Quan Môn

Chương 182: Sẽ có đợt thứ ba sao



- Còn có lần công kích thứ ba?

Chung Ly Dư hào hứng.

- Cái này rất khó nói.

Diệp Khai nở nụ cười.

Trên thực tế, vấn đề này xác thực không cách nào trả lời, chuyện đầu tiên đúng là do hắn khống chế nhưng hiệu quả sau này thì hắn không ngờ. Hiện giờ không chỉ Một người nhìn vào chuyện này mà các đại lão cao tầng cũng chú ý tới quan hệ giữa tỉnh Giang Trung và thành phố Minh Châu.

Một nhà máy gặp khó khăn cũng không quan trọng gì, nhưng sinh hoạt của cả thành phố Minh Châu với hơn 12 triệu người thì hoàn toàn khác. Là thành phố được trung ương xác định là đầu cầu quật khởi phía Đông, nhất cử nhất động của thành phố Minh Châu đều có ánh mắt cao tầng dõi theo,

Diệp Tử Bình đảm nhiệm bí the thành phố Minh Châu đã là Một loại thái độ của trung ương, coi như phá vỡ khuôn mẫu cũ để phát triển thành phố, quyết tâm này không thể nào dao động.

Ở thời điểm này, đột nhiên có người xuất hiện muốn kéo chân thành phố Minh Châu, như vậy ý vị thế nào?

Nếu nói nhỏ là tư thù cá nhân, nếu nâng quan điểm là ngang nhiên làm trái quan điểm của trung ương.

Mưu đồ của Diệp Khai có thể đưa ra kỳ thứ hai đã chứng tỏ vấn đề, bản thân cao tầng cũng hy vọng thông qua chuyện này để những người còn có ý đồ khác thanh tỉnh, biết chuyện gì có thể làm có thể không.

Nhưng đòn công kích thứ ba có tới hay không còn rất khó nói, bởi vì Diệp Khai xác thực không cách nào dự đoán được phản ứng của tỉnh Giang Trung sau khi chịu đợt công kích thứ hai.

- Có lẽ không có đợt công kích thứ ba rồi.

Diệp Khai nghĩ Một lúc nói:

- Coi như là Tô Định Phương bị lửa giận mất khôn thì còn Một Bí thư Tỉnh ủy Mộ Thu Bạch nha.

- Nha.... đáng tiếc, thật muốn xem Một hồi nữa.

Chung Ly Dư có chút tiếc hận nói.

Hoa Đông Thần Vận bị gây khó khăn ở huyện Cổ Khúc quả thật làm Chung Ly Dư ấm ức không ít, giờ cũng thấy hả hê.

-『Âm mưu quỷ kế thủy chung không lên được mặt bàn, vào thời điểm mấu chốt vẫn phải dùng binh đường đường chính chính giải quyết vấn đề.

Diệp Khai nói với Chung Ly Dư:

- Hai kỳ vừa rồi đã giúp chính ta có được lời lẽ chính nghĩa, nhưng tiếp nữa sẽ không thích hợp.

Diệp Khai thấy rất rõ ràng, cao tầng bất mãn với tỉnh Giang Trung nên dùng chuyện này cảnh tỉnh. Nhưng nếu mình không tỉnh táo, tiếp tục thì lại lộ ra thấp kém, cũng coi như lão Diệp gia tâm địa hẹp hòi.

Đúng lý không buông tha người, mặc dù có lý, thực sự dễ dàng làm cho người ta phản cảm.

Làm chuyện gì cũng phải có chừng mực.

Trừ phi là sinh tử đại địch, cần lôi đình Một kích, quyết đoán chấm dứt chiến đấu thì đả kích dây dưa đều khiến mọi người bất mãn.

Các ngươi có mâu thuẫn thì tự mình giải quyết đi, đem chuyên mục của CCTV thành bình đài rồi hả? Cái này không thích hợp.

Lúc này, Diệp Tử Bình cũng gọi điện cho Diệp Khai:

- Chuyện Hoa Đông Thần Vận có thể lắng xuống rồi.

- Biết rồi.

Diệp Khai gật đầu đáp ứng.

Diệp Tử Bình ra mặt can thiệp, ít nhất cũng nói rõ có nhân vật xuất thủ trong cục chính trị, mặt mũi vẫn cần phải nể.

