Hắc, chuyện này ah... Diệp Khai nghe được câu này không thừa nhận, cũng không có phủ nhận, đối với chuyện Diệp Hiểu Nhàn thì hắn không có nhiều suy nghĩ. Dù sau hắn tới Lăng thành, cũng không phải vì tán gái, mà là vì công việc. - Diệp tiên sinh, Lăng thành bên này có không ít xe tốt. Cảnh vệ Lý Hải có chút cảm khái. Thời điểm này là lúc cao điểm. Nhìn qua ngoài cửa kính xe thấy không ít xe đắt tiền. Lúc này nghe được âm thanh phanh xe thật mạnh truyền tới, lúc này bọn họ nhìn thấy một người đi xe đạp bay ra đường, rơi xuống đất mười thước bất tỉnh nhân sự. - Đám lái xe này chạy bạo quá! Lý Hải nhìn qua nói một câu. Tài xế xe taxi gặp nói: - Đó là xe chính phủ, nói không chính xác là lãnh đạo nào ngồi ở bên trong đấy, anh xem đi, đánh rắm cũng không có, cảnh sát giao thông tới nhìn rồi rời đi. Dường như nghiệm chứng lời của tài xế taxi nói, đúng là không sai, phía đối diện có hai tên cảnh sát giao thông đi tới, ngay cả đăng ký cũng không có, chỉ ân cần thăm hỏi chủ xe Audi kia, sau đó phất tay cho đi. Nhưng mà người bị tai nạn bọn họ không có quan tâm gì, liên hệ xe cấp cứu của bệnh viện xong và xử lý sự cố còn sót lại hiện trường, kiểm chừng hiện trường, thông tri gia thuộc người nhà cái gì đó, ngược lại không làm một chút gì. - Nhìn thấy không, Lăng thành chính là như vậy, người ngoài các vị xem không hiểu. Tài xế xe taxi nói một tiếng, sau đó buồn bực lái xe, bởi vì hắn đột nhiên cảm giác được nói như vậy không thỏa dáng, mấy người bên ngoài này hình như đi từ nhà khách chính phủ ra, không chừng người ta cũng là cán bộ, chính mình nói gì ngược lại có chút nhiều chuyện. Diệp Khai nhìn qua liền cau mày, ngược lại không nói gì thêm. Nếu như tại Long Thành hắn nhìn thấy chuyện này, nhất định là nghiêm tra, nhưng đây không phải Long Thành, đây là Lăng thành, hắn cũng có việc cần giải quyết trên người, tự nhiên không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng công tác chủ yếu. Nhưng hắn vẫn phân phó Lý Hải một câu, ghi lại biển số xe của chiếc xe gây tai nạn kia, về sau kiểm tra xem chủ xe là thần thánh phương nào. Từ phương diện này mà nói, Diệp Khai muốn nhúng tay chuyện này ít nhất không bị người nào trách hỏi vấn đề nguyên tắc, vấn đề này cũng không lớn. Lại nói tiếp, hắn là cán bộ chính sảnh thanh tra kỷ luật, mà đám lãnh đạo Lăng thành này một đám từ thị trưởng xuống dưới đều là phó sảnh hoặc là chức vị thấp hơn nhiều, xác thực là không có chút áp lực nào. Lý Hải nghe lãnh đạo nói vậy vẫn tương đối đồng ý, tuy đây chỉ là việc nhỏ, hơn nữa xảy ra ở thành phố Lăng thành, nhưng mà lãnh đạo cũng không có hờ hững không thấy, mà là tỏ vẻ nhất định chú ý, từ thái độ của lãnh đạo có thể thấy được hắn rất quan tâm tới dân thường.. Tuy Diệp Khai xuất thân rất cao, nhưng mà từ mọi phương diện hắn xác thực suy nghĩ vì phúc lợi của dân thường, chuyện này khác với đám quan chức đang tại vị kia, bọn họ luôn miệng nói là công bộc của nhân dân, nhưng mà chưa từng bao giờ xem mình là công bộc, ngược lại người dân mới là công bộc của họ. Xe lại chen chúc trên đường hai mươi phút, lúc này dừng lại ở nhà khách chính phủ. Lý Hải phi thường nhanh nhẹn cầm gương hành lý đi xuống, sau đó mở cửa xe cho Diệp Khai, chờ hắn xuống. Lái xe này rất hiếu kỳ, trong lòng tự nhủ hai người này tuổi không chênh lệch lắm, mở cửa xe lại là người lớn tuổi hơn, không nghĩ tới tôn ti trưởng ấu đã ngược lại, thật kỳ quái. Diệp Khai