Khó trách hắn nói thành phố Đông Sơn chính là một cái hố lớn, quả nhiên không phải lời nói suông mà chính là xác thực. - Đồng chí Diệp Khai, việc phát triển khách du lịch thành phố Đông Sơn khẳng định không phải trong thời gian ngắn liền có thể quyết định ra được, chuyện này trong tỉnh sẽ tiến hành bàn bạc, nhưng trước đó cậu vẫn còn rất nhiều chuyện để làm thôi, tôi thật sự không tin cậu đường đường là Diệp nhị thiếu, chút bổn sự như vậy mà cũng không có, đây không phải phong cách của cậu đi! Bí thư Nhạc Sơn đột nhiên lên tiếng nói làm thư ký trưởng Chu Tử Kiện cũng mở trừng mắt kinh ngạc, ngay cả Diệp Khai cũng hoàn toàn ngạc nhiên. Diệp Khai thật sự không ngờ phong cách của bí thư Nhạc Sơn lại bình dị gần gũi như vậy, ngay cả từ “Diệp nhị thiếu” mà cũng có thể nói ra miệng. Nhưng bất kể như thế nào, đúng thật là trên người bí thư Nhạc Sơn xác thực có được mị lực rất lớn! Mặc dù Diệp Khai có chút ngoài ý muốn khi nghe Nhạc bí thư gọi ra danh hiệu “Diệp nhị thiếu” của hắn, nhưng trong lòng lại chợt hiểu rõ ràng, hoàn toàn không đến nỗi bị che mắt. - Ý tứ của Diệp bí thư muốn nói tôi cũng có thể đưa ra chủ ý của chính mình tại thành phố Đông Sơn? Diệp Khai phi thường cẩn thận dò hỏi. - Cậu là quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, có quyền lực cùng nghĩa vụ kiến thiết thành phố Đông Sơn phát triển, làm ra quyết sách thật thích hợp. Bí thư Nhạc Sơn nói. - Như vậy là tốt rồi, tôi đúng thật đang lo lắng mình xuất lực còn bị người mắng cho, nếu đã có những lời này của Nhạc bí thư, tôi đã có thể buông bỏ gánh nặng tư tưởng, bắt đầy bắt tay vào công tác của mình. Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ. Mặc dù trong lời nói của hai người không biểu lộ rõ ràng ý tứ, nhưng cũng đã ám chỉ thật minh bạch. Diệp Khai nói muốn làm công tác đương nhiên không phải là những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi nhàm chán, mà là ám chỉ trước khi bí thư thành ủy Đông Sơn đến nhậm chức, hắn sẽ tiến hành chỉnh đốn quan trường thành phố Đông Sơn một phen, tuy hắn không phải là bí thư thành ủy, nhưng hắn cũng đã treo chức phó bí thư thành ủy kiêm quyền chủ tịch thành phố. Hiện tại trong quan trường thành phố Đông Sơn chức quan của Diệp Khai là lớn nhất, địa vị cao nhất, nếu hắn không thừa cơ hội này đem thành phố Đông Sơn đưa vào nề nếp, vậy đợi tới khi bí thư thành ủy Đông Sơn điều nhiệm tới, muốn triển khai công tác sẽ càng thêm khó khăn hơn. Cho nên hắn muốn lấy được sự đồng ý của bí thư Nhạc Sơn, ít nhất là cứ bỏ mặt cho hắn tiến hành chỉnh đốn quan trường thành phố Đông Sơn. Về phần phản ứng của thế lực bản địa quan trường Đông Sơn, hắn không cần lo lắng tới, hắn không có chút tương quan lợi ích nào tại Đông Sơn, hoàn toàn chỉ là một lãnh đạo hàng không từ trên xuống, lấy lý do cần chỉnh đốn an toàn sản xuất, đây là thời cơ động thủ tốt nhất, đợi sau khi lực ảnh hưởng của sự kiện thị trấn Khang Thành đã biến mất, về sau còn muốn xử lý những chuyện phiền phức sẽ càng khó khăn vô cùng. - Phải chú ý tới phương thức cùng phương pháp khi triển khai công tác. Bí thư Nhạc Sơn vẫn cảm thấy có chút không quá yên tâm nên không khỏi dặn dò thêm một câu. Trên thực tế không chỉ bí thư Nhạc Sơn lo lắng việc Diệp Khai muốn động thủ với quan trường thành phố Đông Sơn, ngay cả thư ký trưởng Chu Tử Kiện cũng rất lo lắng, vì vậy hắn cũng dặn dò Diệp Khai thêm một câu: - Vấn