Diệp Khai đỉnh lại một câu làm Cưu Sơn Mộc Phu không lời nào để nói. Ở phương diện kỹ thuật chế tạo thép đặc chủng, các quốc gia đều giữ nghiêm bí mật, không thể để cho quốc gia khác lấy được tư liệu kỹ thuật của mình, cho dù chút dấu vết cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ. Bởi vậy lời của Cưu Sơn Mộc Phu nói nếu hạng mục hợp tác bàn thành công sẽ xúc tiến phương diện kỹ thuật chế tạo thép đặc chủng của nhà máy thép Long Thành được đề cao, câu nói này có chút trái với lương tâm rồi, bởi vì căn bản không thể làm như vậy. Kỹ thuật trọng yếu nhất căn bản không khả năng rời khỏi Nhật Bản. Bằng không mà nói, cho dù giữ nghiêm bí mật cũng không cơ hội bảo tồn được nữa. Là quốc gia hàng đầu trong việc làm hàng nhái, năng lực phân giải nghiên cứu của đại lục phi thường mạnh mẽ, chỉ cần đưa ra một hàng mẫu, không cần lo lắng sẽ không chiếm được kỹ thuật nguyên vẹn, đây là điều mà cả quốc tế đều công nhận. Nhưng Cưu Sơn Mộc Phu cũng không phải không có lực phản kích, hắn lập tức dùng chiêu gậy ông đập lưng ông: - Diệp tiên sinh, vấn đề mà anh nói đồng dạng của tồn tại ở nước Anh, nước Đức hoặc là Nga chẳng hạn, bọn họ cũng không thể nào đưa kỹ thuật của họ cho anh! Cưu Sơn Do Kỉ Tử nghe được lời nói của anh trai phải thầm khen ngợi, trong lòng tự nhủ anh của mình không hổ là người tài giỏi, chỉ chớp mắt đã tìm được mấu chốt của vấn đề. Không có bất kỳ một quốc gia hay xí nghiệp nào sẽ chịu đem kỹ thuật mà nước mình vất vả nghiên cứu được chắp tay tặng người. Phải biết rằng những kỹ thuật kia đều là lũng đoạn ngành sản xuất, đã có những kỹ thuật như vậy, mọi người đều có thể chế tạo ra sản phẩm thép đặc chủng của riêng mình, sẽ ở trong lĩnh vực đó độc bá một phương, ngồi hưởng lợi nhuận kếch xù, nếu như không có kỹ thuật lũng đoạn, như vậy muốn vất vả đi tranh thị trường với người khác là vô cùng khó khăn rồi. Trên thực tế ở trong mắt Tiểu Dã tập đoàn hạng mục hợp tác cùng nhà máy thép Long Thành tuyệt đối không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hay vì bổ khuyết chỗ trống trong dây chuyền sản xuất thép đặc chủng, mà là hi vọng thông qua ngụy trang tiến vào ngành sản xuất thép trong nước, khống chế thị trường, chào hàng thạch quặng sắt mà họ lấy được tại hải ngoại, dùng thu hoạch phong phú mà hồi báo. Thị trường đại lục trong mắt bọn họ bất quá chỉ là trường mổ heo mà thôi, một khi đem heo nuôi cho mập sẽ tùy thời giết chết. Đáng tiếc người có thể nhìn ra được điểm này thật sự là quá ít, hoặc là địa vị quá thấp, người nhỏ lời nhẹ, đợi khi đám quan chức chỉ vì chiến tích đem đám quỷ hút máu kia dẫn dắt vào, thu tóm lấy thị trường, đến khi đó bọn hắn có phát hiện ra tai hại cũng đã quá muộn màng. Bởi vì lúc đó bọn họ muốn nói chuyện đã không