Quan Môn

Chương 448: Gieo Gió Gặt Bão



Lỗ tai Bách Kiến Minh lập tức dựng thẳng lên, hắn đến giật thót mình, không dám tin là Diệp Khai có thể cho hắn chức vị này, nhưng nếu Diệp Khai đã nói vậy, thì cũng chẳng đời nào nói suông, chí ít thì khả năng này vẫn tồn tại.

Điều quan trọng hiện tại là lực lượng hắn dâng cho Diệp Khai lớn đến đâu.

Trong lúc Bách Kiến minh đang do dự, Diệp Khai lại nói:

- Đội ngũ cán bộ trẻ hóa, hệ thống cảnh sát cần phải đi tiên phong, người quá ba mươi lăm tuổi, sức khỏe sẽ không còn tốt nữa, thế nên tôi đề nghị bố tôi suy nghĩ việc chọn phó cục trưởng từ những cán bộ cảnh sát trẻ tuổi, một mặt có thể thể hiện sự cải cách trong chế độ dùng người, mặt khác cũng có lý do cho phát triển công tác trị an thành phố Minh Châu.

- Đề nghị này tốt đấy. - Hà Tình gật đầu.

Thân là cán bộ trẻ tuổi, dĩ nhiên mọi người đều thích cách làm ngày, bản thân Hà Tình cũng hy vọng mình sớm được thăng chức.

Bách Kiến Minh kích động nội tâm vô cùng, làm gì có chuyện hắn không biết đây là cơ hội trời cho, bèn ra quyết định, hắn đứng dậy, biểu thị một cách vì nghĩa:

- Cảnh sát hình sự có lẽ sẽ không trấn áp được Hoàng Tùng Minh đâu, Diệp chủ nhiệm, Hà thư ký, để tooi đích thân gọi người đi vậy. Diệp chủ nhiệm nói phải, người chấp pháp biết luật vẫn vi phạm thì càng xấu xa hơn, về con sâu làm rầu nồi canh này, với tư cách là một cảnh sát nhiều kinh nghiệm, tôi có trách nhiệm đưa hắn ra trước công lý!

Hắn nói xong, còn đập mạnh hai lần lên ngực mình, còn thiếu mỗi bước khoa tay múa chân với Diệp Khai rằng, cậu hai họ Diệp chỉ đến đâu, hắn liền đánh đến đó thôi.

- Như vậy rất tốt.

Diệp Khai vui mừng nhìn Bách Kiến Minh:

- Thành phố Minh Châu mở cửa, cần những cán bộ trẻ tuổi như trưởng phòng Bách đây, tôi tin là với lý lịch và năng lực của trưởng phòng Bách, cộng thêm một “bậc thềm” nữa là rất cần thiết.

Bách Kiến Minh nghe xong, nhiệt huyết lập tức sôi trào.

Phó sở à, một khi vượt qua được điểm quyết định này, dù có len lỏi được đến thượng bộ quan trường thánh phố Minh Châu, chung quy thì quan viên cấp chính sở cũng không nhiều lắm, nghĩ ra thì hắn chưa quá tuổi ba mươi lăm, nếu lần này có thể thuận tiện lên cấp phó sở, giành được chức phó cục trưởng thị cục, vậy thì tiền đồ chính trị của hắn coi như sáng lạn rồi.

Kể cả năm năm nữa lên được cán bộ chính sở, cũng chưa đến bốn mươi tuổi nữa là.

Đến lúc đó, tiến có thể đánh, lùi có thể thủ, dù là chuyển lên tuyến trên, cũng có rất nhiều vị trí có thể chọn lựa được.

Hoặc giả Diệp Tử Bình làm hai nhiệm kỳ ở thành phố Minh Châu, khả năng dìu đỡ hắn cũng có thể xảy ra, bốn mươi tuổi làm đến cấp phó bộ? Nghĩ thôi đã khiến người ta tim đập rộn lên, môi khô miệng khát.

