Quan Môn

Chương 828: Nội tình của xí nghiệp uy tín lâu năm




Mặc dù nói đáp án vô luận như thế nào đều sẽ làm người thật thương tâm, nhưng trong nội tâm Từ Chỉ Đồng cuối cùng vẫn ôm lấy hi vọng với Đinh Tử Sơn, hi vọng hắn sẽ không làm cho mình thất vọng.
Đáng tiếc chính là thẳng tới khi Từ Chỉ Đồng nằm trên sô pha ngủ thiếp đi, điện thoại vẫn chưa vang lên.
Đợi đến lúc Từ Chỉ Đồng thức giấc, đã là chín giờ sáng hôm sau.
Nhìn lên đồng hồ trên tường, trên mặt nàng tràn đầy vẻ thương tâm cùng thất vọng.
Rạng sáng hôm sau, Diệp Khai mang theo thư ký trưởng văn phòng Ủy ban Vương Sơn Khôi, chủ nhiệm văn phòng Ủy ban Tôn Thánh, một nhóm chừng hơn mười người cùng tân nhậm thư ký của hắn là Đường Mộc, cảnh vệ Lý Hải cùng Cam Tĩnh bọn họ, hơn hai mươi người cùng nhau đi tới bệnh viện vấn an công nhân viên nhà máy bị thương trong sự cố sập lún, sau đó đi thị sát nhà máy.
Nhà máy cơ giới thành phố Đông Sơn năm xưa cũng từng có thời kỳ huy hoàng, hiện tại mặc dù đã không bằng trước kia, nhưng đãi ngộ phúc lợi vẫn nằm trong danh sách một trong những xí nghiệp đứng phía trước của thành phố.
Đời trước của nhà máy là do Gia Hòa Hồng Sinh tiên sinh khởi đầu xây dựng nhà máy cơ giới, khi đó nhà máy vẫn chỉ là một cơ sở sửa chữa bảo hành dưới tập đoàn Gia Hòa, chỉ là một xưởng nhỏ, năm đó chỉ có vài nhân viên kỹ thuật cao cấp du học từ bên Đức trở về.
Bởi vậy cũng có thể biết sự coi trọng của Hồng Sinh tiên sinh đối với nhân tài kỹ thuật như thế nào.
Cho tới bây giờ mấy ký túc xá bên trong nhà máy vẫn là kiến trúc cũ trước giải phóng, những kiến trúc này có thể nói từng chứng kiến nhà máy cơ giới công nghiệp từ lúc ra đời cho tới lúc phát triển, có ý nghĩa lịch sử phi thường.
Sau khi lập quốc, nhà máy cơ giới cũng biến thành công tư hợp doanh, đổi tên là nhà máy cơ giới thành phố Đông Sơn.
Với tư cách là kết quả kinh tế có kế hoạch năm xưa, nhà máy được chỉ định sản xuất máy mài, ở nơi này từng ra đời máy mài đầu tiên của tỉnh, hơn nữa còn sản xuất máy tiện đầu tiên của tỉnh, năm đó từng được triển lãm tại Tây Đức, mà hai máy mài đến nay còn được triển lãm trong đại sảnh ký túc xá.
Là xí nghiệp công nghiệp cơ giới trọng yếu của cả nước, nhà máy cơ giới Đông Sơn sản xuất máy mài rỗng ruột, máy mài ruột tròn, máy mài ổ trục trải rộng khắp các nhà máy chế tạo gia công máy móc trong cả nước, được xem là xí nghiệp phi thường nổi danh trong ngành sản xuất.
Khi Diệp Khai dẫn mọi người đi tới, bí thư đảng ủy nhà máy Nghiêm Thanh sơn, tổng giám đốc Tôn Kính Văn dẫn theo các vị lãnh đạo nhà máy tiến ra đón chào.