đề thành phố Đông Sơn trong tỉnh vẫn hi vọng mọi người có thể tự mình giải quyết, nhưng thời gian cấp bách nên chỉ có thể cho cậu được gần hai tháng, sau đó phải phái bí thư thành ủy đi qua đó, toàn diện lãnh đạo công tác của thành phố Đông Sơn. Sau khi Diệp Khai nghe xong thoáng suy nghĩ một chút, cảm thấy thời gian gần hai tháng quả thật đủ cho hắn làm được rất nhiều việc. Tỉnh ủy cho hắn hai tháng quyền tự chủ xem như là mặt mũi rất lớn, có được hai tháng thời gian mặc dù nói không nhất định có thể chỉnh đốn quan trường Đông Sơn thật dễ bảo, nhưng đối với một ít cán bộ không nghe lời có thể kéo xuống ghế, đem một ít vấn đề đã tồn tại thật lâu mở nắp ra, nâng đỡ một nhóm cán bộ đả kích một nhóm lại cứu vãn một nhóm, như vậy hắn vẫn có thể làm được. - Về việc chọn lựa bí thư thành ủy Đông Sơn phải chăng Tỉnh ủy đã có an bài cụ thể rồi sao? Diệp Khai cảm giác mình vẫn tương đối quan tâm vấn đề này, vì vậy liền nhịn không được hỏi. - Đồng chí Diệp Khai, việc này tôi phải phê bình cậu rồi. Bí thư Nhạc Sơn bưng chén trà lên uống một hớp, vẻ mặt nghiêm túc nói với Diệp Khai: - Quyết định của Tỉnh ủy trước khi còn chưa được tuyên bố thì chính là bí mật, cậu nghe ngóng loạn như vậy thì không tốt đâu. Diệp Khai nghe xong lập tức kịp phản ứng. Quyết định của Tỉnh ủy chỉ có nhóm ủy viên Tỉnh ủy mới có tư cách biết được, tuyệt đối là đại sự cơ mật, đây cũng giống như lúc Cục chính trị trung ương dự họp, ngay cả người phụ trách ghi chép văn bản cũng là thành viên Cục chính trị trung ương, phải cần nghiêm khắc chấp hành điều lệ giữ bí mật, đương nhiên là không thể nói lung tung. Hắn vừa hỏi như vậy ngược lại liền biểu lộ ra vẻ không được thành thục, vì vậy Diệp Khai liền lập tức tỏ vẻ: - Thật xin lỗi Nhạc bí thư, là tôi lỡ lời, tôi kiểm điểm! - Ân, cậu còn trẻ tuổi, có thể lý giải được… Bí thư Nhạc Sơn thấy thái độ biết lỗi của Diệp Khai, lập tức biểu lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu nói: - Sự tình tại thành phố Đông Sơn thật hi vọng cậu có thể xử lý tốt, hiện tại chúng ta bàn việc kiến thiết đường cao tốc đi, hôm nay đem những việc này quyết định cho xong xuôi. Kế tiếp Diệp Khai ở trong văn phòng làm việc của bí thư Nhạc Sơn tới tận trưa. Lúc trước trải qua đoàn chuyên gia phân tích cùng khảo sát, đã lấy ra vài báo cáo phân tích lộ tuyến dự bị, lần này bí thư Nhạc Sơn cùng Diệp Khai cẩn thận nghiên cứu chi tiết mấy phương án, theo vị trí địa lý cùng tác dụng với độ khó của công trình, phương diện hao tổn tài chính cùng tiến hành câu thông với từng địa phương. Cuối cùng xác định phương án mà Diệp Khai chủ trương tránh né đại bộ phận nội thành Đông Sơn, đem việc kiến thiết đường cao tốc có thể làm phát triển đại cục kinh tế tỉnh Hà Đông xác định xuống. - Bên phương diện tài chính kỳ thật không sai biệt bao nhiêu so với lúc trước dự toán, nhưng cân nhắc tới việc không cần làm nhiều công tác phá bỏ di dời thu hồi đất, theo thời gian nhìn lại còn có thể tiết kiệm được vài tháng. Diệp Khai cười nói với bí thư Nhạc Sơn. Tránh né được việc đại quy mô phá bỏ di dời thu hồi đất, phương diện này đúng là giảm được thật nhiều áp lực cho chính phủ, cũng có thể đem tinh lực phóng xuất ra, tận khả năng đi làm công việc khác. Từ phương diện này mà nói nếu như có thể sớm hoàn thành trước mấy tháng, mặc dù dùng thêm vài trăm triệu cũng vẫn có lợi, dù sao có thể lấy được hồi báo từ phương