còn chút quyền lực gì, bởi vì nơi này đã trở thành thiên hạ của đám quỷ hút máu kia. Đập cờ hiệu hữu hảo tiến vào đại lục, giao thiệp trong một lĩnh vực nào đó, thông qua kỹ thuật tiến hành lũng đoạn, triệt để khống chế hoặc là ảnh hưởng ngành nghiệp kia, thông qua buôn bán hoặc là ngành sản xuất khống chế chính phủ, đạt thành kế hoạch ảnh hưởng được tới xu hướng chính trị, đây là tác pháp mà người Nhật rất thích chơi đùa cùng am hiểu nhất. Diệp Khai đối với loại thủ đoạn này vô cùng hiểu rõ, bởi vì chiêu này nhìn qua như đơn giản nhưng từng nhiều lần thành công ngay trong nước. Nếu như miệt mài theo đuổi nguyên nhân, thì nguyên nhân chủ yếu là do đám quan chức vì truy cầu chiến tích trong khoảnh khắc nên không từ thủ đoạn, vì vậy người ngoài mới có cơ hội thừa dịp lẻn vào. Mà đối với đám người đầu tư bên ngoài, bọn hắn luôn phi thường khôn khéo, ở lúc sơ kỳ thậm chí không ngại chịu thiệt thòi một chút, giả trang ra thái độ ta rất thua thiệt lỗ lã, đợi khi nào thời cơ chín muồi mới có thể lộ ra nanh vuốt, nhưng khi tới thời điểm đó thì bọn hắn đã thâu tóm hoàn thành, xác thực vô cùng khó khăn đối phó. Nghe lời phản kích của Cưu Sơn Mộc Phu, Diệp Khai cũng không hề cảm thấy kỳ quái, bởi vì lời nói của hắn kỳ thật cũng chính là sự thật, dưới tình huống bình thường người ngoại quốc đương nhiên sẽ không đồng ý bán ra những loại kỹ thuật mẫn cảm như thế. Nhưng tình huống hiện tại khác hẳn, Diệp Khai đã lấy được một bộ phận kỹ thuật chế tạo thép đặc chủng, bởi vậy cũng thật lạnh nhạt nói với Cưu Sơn Mộc Phu: - Vậy thì không chắc đâu, Hoa Đông Dư tổng trên tay có thật nhiều kỹ thuật chế tạo thép đặc chủng, đều lấy về từ bên Nga, so với chút ít kỹ thuật của các vị, đối với chúng tôi mà nói càng có lợi thêm một ít. - Bên Nga sao? Cưu Sơn Mộc Phu nghe được vô cùng kinh ngạc, hắn nhìn qua Chung Ly Dư, chỉ thấy thái độ của nàng vô cùng thản nhiên, không hề lộ ra chút nào sơ hở. Tuy trong nội tâm có chút hoài nghi, nhưng Cưu Sơn Mộc Phu nghĩ tới biểu hiện trong tình báo lấy được từ hải ngoại, căn cứ Hoa Đông Thần Vận xác thực có rất nhiều khu vực đều được liệt vào khu vực bí mật cao độ không thể tùy tiện đến gần, từ phương diện này mà xem, có lẽ lời của Diệp Khai chính là sự thật cũng nói không chừng. Kỹ thuật chế tạo thép đặc chủng của Nga đầu tiên liền cho Cưu Sơn Mộc Phu liên tưởng tới mẫu hạm Varyag mà căn cứ Hoa Đông Thần Vận đang tiến hành sửa chữa, không biết thế nào ý niệm đầu tiên mà hắn nghĩ tới chính là lời nói của Diệp Khai không giả dối, như vậy bọn họ rõ ràng đã lấy được kỹ thuật chế tạo thép dùng trong mẫu hạm! Tin tức này, thật sự quá trọng yếu! Trong nội tâm Cưu Sơn Mộc Phu vô cùng chấn động, nếu để cho đại lục lấy được kỹ thuật như vậy, một khi nền kinh tế của