Trên thực tế đối với những cán bộ cao cấp như hắn mà nói, mọi người đều không muốn chủ động đi theo quân đội có tiếp xúc, nếu không rất dễ dàng bị người cho rằng muốn nhúng tay vào binh quyền, sẽ gây ra phiền toái. - Tư lệnh của chúng tôi là Tây Bắc quân khu Đường Tế Xuyên! Vị quan quân kia hồi đáp. - Nga, là lão Đường sao… Diệp Khai lên tiếng, cũng không quản đối phương nghe hắn xưng hô thủ trưởng của mình là “lão Đường” mà trừng mắt lộ vẻ không hài lòng, chỉ nói một câu: - Hình như tôi không quen với ông ấy, lần trước gặp mặt là vì cần duy trì trật tự, nếu như ông ấy muốn trò chuyện, nể tình ông ấy trị quân xem như cũng chặt chẽ cẩn thận, gặp ông ấy một lần cũng không sao. Tuy Diệp Khai đã đáp ứng nhưng khẩu khí lại rất lớn, làm hai vị quan quân kia không chút hài lòng. Đường Tế Xuyên vốn là phó tư lệnh quân khu Tây Bắc, là tướng lãnh quân hàm trung tướng, ở trong mắt Diệp Khai chẳng khác gì một vị đại gia hàng xóm, điều này làm các quân quan dưới quyền hắn đương nhiên là không chịu phục. Chẳng qua Đường Tế Xuyên trị quân đúng là rất nghiêm khắc, cho nên cho dù bọn họ có tức giận nhưng cũng không dám nói thêm lời gì, chỉ dẫn đường nhóm người Diệp Khai đi tới một tiệm ăn gần bên. Đường Tế Xuyên mặc bộ thường phục, ngồi trong tiệm ăn, chung quanh không có người nào, lại kéo bình phong ngăn chặn tầm mắt nên người khác không nhìn thấy được gì. Lúc này đã qua khỏi giờ dùng cơm giữa trưa, tuy rằng trong tiệm vẫn có khách nhưng không khí cũng đã thoải mái hơn, Diệp Khai đi vào trực tiếp tiến tới trước mặt Đường Tế Xuyên kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Lão Đường nếu không có ý tứ muốn tiếp đón, Diệp Khai cũng không cần chủ động kiểu như vậy, mặc dù đối phương là trung tướng, nhưng Diệp Khai cũng là quan viên cấp chính sảnh, lại còn là thiếu tướng phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, đương nhiên đã có tư cách ngang vai ngang vế. Đương nhiên, nếu thay đổi giáp mặt cùng một vị thượng tướng, Diệp Khai phải biểu hiện khách khí hơn một ít, dù sao thượng tướng ở trong quân đội đã là tồn tại đỉnh cấp rồi, nếu không tính chức vụ trong Quân ủy, cấp bậc đều là giống nhau. Người phục vụ nhìn thấy vội chạy tới rót chén trà, chỉ cảm thấy không khí có chút cổ quái, hơn nữa hai vị khách một già một trẻ trên mặt đều thật trầm tĩnh, ra vẻ không phải tầm thường, cho nên vừa buông bình trà liền vội vàng xoay người rời đi. - Lão Đường, ông tới tìm tôi có chuyện gì? Diệp Khai vừa mở miệng liền hô “lão Đường”, không hề có chút vẻ tôn trọng đối với một vị phó tư lệnh quân khu. Đường Tế Xuyên nghe được vẻ mặt thoáng co rúm, bây giờ người có thể gọi hắn là lão Đường thật không nhiều lắm, không nghĩ tới một nhi đồng như Diệp Khai vừa mở miệng đã gọi hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy phi thường buồn bực. Nhưng hắn thật không thể tính toán gì với Diệp Khai, một mặt hắn biết thân phận của Diệp Khai, mặt khác hắn không dám kích thích Diệp Khai, đỡ phải làm cho Diệp Khai tức giận lại làm ra chuyện gì khiến cho hắn khó thể chịu nổi. - Gần đây có phải cậu luôn có liên hệ với Uông Tình hay không? Đường Tế Xuyên dằn xuống cơn giận trong lòng, tận lực ôn hòa nhã nhặn hỏi han. Đường Tế Xuyên nghe xong, vẻ mặt dường như co rút. Bây giờ số người có thể gọi lão là lão Đường không còn nhiều lắm, không nghĩ tới một thằng ranh con như Diệp Khai lại vừa tới đã gọi lão