‘Phịch’ một tiếng, Lý Cảnh Thịnh ngã mạnh xuống đất, tiếng động chấn động cả tầng lầu.
Anh ta nằm trên mặt đất, thậm chí còn không kịp cảm giác đau đớn trên lưng, toàn thân trong trạng thái mờ mịt, đầu óc trống rỗng.
Chung Thủy Linh nhìn anh ta một cái, phủi phủi tay, sau đó hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào phòng làm việc của Tô Mỹ Dung.
Lúc cô vào, Tô Mỹ Dung không ở bên trong, căn phòng trống rỗng, tất cả nhìn cực kỳ ngăn nắp, tư liệu văn kiện trên bàn bày biện như bình thường.
“Chị cả?” Chung Thủy Linh thử gọi một tiếng, nhưng không ai phản ứng.
Cô cau mày ra ngoài, bên ngoài, Lý Cảnh Thịnh đã bò dậy, nỗi nhục nhã vì bị người ta hất qua vai khiến anh ta bão nổi, hét lên với cô: “Chung Thủy Linh, hôm nay tôi liều mạng với cô!” Nói rồi nhào về phía cô.
Thư ký đứng một bên thấy vậy, muốn vươn tay giữ lại, lại nhìn thấy khí thế đó của anh ta thì có chút không dám, cô ta nghĩ mình có nên gọi điện thoại cho bảo vệ dưới lầu lên không đây.
Thấy Lý Cảnh Thịnh xông tới, Chung Thủy Linh không chút lùi bước, nhìn thẳng vào mắt anh ta, lúc anh ta chưa kịp mở miệng thì cô trực tiếp hét lên: “Anh có bệnh phải không, anh biết tại sao tôi tới tìm mẹ anh sao, cảm xúc chị ấy bây giờ không ổn định, có phải muốn nhìn thấy chị ấy xảy ra chuyện anh mới hài lòng không?”
Bị cô hét lên như vậy, Lý Cảnh Thịnh vốn còn nổi điên lập tức sững sờ, nhìn cô nhất thời nói không ra lời.
Thấy anh ta không lên tiếng, Chung Thủy Linh trực tiếp không thèm nhìn anh ta, lướt qua anh ta đi về phía thư ký, hỏi: “Tô tổng không ở bên trong, chị ấy đi đâu rồi, cô biết không?”
“Không ở trong sao?” Thư ký dường như có chút ngoài ý muốn, trực tiếp đi tới phòng làm việc của Tô Mỹ Dung, vừa đi vừa nói: “Hẳn không phải chứ, vừa nãy sau khi Tô tổng quay lại thì không có ra ngoài!”
Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô ta quay đầu nói với cô: “Có phải ở trong phòng nghỉ ngơi không?”
Chung Thủy Linh lúc này mới nhớ ra; “Trong phòng làm việc còn có phòng nghỉ ngơi đúng không?”
Thư ký gật đầu, nói: “Có, bình thường buổi trưa Tô tổng có thời gian thì sẽ nghỉ ngơi trong phòng một lát.”
Nghe cô ta nói vậy, Chung Thủy Linh lại vội xông vào phòng làm việc, lúc này mới chú ý thấy bên trong còn có một cánh cửa đang đóng chặt.
Cô thở dài một hơi, bước tới, vươn tay gõ cửa, khẽ gọi: “Chị cả, chị ở trong sao?”
Thư ký và Lý Cảnh Thịnh phía sau cũng tới cạnh cô, Lý Cảnh Thịnh đã bình tĩnh lại, nhìn cô hỏi: “Mẹ tôi rốt cuộc làm sao vậy?”
Chung Thủy Linh không nhìn anh ta, nhìn chằm chằm cánh cửa, lại gọi một tiếng: “Chị cả, em là Thủy Linh, chị mở cửa có được không, có chuyện gì chúng ta thương lượng giải quyết!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Lý Cảnh Thịnh truy hỏi, dù sao thì người bên trong cũng là mẹ mình, anh ta cũng lo lắng cho tình hình của mẹ.
Chung Thủy Linh chỉ xem như không nghe thấy lời anh ta, quay đầu hỏi thư ký: “Cô có chìa khóa phòng không?”
Thư ký lắc đầu, nhìn cô thành thực nói: “Tôi không có, chìa khóa phòng làm việc và phòng này chỉ có Tô tổng có, chúng tôi không ai có.”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh cau mày, nhìn Lý Cảnh Thịnh bên cạnh, nói: “Đạp cửa.”
