Đặng Phong là người trẻ tuổi nhất trong đội của anh. Tuy việc tìm kiếm thông tin không phải sở trường của cậu nhưng anh vẫn muốn thử
Phía cô cũng không tốt hơn là bao, lúc này đây cô nhanh chóng nhìn thấy mấy cô bạn của mình đang từ cổng trường đi ra
“Vy! Sao cậu ra đây nhanh vậy?” Bích Thảo là người nhìn thấy cô đầu tiên
Cô cười đáp: “Tớ tưởng các cậu về nhà rồi nên định tới”
Minh Ngọc thắc mắc: “Sao cặp cậu vứt dưới đất vậy?” “Vừa đánh nhau”
Cả đám đơ người: “Hôm qua không phải cậu bảo bọn tớ cẩn thận à? Bây giờ lại đánh nhau, đúng là..”
Cô vội giải thích: “Đúng là tớ bảo vậy, nhưng mà bọn họ gây sự trước, tớ chỉ phòng vệ thôi”
“Thôi đi bình thường không phải cậu là tảng băng à? Làm việc lúc nào cũng nghiêm túc, thế mà đến trường lại là học sinh cá biệt” Nhanh chóng chuyển chủ đề cô xua tay nói
“Minh Ngọc, ngày mai gặp tớ nói chuyện chút!”
“Sao không bảo bọn tớ?”
“Chuyện này Minh Ngọc biết rõ, đợi lúc nào xong việc tớ sẽ nói”
“Tuỳ cậu vậy! Đi ăn không? Tớ vừa mới biết một quán ăn ngon lắm”
“Đi! Nhưng tớ phải về sớm”
“Hừ có chồng rồi, vẻ nam tính anh dũng đều mất hết” Tố Như tốt vẻ khinh bỉ
“Haha! Các cậu có muốn không tớ giới thiệu cho” Cô cười ha hả hỏi họ
“Được vậy thì tốt quá, thôi tớ đói chết rồi, nhanh lên”
Chỉ nghe thấy tiếng của mấy cô nương bên kia nói chuyện. Khiến bên anh cạn lời
Ăn uống no nê xong mọi người tiễn cô về. Mặc dù ngoài miệng ai cũng giả cờ khinh bỉ nhưng cô biết trong lòng họ luôn nghĩ tốt cho cô
Trở về Hoa Thiên, nhìn thấy chiếc xe Jeep sau lưng đang tiến tới cô liền biết anh đã trở về
“Cô nương, có cần tôi cho đi nhờ không?” Anh ngồi trong xe nói đùa
“Khỏi cần, tôi tới nơi rồi”
Hai người một trước một sau bước vào.
Anh muốn xem cô có định kể chuyện đánh nhau ở trường cho anh nghe không
Thế nhưng từ đầu đến cuối cô chỉ làm việc của mình. Chẳng thèm quan tâm đến người chồng này
Lúc đi tắm, cô thấy trên vai mình có một vết bầm, máu đông lại ở đó, bây giờ mới cảm nhận được rất đau
Nhanh chóng tắm xong rồi tìm trong hộp y tế lọ dầu xoa bóp. Thế nhưng tìm mãi chẳng thấy
“Tìm cái này?” Anh đứng trước cửa phòng lên tiếng
Cô nhìn thấy vội nói: “Đúng rồi! Đưa em”
“Bị thương ở đâu?” Giọng anh đột nhiên trở nên lạnh như băng
Cô không muốn dấu liền nói: “Ở vai”
Tiến tới vạch áo ra xem, lòng anh chợt thắt lại, vết bầm to như thế mà cô lại ngang bướng không chịu nói
“Ối!” Hành động của anh khiến cô giật bắn mình
“Ngồi yên!” Anh ra lệnh
Vừa tức giận vừa lo lắng anh liền mạnh tay bóp một phát cô liền kêu lên
Thế nhưng cô vẫn không chịu nói vì sao lại bị thương. Chẳng lẽ cô cảm thấy anh không nên biết ư?
Hơi chột dạ bởi việc mình làm nhưng cô quyết định không nói. Cô sợ anh sẽ làm chuyện xé ra to
Sáng nay đến trường cô đã bị chủ nhiệm gọi lên văn phòng