Quan Môn

Chương 815: Gặp trên đường đi




- Nhất Sơn bộ trưởng không khỏi quá khiêm nhường, tuổi tác của ngài còn đang trẻ, con đường sau này còn dài, không chừng sẽ có một ngày liền lên chức.
Diệp Khai cười tỏ vẻ nói.
- Nào có chuyện dễ dàng như vậy được, dù sao cái tuổi của ta đây còn chưa có chiếm ưu thế.
Lưu Nhất Sơn đối với Diệp Khai, cũng không có làm bộ làm tịch gì, chê cười, trước khi Bộ trưởng Niếp Vân Phi tuyên bố bổ nhiệm Long đại tỉnh trưởng, thời khắc trọng yếu như vạy, đều kéo lấy Diệp Khai vào trò chuyện, lực ảnh hưởng của Diệp Khai há có thể khinh thường?
Hắn đối với Diệp Khai nói ra:
- Ngươi xem nhân gia Chủ tịch tỉnh Chính Tiết, tuổi mới hơn bốn mươi, đó mới là tuổi còn trẻ, chúng ta đều đã lớn hơn 50 rồi, không có bao nhiêu không gian để phát triển nữa.
Nghĩ đến chuyện này, Lưu Nhất Sơn không khỏi liếc nhìn Diệp Khai, đối với hắn cực kỳ hâm mộ không thôi.
Sinh trong gia đình có gia thế như vậy thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác lại tài giỏi hơn người, khắp nơi đều được nâng đỡ, tuổi còn trẻ mà đã là cán bộ cấp Sở có thực quyền rồi, mình làm đến cán bộ cấp Sở thì tuổi đã là bao nhiêu, hình như là bốn mươi tuổi à nha.
Với tư cách là Bộ trưởng tổ chức Tỉnh ủy, không gian phát triển của Lưu Nhất Sơn xác thực không lớn, muốn tiến thêm một bước, thì chính là tranh thủ chức vụ Thường vụ Phó chủ tịch tỉnh hoặc là Phó bí thư Tỉnh ủy, muốn nhảy lên hai cái chức vụ này khả năng là nhỏ nhất đấy, dù sao hắn cũng không có chỗ dựa càng thêm chắc chắn hơn rồi.
Với tư cách là chức vị mấu chốt như Chủ tịch tỉnh và Bí thư trong Tỉnh ủy, cả nước cũng chỉ có hơn 60 cái vị trí, thực là một củ cải trắng một cái hố, cũng không xuất ra một vị trí mới, há lại lấy được dễ dàng như vậy? Chiếm được vị trí kia, đều là cấp bậc trong ủy, kém nhất cũng phải là dự khuyết trong ủy mới được, thế nhưng bây giờ hắn ngay cả tư cách nhập môn đều chưa có đạt được.
Lưu Nhất Sơn không chỉ là hâm mộ Diệp Khai, cũng hâm mộ Long Chính Tiết, người ta trực tiếp liền từ một cái Phó chủ tịch tỉnh chưa vào Thường ủy, thoáng cái đã nhảy tới Hà Đông đảm nhiệm đại tỉnh trưởng, hơn nữa cũng thành người dự khuyết trong ủy, lúc nào cũng có thể lần lượt bổ sung tiến vào trong ủy đấy, nói như vậy, hắn chuyển biến từ thay mặt tỉnh trưởng đến tỉnh trưởng cũng coi như là vững vàng ổn thỏa rồi.
- Kỳ thật cũng không phải là không có cơ hội, cí này ngoại trừ mình cố gắng ra, kỳ ngộ và vận khí cũng rất trọng yếu, liền phải nắm chặc.
Diệp Khai cũng không có che che lấp lấp, trực tiếp liền nói:
- Bất quá, cơ hội luôn lưu cho người có chuẩn bị đấy, điểm này là không cách nào phủ nhận được.
Sau khi Lưu Nhất Sơn nghe xong, nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng có chút do dự. Rõ ràng rằng, tuy Diệp Khai tuổi còn trẻ, nhưng lại có thể cùng với Trung Hiện Bộ Niếp Vân Phi tùy ý nói chuyện, phần giao tình này thế nhưng không dễ dàng, nếu như Diệp Khai chịu hỗ trợ mà nói…, chưa hẳn không thể giúp hắn ở trước mặt Niếp bộ trưởng lưu lại một cái ấn tượng tốt.
Mặc dù nói có chút chức vị đều là bán chạy vô cùng đấy, nhưng nếu là thượng cấp có người, cũng không phải là không thể tranh thủ, bằng không mà nói, lý lịch của Long Chính Tiết hắn khong cao, làm sao lại có thể chiếm được vị trí thay mặt tỉnh trưởng nóng bỏng tay ở tỉnh Hà Đông này?
