Nghe thấy tiếng động người bên ngoài nhanh chóng chạy vào
“Anh nghĩ mình là ai? Tiện đây tôi nói rõ cho anh biết, tôi Triệu Minh Vy đây sẽ tự tay mình xử lý hết đám anh em của anh!”
Một câu khẳng định chủ chốt mà cô tự tin nói
“Cô....!”
Lời nói của cô khiến cho anh ta nghẹn họng
Trở về với một tinh thần không được tốt, trên xe không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được nhịp thở của đối phương
“Tại sao phải tức giận?”
Câu hỏi của anh như trấn ăn cô, nó là câu hỏi thế nhưng anh lại khiến cho cô cảm thấy như đang được người ta quan tâm
Không muốn nghỉ đến chuyện kia, cô hỏi anh
“Anh đói không?”
Biết cô đang lãng tránh nên anh cũng không hỏi nữa
“Em đói sao?”
“Vâng”
“Vậy thì tìm nhà hàng nào đó đi”
————
Lúc hai người đang ngồi ăn thì chợt điện thoại cô reo, là mẹ cô
“Con nghe ạ”
“Sắp tới nhớ sắp xếp về quê cùng con rể gặp ngoại nhé? Ngoại con mong lắm rồi”
“Được mẹ không đi à?”
“Là thế này, hôm đó mẹ cùng ba con sẽ đến muộn vì có việc thế nên cứ đến trước đi. Thứ sáu đó là sinh nhật của Thanh Thanh nên chắc sẽ có nhiều người, con chào hỏi họ thay ta nhé?”
“Được ạ”
Cúp máy, nhìn thấy ánh mắt dò xét của anh, cô liền nở nụ cười nói
“Hôm chúng ta kết hôn bà ngoại em vì đột nhiên bị bệnh không đến được, vì thế nên mẹ bảo em dẫn anh về quê thăm bà. Thứ sáu anh rảnh không?”
“Được”
Anh không nghĩ ngợi gì mà đã trả lời
Hai người rời khỏi nhà hàng, lúc nãy cô cũng có nhắc đến dịp sinh nhật của Thanh Thanh nên hai người học quyết định đến trung tâm thương mại mua quà để tặng. Cũng tiện thể mua quà về tặng bà của cô
Thứ sáu chưa gì đã đến, hai người họ chuẩn bị để lên đường. Hôm nay anh đảm nhiệm vai trò làm tài xế. Quê ngoại của cô cách thành cũng hiểu xa đi xe chắc cũng tầm 4 tiếng đồng hồ, vì thế cô chợp mắt một lát
Thế nhưng chưa kịp ngủ thì cô đã bị tiếng nói của anh làm thức tĩnh
“Anh không biết đường”
Thế là cô phải mở bản đồ lên để anh xem, lục lọi vị trí của nơi bà cô mất hết 30 phút. Mệt mỏi quá nên cô ngủ quên trời đất, lúc tinh dậy thì thấy trên người mình là một chiếc chăn, không cần nghĩ cũng biết ai đắp
“Gần tới nơi rồi?”
“Ừm, định tới nơi sẽ gọi em dậy, ai ngờ”
Lúc đến nơi trời cũng gần chiều rồi. Nơi đây không khí rất trong lành, bước xuống xe bỗng cô nhìn thấy được sự mệt mỏi của anh
Cũng đúng thôi, sáng đã phải dậy sớm đã vậy lại còn lái xe một chặng đường dài, anh khiến cô đau lòng
Theo anh ra phía sau xe lấy đồ vào, tuy nói đây là nông thôn nhưng may thay nhà ngoại cô cũng không nhỏ nhà hai tầng, nhớ hồi nhỏ cô thường về đây chơi suốt mấy tháng hè. Không biết căn phòng đầy kỉ niệm đó còn không