- Không sao cả, tôi rất quen thuộc với ông ấy, mang cô đi cho quen biết dần dần, sau này có muốn nói chuyện gì cũng tiện hơn một chút. Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung: - Bằng không mà nói, vạn nhất nếu có vị trí phó bộ nào đó thích hợp với cô, lúc đó tôi mới nói với ông ấy, ông ấy lại chẳng có ấn tượng gì về cô cả, thế thì không tiện mở miệng rồi. - Thật là có thể như thế sao? Mộc Uyển Dung cũng còn có chút hoài nghi. Mặc dù biết Diệp Khai sẽ không lừa dối mình, cũng không nhất định phải lửa mình, nhưng chợt nhắc tới bộ trưởng Niếp Vân Phi, trong lòng Mộc Uyển Dung cảm thấy thật khẩn trương. - Không có vấn đề gì, ông ấy thích ăn cua lắm, chúng ta đi cửa hàng chọn mấy con mang sang. Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung. Mộc Uyển Dung do dự một hồi, cuối cùng cũng chẳng lay chuyển được Diệp Khai, đành phải đi theo hắn tới cửa hàng. Gần đây kỳ thật cũng chẳng phải là thời điểm tốt nhất để mua cua, dù sao mùa thu mới là mùa cua béo tốt nhất mà. Đương nhiên đối với những người thích ăn cua mà nói thì chỉ cần có mà ăn đã là được lắm rồi, chứ chẳng cần kén chọn là mấy. Hai người đi chọn một hồi ở chợ, chạy tới khu bán thủy sản nhìn xem, quả nhiên có thể thấy được hàng bán cua, hơn nữa loại cua còn rất to, nhìn có vẻ cũng khá ngon. - Liền mua loại này đi, em thấy rất được. Mộc Uyển Dung chỉ vào một thùng cua trong đó, nói với Diệp Khai. Diệp Khai cũng nhìn nhìn, cảm thấy cũng tươi lắm, đầu cũng to nữa. Đúng lúc đang nhìn, lại chợt thấy trong một cái thùng bên cạnh lại chỉ có một con cua, vốn là dùng dây thừng trói lại, lại không biết sao lại có thể giẫy giụa đứt cả dây thừng, bò ra khỏi cái thùng gỗ, sau đó lật sang một cái thùng khác. Diệp Khai nhìn mà thấy vui vẻ. - Ông chủ, mua mấy con đi, còn tươi lắm, ông xem xem, còn đang bò ngang bò dọc đấy. Ông chủ bán cửa hàng đồ thủy sản liền chỉ vào con cua đó, nói với Diệp Khai. - Ừm, được. Diệp Khai nhẹ gật đầu: - Tôi đi mua cái rổ trước đã. - Mua rổ làm gì chứ? Mộc Uyển Dung lập tức sửng sốt nhìn Diệp Khai/ - Chúng ta cũng không thể cầm lấy dây thừng mà xách cua, mang tới nhà Niếp Vân Phi chứ? Diệp Khai cười nói. Mộc Uyển Dung nghĩ thầm cũng đúng như thế. Nếu mà mang sang như thế thì đúng là hơi bất nhã. Diệp Khai nhanh chóng đi sang bên cạnh mua một chiếc giỏ trúc vô cùng đẹp, sau đó lại bảo ông chủ đó gói mười sáu con cua lớn lại, sắp xếp chỉnh tề, sau đó lại đậy nắp lại. Hai người đi ra ngoài, Lý Hải sớm đã lái xe đợi ở bên ngoài rồi, cũng là loại xe Hummer việt dã, treo biển tổng tham. - Đi tới chỗ Bộ trưởng Niếp Vân Phi. Diệp Khai nói với Lý Hải. Sau khi xe khởi động, Mộc Uyển Dung mới chủ ý tới, đằng sau còn có một chiếc xe cũng cùng kiểu dáng như thế đi theo, hỏi Diệp Khai mới nghe hắn nói bên trong chính là cảnh vệ. Mộc Uyển Dung trong lòng tự nhủ cán bộ cấp trưởng ban mà lại có nhiều cảnh vệ như thế, phúc lợi của Diệp Khai cũng là nhiều hơn mọi người rồi. Cô trở thành Chủ tịch thành phố cũng mấy năm, cũng chưa từng có được đãi ngộ như thế. Ít nhất là trong thời điểm xuất hành tư nhân như thế này, tuyệt đối không thể phô trương như thế được. Trừ phi là vì có công vụ đi ra ngoài mới được, nhưng tuyệt đối cũng không phải là cảnh vệ, mà cũng chỉ là cảnh sát địa phương hay vệ sĩ gì đó mà thôi. Diệp Khai đương nhiên là được hưởng đặc quyền khi đi tới chỗ của Niếp Vân