- Diệp chủ nhiệm, khi nào chúng ta xuất phát ạ?

Vừa rồi Bách Kiến Minh vẫn còn lo ngay ngáy, thì giờ lại không chờ được thêm nữa.

Không sai, nhà họ Hoàng rất có thế lực, có đến mấy người làm ở chính sở, phó sở, còn cả một phó chủ tịch thành phố cấp phó bộ, sức ảnh hưởng quả thật rất lớn, nhưng trong ngành cảnh sát thì họ không có ai thế mạnh chống lưng cả, nếu hắn có thể lên đến chức phó cục trưởng thì thật sự chẳng phải sợ họ nữa.

Bách Kiến Minh đã nghĩ đến điểm này, nên mới hạ quyết tâm liều một lần với Diệp Khai.

- Cái này, phải đợi người của các anh điều về đủ thì mới hành động chứ? – Diệp Khai đáp.

- Diệp chủ nhiệm yên tâm, đội ngũ của chúng tôi trước giờ gọi đến đâu đánh tới đó, đánh đâu thắng tới đó, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát!

Về điểm này thì Bách Kiến Minh không chút ậm ờ, lập tức vỗ ngực tỏ thái độ.

Đối với lực lượng chiến đấu cơ động của phân cục, Bách Kiến Minh luôn nắm rất sát sao, đó cũng là kết quả sau nhiều lần chỉnh đốn của đồng chí Hồng Chính trước khi Diệp Tử Bình nhậm chức, đội ngũ cán bộ của thành phố Minh Châu, nhìn từ tổng thể thì có thể coi như có tố chất vượt trội, dở là ở chỗ quá ít người.

Cũng chính vì nguyên do này, từ khi Diệp Tử Bình chấp chính Minh Châu, không hề động vào động ngũ cán bộ, một là để đi vào trạng thái nhanh nhất để dốc sức phát triển kinh tế, hai là vì ông thấy tạm thời không cần phải thay đổi cán bộ, công việc mọi người đều làm rất khá, không nhất thiết phải vì sử dụng cán bộ mà thay đổi cán bộ, làm thế thật ra không lợi ích gì.

Chỉ mới hơn một năm thôi, mà vị trí của Diệp Tử Bình đã vững chãi rồi, nên Diệp Khai thấy cần phải thay đổi đội ngũ cán bộ rồi, nếu không thì uy quyền của bí thư thành ủy biết thể hiện từ đâu?

Nếu không thay đổi đội ngũ cán bộ, thì cũng chẳng cách nào đề bạt được người thân tín và củng cố thế lực bản thân.

Chỉ dùng chưa đến mười phút, đại đội cảnh sát hình sự phân cục đã đầy đủ vũ trang, chờ lệnh xuát phát.

Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc và Hà Tình ra xem thử, liền cảm thấy gã Bách Kiến Minh này quả là giỏi điều khiển đội ngũ, toàn đội ngũ dồi dào tinh thần, khí thế dâng cao, sát khí đằng đằng, chỉ nhìn vào khí thế thôi là đủ thấy được bảo vệ vững chắc rồi.

- Ông anh họ xa này của cô cũng được đấy.

Diệp Khai quay lại nói với Hà Tình.

- Được thì đề bạt đi, anh ấy về nhân phẩm cũng khá, chỉ là đôi lúc hơi nhát gan. - Hà Tình đáp.

- Nhát gan, sức không mạnh thì chỉ cần có chỗ dựa tốt thì lá gan cũng sẽ to lên thôi.

Diệp Khai nói.

Hà Tình nghe thế liền kinh ngạc nhìn Diệp Khai:

- Anh định đề bạt anh ấy thật à?

- Ừ. - Diệp Khai gật đầu – Nếu đề bạt người của mình làm phó cục trưởng ở thị cục, lúc nào cần làm việc cũng thuận tiện hơn.