cùng Lý Hải trả tiền cho tài xế xe taxi, lại mang theo hành lý đi vào nhà khách chính phủ. Sân này rất lớn, bên trong gieo cây ngô đồng cùng bông sen, xây dựng theo phong cách cổ xưa, tiến vào sân nhỏ thì có con đường đá xanh dẫn vào trong, dẫn tới đại sảnh của nhà khách ước chừng dài hơn trăm mét. - Sân thật rộng nha! Diệp Khai cùng Lý Hải nhìn qua, cũng ăn cả kinh. Sân lớn như vậy, trong khu vực chợ trung tâm tấc đất tấc vàng này, thật đúng là khó được, tính toán giá trị là con số không nhỏ, chớ đừng nói chi là công trình kiến trúc, trên cơ bản không vượt qua hai tầng. - Nếu sau này khách sạn thay đổi chế độ, tuyệt đối sẽ bán được với giá tốt. Diệp Khai nhìn và nói một câu. Diệp Khai cùng Lý Hải không có dừng lại bên ngoài, bọn họ trực tiếp đi vào trong khách sạn. Sau khi đưa giấy chứng nhận, nhà khách bên này lập tức công việc lu bù lên, an bài gian phòng cho bọn họ, đồng thời lại bắt đầu thông tri cho lãnh đạo thành phố, còn có thông tri cho các đồng nghiệp của bọn họ. Nhìn qua tình cảnh bận rộn trong khách sạn này, Diệp Khai nói ra. - Đoán chừng bên này nghiệp vụ không nhiều lắm, nếu không chút việc nhỏ này cũng không trở thành bộ dạng bận rộn của bọn họ đâu. Lý Hải cũng nhíu mày, sớm biết như vậy còn không bằng ở khách sạn trước còn tốt hơn, ít nhất ẩm thực và điều kiện tốt một chút. Diệp Khai suy đoán không tệ, Lăng thành này đúng là ít làm nghiệp vụ đối ngoại như thế này, phục vụ những lãnh đạo nơi đây không bằng trực tiếp phục vụ lãnh đạo trực tiếp của mình, người tới nơi này rồi lại đi thôi, không có gì đáng nói. Đại bộ phận lãnh đạo đi tới khách sạn chính phủ này đều là cho chủ nhà mặt mũi mà thôi. Nếu như nói đi ăn ngon, ở chỗ tốt thì không bằng đi khách sạn tư doanh của Lăng thành là được. Cho nên dù là người bình thường thường đi tới Lăng thành cũng lựa chọn ở trong khách sạn tư doanh. Người của khách sạn chính phủ này sớm đã nhận được thông báo của chính quyền từ nói, nói là có một nhân vật dẫn đội đi tới nơi này, bảo bọn họ phải tiếp đãi. Hôm nay Diệp Khai thật dẫn người tới lại làm cho bọn họ luống cuống tay chân, thật là khó hiểu. Bọn họ đi gọi hỏi ý kiến của bên Lăng Cương, Thiệu Giang Bình cũng không nói được là vì nguyên nhân vì, đành phải tiếp đãi cho chu toàn. - Diệp tổng, không ngờ ngài tới nhanh như vậy. Diệp Khai cùng Lý Hải vừa đặt hành lý xuống, lại nghe Dương Thuận Hinh nói ra. - Dương thư ký, các vị biết tôi tới thật nhanh, tôi mới đặt hành lý xuống thôi. Diệp Khai đi lên phía trước bắt tay Dương Thuận Hinh. Sau đó lại nhìn qua những người khác và gật đầu. - Diệp tổng nói quá lời, bọn tôi vừa tới thôi. Dương Thuận Hinh bắt đầu giới thiệu những người đi cùng, chào hỏi Diệp Khai. Diệp Khai gật gật đầu, hắn bắt tay từng người chào hỏi, sau đó vừa cẩn thận nghe Dương Thuận Hinh giới thiệu tính danh và chức vụ của bọn họ, xem như làm quen với nhau một chút. Trong Ban Kỷ Luật Thanh tra nơi đây cũng có năm người, đầu lĩnh là một cán bộ cấp chính sảnh, thoạt nhìn còn trẻ tuổi, chừng ba mươi tuổi, nhưng so với Diệp Khai thì không có ưu thế. Người này tên là làm Tống Tư Minh, nhìn qua hắn khí vũ hiên ngang, có chút lãnh đạo phái đoàn sẽ mang theo khí tức kiêu căng, thoạt nhìn là bộ dáng xem thường người, nhưng cũng không có vì Diệp Khai còn trẻ mà khinh thị, ngược lại vì DIệp Khai còn trẻ đã làm được tới cán bộ chính sảnh. - Diệp tổng thật trẻ tuổi nha, nhìn bộ dáng chắc vừa hơn hai mươi.