họ đạt tới yêu cầu tiêu chuẩn, vậy tất nhiên sẽ chế tạo mẫu hạm, mà nếu như đại lục đã dự tính chế tạo mẫu hạm, vậy thì Nhật Bản sẽ nhận lấy khiêu chiến sinh tồn thật lớn! Không được, phải nhanh chóng phản hồi tin tức này về trong nước! Cưu Sơn Mộc Phu âm thầm nghĩ, một chút chính khách trong nước chỉ biết tranh giành tình nhân, nếu bỏ mặc cho chuyện này xuất hiện hơn nữa còn tiếp tục phát triển thì Nhật Bản sớm muộn gì cũng bị đè ép không còn không gian sinh tồn! - Nhà máy thép của quý thành phố mặc dù mua được kỹ thuật cùng dây chuyền sản xuất của nước khác, cũng chưa chắc không thể cùng xí nghiệp của chúng tôi hợp tác. Cưu Sơn Mộc Phu vẫn cố gắng tranh thủ một chút: - Dù sao ưu thế trong phương diện kỹ thuật dân dụng của chúng tôi vẫn rõ như ban ngày. - Có thể hợp tác đương nhiên là rất tốt, tôi cũng chờ mong chứng kiến song phương đạt thành hợp tác mà đôi bên đều ngang hàng có lợi. Diệp Khai gật đầu nói: - Tại quý quốc có chút kỹ thuật xác thực đáng giá cho chúng tôi đi học tập tham khảo. Cưu Sơn Mộc Phu nói không sai, trong một số kỹ thuật người Nhật nổi trội hơn cả các quốc gia Âu Mỹ, so sánh với quốc nội xác thực là chênh lệch rất lớn. Hơn nữa Diệp Khai cũng cho rằng trong việc quản lý kỹ thuật người Nhật cũng có chỗ đáng giá cho quốc nội học tập, ít nhất tinh thần chuyên nghiệp của họ là thứ mà xí nghiệp quốc nội đáng giá tham khảo nhất hiện tại. Diệp Khai từng đi qua vài nhà xưởng, đã từng gặp tình huống thực tế, tình huống không lý tưởng thật sự vô cùng nghiêm trọng, đây cũng là vì sao mà đồng chí Hồng Chính luôn kiên trì muốn một bộ phận xí nghiệp thanh toán phá sản, trong một gia đình, nếu như tất cả mọi người đều cố gắng làm việc thì sẽ không phải gặp cảnh nghèo khó, nhưng trong một gia đình nếu có mấy người chỉ biết chơi bời lêu lổng không lý tưởng, như vậy cho dù những người khác có cố gắng bao nhiêu chăng nữa cũng không cách nào thay đổi khốn cảnh của gia đình. Hiện tại xí nghiệp nhà nước chính là gặp phải bộ dáng này, cho nên phải quyết đoán cải cách. Bốn người hàn huyên một lát, đôi mắt Cưu Sơn Do Kỉ Tử xoay chuyển, lại nhìn Diệp Khai nói ra: - Diệp tiên sinh, chúng ta nhảy một bài đi, nghỉ ngơi lâu như vậy tôi tin tưởng ngài nhất định có đủ tinh thần rồi. Sau khi nói xong, Cưu Sơn Do Kỉ Tử đứng lên đi tới trước mặt Diệp Khai làm ra tư thế như thỉnh mời. Diệp Khai nhìn nàng không khỏi sững sờ, kỳ thật hắn không thích khiêu vũ, nhất là cô gái này lại có chút thái độ soi mói khó chịu, không phải loại nữ nhân đúng khẩu vị của hắn, nhưng trước khi mở miệng cự tuyệt hắn lại nhớ tới một vấn đề khác, nếu như hắn quyết đoán cự tuyệt lời mời của nàng, đoán chừng sáng mai lại có người đi báo cáo với cấp trên, nói hắn không biết giữ lễ phép với khách đến thăm