diện khác thật cao hơn sự trả giá trong này. - Không nghĩ tới trời đã tối rồi… Thư ký trưởng nhìn ra sắc trời bên ngoài, lập tức nở nụ cười. Bí thư Nhạc Sơn cũng duỗi lưng, lại bẻ bẻ người, dùng hai tay chống eo vặn người vài lần, nhìn Diệp Khai vẫn còn giữ nguyên thần thái sáng láng, có chút cảm khái nói: - Lão Chu ah, anh xem phong thái của Diệp chủ tịch người ta đi, xu thế tuổi trẻ hóa đội ngũ cán bộ là chính xác đấy, bọn họ có khả năng gánh vác đòn dông, chúng ta sẽ thấy nhẹ nhõm nhiều hơn. Chu Tử Kiện gật đầu hồi đáp: - Xác thực như thế! Nhưng trong nội tâm thư ký trưởng Chu Tử Kiện cũng có chút cân nhắc, nếu là nhất cấp lãnh đạo thành phố thuộc tỉnh biến thành một người trẻ trung hai ba mươi tuổi, như vậy những cán bộ như họ nên đi nơi nào đây? Sớm tiến vào giai đoạn về hưu hay về nhà dưỡng lão? Rất hiển nhiên đây là chuyện không quá khả năng, huống hồ là người trẻ tuổi ưu tú như Diệp Khai, thật sự giống như lông phượng sừng lân, không khả năng vừa nắm liền có được một bó to. Nhưng bất kể nói như thế nào ấn tượng của Chu thư ký trưởng đối với Diệp Khai cũng thật có đổi mới, bởi vì hắn phát hiện thanh niên trẻ tuổi này ở nhiều khía cạnh đều có được năng lực siêu phàm thoát tục, ánh mắt tinh chuẩn, phân tích đúng chỗ, sức phán đoán mạnh, xác thực là hạt giống rất tốt. Trên thực tế Chu Tử Kiện thậm chí cảm thấy ngoại trừ trong thủ pháp chính trị của Diệp Khai hơi có vẻ non nớt ra, nhân vật như Diệp Khai cho dù ngồi lên chức vị phó tỉnh bộ cấp cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, hoặc là còn có thể làm ra được thêm công trạng khiến cho mọi người đều cảm giác được hổ thẹn. Theo trong nội tâm mà nói, thời đại hiện tại xác thực là thời đại của người trẻ tuổi. Thoát khỏi dáng vẻ già nua nặng nề lão thái, tiến vào thời kỳ phồn vinh mạnh mẽ hiển nhiên là phi thường trọng yếu. - Ở lại đây ăn cơm rồi hãy về! Bí thư Nhạc Sơn nhìn Diệp Khai, lại nói: - Nhà ăn bên Tỉnh ủy cũng rất khá! Diệp Khai thoáng suy nghĩ một chút nhưng vẫn chối từ ý tốt của bí thư Nhạc Sơn: - Dạ thôi, vốn tối nay tôi còn hẹn người nói chuyện, tôi cũng không tiếp tục quấy rầy ngài, hơn nữa cùng hai vị lãnh đạo ngồi chung một chỗ ăn cơm cũng không dám ăn nhiệt tình đâu ah… - Lời này của cậu nói làm tôi không thích nghe rồi. Bí thư Nhạc Sơn cười bảo: - Chẳng lẽ nói nhìn hai lão già này cậu không còn khẩu vị ăn cơm nữa sao? Thư ký trưởng Chu Tử Kiện nghe xong lập tức bật cười, trong nội tâm cảm thấy dở khóc dở cười với lời nói của Nhạc bí thư. Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, Diệp Khai còn trẻ như vậy, còn có quyền thế, có đại bối cảnh, cuộc sống về đêm khẳng định cũng phi thường phong phú, thật sự chưa hẳn nguyện ý theo chân những lãnh đạo trung niên như bọn họ xen lẫn cùng nhau, như vậy có gì vui vẻ đây? - Vậy thì ngài thật sự đã hiểu lầm. Diệp Khai đương nhiên là không thừa nhận, chỉ có thể giải thích: - Mộc chủ tịch của thành phố Long Thành đã có hẹn với tôi cần thảo luận vấn đề thay đổi chế độ nhà máy thép Long Thành, bởi vì tôi sắp quay về thành phố Đông Sơn, cho nên sự tình bên này không thể kéo dài, kính xin hai vị lãnh đạo thông cảm, cùng lắm thì lần sau tới tỉnh thành tôi làm chủ mời hai vị lãnh đạo dùng cơm vậy! - Lời này lão Chu hãy nhớ kỹ, lần sau bắt hắn phải mời khách! Bí thư Nhạc Sơn nghe xong liền cười, quay đầu nhìn Chu Tử Kiện nói ra, sau đó lại nhìn qua Diệp Khai nói: - Nếu như là giai nhân ước hẹn, vậy cậu tranh thủ thời gian đi đi, tránh khỏi việc Mộc chủ tịch đợi lâu mất hứng! - Nhạc bí thư thật sự… Vẻ mặt Diệp Khai lập tức xấu hổ, trong lòng tự nhủ ban đầu lời nói của bí thư Nhạc Sơn chỉ có vẻ vui đùa, nhưng lời nói hiện tại lại có chút già mà không kính rồi thật sự không biết nên làm sao nói hắn. - Đi đi, cậu cần đi gặp khách, chúng tôi cần đi ăn cơm, không làm trễ nãi đôi bên! Bí thư Nhạc Sơn phất phất tay nói. - Tôi xin cáo từ! Diệp Khai đứng lên chào tạm biệt hai vị lãnh đạo sau đó mới đẩy cửa rời đi. Nhóm khách chờ bên ngoài đã sớm bị thư ký Quan Hạc mời đi về. Lúc này Quan Hạc đang bắt chéo chân ngồi trên sô pha đọc sách giết thời gian, nghe được tiếng cửa phòng mở ra lập tức đứng dậy. - Diệp chủ tịch, hôm nay nói chuyện thật lâu ah! Quan Hạc bỏ quyển sách xuống, sau đó cười nói với Diệp Khai. Diệp Khai cười bắt tay Quan Hạc, sau đó mới lên tiếng: - Bàn hơi nhiều việc một chút, không có chú ý thời gian, không ngờ thoáng chốc thì trời đã tối. - Cùng nhau ăn cơm? Quan Hạc nói với Diệp Khai. - Không được rồi, còn có an bài. Diệp Khai hồi đáp: - Nhưng Nhạc bí thư cùng thư ký trưởng tựa hồ đều đói bụng, anh tranh thủ thời gian mời họ đi cùng! - A, phải phải, bảy giờ tối rồi, lãnh đạo đã sớm đói bụng phải tranh thủ thời gian chuẩn bị cơm tối mới được. Quan Hạc nghe xong có chút bối rối, chào Diệp Khai rồi đi nhanh vào văn phòng làm việc của bí thư Nhạc Sơn. Diệp Khai cười đi ra khỏi Tỉnh ủy, ngồi lên xe do Cam Tĩnh lái đi, sau đó mới hồi tưởng lại thu hoạch hôm nay. Thu hoạch lớn nhất hôm nay là đã nhận được bí thư Nhạc Sơn trao quyền, có thể tiến hành một phen chỉnh đốn lôi đình với quan trường thành phố Đông Sơn. Khi Cù Sĩ Vinh rời khỏi giường, bên ngoài ánh đèn rực rỡ. Buổi sáng cha hắn Cù Hữu Nghĩa cùng quyền chủ tịch tỉnh Hà Đông Long Chính Tiết đi ra ngoài có việc thương lượng, Cù Sĩ Vinh cảm thấy buồn chán vì vậy ở lại trong khách sạn ngủ bù. Lúc đi vào nhà vệ sinh, hắn ở trong phòng phát hiện một tấm danh thiếp được in ấn màu sắc rực rỡ. Cù Sĩ Vinh cầm lên nhìn xem, phát hiện tấm danh thiếp dùng cờ hiệu kết bạn, là khách sạn giới thiệu bạn gái tạm thời cho khách nhân ở lại. Dù sao nhàn rỗi không việc gì làm, Cù Sĩ Vinh bèn gọi điện thoại hỏi thăm, sau một lúc cố vấn thì yêu cầu hai nhân viên matxa tới phục vụ cho hắn. Chuyện sau đó tự nhiên liền có thể tưởng tượng được, trước trước sau sau giằng co hơn hai giờ khiến Cù Sĩ Vinh đã sắp hư thoát, ngã xuống ngủ mê mệt trên giường. Một giấc ngủ kéo dài tới tận bảy giờ tối. Hai cô gái trẻ tuổi trần trụi nằm trên giường quấn lấy Cù Sĩ Vinh nằm ngay ở giữa. Cù Sĩ Vinh có chút cố sức giãy khỏi tay chân quấn chặt của hai nàng, xuống giường, rót cho mình ly nước, vừa uống vào đã cảm giác bên dưới có chút đau đớn. Hắn cảm thấy có chút kinh ngạc liền đi vào phòng vệ sinh mở đèn lên, cởi đồ lót cẩn thận quan sát kỹ tiểu đệ của mình, liền phát hiện có chút sưng đỏ, nhiễm lên chất lỏng có chút khô khốc, vẫn tản ra mùi hôi hơi nồng nặc. - Không phải là trúng thầu rồi đi? Cù Sĩ Vinh quan sát một lúc, ngay lập tức có chút lo lắng. Lúc buổi sáng hắn có uống chút rượu, mặc dù là trợ hứng, trì hoãn độ hưng phấn, tăng cường thời gian làm việc trên giường cùng đề cao cảm giác khoái hoạt, nhưng vẫn làm ảnh hưởng ngũ giác của hắn, vì vậy khứu giác có chút chậm chạp, khi làm việc cũng không chú ý tới vấn đề này.