Trong nội tâm khách nhân cũng có chút lo lắng, thấy bộ dạng phất tay không kiên nhẫn của Cù Sĩ Vinh trong lòng liền buông lỏng không ít, liền đi nhanh vào trong, vừa đi lên lầu nhưng hắn vẫn vô cùng lo lắng vạn nhất người kia bị té ngã xảy ra chuyện gì thì bản thân mình phải gánh trách nhiệm. Hiện tại Cù Sĩ Vinh đuổi hắn đi, đây là phù hợp với tâm tư của hắn. Cù đại thiếu nhìn về hướng Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung một chút, cảm thấy giữa hai người kia nhất định phải có quan hệ mập mờ, bằng không mà nói không thể nào có bộ dạng tùy ý tự nhiên đến như vậy. - Kéo tôi một tay! Trong nội tâm xoắn xuýt Cù đại thiếu cảm thấy ngột ngạt, bèn nói một câu với bảo tiêu đứng bên cạnh, đưa ra cánh tay. Bảo tiêu nghe vậy lập tức đỡ lấy cánh tay Cù đại thiếu dùng sức kéo lên. - Ti… Đột nhiên một cảm giác thật đau đớn truyền tới, thân thể Cù đại thiếu trầm xuống, chợt phát hiện chân của hắn có cảm giác như chết lặng, cả chân trái như biến thành cứng ngắc. Có chuyện gì vậy? Trong nội tâm Cù đại thiếu kinh hãi, chẳng lẽ vừa rồi bị té khiến thân thể xảy ra vấn đề? Vận khí hôm nay thật sự là quá tệ hại! Gần đây Cù đại thiếu ở bên Hong Kong luôn xuôi gió xuôi nước, chợt phát hiện bên đại lục giống như chuyên khắc chế hắn, từ sau khi đến đây, không có chuyện gì phát sinh làm cho hắn cảm thấy được hài lòng. Thoạt nhìn phong thủy nơi này có vấn đề ah! - Cù thiếu, anh không sao chứ? Chứng kiến Cù Sĩ Vinh đột nhiên khom xuống, bảo tiêu cũng có một chút giật mình. Một mình hắn cùng Cù Sĩ Vinh đi ra, nếu như Cù Sĩ Vinh thật sự xảy ra vấn đề gì trách nhiệm của bảo tiêu như hắn thật sự chạy không thoát, vì vậy trong lòng hắn có chút sốt ruột. - Ti…chân trái của tôi hình như không thể động… Trên trán Cù Sĩ Vinh tuôn đầy mồ hôi, không phải đau mà là bị hù dọa. Vạn nhất hắn thật sự bị phế một chân, chẳng khác gì là đại sự như trời sập xuống. - Phế vật, còn không gọi điện thoại cho người tới hỗ trợ? Cù Sĩ Vinh thấy bộ dạng lúng túng tay chân của bảo tiêu kia, trong lòng tức giận, lập tức liền chửi ầm lên. Bảo tiêu vội vàng gọi điện thoại, qua vài phút sau vài tên bảo tiêu của Cù Sĩ Vinh đều khẩn trương chạy xuống lầu, nhìn thấy Cù đại thiếu ngồi trên sàn nhà vô cùng giật mình. - Đại thiếu làm sao vậy? - Đại thiếu không có chuyện gì chứ? Mọi người nhao nhao hỏi, sau đó liền nâng hắn đi ra cửa khách sạn, ngồi vào trong xe chạy thẳng tới bệnh viện. Vào thời điểm này Cù đại thiếu cũng không còn quan tâm tới cảm giác đau đớn trong đũng quần, vật kia trong thời gian ngắn còn chưa chết được, nhưng nếu chân trái không thể động thì sẽ phiền toái lớn. - Con mẹ nó mấy anh chạy nhanh hơn một chút được không! Nghĩ tới hậu quả đáng sợ, Cù Sĩ Vinh không khỏi mắng to một câu. Nhưng đám bảo tiêu cũng đã nhận ra trong giọng nói Cù đại thiếu tràn đầy cảm giác run rẩy sợ hãi. Chiếc xe rất nhanh chạy thẳng qua bệnh viện tỉnh. … Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai ngồi bên bàn, chọn vài món thức ăn, gọi thêm cháo, vừa ăn vừa nói những chuyện cần làm gần đây. - Gần đây xem như khá thuận lợi, công tác thay đổi chế độ bên nhà máy thép Long Thành chỉ mới quy hoạch ra sơ bộ, cụ thể cần sửa đổi thế nào trong nhà máy phải xuất ra một phương án cụ thể mới được. Mộc Uyển Dung ăn một chén cháo nấm thịt nạc, buổi tối nàng chỉ thích ăn cháo, món chính cũng không ăn nhiều, chỉ ăn nhiều rau tươi. - Về vấn đề thay đổi chế độ anh cảm thấy