là lão Đường. Điều này làm cho Đường Tế Xuyên cảm thấy vô cùng phiền muộn. Nhưng mà lão thật cũng không thể so đo gì với Diệp Khai, một mặt là vì hắn biết Diệp Khai có thân phận ra sao, một mặt khác là vì hiện tại lão không dám kích thích Diệp Khai, tránh để Diệp Khai giận dữ mà làm ra chuyện gi khiến lão không thể chịu đựng nổi. - Anh gần đây có liên hệ gì với Uông Tình không? Đường Tế Xuyên cố gắng áp chế cơn tức trong đầu, tận lực tâm bình khí hòa hỏi thăm. Đối với thân phận của Diệp Khai,, bây giờ Đường Tế Xuyên đã hiểu rõ ràng rồi. Diệp Khai là cháu ruột của Diệp gia, người thừa kế đời thứ ba, cháu nội của Diệp Tương Kiền, con trai của Bí thư tỉnh ủy thành phố Minh Châu Diệp Tử Bình, bất luận danh hiệu nào đều là không ai dám coi thường. Nhất là hiện tại Nhị lão gia tử của lão Diệp gia Nhi Tương Khôn đang làm công tác chủ trì quân ủy, bác lớn của Diệp Khai lại là Tổng tham mưu trưởng, bác hai lại là tư lệnh đứng đầu quân đội Liêu Đông. người trong toàn bộ gia đình này đều không phải dễ trêu chọc vào. Mà tự bản thân hắn trong đó lại được đồng chí lãnh đạo số một hiện tại, đồng chí Giang Thành coi trọng. Nhưng mà tư lịch so ra thì kém người ta, nên khi đối mặt với anh chàng thanh niên được ngàn ái vạn sủng này, lão Đường cảm giác mình thật không đủ lực lượng đấu lại hắn. - Uông Tình à… Diệp Khai nghe xong, có vẻ như cũng hơi bừng tỉnh đại ngồ, dường như muốn nói ra một cái đáp án khẳng định, nhưng mà lại lập tức trở mặt, nói: - Tại sao tôi lại phải nói cho ông biết? Ông cũng chẳng phải cha tôi chứ? - … Đường Tế Xuyên nghe xong thì đen xịt cả mặt mày rồi. Thằng ranh này, thế mà cũng còn biết trêu người khác cơ à! Trong lòng Đường Tế Xuyên rất giận dữ, nếu không phải là đang dè chừng thân phận của Diệp Khai, thật sự lão sẽ nghĩ cách trói hắn lại mất. Chỉ là thằng ranh này không chỉ đơn giản là con cháu nhà lão Diệp gian như thế, quân hàm trên người hắn cũng thật dọa người, Thiếu tướng, Phó cục trưởng cục cảnh sát trung ương thì khỏi cần phải nói rồi. Chỉ riêng thân phận quan viên nhà nước cấp trưởng ban thôi cũng đủ để cho Đường Tế Xuyên không có cách nào ra tay với hắn rồi. Tên quan viên cấp cơ sở này đã người của của bộ quản lý nhân sự trung ương rồi. Tùy ý bắt lấy một cán bộ quan trọng cấp cơ sở cũng không phải là chuyện tốt gì, trừ phi chức Phó tư lệnh này lão không muốn làm nữa thì mới có khả năng muốn thử một lần. - Cho dù là cha tôi, cũng không thể hỏi tới những chuyện tư nhân của tôi được, đây là vấn đề thuộc về những phương diện cá nhân, tôi có quyền lợi im lặng không nói. Diệp Khai tỏ vẻ chính nghĩa trả lời: - Nhưng mà ông cũng có quyền hỏi thăm vấn đề này của tôi, chỉ là tôi không đáng nói cho ông biết mà thôi. - Tôi với tư cách là bố của Uông Tình, tất nhiên phải hiểu rõ những tình huống như vậy. Đường Tế Xuyên đưa tay cầm lấy chén trà, nặng nền đặt lên mặt bàn một lúc, vô cùng kiên trì nói. - Ông là cha của Uông Tình hả? Diệp Khai lại còn chế nhạo, cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dường như vô cùng khiếp sợ, sau đó lại lắc đầu nói: - Không đúng, không đúng, Uông Tình họ Uông, ông họ Đường, hoàn toàn chẳng liên quan chút nào nha. Nếu nói hai người có quan hệ là cha con, trừ phi ông là người ở rể. - Nói lung tung! Đường Tế Xuyên nghe xong, bị thằng ranh này chọc cho giận tới mức cái mũi cũng sắp bốc cháy lên rồi. - CŨng thế thôi, nhất định là tôi đã