Đối với thái độ của Đông Sơn Hổ, Diệp Khai cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì đi tới tình trạng như Đông Sơn Hổ cho dù có muốn lui lại cũng không phải là chuyện dễ dàng, hắn chỉ có thể đánh cược một lần, đánh cược Tống Lâm Sinh có thể đối kháng Diệp Khai. Bằng không mà nói người đầu tiên bị nắm xuống chính là Đông Sơn Hổ. Nhưng Diệp Khai đối với việc này cũng không hề để ý tới, không cho rằng sự tồn tại của Đông Sơn Hổ là có thể ảnh hưởng tới đại cục, hắn không sợ Đông Sơn Hổ không nghe lời, chỉ sợ người kia trực tiếp chịu thua, như vậy sự xuất hiện của hắn cũng không có ý nghĩa gì. - Tôi đại biểu thành ủy cùng Ủy ban thành phố Đông Sơn tuyên bố, đình chỉ chức vụ cục trưởng phân cục Tây Lâm của Đông Sơn Hổ, chờ đợi xử trí. Phó chủ tịch thành phố kiêm cục trưởng Cục thành phố Đặng Kim Hữu tạm thời kiêm nhiệm chức cục trưởng phân cục Tây Lâm! Diệp Khai nói một câu sau đó bước thẳng vào nhà của Tống Hỏa Sinh. Lúc này Đặng Kim Hữu liền khởi lên tinh thần, chỉ chỉ Đổng Sơn Hổ nhìn nhóm cảnh sát nói ra: - Tịch thu súng của hắn! Tất cả mọi người ở tại chỗ chờ lệnh! Bốn năm cảnh sát lập tức đi qua đè lại cánh tay Đông Sơn Hổ muốn lấy súng của hắn. - Tôi xem các ngươi có ai dám? Đông Sơn Hổ gầm một tiếng muốn rút súng. - Thành thật một chút đi! Còn dám phản kháng à? Một cảnh sát bên cạnh không chút khách khí bẻ cong cánh tay của hắn, kéo một cái, một tay cầm báng súng đập lên vai Đông Sơn Hổ. Đông Sơn Hổ đau đớn mất đi khí lực phản kháng, bị vài tên cảnh sát tịch thu súng, còng tay lại. Nhóm cảnh sát phân cục Tây Lâm lúc này càng lúng túng, hiện tại cần đối mặt không chỉ là cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Đặng Kim Hữu, đồng thời còn có chủ tịch thành phố Diệp Khai. Ở trước mặt quyền chủ tịch thành phố cùng quyền bí thư thành ủy Diệp Khai, phó chủ tịch thường vụ thành phố Tống Lâm Sinh xác thực không có quyền nói chuyện gì. - Đặng Kim Hữu! Ông quyết tâm muốn cùng tôi đối nghịch có phải hay không? Tống Lâm Sinh thấy tình trạng này tức giận tới toàn thân phát run. Hắn biết rõ trong nhà Tống Hỏa Sinh có chút đồ vật không thể hấp thụ ánh sáng, bởi vậy mới liều lĩnh ngang nhiên mang theo cảnh sát phân cục Tây Lâm Đổng Sơn Hổ tới vây công Đặng Kim Hữu, muốn đoạt lại quyền khống chế nơi ở của Tống Hỏa Sinh, đem đồ vật mẫn cảm bên trong tiêu hủy hoặc là dời đi. Nhưng thật sự không nghĩ tới Diệp Khai lại đến nhanh chóng như thế, khiến cho hắn mất đi thời cơ tốt nhất áp chế Đặng Kim Hữu. Hôm nay đã có mặt Diệp Khai ở đây, phó chủ tịch thường vụ thành phố như hắn đương nhiên là bị ép gắt gao. Đúng như lời của Diệp Khai đã nói, với tư cách của hắn còn chưa đủ đại biểu thành ủy cùng Ủy ban thành phố. - Tống phó chủ tịch xin tự trọng! Khóe môi Đặng Kim Hữu giật giật, lộ ra một nụ cười vô cùng gượng ép: - Cảnh sát phá án đương nhiên là có quy củ của cảnh sát. Tống phó chủ tịch là người thân thuộc của kẻ tình nghi, thật sự không thích hợp xuất hiện tại đây. Bằng không mà nói rất dễ dàng khiến cho người sinh ra những liên tưởng không tốt! Sau khi nói xong Đặng Kim Hữu quay người vào trong, không tiếp tục để ý tới Tống Lâm Sinh. Nếu như Tống Lâm Sinh không cách nào dùng thân phận ủy viên thành ủy đi dọa người, Đặng Kim Hữu thật sự không cần sợ hắn. Huống hồ tin tưởng trải qua sự tình hôm nay, bản thân Tống Lâm Sinh cũng khó bảo toàn, chớ nói chi là chức vụ phó chủ tịch thường vụ của hắn, Đặng