Quân Nhân Trong Khói Lửa

Chương 34



Edit: Dương

***

Ban đêm, những ngôi sao rạng rỡ lấp lánh, tiếng gió thổi như si như túy [1]. Ánh trăng tròn leo lên từ chân trời phía đông, trong giây lát, bóng đêm thong thả giống như một màn mực dày, vầng sáng nhuộm phía chân trời, pha tản hương thơm.

[1] Như si như túy: miêu tả trạng thái thất thường, mất đi kiềm chế. Cũng có thể giải thích là rất say mê, rất hưởng thụ.

Thang Văn thật sự đổi một phòng đơn cho Chu Giác Sơn. Chỉ có điều hắn ta không dám đổi sang phòng hắn ta, mà lặng lẽ đổi sang một gian phòng có phong cảnh đẹp nhất và điều kiện tốt nhất của khách sạn này.

Tầng trên cùng của khách sạn. Gió đêm nhẹ nhàng dễ chịu khẽ phẩy qua rèm cửa màu xanh nhạt, rèm sa mỏng nửa trong suốt bị người hơi vén lên một góc.

Tại Tư đi qua cửa sổ sát đất, đi vào vườn hoa lộ thiên rộng rãi, lại hướng về phía trước, tầm nhìn mở rộng, cảnh đêm thành phố thu hết vào trong tầm mắt.

Vạn gia đăng hỏa [2], ngựa xe như nước...

[2] Vạn gia đăng hỏa: miêu tả cảnh tượng ban đêm ở thành phố.

Phần lớn các thành phố ở Đông Nam Á phân bố ở khu vực ven biển và khu vực ven sông, không thể thiếu được diện tích rừng rộng lớn cùng nguồn nước dồi dào, thành phố Taunggyi cũng vậy, một nhánh của hồ Inle uốn lượn chảy qua phía dưới cây cầu cách đó không xa, nước chảy róc rách, mặt nước ba quang lân lân...

Đẹp quá, là hòa bình đã lâu không thấy.

Tại Tư chậm rãi nhắm mắt, nhón chân lên, hai tay vịn vào lan can, hưởng thụ sự yên lặng và thoải mái mà làn gió đêm này đem tới.

Hai cánh tay rắn chắc vòng quanh cô từ phía sau, Tại Tư mở mắt, hơi nghiêng đầu nhìn, người đàn ông phía sau đặt cằm lên đỉnh đầu cô.

Chu Giác Sơn mới từ phòng tắm đi ra, không mặc áo, tóc ngắn vẫn còn ướt nhẹp, quanh năm sinh hoạt ở trong quân đội khiến cho hắn mất đi thói quen mặc quần đùi, Tại Tư hơi rũ mí mắt, chú ý tới quần dài trên chân hắn, gấu quần quy củ, ngay cả dây thắt lưng cũng thắt chặt.

Sóng mắt cô khẽ động, ngửa đầu nhìn hắn.

"Có chuyện gì sao?"

Chu Giác Sơn khẽ cười lắc đầu. Hắn ôm cô chặt hơn một chút, cánh tay lớn dùng sức co lại về phía trong, cúi đầu, đem cả khuôn mặt vùi vào cổ Tại Tư.

Mùi hương trên người cô rất dễ chịu, khiến cho người ta cảm thấy rất quen thuộc, Tại Tư bị cánh tay hắn siết đau, nhịn không được liền vỗ cánh tay của hắn, hắn lại hít sâu một hơi, mới buông cô ra.

"Không có gì. Chỉ là lâu rồi chưa được trải qua loại cuộc sống này."

Hắn đứng ở bên cạnh cô, hai tay nắm lan can bằng sắt, ngắm nhìn núi sông biển hồ trước mắt. Với hắn mà nói, mỗi một tránh [3] mỗi một giây đều quá mức di túc trân quý [4]. Hòa bình, vĩnh viễn đều là một sự tồn tại tương đối.

[3] Tránh: 1 hình ảnh gọi là "1 tránh", mỗi giây mấy tránh là chỉ số hình ảnh truyền phát ra trong một giây. Ở trong câu này có thể hiểu tránh là đơn vị đo thời gian, và 1 tránh = 1/số hình truyền phát ra trong một giây.

[4] Di túc trân quý: vô cùng quý báu, vô cùng có giá trị, mang hàm nghĩa tốt.

Thành phố Taunggyi là thủ phủ bang Shan, dù cho người dân khu vực biên giới đã oán thán khắp nơi, kêu khổ không ngừng, toàn bộ tài nguyên của bang vẫn như cũ sẽ càng không ngừng hướng tới nơi đây, thành phố Taunggyi vẫn như trước sẽ là một mảnh ca vũ thăng bình [5].

