Thiệu Giang Bình cố ý đi vào trong tỉnh chạy việc, bên trong xe đều là tiền mặt, có đô la, có cả bảng Anh, tổng giá trị vượt qua tới cả chục triệu. Thế nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không tìm được phương pháp nào đi thông lãnh đạo, đối phương rất khách khí tiếp đãi hắn, sau đó lại đối với hành vi tặng lễ của hắn nghiêm túc phê bình kịch liệt, sau đó còn tỏ vẻ hắn phải tin tưởng tổ chức, không nên nói chuyện lung tung lộn xộn, tự nhiên sẽ có được đãi ngộ công chính. Cho nên chuyến ra ngoài lần này ngoại trừ tiêu hết tiền xăng, tiền mặt trong valy phía sau không hề tống xuất ra được dù chỉ một tờ! Điều này thật sự là quá khác thường rồi! Trong nội tâm Thiệu Giang Bình đã hơi sợ! Tình huống thực tế hiện tại chính là không sợ khẩu vị của họ quá lớn, mà chỉ sợ họ không chịu ăn mà thôi. Thế nhưng hết lần này tới lần khác trong lòng sợ cái gì thì gặp cái gì, thoạt nhìn lần này muốn nhẹ nhõm vượt qua kiểm tra chuyện không dễ dàng như vậy, thậm chí có thể nói, lần này là cửa ải lớn nhất của Thiệu Giang Bình, một khi không qua được, cũng sẽ không còn cơ hội đông sơn tái khởi. Chuyện hắn đã phạm phải có bao nhiêu, chỉ có nội tâm hắn rõ ràng nhất. Mấy năm qua lợi nhuận của Lăng Cương cơ hồ mỗi năm đều tăng lên cao, tại vì hắn đã đã mang tới danh lợi song thu, vì vậy cũng đưa tới vô số người đỏ mắt, vì tự bảo vệ mình, Thiệu Giang Bình cơ hồ đem toàn bộ những lãnh đạo trong thành phố lẫn trong tỉnh mà có thể nịnh bợ được hết thảy đều bái phỏng qua, thậm chí hai lần ba lượt tốn tiền tài cũng là vô số kể. Thế nhưng không nghĩ tới tổ công tác của Ban kỷ luật trung ương vừa xuống tới Lăng Cương, những đầu nhập kia đều biến thành bọt nước, không còn chút tác dụng, điều này thật làm Thiệu Giang Bình cảm thấy có chút tuyệt vọng. Hắn không khỏi nhớ tới lời nói của Vạn Phương Phương, chuyện lần này thật sự khó giải. - Chẳng lẽ thật sự là con đường chết rồi sao? Trong nội tâm Thiệu Giang Bình không khỏi nảy sinh ác độc, cùng lắm thì, cùng nhau cá chết lưới rách đi! Muốn kéo Thiệu Giang Bình này xuống ngựa, mình cũng không tiếc tử chiến tới cùng, tìm thêm mấy người đệm lưng cho mình. Dù sao chuyện của Lăng Cương nếu giũ đi ra, hắn cũng khó trách khỏi cái chết, như vậy trước khi chết gây loạn thêm cho người khác, làm cho bọn họ biết rõ trên thế giới này người không sạch sẽ cũng không chỉ có một mình Thiệu Giang Bình hắn, xem như là chết oanh oanh liệt liệt. Nhưng loại ý niệm điên cuồng này chỉ hiện lên trong chớp mắt mà thôi, nhưng khi nghĩ tới vợ cùng con mình, còn có người nhà, nếu như hắn muốn đập nồi dìm thuyền, những người kia tự nhiên cũng không có đạo lý may mắn thoát khỏi. - Ai…thật không có biện pháp… Thiệu Giang Bình thật vất vả bình tĩnh lại, cuối cùng thở dài uể oải. Qua một lúc, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm. - Vào