Bên trong nhà máy được quét dọn phi thường sạch sẽ, được tẩy rửa bằng nước, tuy bởi nguyên nhân là nhà máy cũ nên có chút kiến trúc theo phong cách cổ xưa, nhưng tùy ý đều có thể thấy được những gốc cổ thụ mấy chục năm sừng sững, khiến cho nhà máy có cảm giác như được cây xanh bao trùm.
Mặc dù là đang mùa hè ánh mặt trời chói chang nhưng cũng không hề có cảm giác nóng nực.
- Nơi này không tệ ah…
Ở trước tòa nhà còn dựng nhà hóng mát, bên trên quấn quýt dây mây, xanh biếc dạt dào, phi thường râm mát, Diệp Khai nhìn thấy không khỏi thở ra cảm khái.
- Diệp chủ tịch, hay là ngồi nghỉ ngơi ở đây một lát đi.
Vương Sơn Khôi đề nghị.
- Cũng tốt!
Diệp Khai gật đầu nói.
Tổng giám đốc Tôn Kính Văn lập tức gọi người đi lấy nước trà, cùng dưa hấu trái cây gì đấy chiêu đãi khách.
- Đều do công nhân viên trong nhà máy tự mình trồng trọt thôi, Diệp chủ tịch cùng các vị lãnh đạo nếm thử xem…
Nghiêm Thanh Sơn nói ra.
Diệp Khai gật đầu, nhìn thấy có người lấy thái đao xắt dưa hấu, chia làm từng khối nhỏ. Dưa hấu đỏ tươi đặt trên bàn đá, nhìn thật diễm lệ, khiến cho hắn không khỏi nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Không thể không nói thái đao dùng khi ẩu đả đánh nhau, hiệu quả đúng là tốt phi thường.
Mọi người cũng không nhiều lời, mỗi người đều cầm dưa hấu sảng khoái cùng ăn, mát rượi ngọt giòn.
Đợi sau khi ăn xong rửa sạch tay, mọi người mới ngồi xuống bàn bạc chuyện của nhà máy.
- Còn phải đa tạ Diệp chủ tịch đã cứu các công nhân viên không may của nhà máy chúng tôi!
Nghiêm Thanh Sơn trịnh trọng cảm tạ Diệp Khai.
Lúc này sau sự cố sụp lún trên đường xảy ra, người trong nhà máy càng thêm hoảng sợ, về sau nghe bác sĩ nói cũng may đã đưa tới bệnh viện kịp thời, nếu không cho dù lúc đó thương thế không xem là phi thường nghiêm trọng nhưng nếu mất máu trong thời gian dài, đủ khiến cho người lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Nếu như là vậy, hai nhân viên bị trọng thương khó giữ được tính mạng, đây cũng không phải là chuyện gì hiếm thấy.
Cho nên từ phương diện này mà nói lúc ấy Diệp chủ tịch nửa đường ra tay giúp đỡ xác thực đã thành ân nhân cứu mạng của hai người kia.
- Là chuyện phải làm mà thôi!
Diệp Khai khoát tay nói:
- Thân là quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, trên đường gặp phải chuyện như vậy làm sao có thể bỏ mặc?
- Cũng chưa chắc!
Có người lập tức hừ khẽ nói:
- Mạnh chủ tịch lúc trước, hắc…
Diệp Khai nghe được lập tức cảm thấy hứng thú, vì vậy hỏi thăm Mạnh Chiêu đã làm gì?
Mọi người đều biết vị Diệp chủ tịch trẻ tuổi trước mắt là được trong tỉnh ủy thác trách nhiệm sau khi Mạnh Chiêu bị xử lý, cho nên cũng không ngại cùng hắn kể lại chuyện của Mạnh Chiêu, vì vậy mồm năm miệng mười thảo luận những tin tức vỉa hè trước kia.
Nguyên lai loại tình huống trên đường gặp được người bị thương giống như Diệp Khai trước kia chủ tịch thành phố Đông Sơn Mạnh Chiêu cũng từng gặp qua, chỉ là lúc ấy hắn đang trên đường đi du lịch suối nước nóng, ven đường gặp được một phụ nữ có thai khó sinh đang cầu cứu.
Kết quả Mạnh chủ tịch e ngại chở theo phụ nữ sắp sinh mang điềm xấu, lại lo lắng nàng sinh ngay trong xe khiến máu văng khắp nơi, liền cự tuyệt, về sau khiến sản phụ không kịp thời được đưa tới bệnh viện mà khó sinh tử vong, một xác hai mạng.
Nhắc tới chuyện này rất nhiều người đều hận đến nghiến răng.
Bởi vì có câu nói không sợ không nhìn được hàng mà chỉ sợ lấy hàng so hàng, đem Diệp chủ tịch so sánh với Mạnh chủ tịch, mọi người liền thấy thật rõ ràng, rốt cục ai mới xứng đáng với danh xưng quan phụ mẫu thành phố Đông Sơn.
- Khỏi cần phải nói, chỉ nói tới dưa hấu do chính nhà máy chúng tôi tự trồng trọt, nếu không phải mọi người đều tán thành ngài lãnh đạo chúng tôi muốn được ăn vào cũng là chuyện không thể nào!
Tổng giám đốc Tôn Kính Văn có chút cảm khái nói.
- Không đến mức đi, chẳng lẽ trồng quá ít?
Diệp Khai cười hỏi.
- Dưa hấu là do lão đồng chí đã về hưu của nhà máy trồng ra đấy, không bán ra ngoài, nếu như họ không muốn chúng tôi cũng không dám hái đi ra!
Tôn Kính Văn cười đáp.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ mình bất quá chỉ là tiện tay mà thôi, cứu được hai người, không nghĩ tới lại nhận được thừa nhận của trên dưới nhà máy, đây cũng là điều ngoài ý muốn.
Hôm nay hắn đi tới nhà máy cơ giới, không phải không có nguyên nhân, chủ yếu là vì một vài vấn đề trong phương diện kinh doanh của nhà máy nên muốn cùng nhà máy câu thông một chút, nhìn xem có thể thay đổi cách nhìn của họ được hay không.
Hiện tại sản phẩm mà nhà máy sản xuất chủ yếu vẫn là những cỗ máy truyền thống, nhưng Diệp Khai biết thật rõ ràng tuy nhà máy sản xuất rất tốt, nhưng so sánh với máy móc của nước ngoài vẫn còn kém xa rất lớn, nhất là hiện tại nước ngoài đã dần dần chuyển hình, nhà máy trong nước lại không đuổi kịp biến hóa trong phương diện này, đây là một vấn đề rất lớn.
Nếu không thể kịp thời chuyển biến suy nghĩ, hoặc có lẽ thêm vài năm sau nhà máy sẽ gặp phải việc cạnh tranh thị trường cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí sẽ xuất hiện cục diện đình trệ vô cùng tai hại.
Vì chuyện này, Diệp Khai cảm thấy mình nhất định phải xâm nhập sâu hơn, cẩn thận nhìn xem hiện trạng sản xuất của nhà máy, sau đó thảo luận một chút phương hướng phát triển trong tương lai, cố gắng đạt tới việc nhà máy động đầu óc cải tiến sản phẩm, đi trước một bước, tránh khỏi việc phải hối hận về sau.
Ai biết khi Diệp Khai vừa nhắc tới chuyện này, Nghiêm Thanh Sơn cùng Tôn Kính Văn lập tức nhìn nhau cười, làm cho Diệp Khai cảm thấy vô cùng khó hiểu.
- Sao vậy, tôi nói sai gì hay sao?
Diệp Khai sờ sờ cằm hỏi.
- Diệp chủ tịch đương nhiên không nói sai lời gì, trên thực tế lời đề nghị này của ngài cũng là sự tình mà ban lãnh đạo nhà máy chúng tôi đang thương lượng, chỉ là còn chưa kịp làm ra quyết định!
Tôn Kính Văn cười nói với Diệp Khai.
