gì, cằm khẽ nâng, mặt đầy nghiêm túc.
"Xem ra là như thế này không sai." Chỉ tiếc, Lăng Khởi phảng phất như là vẫn chưa nghe thấy bọn họ nói, cười như không cười, ánh mắt ở trên mặt hai người đảo qua, "Một khi đã như vậy, tôi đây liền thành toàn các cậu, đem những gì đã từng huấn luyện qua diễn luyện lại một chút."
Nhìn xem, anh là cỡ nào..


Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, vì bọn họ suy nghĩ.
Ân..

Đáng giá tán dương.
Mộc Lân:..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.