viếng. Cân nhắc tới vấn đề ảnh hưởng, lại cân nhắc mình từng cam đoan qua với Kim Trạch Khải, tận lực phối hợp công tác tiếp đãi lần này, Diệp Khai đành phải gật đầu nói: - Phi thường cao hứng! Chỉ có điều từ trên mặt của hắn không hề có chút biểu lộ là hắn đang thật sự vui vẻ. Cưu Sơn Do Kỉ Tử nắm tay Diệp Khai đi ra sàn nhảy, chợt quay đầu lại nháy mắt với Cưu Sơn Mộc Phu. Cưu Sơn Mộc Phu thoáng sửng sốt, sau đó liền hiểu được em gái dẫn dụ Diệp Khai rời đi chính là vì sáng tạo cho hắn cơ hội ở chung một chỗ với Chung Ly Dư, dù sao muốn gặp riêng trao đổi với nữ siêu cấp phú hào này thật sự phi thường khó được, vì vậy hắn thoáng do dự một chút liền nhìn Chung Ly Dư đưa ra lời mời. - Chung Ly tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu nhảy không? Cưu Sơn Mộc Phu có chút mong đợi hỏi. - Thật có lỗi, tôi không khiêu vũ. Quả nhiên Chung Ly Dư phi thường dứt khoát cự tuyệt. Cưu Sơn Mộc Phu không nghĩ tới Chung Ly Dư lại trực tiếp cự tuyệt như thế, đứng nơi đó có chút khó xem, trong khoảnh khắc chợt lâm vào trầm mặc. Đúng lúc này đột nhiên ở bên cạnh đi ra một người trung niên, nhìn thấy Cưu Sơn Mộc Phu đưa tay ra với tư thế mời, lại thấy dáng vẻ thờ ơ của Chung Ly Dư, không khỏi có chút không vui nói: - Tiểu đồng chí, cô làm gì vậy? Khách nhân mời cô khiêu vũ là vinh hạnh của cô, cô làm thái độ như vậy là thế nào, cô thuộc đơn vị nào đó, hả? Người trung niên này không phải ai khác, chính là Ngô phó chủ nhiệm của văn phòng ủy ban tỉnh. Vừa rồi hắn đã uống chút ít rượu với khách nhân tại khách sạn, đã có chút men say, nhảy thêm vài điệu nhảy, đang vô cùng hứng thú, nghĩ tới muốn trò chuyện với phó hội trưởng Nhật Hoa hữu hảo hiệp hội thêm vài câu nên muốn đi qua tăng tiến thêm cảm tình. Không ngờ ngay khi hắn vừa đi tới, liền nhìn thấy một màn xấu hổ như vậy, không khỏi cảm thấy giận dữ. Đây là thiếu nữ của đơn vị nào đây, vì sao không có chút ánh mắt? Hiện tại trong tỉnh cùng thành phố đều đang bận rộn tiếp đãi khách nhân Nhật Bản, cố gắng cho họ cảm nhận được nhân dân đại lục thật hữu hảo, tại sao cô gái này có thể tùy tiện cự tuyệt người ta kiểu này đây chứ? - Cô thuộc đơn vị nào đây, lãnh đạo của cô đâu rồi? Ngô phó chủ nhiệm trừng mắt hỏi Chung Ly Dư. Lúc này Ngô phó chủ nhiệm mới nhìn rõ gương mặt của Chung Ly Dư, không khỏi có chút ngẩn người, tựa hồ rất ít gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn rất có khí chất. Cô gái vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất như vậy, không nghĩ tới lại làm việc trong nhà máy thép, nơi đó mà cũng có tuyệt sắc như thế? Đêm nay tuy thật nhiều thiếu nữ trẻ tuổi tham gia vũ hội, nhưng nhìn kỹ không có ai xuất sắc được như nàng. Ngô phó chủ nhiệm không khỏi nhìn Cưu Sơn Mộc Phu, nghĩ thầm