Thấy Diệp Khai có chút kinh ngạc, Tôn Kính Văn giải thích:
- Diệp chủ tịch đã quá lo lắng, kỳ thật nhà máy chúng tôi có thể một mực kiên trì được cho tới bây giờ, hiệu quả cũng bảo trì được không tệ trọng yếu nhất chính là do một nguyên nhân, là gần đây phi thường xem trọng cải tiến, đối với một ít kỹ thuật tiên tiến của quốc tế cũng chưa từng bỏ qua chú ý. Cho dù là hiện tại, bên trong nhà máy hàng năm vẫn phái đi năm sáu nhân viên kỹ thuật trẻ tuổi ra nước ngoài đào tạo sâu hơn.
Diệp Khai nghe xong, tâm tình lập tức vui sướng.
Hắn thật sự không ngờ được một tòa thành thị vùng núi như Đông Sơn còn có được một đóa kỳ hoa như nhà máy cơ giới Đông Sơn, biết rõ tầm quan trọng của tri thức tiên tiến, đây thật sự là rất khó được, xem ra lần này mình đi tới nhà máy thật sự là chuẩn xác.
- Đã như vậy mọi người đối với nhận thức về những cỗ máy sổ khống hẳn là thật đầy đủ, vậy tại sao còn cảm thấy khó quyết định nữa đây?
Diệp Khai đưa ra câu hỏi.
Với mấy chục năm trí nhớ tương lai của hắn, tự nhiên hiểu thật rõ ràng, hiện tại tuy cỗ máy sổ khống còn chưa chiếm cứ được thượng phong, nhưng theo thời gian trôi qua, không bao lâu sau khi kỹ thuật vi tính phi tốc phát triển, cơ hồ toàn bộ các cỗ máy lớn đều biến thành cỗ máy sổ khống.
Bước tới thời đại vi tính, máy móc bình thường giống như biến thành đống sắt vụn.
Cho nên dưới tình huống này, Diệp Khai đối với tương lai của nhà máy phi thường quan tâm, cảm thấy nên thúc đẩy bọn họ phát triển máy sổ khống, bằng không mà nói bị mất đi tiên cơ, ý nghĩa mất đi thị trường, mất đi đường sinh tồn cho xí nghiệp.
- Chủ yếu là vấn đề đầu nhập tài chính, đây là trọng điểm mà chúng tôi đang thận trọng cân nhắc.
Tôn Kính Văn giải thích với Diệp Khai:
- Tài chính của nhà máy tuy khá đầy đủ, nhưng muốn chuyển hướng sang cỗ máy sổ khống tốn hao tài chính rất nhiều, hơn nữa chúng tôi gặp phải vấn đề càng thêm bức thiết, là nhu cầu nhân viên kỹ thuật.
Thấy Diệp Khai có chút khó hiểu, Tôn Kính Văn liền giải thích:
- Mấy cỗ máy sổ khống so với máy móc truyền thống độ chính xác được yêu cầu cực cao, mạch điện được xếp đặt tinh vi tinh tế, nhiều chỗ phải hợp thành thiết bị, nội phương diện yêu cầu này chúng tôi phải bồi dưỡng nhân tài kỹ thuật riêng mới có thể giải quyết, đây không chỉ dùng tiền là có thể hoàn thành, cho nên hiện tại chúng tôi có kế hoạch, là phái ra nhân viên kỹ thuật xuất ngoại bồi dưỡng!
Diệp Khai nghe xong lập tức có chút kinh ngạc, không nghĩ tới xí nghiệp có uy tín lâu năm thật sự có lá gan thật lớn, lại làm ra được điều kiện như thế.
Nhưng hắn cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy ý nghĩ của Tôn Kính Văn bọn họ cũng không sai lầm, nếu như không có được nội tình kỹ thuật nhân tài, muốn chuyển hình cỗ máy sổ khống, thật không dễ dàng.
Không hổ là xí nghiệp uy tín lâu năm, vừa ra liền đánh trúng chỗ hiểm!