Nghe cô nói vậy, Lý Cảnh Thịnh sững sốt, không dám tin cô thật sự muốn mình đạp cửa.
Thấy anh ta không nhúc nhích, Chung Thủy Linh trừng mắt anh ta, nói: “Anh có đạp không, anh không phải muốn biết đã xảy ra chuyện gì sao? Vậy thì đạp!”
Mặc dù Lý Cảnh Thịnh còn có chút mờ mịt, nhưng bị cô nói vậy, anh ta cũng không dám hỏi nhiều nghĩ nhiều, lùi ra một chút, giơ chân chuẩn bị đạp cửa.
Nhưng chất lượng cửa dường như kiên cố hơn tưởng tượng của anh ta, hoàn toàn không chút phản ứng nào với cú đá này.
Chung Thủy Linh có chút nôn nóng, bước tới cùng tông cửa với anh ta.
Cũng không biết tông cửa bao lâu, lúc cô cảm thấy cánh tay mình cũng sắp tông nứt toác, thì cảnh cửa cuối cũng được tông mở, Tô Mỹ Dung quả nhiên ở trong, đang ngồi dựa bên giường, suy sụp nhìn về phía trước, ánh mắt không chút tiêu cự, toàn thân ngây ngốc khác hoàn toàn với Tô Mỹ Dung sát phạt quyết đoán, xử sự quả cảm bình thường.
Thấy Tô Mỹ Dung như vậy, đừng nói là Chung Thủy Linh, Lý Cảnh Thịnh và thư ký cùng theo vào cũng có chút nhìn đến rớt hàm.
Tô Mỹ Dung dường như không chút sức lực, để Lý Cảnh Thịnh đỡ mình, mềm oặt như con búp bê tắt thở.
Chung Thủy Linh cũng bước tới, giúp Lý Cảnh Thịnh đỡ Tô Mỹ Dung dậy ngồi lên giường.
Cô để Tô Mỹ Dung dựa vào người mình, nếu không phải còn có thể cảm giác được hô hấp của Tô Mỹ Dung, cô gần như sắp hoài nghi Tô Mỹ Dung có phải đã chết rồi không.
Lý Cảnh Thịnh trước giờ chưa từng thấy mẹ mình như vậy, anh ta nhìn Chung Thủy Linh, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Chung Thủy Linh nhìn anh ta, không nói nhiều, chỉ nói: “Các người ra ngoài trước đi, đóng cửa lại, không cho phép ai vào!”
“Tôi hỏi rốt cuộc là chuyện gì!” Lý Cảnh Thịnh tức giận nhìn cô, mẹ anh ta bây giờ như vậy, anh ta làm sao có thể rời đi!
Chung Thủy Linh nhìn anh ta, lạnh giọng nói: “Anh muốn la hét ở đây lúc này sao? Anh không thấy chị cả bây giờ thế này?”
“Chung Thủy Linh, cô biết cái gì, tôi là con trai bà ấy, tôi có quyền biết mẹ mình đã xảy ra chuyện gì!” Cảm xúc anh ta cực kỳ kích động, thậm chí gân xanh nổi lên trán.
Chung Thủy Linh nhìn Tô Mỹ Dung, Tô Mỹ Dung thế này cũng khiến cô sợ hãi, cô chưa từng nghĩ tới sau khi Tô Mỹ Dung biết chuyện này lại sẽ phản ứng dữ dội như vậy!
Thấy cô không nói, Lý Cảnh Thịnh vừa muốn hét lên với cô, bỗng nghe thấy Tô Mỹ Dung đang dựa trong lòng cô mở miệng nói: “Cảnh Thịnh, con ra ngoài trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với Thủy Linh!” Giọng nói không lớn, nhưng giọng điệu lại bá đạo không cho phép cự tuyệt.
Lý Cảnh Thịnh sững sốt, nhìn mẹ nói: “Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy, sao lại làm mình ra thế này?”
Tô Mỹ Dung không nói chuyện, mắt nhắm nghiền.
Chung Thủy Linh ở bên ôm Tô Mỹ Dung thấy vậy, nói với Lý Cảnh Thịnh: “Chị cả muốn nói đương nhiên sẽ nói, anh vẫn là ra ngoài trước đi!”