đoán sai. Diệp Khai không để ý tới sự giận dữ của Đường Tế Xuyên, vừa cười vừa nói: - Đường tướng quân oai hùng bất phàm như thế, đương nhiên là không thể chạy tới cửa nhà người ta làm con rể được. Nhưng mà thế thì tôi lại càng thấy khó hiểu hơn, với tư cách là một người ngoài, hình như ông cũng chẳng có quyền giám hộ với Uông Tình mà? Cho nên, về vấn đề liên quan tới Uông Tình, tôi không thể trả lời lại ông được. - Diệp Khai, anh đừng có càn quấy. Đường Tế Xuyên cưỡng chế một hơi nói ra, lão cũng không biết vì điều gì thấy Diệp Khai liền giận dữ. Dù sao tên Diệp Khai này cũng đủ đê tiên, vừa tới liền châm chọc khiêu khóc ông, cho dù bản thân ông vốn là phó tư lệnh đại quân khu, tu dưỡng tốt lắm, cũng bị Diệp Khai chọc cho giận tới bốc khói lên đầu. Đường Tế Xuyên cảm giác giữa mình với Diệp Khai giống như xung đột của chữ bất (八) vậy. Trước đó lần đầu tiên ở đại viện của quân ủy, vốn là muốn thu hút sự chú ỷ của cô, để thân cận với cô hơn, lại bị người ta phá hỏng. Trong điện thoại lại nói chuyển nào là giường chiếu gì đó, dọa cho bạn học cũ của mình chạy mất đép. Điều này thì khỏi phải nói luôn, lại cỏn bị cho Diệp Khai bắt đi duy trì trật tự nữa chứ. Bị Diệp Khai bắt đi duy trì trật tự cũng không nói, khó khăn nhất lại là đúng lúc đó Nhị lão gia tử cùng Bí thư Nhạc Sơn của tỉnh Hà Đông thậm chí đều ghé vào cửa sổ nhìn xem, thật sự là coi Đường mỗ hắn là trò đùa. Điều này cũng là cho hắn một thời gian dài không tới quân ủy làm việc, Dương tư lệnh của quân đội còn cảm thấy lạ, không biết hăn làm sao vậy. Loại công việc biết khuất này, Đường Tế Xuyên hắn đương nhiên không thể nói với người khác rồi. Phiền lòng vì công việc này lâu lắm rồi, tâm trạng lúc nào cũng khó chịu, hôm nay hắn tới nhà ga tiễn người xong, muốn ở cạnh đó ăn chút đồ ăn nhẹ gì, kết quả là thấy được Diệp Khai. Nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trước đó, cho nên mới cho người đi gọi Diệp Khai tới muốn hỏi cho rõ ràng. Ai biết thằng ranh Diệp Khai này còn thối, còn cứng hơn cả tảng đá ở nhà xí chứ, không hề nể mặt hắn chút nào/ - Anh đừng có giả vờ hồ đồ với tôi, chuyện lần trước đó, tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Đường Tế Xuyên có chút phẫn nộ nói: - Lúc đó Uông Tình là gọi điện thoại với anh, các người lừa gạt tôi, anh còn cho rằng tôi không thể điều tra ra sao? Con có, khoảng thời gian này, số lần các người gọi điện lên tới một trăm lần, anh dám phủ nhận sao? - Nếu Đường tướng quân đã điều tra được rõ ràng thế rồi, thế thì hỏi tôi là có ý gì? Diệp Khai tỏ vẻ lạnh nhạt nói. Đường Tế Xuyên nghe xong, lập tức cũng sửng sốt. Đúng là thế mà, lên tiếng hỏi xong thì thế nào cơ chứ? Huống hồ sau khi chính hắn tra xét điện thoại của con gái xong cũng thấy phiền muộn. Những cuộc điện thoại đó chẳng có cuộc nào là do Diệp Khai chủ động gọi tới cả. Nói cách khác, quan hệ giữa Diệp Khai và Uông Tình, thật sự không phải do Diệp Khai chủ động mà là do Uông Tình cố ý. Nghĩ tới vấn đề này, Đường Tế Xuyên không khỏi cảm thấy vô cùng uể oải, lập tức nói không ra lời. Theo phương diện trách nhiệm mà nói thì Diệp Khai cũng chẳng chủ động dụ dỗ con gái Uông Tình của hắn. Hắn cũng không thể yêu cầu con nhà người ta đừng có nghe điện thoại của con gái mình chứ. Chuyện này thành chuyện gì rồi đây, nói ra chắc bị người khác cười rụng răng mất. Nếu đúng là người bên ngoài thì Đường Tế Xuyên cũng