Bất quá lão Diệp gia ở phương diện này lý thẳng khí cường, ngươi nói ngươi chung sống hoà bình rất khó khăn sao? Sao làm ra nhiều chuyện không nên như vậy? Người đã muốn gây sự thì lão Diệp gia chúng ta cũng sẽ không để ý đáp lễ ngươi Một phen.

Bí thư Tỉnh ủy Giang Trung Mộ Thu Bạch năm nay đã sáu mươi ba tuổi, lớn hơn Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương gần hai mươi tuổi, kinh nghiêm chính trị cực kỳ phong phú.

Nghiêm khắc mà nói, Mộ Thu Bạch cùng Tô Định Phương cũng không thể xem như nhân sĩ điển hình của Giang Trung.

Mộ Thu Bạch quê quán ở tỉnh Sở còn Tô Định Phương quê quán ở kinh thành, nhưng bọn họ đúng là sống ở Giang Trung.

Chỉ là Mộ Thu Bạch cùng Tô Định Phương đều đại diện cho thế lực bản thổ nhưng không cùng Một hệ, về lý niệm chính trị rất khác biệt.

Ở chuyện của thị trấn Linh Cổ, Mộ Thu Bạch không có ý định dính vào nhưng CCTV đã đưa tin thì ông không thể không đứng ra.

Dù sao cũng đã gây ra chuyện trong phạm vi cả nước, Mộ Thu Bạch cũng có tâm tính đà điểu, giả bộ như nhìn không tới.

Mộ Thu Bạch đối với Tô Định Phương có Một số điểm bất mãn. Tô Định Phương ngươi tuy trẻ, bốn mươi bốn tuổi đã làm chủ tịch tỉnh, so ra cường thế, tương lai tiền đồ vô lượng, nhưng là so với ai!

Người ta Diệp Tử Bình, bốn mươi mốt tuổi đã là ủy viên cục chính trị, bí thư thành phố Minh Châu, lãnh đạo phó quốc cấp, chênh lệch trong đó sao Tô gia có thể so với mà vượt hay sao?

Làm người có chút dã tâm là có thể, động lực phấn đấu đúng phần lớn là cá nhân nhưng ngươi cũng phải nhìn thực lực của mình đi, lão Diệp gia dễ đụng vậy sao? Chớ đừng nói chi là Tô Định Phương sai trong chuyện này để người ta nắm thóp, không ngừng gây chuyện khiến liên lụy cả Mộ Thu Bạch, đúng là rất đáng giận.

Có năng lực đi ra gây chuyện thì phải tự mình gánh chịu.

Ngươi gánh không nổi trách nhiệm vậy thì trước kia sao vô cớ đi chọc người ta?

Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Định Phương xuất hiện.

- Ngồi xuống.

Mộ Thu Bạch chỉ chỉ, quay người rót Một chén trà cho Tô Định Phương.

- Mộ bí thư, về chuyện thị trấn Linh Cổ...

Tô Định Phương đang muốn trình bày với Mộ Thu Bạch, dù sao chuyện này cuối cùng ảnh hưởng đến Mộ Thu Bạch rồi.

- Tôi đã nói chuyện với đồng chí Hồng Chính, chuyện này không đề cập nữa.

Mộ Thu Bạch khoát tay nói.

Tô Định Phương nghe xong, lập tức khẽ giật mình, không nghĩ tới Mộ Thu Bạch trực tiếp đi tìm đồng chí Hồng Chính nói chuyện, chắc sẽ không có đợt công kích thứ ba.

Đồng chí Hồng Chính khi còn làm ở Minh Châu có qua lại nhiều với Mộ Thu Bạch, hợp tác một số hạng mục khá tốt. Chỉ sau khi Tô Định Phương đến đây Chủ tịch tỉnh thì phiền toái mới nhiều, vì thế nên Mộ Thu Bạch cùng đồng chí Hồng Chính cũng có thể trao đổi khá thoải mái.

- Cám ơn Mộ bí thư.

Tô Định Phương không biết nói sao mới phải.

Hắn cho mình thân là Chủ tịch tỉnh, có thể gây chút khó khăn cho Diệp Tử Bình cái cổ, thế nhưng mà thật không ngờ người ta căn bản là không thèm ngó đến hắn mà trực tiếp lên hẳn truyền hình, cho hắn bị người ta nhổ nước miếng đến chết đuối, phiền hà Bí thư Tỉnh ủy Mộ Thu Bạch.

Lão Mộ chưa trở mặt đập bàn đã coi như hàm dưỡng rất cao.

- Chuyện này sẽ bất lợi cho anh.