Phi, xe trực tiếp lái thẳng vào sân nhỏ của nhà Niếp Vân Phi. Mộc Uyển Dung mang theo cái làn, đi theo Diệp Khai liền thấy trong sân hoa cỏ tươi tốt, bình thường thậm chí trên TV đều rất ít khi nhìn thấy được Niếp Vân Phi, lúc này lại thấy ông đang ở một khoảng đất trống đánh thái cức quyền. Từng chiêu từng chiêu đều tiêu sái tự nhiên, thoạt nhìn rất là có nghề. Phu nhân của Niếp Vân Phi đi ra, thấy là Diệp Khai liền tươi cười chạy tới đón. - Tiểu Khai, cũng khoảng thời gian lâu ghê rồi không tới nhì. Phu nhân của Diệp Khai đang có quan hệ khá tốt với mẹ của Diệp Khai – Mạnh Chiêu Hoa, hai nhà thường xuyên qua lại với nhau, cho nên mối quan hệ này cũng là thân thiết. Nếu như không phải như thế thì Diệp Khai cũng không thể nhẹ nhàng như thế mà tới thẳng nhà thăm. Muốn gặp một vị ủy viên cục chính trị trung ương mà không hẹn trước là không thể được. - Dì à, dạo gần đây luôn bận rộn, lần này vất vả lắm mới tới thủ đô họp một chuyến, thế mới có thể ở lại mấy ngày. Tiện đây cũng tới vấn an mọi người một chút. Diệp Khai cười đáp lại. - Cô gái này là? Phu nhân của Niếp Vân Phi nhìn nhìn Mộc Uyển Dung đang đứng cạnh Diệp Khai, cảm thấy lạ mặt, liền hỏi lại. - Đây là đồng nghiệp của con, Chủ tịch thành phố Long Thành, Mộc Uyển Dung. Diệp Khai trả lời một câu. Phu nhân của Niếp Vân Phi cũng chẳng chú ý tới thân phận của Mộc Uyển Dung mấy, cũng chỉ hàn huyên với Diệp Khai mấy câu, hỏi tình hình gần đây của hắn, còn nói có thời gian sẽ tới Minh Châu một chuyến, tiện đường sẽ tới thăm xem Diệp Tử Bình với Mạnh Chiêu Hoa ra sao. - Thế đúng là chuyện tốt mà. Thời tiết thế này đi Minh Châu đúng là hợp nhất. Diệp Khai liền tỏ vẻ hoan nghênh: - Hơn nữa mẹ con bên đó cũng buồn chán lắm. chức Tuần thị viên kia của mẹ con đúng là bận tới nỗi chẳng còn tí sức lực nào. Chẳng bằng ở lại thủ đô với mọi người tâm trạng tốt hơn nhiều. - Đúng thế mà, là người lớn lên ở Bắc Kinh, đi sang bên đó đúng là không thể thích ứng được. Phu nhân của Niếp Vân Phi liền gật đầu đồng ý nói. - Đang nói chuyện gì thế hả? Lại nói, còn có rổ rá gì thế kia? Lúc này, Niếp Vân Phi mới luyện thái cực quyền xong, đang lấy khăn mặt lau mồ hôi, chậm rãi đi tới. - ha ha, Niếp bá bá, vừa mới dạo qua cửa hàng một vòng, trông thấy mấy con cua này ngon ghê, liền mua mấy con. Diệp Khai liền xốc cái rổ lên, để cho ông cụ nhìn nhìn, quả nhiên thấy mười mấy con cua đang bị trói bằng dây thằng, vẫn còn đang nhả bong bóng. - Đúng là có lòng. Niếp Vân Phi nhẹ gật đầu, sau đó nói với bà xã: - Mang đi tới phòng bếp đi, tôi nói chuyện với Tiểu Khai. - Ồ. Vị phu nhân liền lên tiếng đáp lại, rồi mang cái rổ đi. - Để cháu giúp cho. Mộc Uyển Dung vội vàng đi tới, giúp phu nhân của Niếp Vân Phi đỡ lấy cái rổ, cùng đi vào hậu viện. Niếp Vân Phi ngồi xuống, khí định thần nhàn, đặt một tay lại vùng đan điền, dường như là đang bụm giữ lấy cái gì đó, nhưng nhìn kỹ mới thấy ông đang dần dần xoa bóp, động tác cũng không rõ ràng cho lắm, tốc độ cũng rất chậm, nhưng mà thật sự đúng là đang xoa bụng. Diệp Khai biết rõ luôn có thói quen luyện thái cực quyền này, lúc này nhìn thấy, hình như còn luyện cả dưỡng sinh công pháp gì gì đó, có thể nhận ra được Niếp Vân Phi vẫn luôn coi trọng chuyện rèn luyện thân thê này. - Vô sự không tới tới Điện Tam Bảo nha. Thằng ranh nhà anh, lần này tới đây lại có chuyện gì đây? Niếp Vân Phi nhìn Diệp Khai nói.