Kim Hữu luôn cảm thấy vị trí này sớm muộn gì cũng là của mình, vì vậy đã không còn lòng sợ hãi gì với Tống Lâm Sinh. Tống Lâm Sinh nhìn thấy không ai hưởng ứng mình, trong nội tâm phi thường ảo não, hắn lại lo lắng tình huống bên trong, kiên trì đi theo. Có cảnh sát muốn ngăn cản hắn, Tống Lâm Sinh trừng mắt nói: - Như thế nào? Tôi vẫn còn là ủy viên thành ủy, phó chủ tịch thường vụ thành phố! Nhóm cảnh sát nhìn qua Đặng Kim Hữu, chỉ thấy Đặng Kim Hữu lắc đầu liền thả hắn đi vào. Lúc này bên trong gian phòng Diệp Khai đang nhìn tủ bảo hiểm thật lớn được khảm vào giữa vách tường. Tủ bảo hiểm cao hơn một thân người, độ dày đoán chừng phải hai thước, người thiết kế sử dụng cách cục cấu tạo của gian phòng cùng không gian làm cơ sở, khiến mọi người thật khó nhìn ra được điểm không thích hợp của phòng này. Nhưng việc gì cũng có điểm sơ hở, mặt ngoài tủ bảo hiểm có một tấm gương lớn có thể tự động di chuyển, bởi vì thường xuyên di chuyển nên không bám bụi, ngược lại lộ ra chân tướng. Mặc dù nói vẫn thường xuyên được quét dọn, sẽ không lưu lại dấu vết, nhưng bên trên cũng sẽ lưu lại chút ít bụi bặm, nhóm người Lý Hải vừa tra xét liền phát hiện vẻ kỳ quặc, vì vậy mới biết phía sau che giấu tủ bảo hiểm thật lớn. - Vì sao còn chưa mở ra? Diệp Khai hỏi. - Người nhà của Tống Hỏa Sinh không phối hợp, chúng tôi đang nghiên cứu mật mã! Lý Hải nói ra. Bên trong có một gã cảnh vệ rất am hiểu công tác trong phương diện này, đang cầm một dụng cụ như ống nghe bệnh đặt lên trên cửa tủ bảo hiểm, chậm rãi xoay tròn khóa tủ, bộ dạng vô cùng chăm chú. - Không cần phiền toái như vậy, đêm dài lắm mộng, trực tiếp nổ tung đi! Diệp Khai không có nhiều thời gian chờ đợi, chọn dụng phương thức bạo lực nổ tung tủ bảo hiểm, đưa ra phương án giải quyết nhanh nhất. - Dùng thuốc nổ? Lý Hải nghe xong có chút kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, dù sao Diệp nhị thiếu chính là Diệp nhị thiếu, ai cũng biết rõ hắn làm việc vốn không theo quy củ. Trong tay cảnh sát hiện tại không có đồ vật này, nhưng Lý Hải có chuẩn bị, lập tức cầm tới bỏ vào trong khóa tủ bảo hiểm. Chỉ nghe một tiếng nổ trầm đục, cửa tủ đã bị phá vỡ một lỗ thủng, hoàn toàn phá hủy. Nhóm người Lý Hải xua tan khói bụi, chỉ thấy cửa mở ra, lộ ra đồ vật bên trong. - Khá lắm, đồ vật thật không ít! Diệp Khai xua xua khói bụi, liền thấy được bên trong tủ. - Heroin! Một gã cảnh sát vừa mở ra đồ bên trong có chút kinh ngạc kêu lên. Mọi người chỉ thấy bên trong có hai chiếc rương lớn, có thứ bột gì đó màu trắng tinh chừng trên trăm ký, giống như ma túy thường nghe nói qua. - Có thể xác định không? Diệp Khai không quen thuộc với loại đồ vật này, nghe vậy liền dò hỏi. - Có thể xác định, tôi đã làm công tác điều tra truy bắt ma túy nhiều năm! Viên cảnh sát kia gật đầu đáp. Lý Hải đi qua nhìn nhìn, hơi nếm thử một chút, sau đó phun ra, nhìn Diệp Khai gật nhẹ đầu, khẳng định lời nói của viên cảnh sát. - Tống phó chủ tịch, không nghĩ tới em trai của ông còn là một trùm ma túy lớn ah! Diệp Khai quay đầu lại nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Tống Lâm Sinh, cười cười nói. Lúc này Tống Lâm Sinh đã bị sợ tới choáng váng, hắn làm sao cũng không nghĩ đến Tống Hỏa Sinh lại ngu ngốc như vậy đem ma túy giấu trong nhà, hơn nữa còn có số lượng lớn đến như thế, trên trăm ký ma túy, bao nhiêu cái đầu đủ giết đây? - Diệp chủ tịch, trong này còn có phát hiện trọng đại! Sau