thật chẳng dám làm như thế, cho dù là moi súng ra uy hiếp người ta còn chẳng sợ. Thế mà chống lại Diệp Khai lại không thể làm như vậy. Dù sao Diệp Khai người ta cũng là người được dùng súng, hơn nữa lại là người dám nổ súng, chỉ cần hắn có động tác nhắm súng vào người ta thì lập tức Diệp Khai có quyền cùng đủ quyết tâm bắn súng về phía hắn. Huống hồ, những cảnh vệ bên cạnh Diệp Khai này cũng chẳng phải là dễ chọc vào đâu. Đường Tế Xuyên lần đầu tiên cảm thấy bất lực, đối mặt với thằng ranh có khả năng đã lấy mất tâm tư con gái minh, lão rõ ràng không thể làm được chuyện gì hết, thật đúng là làm cho người ta thấy uể oải. Nhưng mà lúc này Diệp Khai lại nói chuyện, hơn nữa thái độ còn vô cùng ôn hòa. - Đường tướng quân, chuyện giữa hai người trai gái với nhau, không phải cứ cầm súng là có thể giái quyết được vấn đề. Diệp Khai tâm bình khí hòa nói với Đường Tế Xuyên: - Có khả năng ông ở trong quân đội lâu lắm rồi, chuyện gì cũng đều thích ra lệnh sai khiến người khác. Nếu ở trong quân đội thì đúng là chả có việc gì, nhưng đối với việc nhà, thì không thể dùng mệnh lệnh giải quyết vấn đề được. Thật lòng mà nghĩ lại, ông không dồn hết công sức cùng tâm tư ở bên cạnh con gái ông thì làm sao có được sự tin tưởng của con gái cơ chứ? Tôi với Uông Tình thật sự cũng chẳng có gì, chỉ là ngẫu nhiên quen biết, sua đó cảm thấy khá hợp ý nhau thì làm bạn bè mà thôi. ông cũng không nên cứ như thế lôi hai người chúng tôi lại mà dính vào với nhau, dễ bỡn quá hóa thật lắm đấy. Ông cũng biết, mấy cô gái đều có chút tâm lý đối nghịch, ông phải tìm cách nào giải quyết tâm tư tình cảm của mấy cô ấy mới có thể giải quyết được vấn đề. Nghe Diệp Khai nói một tràng như thế xong, lửa giân trong lòng tx đột nhiên trở lại bình thường. Hắn đột nhiên cảm giác được, Diệp Khai nói rất có lý. Con gái hắn vẫn là luốn sống cùng vợ trước của hắn, vốn cũng đã có nhiều khoảng cách với mình rồi. Hắn không nên lôi kéo con gái thân cận làm gì, mà phải làm ngược lại cơ. Nếu như là đổi một phương thức ôn hòa hơn tới giải quyết vấn đề thì khả năng hiệu quả tốt hơn nhiều. - Ài, là tôi làm việc có vấn đề. Đường Tế Xuyên bỗng nhiên thở dài nói:; - Việc nhà quả nhiên không thể đánh đồng cùng với quân vụ được, ở mặt này tôi thật sự đúng là có vấn đề rồi. Diệp Khai mỉm cười, trong lòng tự nhủ công tác giáo dục thuyết phục của mình là thật đúng lúc đúng chỗ mà. Có thể tuần phục được cả vị tư lệnh có tính tình nóng nảy như thế đúng là không dễ dàng gì. Điều này quay lại mà kể cho Nhị lão gia tử nghe, ông cụ khẳng định cũng là trợn mắt lên mà kêu lạ đấy. Đường Tế Xuyên vẫn rất có thanh danh trong quân đội, nhất là đối với những phương diện kiến thiết chiến lược đạn đạo bộ đội, làm được khá nhiều cống hiến, còn có thể nói là công cụ vừa chiến đấu, vừa thủ hộ chắc chắn mà sắc bén của quốc gia, Điều này cũng làm tính tình của ông khá độc đoán, người bình thường đều hơi sợ ông ta. Cũng chỉ có cậu hai Diệp Khai này mới có thể nói cho Đường Tế Xuyên hết nước hết cái, cuối cùng còn phải tỏ vẻ phục tùng mà bảo những gì Diệp Khai nói là hoàn toàn chính xác, làm cho ông ta biết nhận sai, thật đúng là không dễ dàng gì. - Kỳ thật tôi vốn là vô cùng kính nể những cống hiến của Đường tướng quân cho phương diện kiến thiết quốc phòng, chủ yếu nhất là không quen nhìn tác phong gia trưởng của ông mà thôi. Diệp Khai cũng hợp thời mà đưa ra ý kiến của mình.