đi! Thiệu Giang Bình thu thập tâm tình một chút, ho khan một tiếng nói. - Thiệu tổng, ngài tìm tôi? Người đi vào là một người khoảng ba mươi tuổi, nhìn vào cao lớn vạm vỡ, nhưng ánh mắt lại rất khôn khéo. - Bảo Quốc, ngồi đi! Thiệu Giang Bình phất phất tay, ý bảo đối phương ngồi xuống nói chuyện. Người mới đến không phải ai khác, chính là anh trai của Vạn Phương Phương, Vạn Bảo Quốc, cũng là người quản lý mua bán hàng hóa của Lăng Cương, quyền hạn trong tay rất lớn, cũng là đối tượng trọng điểm lôi kéo của các thương gia. Ở tại Lăng Cương, bình thường Thiệu Giang Bình không ra mặt mua bán với các thương gia, bởi vì hắn cảm thấy cấp độ của bọn họ tương đối thấp, không đáng theo chân họ lãng phí thời gian, cho nên người phụ trách như Vạn Bảo Quốc càng thêm bận rộn, cơ hồ mỗi ngày đều ăn cơm khách, đồng thời còn có không ít người đưa tiền đưa mỹ nữ cho hắn, đơn giản là vì hi vọng có thể tăng thêm số định mức mua sắm trong Lăng Cương. Bên trong Lăng Cương, chỉ cần Vạn Bảo Quốc đưa tay, bên nhóm thương gia sẽ có trên dưới cả triệu lợi nhuận tới tay, xác thực không phải chuyện đùa. - Vạn tổng có tâm sự sao? Có phải vì chuyện của tổ công tác hay không? Vạn Bảo Quốc quan sát biểu tình của Thiệu Giang Bình, liền hiểu được hắn vì chuyện gì mà phát sầu. - Đúng vậy, chọn xương cốt trong trứng gà thì tôi ngược lại không sợ, chỉ lo lắng những người này trộn lẫn hỗn loạn, đem trứng gà làm tản! Thiệu Giang Bình thở dài nói: - Nếu tôi không nhịn được, Lăng Cương vỡ ra, để cho các anh em ăn gì uống gì đây? Nghĩ tới việc này tôi nằm ngủ cũng không ngủ được. Anh nói có một ít người, vì sao cứ thích giày vò như vậy chứ? - Vạn tổng cũng không cần nóng giận, còn không phải có câu súng bắn chim đầu đàn sao, lợi nhuận của Lăng Cương chúng ta tốt như vậy, tự nhiên biến ngài trở thành cái đinh trong mắt thật nhiều người, cái gai trong thịt, chỉ khi nào Lăng Cương bị vỡ, mới xem như làm thỏa mãn tâm nguyện của bọn hắn. Vạn Bảo Quốc đáp: - Nếu ngài còn không xem thông suốt chuyện này, còn không biết sẽ nổi giận tới bao lâu đâu! - Anh nói cũng có đạo lý, làm người cũng không thể quá so đo, nếu không tức giận chịu thiệt chính là mình. Thiệu Giang Bình gật nhẹ đầu, sau đó nói với Vạn Bảo Quốc: - Hiện tại tôi không đi được, bên chỗ em gái anh, anh đi giúp tôi hỏi thăm một chút, câu nói “diệp lạc hoa khai” là có ý gì? Tôi nghĩ mãi một ngày mà cũng không hiểu, thế nhưng nàng lại không chịu nói thấu, nếu không sợ gặp thiên khiển gì đấy, ai, tôi cũng nói không được rõ ràng, dù sao hai người là người một nhà, nói chuyện thuận tiện, hỏi thăm một chút là chuyện gì đang xảy ra vậy? - Diệp lạc hoa khai, đó là cái gì? Vạn Bảo Quốc nghe không hiểu ra sao, không biết Thiệu Giang Bình đang muốn nói chuyện gì. Nhưng nghe qua tựa hồ Thiệu Giang Bình gặp phải đại phiền toái, chờ Vạn Phương Phương chỉ cho hắn một con đường sáng. - Tình huống cụ thể em gái của anh tinh tường, anh đi hỏi nàng là được rồi. Bản thân Thiệu Giang Bình cũng không hiểu được rõ vấn đề, trực tiếp đem toàn bộ vấn đề đều giao cho Vạn Bảo Quốc, để cho hắn đi tìm Vạn Phương Phương nghe ngóng. Vạn Bảo Quốc cũng không dám hỏi nhiều, hắn có thể có hôm nay toàn bộ là nhờ Thiệu Giang Bình đề bạt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Nhưng trong nội tâm Vạn Bảo Quốc cũng có một tia hiếu kỳ, tuy hắn không hiểu rõ quan hệ giữa Thiệu Giang Bình cùng em gái, nhưng quan hệ giữa Thiệu Giang Bình cùng Vạn Phương Phương rõ là tin tưởng được, vì sao loại chuyện này không thể ở ngay mặt lên tiếng hỏi cho rõ ràng đây? - Còn nữa, gần đây tổ công tác của Ban kỷ luật trung ương đã đến, bên chỗ anh cũng nên lưu tâm một chút, có cái đuôi gì thì tranh thủ thời gian xử lý, không nên lưu tai họa ngầm, làm sạch sẽ triệt để. Thiệu Giang Bình lại phân phó Vạn Bảo Quốc: - Đối với những thương nhân kia, không nên ép quá độc ác, coi chừng trong thời điểm mấu chốt bọn hắn bắn ngược. - Hiểu được, hiểu được. Vạn Bảo Quốc liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình đã rõ ràng. Từ trong văn phòng của Thiệu Giang Bình đi ra, Vạn Bảo Quốc quay về chỗ của mình, khẩn trương an bài công tác một chút, đặc biệt cường điệu phải canh chừng kỹ hướng đi trọng yếu của tổ công tác Ban kỷ luật trung ương. - Ai…tại thời điểm mấu chốt nếu như xe bị tuột xích, ai sẽ chịu nổi trách nhiệm này chứ! Vạn Bảo Quốc vỗ bàn nói ra: - Đúng là xui xẻo, đầu tiên sẽ bắt mình hả giận, nếu mình xui xẻo, tự nhiên phải bắt các người hả giận, hi vọng tất cả mọi người phải cẩn thận, không nên ăn nói lung tung lộn xộn, chỉ cần không xảy ra vấn đề, mọi người đều cũng tốt! Sau khi thống nhất tư tưởng với thủ hạ, Vạn Bảo Quốc nhớ rõ lời nhắn nhủ bàn giao nhiệm vụ của Thiệu Giang Bình cho hắn, liền lái Santana chạy tới Lăng Thành, chờ tới khoảng mười giờ rưỡi tối, cuối cùng đi tới bên ngoài khách sạn Nguyệt Hoa. Hắn tìm vị trí cho xe ngừng lại, sau đó đi vào trong khách sạn. Nhưng vừa đi vào cửa lớn, chợt nghe tiếng cười truyền tới, có chút quen tai, quay đầu nhìn lại liền phát hiện em gái Vạn Phương Phương tươi cười đi tới, bên cạnh còn có một người trẻ tuổi cao lớn, bề ngoài không tệ, một tay còn ôm em gái mình, bộ dạng của hai người tựa hồ rất thân mật. Người trẻ tuổi kia tựa hồ rất có mị lực, thỉnh thoảng còn nói gì đó, làm Vạn Phương Phương cười khanh khách không ngừng, hiển nhiên là phi thường vui vẻ. Hai người ôm ôm ấp ấp hướng bên này đi tới. Vạn Bảo Quốc nhìn thấy liền bị dọa ướt đẫm mồ hôi, vội vàng đem thân thể trượt ra sau, trốn vào sau lưng một cây cột. Mặc kệ giữa Thiệu Giang Bình cùng em gái rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng cơ hồ người trong Lăng Thành đều biết rõ, lão bản Vạn Phương Phương của khách sạn Nguyệt Hoa là nữ nhân của tổng giám đốc Lăng Cương Thiệu Giang Bình. Hiện tại em gái lại rõ ràng cấu kết làm bậy với nam nhân khác ngay trong khách sạn thật công khai, nếu như bị người thấy được, nói cho Thiệu Giang Bình, có trời mới biết sẽ phát sinh ra chuyện gì chứ? Trong nội tâm Vạn Bảo Quốc nhảy mạnh, vừa sợ mình bị Vạn Phương Phương phát hiện, lại lo lắng Vạn Phương Phương bị người khác phát hiện, trong nội tâm quả thật là cực kỳ khổ sở. Nhìn thấy Vạn Phương Phương cùng thanh niên trẻ tuổi đi lên trên lầu, Vạn Bảo Quốc mới chạy ra ngoài, nhưng tâm loạn như ma, trong khoảng thời gian ngắn có chút miệng đắng lưỡi khô, không biết nên làm sao cho phải, đem mục đích đi tới của mình đã sớm quên bẵng một bên. - Chuyện này nên làm như thế nào đây? Mặc dù nói hai anh em đương nhiên là phải một lòng, thế nhưng Vạn Bảo Quốc thật lo lắng bên chỗ Thiệu Giang Bình, với thủ đoạn tàn nhẫn của Thiệu tổng, vạn nhất làm ra chuyện gì, hai anh em mình kể cả “mặt trắng nhỏ” kia chỉ sợ không khả năng sống sót đi? Nam nhân sao, nếu như nói bị đội nón xanh mà còn nhẫn nhịn được, đúng là vô địch rồi. Với cảm giác của Vạn Bảo Quốc mà xem, Thiệu tổng còn chưa đạt tới cảnh giới này, cho nên chuyện của em gái cùng “mặt trắng nhỏ” kia, nhất định không thể tiết lộ ra ngoài, bằng không mà nói hậu quả thật sự không thể lường! Hắn thở hổn hển một lúc, sau đó chạy tới một quán vỉa hè mua trà lạnh uống một mạch, lúc này mới cảm thấy nội tâm bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng kế tiếp hắn liền phát sầu, chuyện này làm sao nói rõ ràng với em gái mình đây? Bên Thiệu Giang Bình còn có việc muốn mình đi hỏi em gái, xem ra không muốn kinh động họ khả năng không lớn. Suy đi nghĩ lại, rốt cục Vạn Bảo Quốc có quyết định, vẫn nên đem chuyện này giải quyết cho xong, bằng không mà nói đêm dài lắm mộng, vạn nhất bị Thiệu Giang Bình hay biết thì phiền toái lớn. Diệp Khai cũng không ở lại câu lạc bộ đêm bao lâu, trên thực tế hắn mang theo nhóm nhân viên đến nơi, tìm nhân viên phục vụ, an bài một dãy phục vụ đầy đủ từ đầu tới cuối, tổng cộng là hai mươi người, chi phí tổng cộng khoảng ba trăm ngàn. Tiêu phí như vậy không thể nghi ngờ là tương đối cao, nhưng nếu đã muốn tiêu tiền tính toán bình thường đúng là không thấp, bởi vậy câu lạc bộ cũng chỉ cho rằng là lão bản muốn chiêu đãi nhân viên của mình mà thôi, ngược lại cũng không khiến cho người quá chú ý. Diệp Khai ở lại câu lạc bộ một lát, trò chuyện với Tống Tư Minh cùng nhóm thủ hạ, không bao lâu liền thấy Vạn Phương Phương chạy tới tìm hắn. Có thể là có cảm giác thực tủy biết vị, vì vậy Vạn Phương Phương lại có vẻ vô cùng quấn quýt lấy hắn. Diệp Khai cũng không quá nguyện