[5] Ca vũ thăng bình: có nghĩa là vừa ca hát vừa nhảy múa, chúc mừng thái bình, nhiều khi dùng để chỉ thái bình thịnh thế. Vừa có nghĩa tốt vừa có nghĩa xấu, tùy vào ngữ cảnh tương quan.

Mỗi một con phố nơi này, mỗi một gốc cây, thậm chí là một cây đinh ốc tầm thường trong cống thoát nước, đều là dùng lòng trung thành cùng an nguy sống chết và máu tươi của hàng trăm ngàn cán bộ chiến sĩ ở biên giới đổi trở về.

Có người nói, quân nhân sinh ra chính là để bảo gia vệ quốc [6]. Chỉ tiếc thời gian hắn ra đời kỳ thực vẫn chưa phải là một quân nhân.

[6] Bảo gia vệ quốc: là nhiệm vụ của mỗi người, là một trách nhiệm thiêng liêng. Phòng ngự và bảo vệ an ninh quốc gia là sứ mệnh của mỗi một công dân.

Chu Giác Sơn tự nhận mình không phải là một thánh nhân, ở trong mắt hắn, trong nội tâm hắn tục bất khả nại [7], cẩu thả, cách làm lỗ mãng, có thể động não tuyệt đối không miễn cưỡng, người có tâm kế có thể tạo nên tiếng vang lâu dài [8]. Hồi còn nhỏ, đến tuổi chọn đồ vật đoán tương lại, ba hắn để cho hắn chọn quân nhân hay là thổ phỉ, hắn dứt khoát chọn thổ phỉ hơn nữa còn gắt gao cầm chặt không thả, theo lời những người thế hệ trước nói, ba hắn tức giận đến mức muốn cầm roi da đánh hắn, nhưng hắn lại chết cũng không chịu buông tay, vẫn luôn mở to hai mắt cùng phân cao thấp với tất cả mọi người trong phòng.

[7] Tục bất khả nại: có nghĩa là dung tục/tầm thường không thể chịu nổi.

[8] Raw 花花肠子能绕梁三圈: câu này t edit không chắc nghĩa lắm, ai biết tiếng Trung dịch hộ t nhé.

Sau này, sở dĩ đi lên con đường quân nhân này, đúng là tạo hóa trêu ngươi, đa phần chịu ảnh hưởng của Triệu Tuấn, cũng lần lượt ngẫu nhiên và không thể tránh được kết quả đưa đến.

Hàng năm bang Nam Shan đều có hơn một nghìn binh lính vì chiến tranh đổ máu, tử trận...

Hắn thường thấy sống chết, cực khổ, trong lòng lại không có nhiều sợ hãi như vậy.

"Nhân cố hữu nhất tử, hoặc trọng vu thái sơn,hoặc khinh vu hồng mao, dụng chi sở xu dị dã. Thái thượng bất nhục tiên, kỳ thứ bất nhục thân, kỳ thứ bất nhục lí sắc, kỳ thứ bất nhục từ lệnh, kỳ thứ truất thể thụ nhục; kỳ thứ dịch phục thụ nhục, kỳ thứ quan mộc tác, bị chủy sở thụ nhục, kỳ thứ dịch mao phát, anh kim thiết thụ nhục, kỳ thứ hủy cơ phu, đoạn chi thể thụ nhục, tối hạ hủ hình cực hĩ!" [9] Hắn đứng lên thềm đá chỗ lan can, lớn tiếng rõ ràng, hùng hồn phân trần, ngước nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu.

(Dịch nghĩa: "Người vốn có một mạng, hoặc nặng hơn núiThái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng, hoặc dùng cho cái khác. Đầu tiên không nhụctổ tiên, tiếp theo không nhục bản thân, tiếp theo không nhục lý sắc (lý sắc:chỉ đạo đức và thể diện), tiếp theo không nhục ứng đối, tiếp theo không thể cúilưng chịu nhục, tiếp theo không thể dễ dàng chịu nhục, tiếp theo khép mộc tác(mộc tác: một loại dụng cụ tra tấn, hình như là loại kẹp tay hay có trong phimcổ trang thì phải), bị quất roi đau đớn chịu nhục, tiếp theo cạo lông tóc, quấnkim thiết chịu nhục (kim thiết: là một loại dụng cụ tra tấn, t ko tìm được hìnhnên ko biết mô tả thế nào), tiếp theo phá hủy da thịt, gãy các chi chịu nhục(chi: chân tay), hủ hình khắc nghiệt đến vậy!") (Đoạn này t edit không chắc nghĩa lắm)

[9] Mấy câu CGS nói ở bên trên là nằm trong một phong thư hồi âm của nhà sử học, nhà văn học Tư Mã Thiên gửi cho người bạn Nhậm An. Trong thư tác giả bày tỏ phẫn nộ, trần thuật mình gặp chuyện không may, bày tỏ vì làm mà không thể không đau khổ ngậm đắng nuốt cay sống tạm bợ.