ánh mắt người này không tệ, trách không được cả đêm đều ngồi tại đây, không đi ra ngoài khiêu vũ, nguyên lai ở nơi này ôm cây đợi thỏ. - Này, tôi hỏi cô đó, cô thuộc đơn vị nào đây? Ngô phó chủ nhiệm hỏi xong lại thấy Chung Ly Dư vẫn thờ ơ, không khỏi có chút tức giận quát. Hôm nay Ngô phó chủ nhiệm uống không ít rượu, đã có chút chuếnh choáng, trên mặt cũng hơi đỏ lên. Bên văn phòng ủy ban tỉnh, chủ nhiệm là quan viên cấp chính sảnh, phó chủ nhiệm là quan viên cấp phó sảnh, nhưng đôi khi nếu như thư ký trưởng của ủy ban tỉnh kiêm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng thì xem như là phó cấp tỉnh rồi. Bên văn phòng, bình thường công tác vẫn khá bề bộn, các phó chủ nhiệm công việc quấn thân, nhưng Ngô phó chủ nhiệm rất được thư ký trưởng bên ủy ban tỉnh trọng dụng, so sánh mà nói công việc luôn được nhẹ nhõm hơn một ít, chỉ là công tác nghênh tiếp khách nhân thì tương đối nhiều, đây là vì trợ giúp hắn tích lũy nhân khí. Chủ nhiệm của văn phòng ủy ban tỉnh sắp về hưu, khả năng Ngô phó chủ nhiệm thay thế vẫn tương đối cao. Gần đây Ngô phó chủ nhiệm luôn xuôi gió xuôi nước nên lòng dạ cũng cao hơn rất nhiều, hôm nay còn uống thêm chút rượu, lại là hoạt động giao lưu của xí nghiệp dưới quyền, cấp bậc như hắn xem như tương đối cao rồi, hơn nữa còn là hoạt động giao lưu với khách nước ngoài, vì vậy Ngô phó chủ nhiệm luôn mang theo cảm giác hành vi của mình nên phóng túng một chút. Nhìn thấy cô gái vẫn ngồi yên không thèm phản ứng, không để ý tới người Nhật Bản thì còn chưa tính, ngay cả quan viên cấp phó sảnh như hắn còn không thèm để vào trong mắt, thật sự là đáng giận! - Cô thuộc đơn vị nào vậy? Có hiểu quy củ hay không, có kiểu ngồi nói chuyện với khách nhân như vậy sao? Ngô phó chủ nhiệm xụ mặt, hét lớn với Chung Ly Dư, vẻ mặt bất mãn. Chung Ly Dư căn bản không thèm phản ứng tới hắn, chỉ liếc qua, lại quay đầu tiếp tục uống nước, tựa hồ xem hắn chẳng khác gì một người vô hình. Trong lòng Ngô phó chủ nhiệm nảy sinh lửa giận, ngay lập tức nóng nảy sải bước đi qua muốn nhéo Chung Ly Dư chất vấn một phen. Ai biết hắn còn chưa đến gần đã bị một cô gái trẻ tuổi bên cạnh chặn ngang, cũng không thấy đối phương có động tác, liền đẩy hắn văng ra. Ngô phó chủ nhiệm uống rượu hơi nhiều, dưới chân đã lảo đảo, bị người đẩy như vậy lập tức đạp đạp đạp thối lui ra sau vài bước đặt mông ngồi dưới mặt đất, ngã chổng vó. - Hừ, ai dám đẩy tôi? Ngô phó chủ nhiệm giận tím mặt, trừng mắt nhìn cô gái vừa đẩy hắn té xuống, hô to gọi nhỏ. Chỉ thấy cô gái kia mặc một bộ trang phục màu đen bình thường, mái tóc ngắn, gương mặt thật bình thường, ném vào trong đống người cũng tìm không ra bóng dáng, nhưng trên người mang theo khí chất quân nhân, vừa nhìn liền biết là không dễ chọc tới.