Vị trí cục trưởng thị cục hiện tại do phó chủ tịch thành phố Hồ Dương Mộc kiêm nhiệm, cũng là viên chức cấp phó tỉnh bộ, xét ra thì cũng không thuận tiện lắm, Diệp Tử Bình đã sớm có ý động đến hắn rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp, cũng không muốn tùy tiện động vào một quan viên cấp phó tỉnh, vì dù gì sức ảnh hưởng cũng khá lớn.

Giờ thì có một vị trí phó cục trưởng bị khuyết, thế là có thể bồi người mình vào đó, lý lịch và năng lực của Bách Kiến Minh đều phù hợp, lại là họ hàng của Hà Tình, hơn nữa còn tỏ quyết tâm sẵn sàng góp sức, Diệp Tử Bình chống lưng cho hắn cũng không phải chuyện lớn gì, đằng nào cũng chỉ là một phó cục trưởng thị cục thôi, trong mắt ủy viên Trung ương cục như Diệp Tử Bình, việc bổ nhiệm cán bộ phó sở thực sự chẳng phải chuyện lớn gì.

Đứng dưới lầu, Bách Kiến Minh đang đằng đằng sát khí lớn tiếng với đội ngũ cảnh sát:

- Kiểm tra trang bị, đều chuẩn bị xong hết chưa?

- Xong rồi ạ!

Tiếng nói của hơn ba mươi cảnh sát không lớn, do cố ý hạ giọng xuống.

Nghĩ cũng phải, đêm hôm khuya khoắt thế này, nếu phân cục đây gây tiếng động, để người gần đây biết được thì việc bắt người còn gì là bí mật?

Bách Kiến Minh nhanh nhảu chạy về phía Diệp Khai:

- Diệp chủ nhiệm, anh định bắt người với danh nghĩa gì ạ?

- Tôi sẽ không để anh phải khó xử đâu, cứ dùng danh nghĩa cục trung cảnh đi.

Diệp Khai đáp.

- Cục trung cảnh?

Bách Kiến Minh liền kinh ngạc.

Cục trung cảnh là cơ quan bảo vệ an toàn cho lãnh đạo Trung ương, trước giờ chỉ hoạt động ở thủ đô, hoặc hoạt động theo các thường ủy Trung ương, đến cả các ủy viên Trung ương cục cũng rất ít điều họ vào công tác bảo vệ, sao Diệp Khai lại nghĩ đến việc dùng danh nghĩa này?

Hà Tình nhỏ giọng giải thích:

- Diệp chủ nhiệm còn kiêm nhiệm chức thiếu tướng phó cục trưởng cục trung cảnh, có quyền bố trí nhiệm vụ với danh nghĩa cục trung cảnh.

Bách Kiến Minh nghe xong liền kinh ngạc, không ngờ nổi Diệp Khai lại còn có thân phận cao như vậy, chả trách hắn dám bắt Hoàng Tùng Minh, không một chút gánh nặng về tâm lý, xem bộ quả nhiên là có bản lĩnh, chứ không phải hạng công tử bột cậy quyền cậy thế.

Thiếu tướng phó cục trưởng cục trung cảnh, kể cả có đặt chức vụ này trước các ủy viên thường vụ thành ủy, cũng không cảm thấy mất đi sức nặng.

Nói một không không khoa trương gì mấy, trước mặt những ông tai to mặt lớn ở các tỉnh, thân phận này của Diệp Khai cũng tuyệt đối không thấp hơn ai, chung quy thì, hắn là người đại diện lực lượng Trung ương, chỉ thuộc về lực lượng vũ trang bí mật duy nhất của một thủ trưởng.

Nếu cần thiết, thậm chí hắn có thể trực tiếp bắt giữ ủy viên cục trung chính.

Lẽ dĩ nhiên là trong trường hợp vô cùng đặc biệt mới có khả năng này, như mười sáu năm về trước, khi bắt đội bốn người, cũng chính cục trung cảnh ra quân mới ngã ngũ tình hình.