Tại Tư xúc động, trong lòng cũng nóng lên.

<Thư gửi Nhậm An> (报任安书, Hán Việt là Báo Nhậm An thư) của Tư Mã Thiên... phẫn nộ quan niệm sống chết quyết tuyệt, khí thế hào hùng. Cái này giống như hồi còn bé, ba cô dạy cho hắn.

"Nhắc tới, hình như em vẫn chưa hỏi anh, cuộc sống trong quá khứ anh đã trải qua như thế nào."

"Em đã hỏi rồi."

Chu Giác Sơn quay đầu nhìn cô. Nhớ không lầm, trước đó không phải cô vẫn luôn cảm thấy hắn vẫn còn giấu diếm về thân phận của mình, muốn đào ra vấn đề, còn hỏi ra vấn đề kia.

Tại Tư nở nụ cười, "Em không phải nói cái đó." Vấn đề cô muốn hỏi chỉ là cuộc sống của anh, quá khứ, một ít củi gạo dầu muối [10], "Ví dụ như ba mẹ anh đâu, người nhà đâu, mỗi ngày em đều ở bên cạnh anh, cũng chưa từng thấy anh liên lạc với người nhà."

[10] Củi gạo dầu muối: chỉ sinh hoạt trong cuộc sống hàng ngày.

"Đã qua đời?"

"Tất cả?"

"Ừ. Năm đầu tiên anh tham gia quân ngũ, Myanmar xảy ra động đất, anh cứu được mười người dân bị nạn, nhưng lại không cứu được ba mẹ mình."

Năm đó động đất xảy ra lúc ba giờ sáng, rất kinh khủng, nhà hắn đang ở tâm địa chấn. Điều kiện gia đình Chu Giác Sơn không tệ, nhà có năm tầng, căn nhà độc lập, gia thế mẹ hắn hiển hách, cho nên ba hắn chỉ cưới một người vợ là bà ấy, kết quả có thể nghĩ tới, một trận động đất, người đi nhà trống.

Tại Tư mím môi, nhìn hắn có phần xin lỗi, "Vậy em bây giờ nhắc tới có phải anh vẫn còn cảm thấy rất đau lòng không..."

Chu Giác Sơn cười cười, ôn nhu xoa đầu của cô, "Không sao, đều đã qua rồi. Thời gian trôi qua lâu, anh cũng không còn nhớ rõ nữa rồi."

Con người luôn luôn phải hướng về phía trước, có lẽ có vài chuyện đặt ở thời điểm lúc đó sẽ khó khăn, nhưng qua một thời gian sẽ có thể suy nghĩ rõ ràng.

Tại Tư cúi đầu, như có điều suy nghĩ.

Hắn bỗng nhiên tiến tới bên tai cô, âm lượng rất nhẹ, "Nói cho em biết một bí mật."

"Ừ?"

Ngay lập tức ánh mắt cô sáng lên.

Chu Giác Sơn cố làm ra vẻ huyền bí, chắp tay sau lưng đi ra xa một chút, Tại Tư vui vẻ theo sát qua đây, đuôi lông mày hắn khẽ động, lại cố ý để cho cô đợi hắn trong chốc lát.

"Nói đi, nói nhanh một chút a..."

Lòng hiếu kỳ của Tại Tư cũng nhanh chóng dâng cao.

Hắn quay đầu lại, quan sát xung quanh một chút, xác nhận không có ai nghe lén, "Anh từng xuất gia làm hòa thượng."

Hả? Tại Tư nháy nháy mắt.

Dưới màn đêm, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, thổi bay những sợi tóc đen nhánh mềm mại ở bên tai của người phụ nữ. Tại Tư quan sát Chu Giác Sơn hồi lâu, cảm thấy hắn quả thật không giống nói đùa... "Thật?"

"Ừ."

Trong cuộc đời đàn ông Myanmar nhất định phải xuất gia một lần, chỉ là thời gian đi của hắn có phần đặc biệt, khoảng tầm mười bốn mười lăm tuổi.

"Khi đó đúng lúc anh học trung học, tuổi trẻ khí thịnh, có một năm nghỉ hè, bởi vì chuyện chiếm sân bãi chơi bóng rổ, nên đánh nhau với vài tên côn đồ trong trường học." Một chọi bốn, ngược lại hắn cũng không có chuyện gì, khóe miệng chảy chút máu, mà mấy tên kia coi như thảm, người bó thạch cao, người chống gậy, mỗi một người đều có thương thế nghiêm trọng hơn hắn. Sau chuyện đó, phụ huynh đối phương tìm tới cửa, ba hắn không nhịn nổi, trong cơn tức giận liền ném hắn tới ngôi chùa ở xa nhất, ý muốn để cho hắn ăn chay niệm phật, thành tâm hối cải.