đó lại có người hô lên. Diệp Khai nhìn sang, lại có người phát hiện băng ghi hình, tuy không biết bên trong có nội dung gì nhưng theo thứ tự bên ngoài nhìn lại đã biết được đó là vật chứng trọng yếu, bằng không cũng không cần đặt trong tủ bảo hiểm. Sau đó lại có người phát hiện một quyển sổ nhỏ, bên trên ghi chép rậm rạp, có ngày, địa điểm, nhân vật, giống như một quyển nhật ký. Diệp Khai quét nhìn tên người trong sổ, có chút giật mình, hắn nhìn nhìn liền đem quyển sổ thu lại, tự mình cất giữ, sau đó phân phó mọi người đem băng ghi hình tập trung lại, trực tiếp đưa vào trong xe của hắn. - Phái mười người trông coi xe, không có mệnh lệnh của tôi không cho bất luận kẻ nào tới gần! Diệp Khai đem nhiệm vụ giao cho Lý Hải. - Dạ! Lý Hải lập tức dẫn người đi xử lý. Sau đó mọi người ở trong tủ bảo hiểm phát hiện thêm chút đồ vật, đều là tài vật, những vật này tuy đáng giá nhưng không có ý nghĩa gì lớn đối với Diệp Khai. Đem toàn bộ đồ vật niêm phong lại, lại đem nhà ở của Tống Hỏa Sinh hoàn toàn phong tỏa, Diệp Khai hỏi Tống Lâm Sinh đã xụi lơ bên cạnh: - Tống phó chủ tịch còn lời gì muốn bổ sung không? - … Tống Lâm Sinh mấp máy môi nhưng nói không ra lời. Vì vậy Diệp Khai cũng lười nói thêm với hắn, trực tiếp gọi điện thoại cho bí thư Tần Phương Trần của Ban kỷ luật thanh tra tỉnh, thông báo phát hiện tại Đông Sơn, sau đó gọi điện thoại cho bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn, hồi báo việc này. - Các anh bảo vệ tốt hiện trường, Tỉnh ủy lập tức phái người đi qua tiếp nhận! Bí thư Nhạc Sơn nghe xong lập tức liền biểu lộ thái độ. - Em trai của phó chủ tịch thường vụ thành phố Tống Lâm Sinh là Tống Hỏa Sinh đã phạm phải vụ án lớn như vậy, tôi cho rằng Tống Lâm Sinh đã liên lụy quá sâu, đã không còn thích hợp lưu lại đảm nhiệm chức vị phó chủ tịch thường vụ thành phố, nên tạm thời cách chức chờ xử lý! Diệp Khai liền đưa ra lời đề nghị của mình. Mặc dù nói Tống Lâm Sinh là cán bộ do trong tỉnh quản lý, nhưng là quyền bí thư thành ủy kiêm quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, lời nói của Diệp Khai đương nhiên là có giá trị, đối với ban lãnh đạo thành phố Đông Sơn cũng có quyền lực làm ra đề nghị điều chỉnh. - Tỉnh ủy đồng ý đề nghị của cậu, vì ổn định cục diện, chuyện tôi đáp ứng cậu trước kia chỉ sợ phải nuốt lời rồi. Bí thư Nhạc Sơn nói với Diệp Khai: - Tôi phải tranh thủ thời gian phái một bí thư thành ủy tới đó, trợ giúp thành phố Đông Sơn ổn định đại cục! - Ah? Nghe xong lời nói của bí thư Nhạc Sơn, Diệp Khai giật mình, không nghĩ tới chuyện này phát sinh lại thúc đẩy vị bí thư thành ủy sớm ngày đi xuống. Chuyện này đối với hắn mà nói thật sự không phải là tin tức tốt. - Nhạc bí thư, ông đã đáp ứng tôi thời gian ba tháng! Còn chưa tới một tháng đâu… Nghe xong tin tức này trong nội tâm Diệp Khai đương nhiên là không thoải mái. Bởi vì đủ mọi nguyên nhân, hắn còn chưa kịp đại quy mô điều chỉnh đội ngũ cán bộ, hiện tại bí thư Nhạc Sơn lại phái một bí thư thành ủy đi tới, xem như hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của hắn, trong nội tâm hắn đương nhiên là không thoải mái. - Chẳng lẽ Tỉnh ủy không tín nhiệm tôi có năng lực giải quyết công tác của thành phố Đông Sơn sao? Diệp Khai mất hứng hỏi. - Nói gì vậy… Bí thư Nhạc Sơn cười khổ đáp: - Chỉ vì lo lắng một mình cậu ở nơi đó tác chiến mà thôi, không có một bí thư thành ủy áp trận, chuyện này xử lý không tốt đâu!