Diệp Khai trực tiếp ký phát một tờ lệnh bắt giữ cho Bách Kiến Minh, chỉ thị hắn bắt phó phòng thông tin thị cục thành phố Minh Châu, Hoàng Tùng Minh về quy án.

- Cương quyết hoàn thành nhiệm vụ!

Bách Kiến Minh nhận lấy lệnh bắt giữ, vung tay lên, dẫn đầu đoàn quân lên xe xuất phát.

Nhìn bọn họ đi mất hút, Tạ Quân Ngọc bỗng tỏ ý hoài nghi:

- Bắt một tên phó phòng thôi mà điều người với danh nghĩa cục trung cảnh, có hơi quá rồi thì phải?

Cô lo rằng, lỡ như việc này truyền ra ngoài, thì thanh danh của cục trung cảnh cũng sẽ chịu ảnh hưởng không tốt.

Dầu gì từ trước đến giờ, cục trung cảnh rất ít khi nhúng tay vào việc dưới địa phương, đó cũng là nguyên tắc hàng đầu.

Chỉ là không ngờ sau khi Diệp Khai vào cục trung cảnh, liền dùng thân phận thiếu tướng phó cục trưởng này đến là điêu luyện, lần trước khi ở Liêu Đông, đã dùng một lần rồi, song lần đó là để đối phó bọn xã hội đen, và cả đám quan chức Liêu Đông hủ bại, nên có thể cho qua được.

Nhưng lần này trở về Minh Châu, hắn lại dùng thêm lần nữa, và lại còn nhắm vào một phó phòng, thật cứ như đốt pháo cao xạ diệt muỗi vậy.

- Chẳng quá quắt gì đâu.

Diệp Khai không nghĩ vậy, hắn lắc đầu nói:

- Lê Nhị cũng có thân phận cụ trung cảnh, nếu Hoàng Tùng Minh đã lợi dụng quyền chức bắt người của cục trung cảnh, thì thiếu tướng phó cục trưởng cục trung cảnh là tôi không tìm lại thể diện cho mình, thì sau này làm sao mà lãnh đạo được ai?

- Lý do này... - Tạ Quân Ngọc nghe vậy, ngập ngừng một lát - Có vẻ nghe còn lọt tai.

Có điều Diệp Khai đã phát hiện ra một vấn đề, giữa Tạ Quân Ngọc và Hà Tình hình như có gì đó, khi ánh mắt hai người giao nhau, có cảm giác không khí giữa họ cũng phải điện li.

- Có sát khí!

Diệp Khai thầm nhủ, run bắn lên trong tim.

Hoàng Tùng Minh không sống với bố mẹ hắn, mà ở một khu cao cấp cách thị cục không xa mấy.

Bố hắn, Hoàng Cẩm Sinh là phó chủ tịch thành phố, bình thường sống trong đại viện thành ủy, tới lui không thuận tiện, nên với tư cách là thanh niên trẻ tuổi và đã có công việc riêng, Hoàng Tùng Minh ắt phải ra ngoài sống một mình.

Tối nay, Hoàng Tùng Minh không được vui cho lắm.

Nhìn thấy Lê Nhị và Ngô Lệ Lệ anh anh em em ở quán bar, khiến Hoàng Tùng Minh tức muốn nổ cả phổi, nếu là ai khác không quen biết thì thôi, đằng này mẹ Ngô Lệ Lệ còn đặc biệt liên hệ với hắn, đòi làm mối cho hắn với cô.

Hoàng Tùng Minh cũng có chút ý với Ngô Lệ Lệ, nên cũng hẹn cô mấy lần, nhưng Ngô Lệ Lệ quá lãnh đạm, khiến Hoàng Tùng Minh không cam tâm, hắn tự thấy với điều kiện của mình, thì phải đầy gái vây quanh mới phải, con trai phó chủ tịch thành phố, lại đảm chức phó phòng, công tác tại đơn vị quyền thế như thị cục, có kiểu con gái nào mà không chạm đến được?