Nghĩ tới đây, Lưu Nhất Sơn liền đối với Diệp Khai đã có chút suy nghĩ, người trẻ tuổi kia chỉ có thể kết giao bằng hữu, tốt nhất là đừng nên đối lập.
Kỳ thật đứng ở vị trí Bộ trưởng tổ chức Tỉnh ủy này của hắn, đối với quan lại địa phương vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn đấy, dù sao vị trí này là công tác phụ trách tổ chức, thuân tiện đề bạt lôi kéo một ít tay chân cho mình, cũng là rất tiện.
- Diệp chủ tịch, Bộ trưởng tổ chức Lâm Kế Văn, Phó thị trưởng kiêm cục trưởng cảnh sát Đặng Kim Hữu ở thành phố Đông Sơn, hai vị đồng chí này có năng lực đều tương đối mạnh, đám bọn họ mà phối hợp với Diệp thị trưởng, tin tưởng công tác ở thành phố Đông Sơn sẽ có thể làm rất nhanh đấy.
Lưu Nhất Sơn nghĩ nghĩ, liền đối với Diệp Khai nói ra.
Sau khi Diệp Khai nghe xong, lập tức hiểu ý nói:
- Ta đối với cán bộ ở thành phố Đông Sơn thực không quá quen thuộc, cảm ơn Nhất Sơn bộ trưởng chỉ điểm, hai vị đồng chí này, là muốn thân cận nhiều hơn đấy.
- Ha ha, cũng là vì công tác mà thôi.
Lns nghe xong, lập tức gật đầu cười nói.
- Nhất Sơn bộ trưởng có thời gian, cũng nên quan tâm nhiều hơn về công tác kiến thiết ở thành phố Đông Sơn.
Diệp Khai thấy Lưu Nhất Sơn đã có khuynh hướng giao hảo với mình, vì vậy cũng tỏ vẻ thiện ý của mình.
- Cơ hội để ta đến cơ sở không nhiều lắm, bất quá Diệp chủ tịch mà đến tỉnh thành, sớm chào hỏi, qua nhà ta ngồi một chút, đồ ăn của nhà ta làm vẫn là rất ngon đấy.
Lưu Nhất Sơn cười nói.
- Có cơ hội nhất định phải đi quấy rầy đấy, đến lúc đó Nhất Sơn bộ trưởng đừng chê ta phiền phức là tốt rồi.
Diệp Khai tỏ vẻ nói.
- Nào có chuyện đó được, ha ha…
Trong lòng Lưu Nhất Sơn tự nhủ vị Diệp chủ tịch này đã minh bạch ý thân cận của mình rồi, cũng không uổng công chính mình tiết lộ cho hắn hai nhân vật trọng yếu trên quan trường ở thành phố Đông Sơn.
Với tư cách là Bộ trưởng tổ chức thành phố Đông Sơn, cùng với Phó chủ tịch kiêm cục trưởng cảnh sát thành phố Đông Sơn, hai người này xem như tương đối trọng yếu đấy, chẳng những có thể dùng ở trong hội nghị thường ủy để hô ứng với Diệp Khai, cũng có thể ổn định cho thành phố Đông Sơn, giữ gìn trị an xã hội, dù sao Bộ trưởng tổ chức cán bộ phụ trách phân công công tác cụ thể cho cán bộ, cục trưởng cách sát và Chủ tịch thành phố nắm trong tay công cụ cường lực, những điều này là không thể thiếu đấy.
Hắn đem hai người kia giao cho Diệp Khai, coi như là trợ giúp cho Diệp Khai thật lớn.
Đương nhiên rồi, lát nữa Lưu Nhất Sơn còn phải phân phó cho hai đồng chí này một phen, bằng không mà nói, hai bên tiếp nhận không tốt, vạn nhất nước tiểu mà không trúng một cái bầu, vậy thì phiền toái.
Đối với Diệp Khai mà nói, trong lòng của hắn cũng tương đối cao hứng đấy.
Hắn đã nhận được Tỉnh ủy trao quyền, trong hai tháng tiếp theo này, coi như là chính đảng giao cho làm việc, có thể làm rất nhiều chuyện, điều chỉnh đội ngũ cán bộ là việc nhất định phải làm, mà đã có Bộ trưởng tổ chức phối hợp rồi thì ý đồ của mình lại càng dễ dàng quán triệt xuống dưới, bằng không mà nói, đối phương chỉ cần dùng một cái chiến lược kéo dài, thì đã có thể làm cho nhiều bố trí của mình không công mà lui.
Về phần Phó chủ tịch kiêm cục trưởng cảnh sát phối hợp, đối với ý nghĩ muốn chỉnh đốn trị an ở thành phố Đông Sơn mà nói, cũng tương đương mấu chốt đấy, nếu như đối phương không thể phối hợp hữu hiệu với lời nói của mình, hắn cũng không ngại bắt đi mấy nhân vật cầm đầu, hiện tại đối phương đã chủ động phối hợp, dĩ nhiên là nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.