- Dẫn đầu tiến hành bồi dưỡng nhân tài dự trữ, đương nhiên đây là việc cần làm, nhưng chỉ thoáng chốc liền phái ra hơn trăm người, tựa hồ có vẻ quá nhiều đi?
Tuy Diệp Khai cảm thấy ý nghĩ của nhà máy là không sai, nhưng không đến nỗi cần phái nhiều người như vậy đi ra ngoài, cũng đâu phải là đi đánh nhau?
- Không phải cùng lúc phái ra hết, nếu làm như vậy lực lượng nòng cốt của nhà máy đều bị rút sạch hết rồi…
Tôn Kính Văn giải thích:
- Chúng tôi chế định ra một kế hoạch năm năm, hàng năm phái ra hai mươi người, tiến hành luân phiên huấn luyện, dùng cam đoan kỹ thuật sẽ không bị lạc hậu, như vậy có thể kịp thời theo kịp trình độ tối ưu của nước ngoài.
Diệp Khai nghe xong lúc này mới gật nhẹ đầu.
Vừa rồi hắn bị kế hoạch huấn luyện trăm người làm hoảng sợ, dù sao chỉ là một xí nghiệp thành phố địa cấp, nếu thật sự có được năng lực thoáng chốc liền phái ra hơn trăm người xuất ngoại bồi dưỡng kỹ thuật, chỉ sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn trong cả nước.
Hơn nữa cần phải tìm bao nhiêu tiền tiêu phí?
Đương nhiên vấn đề bổ sung cũng không ít, nói thí dụ như đi quốc gia nào bồi dưỡng? Xí nghiệp nào nguyện ý tiếp nhận những người kia?
- Nói tới nghiệp chế tạo, hiển nhiên vẫn là nước Đức đứng đầu!
Tôn Kính Văn nói.
Quá trình phát triển cơ giới trong cả nước đại khái có thể được chia làm hai thời kỳ.
Trước năm 1979 là một thời kỳ, lúc ấy bởi vì đặc điểm của máy sổ khống, điều kiện phát triển đều khuyết thiếu nhận thức, tố chất nhân viên lại chênh lệch, trụ cột bạc nhược yếu kém, tình huống không khả quan, lúc lên lúc xuống, ba lần khởi ba lần rơi, cuối cùng bởi vì biểu hiện không tốt nên đành phải dừng lại.
Sau năm 1979, được chính sách ủng hộ, từ Nhật, Đức, Mỹ, Ý, Tây Ban Nha vân vân tiến cử tới kỹ thuật tiên tiến máy sổ khống, cũng triển khai hùn vốn cùng hợp tác, giải quyết tính tin cậy, vấn đề tính ổn định, loại máy sổ khống bắt đầu được chính thức sản xuất cùng sử dụng, từng bước một phát triển.
Không thể phủ nhận trong những năm này, việc thiết kế xếp đặt máy sổ khống cùng kỹ thuật chế tạo đã có đề cao lớn hơn, thông qua việc hợp tác sản xuất vài cỗ máy sổ khống tiên tiến, vì thế giúp cho việc thiết kế, chế tạo, sử dụng đều được đề cao thật lớn. Rút nhỏ được việc chênh lệch kỹ thuật tiên tiến trong gia công kim loại thế giới, thông qua việc sử dụng nguyên bộ kiện tiên tiến của nước ngoài, cung ứng cho nhu cầu thị trường trong nước. Nhưng đối với thí nghiệm kỹ thuật mấu chốt, tiêu hóa, nắm giữa cùng sáng tạo đều có độ chênh lệch bên trong.
Đến nay rất nhiều bộ kiện có công năng trọng yếu, tự động hóa dụng cụ cắt gọt, hệ thống sổ khống dựa vào kỹ thuật nước ngoài chèo chống, không thể độc lập phát triển, nhưng còn ở giai đoạn tự hành khai phát theo xu hướng tiến cử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.