Do đó hắn liền sấn tới, đòi đánh nhau với Lê Nhị, kết quả là hắn dĩ nhiên không phải đối thủ của Lê Nhị, liền bị quẳng văng ra xa.

Hoàng Tùng Minh không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, liền gọi điện cho người của phân cục, bảo họ bắt Lê Nhị, lý do là Lê Nhị mạo nhận mình là bà con với Diệp bí thư thành ủy.

Lý do này cũng không phải không có lý, dù gì thì cũng là hắn nghe được từ Lê Nhị, nhưng ai ngờ Lê Nhị thực sự có mối quan hệ này.

Mặc kệ hết, cứ tống Lê Nhị cho cảnh sát đã, có vấn đề gì thì ngày mai hẵng nói.

Hoàng Tùng Minh sau khi nhấm chút rượu, bèn dẫn hai cô gái trẻ về nhà, sau đó bắt đầu thác loạn.

Ngay giữa lúc đang “chiến đấu” kịch liệt, dính dặt khó rời, thì chợt nghe thấy “bịch” một tiếng.

Cửa phòng bị đạp tung ra, vụn gỗ bay đầy trên sàn.

Hoàng Tùng Minh giật thót mình, run như cầy sấy, nhưng cũng thủ sẵn vũ khí rồi.

Hơn mười viên cảnh sát phá cửa xông vào, cây súng tiểu liên trong tay chĩa vào đầu Hoàng Tùng Minh.

Hai viên cảnh sát xông đến, đè Hoàng Tùng Minh lên giường, ấn mạnh xuống đầu hắn, cho hắn khỏi động đậy.

- Á...

Hai cô gái trẻ trên giường liền la í ới trong khi thân thể đang trần trụi.

Gặp phải chuyện như vậy, ai cũng phải hốt hoảng, thậm chí họ còn quên cả việc tìm gì đó che lên người, mà cứ ngồi liệt trên giường như kẻ khờ.

Hoàng Tùng Minh còn gan hơn một tí, lập tức liền phản ứng lại.

- Mấy người ở bộ phận nào? Tôi là Hoàng Tùng Minh ở thị cục, mấy người có nhầm không vậy hả?!

Hoàng Tùng Minh nói loạn cả lên:

- Bố tôi là phó chủ tịch thành phố Hoàng Cẩm Sinh, tôi là phó trưởng phòng thông tin thị cục đấy!

Đầu bị giữ cứng ngắc, nhưng miệng hắn thì vẫn miễn cưỡng vẫn lên tiếng được, thế là cứ lải nhải suốt về thân phận của mình.

Hoàng Tùng Minh không phải kẻ ngốc, hắn biết rõ những người này là người của cảnh sát, vì họ trang bị theo đúng tiêu chuẩn cảnh sát kinh tế, hắn là người làm công tác thông tin, nắm vô cùng rõ những tình hình này, chắc chắn không lầm được.

Chỉ là Hoàng Tùng Minh lấy làm hiếu kỳ, rốt cuộc là ai to gan đến mức chạy vào nhà hắn, cho cả đám quân chĩa súng vào đầu hắn, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?

Hình như gần đây ngoài việc chơi gái ra thì hình như hắn đâu có làm gì sai trái?

Tuy hình như số lượng có tăng thêm một chút, nhưng đây là nhà hắn, cảnh sát dựa vào đâu đòi xông vào kiếm chuyện?

- Bớt thừa lời đi, cảnh sát bắt anh còn để ý anh là con ai à?!

Một viên cảnh sát bực mình hắn lắm lời, liền xé một miếng băn keo dán lên miệng hắn.

Vào lúc này Bách Kiến Minh bước vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trên giường, hắn lập tức lộ vẻ chán ghét.

- Sếp, có cần đưa luôn hai cô gái này đi không?

Một viên cảnh sát hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.