ý đem quan hệ giữa hai người hấp thụ ánh sáng, cho nên chỉ nói một tiếng với Tống Tư Minh sau đó rời đi, mang theo Vạn Phương Phương quay về khách sạn Nguyệt Hoa. - Kỳ thật anh không ở đó bọn họ chơi sẽ thoải mái hơn. Trở về khách sạn, ở bên trong phòng của Vạn Phương Phương, Diệp Khai nói. - Khi em đi qua anh còn đang chơi như cá gặp nước đó thôi, em không nhìn ra anh có ý tứ muốn rời khỏi. Vạn Phương Phương ghen tỵ ngồi trên đùi Diệp Khai, dùng tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, sau đó lại hỏi: - Có phải em đi qua quấy rầy hào hứng của Diệp nhị thiếu hay không? - Làm gì có chuyện đó, anh không phải muốn hòa mình cùng các đồng nghiệp thôi sao, kế tiếp còn trông cậy bọn họ làm việc cho tốt đó thôi. Diệp Khai cười nói. - Làm việc sao, anh có ý định xử lý việc của Lăng Cương như thế nào? Vạn Phương Phương đối với chuyện này vẫn tương đối quan tâm. - Ha ha, xem tình huống rồi nói sau. Trong vấn đề mấu chốt này Diệp Khai cũng không chịu tiết lộ ra, không phải vì Vạn Phương Phương đã trở thành nữ nhân của hắn hay có được biểu hiện lập công lớn mà hắn đồng ý phóng túng nàng. Đối với chuyện của Lăng Cương, đối với chuyện của Thiệu Giang Bình, Diệp Khai tự nhiên sẽ có cách xử lý khác, trong nội tâm đại khái cũng có khuynh hướng, chỉ là cần thao tác cụ thể phải xem tình huống như thế nào mà phán đoán, tỷ như tình huống của Thiệu Giang Bình, còn có tình huống chỉnh thể của Lăng Cương. Nói tóm lại Diệp Khai không chỉ đơn giản nghĩ đem vụ án này giải quyết là xong, mà hắn muốn bảo đảm cho Lăng Cương vượt qua thời kỳ quá độ vững vàng, chỉnh thể công trạng trên cơ sở sẽ không bị ảnh hưởng gì quá lớn, dần dần sẽ thay đổi lại không khí bên trong, đem lực ảnh hưởng của Thiệu Giang Bình bên trong Lăng Cương dần dần tiêu trừ, để nhà máy biến thành một xí nghiệp nhà nước bình thường thực sự. Tham ô hối lộ đương nhiên phải tiêu trừ, nhưng lợi ích xí nghiệp cũng cần được chiếu cố, nếu như đả kích tham ô hủ bại cùng bảo trì phồn vinh cho xí nghiệp đều đạt được cân đối, đúng là một nhiệm vụ thật khó lựa chọn. Bí thư Lâm Viễn Hành sở dĩ đem vụ án này giao vào trong tay của hắn, cũng là muốn lợi dụng thủ đoạn của hắn hi vọng hắn được rèn luyện thêm trong vụ án này, dần dần hình thành phong cách Diệp thị thật hữu hiệu. Có bí thư Lâm Viễn Hành ký thác kỳ vọng cao đối với hắn, Diệp Khai tự nhiên hi vọng có thể đem chuyện này xử lý sạch sẽ hoàn mỹ, để các phương diện đều cảm thấy hài lòng. Còn đang suy nghĩ, Vạn Phương Phương đã cởi quần áo của Diệp Khai hơn một nửa, hai tay phi thường linh xảo vuốt ve lồng ngực Diệp Khai, mang cho hắn một loại thể nghiệm hoàn toàn mới. Diệp Khai rất nhanh đã không chịu nổi kiểu khiêu khích này, nở nụ cười trêu chọc: - Vạn tổng, em đang khiêu chiến điểm mấu chốt của một vị cán bộ lãnh đạo đâu!