Đương nhiên, rõ ràng nhận thấy hiệu quả của xuất gia cuối cùng cũng không phải hết sức đặc biệt như ý người.

Tại Tư quay mặt đi, không nhịn được vui vẻ.

"Thật tò mò xuất gia cạo trọc đầu là một loại thể nghiệm như thế nào."

Chu Giác Sơn nghiêm túc nhớ lại, "Cũng không có gì đặc biệt. Không phải chỉ là trên đầu ít đi vài sợi tóc, gió thổi qua thì mát hơn thôi sao."

Thật ra đồ ăn chay ở ngôi chùa đó còn ăn rất ngon, bên ngoài không làm được mùi vị đó, thỉnh thoảng còn rất hoài niệm.

Tại Tư ồ một tiếng, con ngươi xoay chuyển, bỗng nhiên nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ xem như là micro đưa tới bên miệng Chu Giác Sơn, lại trịnh trọng chào hắn một lần, "Xin chào, Chu đoàn trưởng, nơi này là tổ chuyên mục của đài truyền hình trung ương, tôi là phóng viên tiền tuyến Du Tại Tư, xin hỏi Chu đoàn trưởng, đang thời kỳ trưởng thành trong lúc xuất gia tu hành, ngài làm như thế nào để không phá sắc giới, khống chế được dục vọng?"

Chu Giác Sơn cười một tiếng, vuốt nhẹ mi cốt, hắn biết rõ loại tính cách của cô là ba ngày không đánh thì có thể lật tung nóc nhà [11].

[11] Ba ngày không đánh thì có thể lật tung nóc nhà: hàm ý chỉ trẻ con nghịch ngợm, bây giờ nghĩa bóng là chỉ thái độ làm người người xảo trá.

Bướng bỉnh, tiếp tục bướng bỉnh... Hắn đột nhiên ngồi xổm xuống vác cô lên vai.

"Anh tm chưa từng kiềm chế!"

Tại Tư vừa bực mình vừa buồn cười, "Thả em xuống, thả em xuống..." Cô nằm trên bả vai của hắn, hai chân không ngừng đá loạn.

Chu Giác Sơn nghe lời cô, "Thả, anh thả." Hắn đi vào phòng ngủ, thuận tay đóng cửa, "Giường, hay là ghế sofa?"

Tại Tư nhìn xung quanh một vòng, cũng không suy nghĩ nhiều, "Giường..."

Thời gian không còn sớm, nên đi ngủ.

Hắn gật đầu, đi tới giường rồi thả cô xuống.

Tại Tư vịn vào đệm, vừa mới ngồi dậy, hắn đột nhiên dang rộng chân, lấn người đè lên.

Tại Tư vội vàng kéo chăn, trừng mắt nhìn hắn, hai người nhìn nhau một hồi, cô lại không nhịn được cười, "Anh muốn làm gì..."

"Ngủ."

"Ngủ... Vậy đi chỗ của anh mà ngủ..."

Tại Tư giương cằm lên, chỉ chỉ vị trí trống bên cạnh nói. Chu Giác Sơn không phải là gần đây đều ngủ ở bên cạnh sao, hơn nữa, đoạn thời gian trước hắn còn cố ý lẩn tránh cô, không phải hắn còn có thể giả bộ bận việc đi tu sửa đường quốc lộ sao, có lẽ là dứt khoát chạy đến phòng của binh lính để ngủ.

"Phòng của Thang Văn vừa vặn là phòng đôi, có hai giường, cậu ta vừa vặn có thừa giường có thể cho anh mượn để ngủ đấy."

Anh em tốt, đừng khách khí, dù sao mọi người đều là thẳng nam, ngủ chung còn có thể như thế nào đây.

Chu Giác Sơn nhướng mày, như có điều suy nghĩ. Ai ôi, thế nào mà hắn lại nghe được mùi vị châm chọc nhỉ. Hắn chống đỡ cơ thể mình, mắt nhìn xuống Tại Tư, "Tiểu nha đầu, anh nói cho em biết, trước kia là anh lo lắng cho em, nên anh mới nhẫn nhịn."

"À."

Tại Tư lơ đễnh thổi móng tay.

Chu Giác Sơn giận không kiềm chế được, dùng chân gắt gao đè chặt đầu gối của cô, một tay hắn chống ở đầu giường, dùng hai ngón tay tháo dây thắt lưng, "Tới đây, em hôm nay xong đời rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.