có thể hòa hoãn chậm hơn một chút bên này, chờ bên Lăng Cương đã có được phương án giải quyết hoàn thiện hơn, bên Long Thành lại bắt tay vào thực hiện cũng không muộn, không chậm trễ bao nhiêu thời gian đâu. Trên thực tế hiện tại là thời cơ tốt chỉnh hợp lại công nghiệp gang thép. Bắt đầu từ năm trước, kinh tế trong cả nước đã tăng nhanh phát triển, hơn nữa nhu cầu thị trường lại mạnh mẽ khuếch trương, thúc đẩy công nghiệp gang thép phát triển nhanh hơn, sản lượng mỗi năm đạt tới 8093 vạn tấn, sau năm nay sẽ đột phá cửa ải 9000 vạn tấn, hai năm tăng trưởng đạt tới gần 1800 vạn tấn. Sản lượng vật liệu thép vào năm trước tăng trên cơ sở 1056 vạn tấn, năm nay so năm trước cũng tăng lên 1000 vạn tấn. So sánh với hiệp hội sắt thép quốc tế thống kê, sản lượng năm nay đã vượt qua nước Mỹ trở thành nước đứng thứ hai trong ngành sản xuất gang thép. Nhưng ở trên chất lượng, sức cạnh tranh của thị trường quốc nội còn xa xa không đủ, không thể xưng là cường quốc sắt thép, ở trên thị trường quốc tế cũng không đạt tới địa vị xứng đáng. Đối mặt với sự tương phản mãnh liệt như thế, công nghiệp gang thép trong nước làm sao xác định được chiến lược phát triển trong tương lai, thực hiện chỉ tiêu từ nước sản xuất sắt thép đứng thứ hai trở thành cường quốc sản xuất sắt thép, tăng cao chất lượng, nhất định là một vấn đề trọng đại đáng giá nghiên cứu thảo luận. Đối với dạng vấn đề này trong nội tâm Diệp Khai cũng có phương án, chính là chỉnh hợp một ít xí nghiệp sắt thép quy mô lớn trong nước, hình thành một liên hợp thể quy mô mạnh mẽ, bởi như vậy không chỉ có khả năng phát triển phong phú hơn một ít về thể loại, đồng thời cũng tránh khỏi sự cạnh tranh cùng giảm bớt ma sát trong giới sản xuất cùng ngành. Nhưng vấn đề này cũng không dễ dàng được giải quyết, dù sao những xí nghiệp thép hiện tại rất nhiều đều là các xí nghiệp trọng điểm trong các tỉnh, quan hệ cùng địa phương lại phi thường chặt chẽ, muốn sát nhập đầu tiên gặp phải chính là tâm lý kháng cự của địa phương. Chính bởi vì như thế Diệp Khai mới hướng cao tầng đưa ra đề nghị tiến hành thay đổi chế độ của những xí nghiệp ưu tú, hơn nữa bắt đầu thử nghiệm ngay Lăng Cương, thúc đẩy hạng mục công tác này. Một khi thay đổi chế độ, quan hệ giữa xí nghiệp cùng địa phương xem như hoàn toàn cởi ra. Giải quyết được quan hệ phức tạp giữa xí nghiệp cùng địa phương, mới có thể tiến hành đại chỉnh hợp xí nghiệp gang thép. - Trong nước có rất nhiều chuyện điểm xấu nằm ở chỗ chủ nghĩa bảo hộ. Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung: - Nhìn vào bọn họ giống như đang muốn bảo vệ xí nghiệp của mình, trên thực tế chính là một hành vi ngu xuẩn, xí nghiệp không chiếm được sự khảo nghiệm của thị trường gặp phải chút vấn đề sẽ diễn biến thành tai nạn, nếu không thể chỉnh hợp thì không cách nào cùng những nhà máy sắt thép lớn quốc tế chống lại, chỉ có thể tạo thành những hậu quả hao tổn máy móc, thua đi mặt mũi, còn thua cả vốn liếng. - Đạo lý thì là như thế, nhưng chính sách bảo hộ của quốc gia đối với nhà máy thép cũng thật rõ ràng, trong điều kiện tiên quyết không có bối cảnh đầu tư bên ngoài tham gia, chỉ dựa vào nhu cầu trong nước cũng đủ làm cho những nhà máy thép kia sống được rất thoải mái. Mộc Uyển Dung nghe xong lại nói: - Nhưng trong nước cũng tồn tại cạnh tranh trong ngành sản xuất, đồng dạng cũng trở thành cơ hội phát triển cho nhà máy thép. - Vậy thì không giống nhau.