Mộ Thu Bạch uống một ngụm trà nước, chậm rãi nói.

Tô Định Phương không lên tiếng, giờ hắn cũng đã hối hận.

Trung ương đề bạt một Chủ tịch tỉnh bốn mươi mốt tuổi như hắn ở tỉnh Giang Trung là có dụng ý nhất định. Diệp Tử Bình chủ chính Minh Châu với độ tuổi như vậy, cùng với thân phận ủy viên cục chính trị đã biểu lộ thái độ ủng hộ mạnh mẽ của trung ương với thành phố Minh Châu. Bản thân hắn cũng là Chủ tịch tỉnh rất trẻ của tỉnh giáp giới với thành phố Minh Châu, dĩ nhiên không thể thiếu liên hệ.

Nếu như thành phố Minh Châu phát triển thì hắn cũng được gián tiếp hưởng lợi. Dù sao sự phát triển của thành phố Minh Châu cũng không thể tách rời sự ủng hộ của tỉnh Giang Trung, đây là chiến tích rất lớn.

Nhưng bây giờ ra chuyện như vậy, trung ương chưa biết đánh giá hắn thế nào, chắc chắn là không quá thoải mái.

- Sang năm đại hội rồi, tuổi tôi chắc chắn sẽ nghỉ.

Mộ Thu Bạch nói:

- Đáng ra anh có hi vọng rất lớn thế chỗ tôi nhưng tình huống bây giờ khả năng không lớn, có lẽ một số cao tầng sẽ nghĩ khác.

Tô Định Phương nghe xong cũng thấy nặng nề.

Cao tầng nếu có cách nghĩ khác thì dĩ nhiên là là cảm thấy Tô Định Phương hắn không đủ ổn trọng, làm việc không có cái nhìn đại cục. Nếu như hình thành nhận thức chung như vậy thì chắc chắn trung ương sẽ cử một người lão luyện tới mà không phải trẻ trâu như hắn. Như vậy sẽ tốt cho thành phố Minh Châu.

- Tình thê hôm nay đã rất rõ ràng, trung ương ra sức ủng hộ Minh Châu. Tỉnh Giang Trung vì sự phát triển của Minh Châu phải có hy sinh nhất định, đây là đại cục, không để cho mâu thuẫn.

Mộ Thu Bạch thần sắc nghiêm túc: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Cho nên, Tô Chủ tịch phải suy nghĩ, sau này nên tỉnh táo, bỏ qua những chuyện cũ.

Thành phố Minh Châu phát triển thuận lợi thì thành tích của anh cũng rất lớn.

Tô Định Phương gật gật đầu, hắn cũng đã minh bạch đạo lý này.

Đáng tiếc chính là, hắn hiểu được hơi muộn. Nếu không có như thế, sớm bày tỏ thái độ ủng hộ Minh Châu có phải đã tăng điểm rất lớn trong mắt lãnh đạo trung ương.

- Mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn không muộn.

Mộ Thu Bạch nói với Tô Định Phương:

- Lãnh đạo trung ương nhìn xem hành động thực tế chứ không phải ở tin đồn. Tôi nói đến thế thôi, Tô Chủ tịch tự mình suy nghĩ.

- Đa tạ Mộ bí thư chỉ điểm, Định Phương được ích lợi không nhỏ.

Tô Định Phương rất cảm kích

Hắn cũng hiểu được bản thân hơi bốc đồng. Ở tuổi này mà làm tới Chủ tịch tỉnh, nhìn quanh cả nước cũng không có mấy ai nên điều này là bình thường. Nhưng chuyện Diệp Tử Bình chủ chính Minh Châu quả thực đả kích hắn nên vọng động làm ra chuyện không sáng suốt. Hôm nay xem ra chính mình còn thiếu trí tuệ chính trị, tu vi không đủ ah.

Đối với Mộ Thu Bạch Một phen chỉ điểm, Tô Định Phương thật tâm thực lòng cảm tạ.

Mộ Thu Bạch thông qua tự mình thao tác chẳng những hóa giải đợt sóng công kích thứ ba rất có thể xuất hiện, đồng thời cũng chỉ điểm cho Tô Định Phương, là lãnh đạo cao cấp thì phải khoáng đạt, tương lai mới có thể đi thật xa.

Làm quan đừng để có quá nhiều tình cảm cá nhân, nếu vậy sẽ dây dưa mãi với quá khứ, dính vào ân oán thị phi, mãi không thể đi lên cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.