Gió thổi làm rối loạn cảnh tượng trước mắt, tầm nhìn mơ hồ.
Chuyện cũ năm xưa không nhịn được nổi lên, gió nổi mây vần, sóng nổi cuồn cuộn...
Triệu Tuấn đứng ngẩn người ở tại chỗ, sửng sốt vài giây, Đan Thác lại thúc giục ông đôi câu, lúc này ông mới chậm rãi gật đầu, xoa xoa mồ hôi, đi tới chuồng ngựa.
Nơi này là sào huyệt của Sài Khôn và Đan Thác.
Mặc dù những năm trước đây hai cha con này liên tục hợp tác cùng quân đội chính phủ, thế nhưng thỏ khôn còn có ba hang, huống chi Sài Khôn và Đan Thác đều là những tên thương nhân buôn lậu nổi danh, tự nhiên cũng sẽ cẩn thận nhiều hơn, giữ lại cho mình đường lui ở khắp nơi.
Đi được nửa đường, chuồng ngựa của khu nghỉ dưỡng có rất nhiều nhân viên chuyên môn xử lý, chất lượng vệ sinh rất cao, xung quanh còn có đội ngũ bảo an trông chừng, chi tiêu một ngày cho một con ngựa cũng đủ cho dân chúng địa phương ăn trong một tháng.
Trong lúc Triệu Tuấn đi qua từng đám người, một đám tiểu lâu la đang xem ngựa phát hiện là ông, tất cả đều mặt mũi nhiệt tình chào hỏi ông.
"Chú Triệu, buổi tối chưa đi ăn bữa khuya sao?"
"Bữa khuya" trong miệng những người này cũng không phải là chỉ bữa ăn sau bữa tối, mà là đi một con phố cũ ở trung tâm thành phố Lashio. Nhà khách khách sạn ở nơi đó, tiệm làm tóc hay thậm chí là tiệm cơm, phần lớn đều là nhà chứa [1] treo đầu dê bán thịt chó. Nhà chứa thông thường sau bảy giờ tối mới mở cửa, ban ngày không có "ăn", cho nên mỗi lần đi chơi chỗ kia, đàn ông ở địa phương đều gọi là ăn "bữa khuya".
[1] Nhà chứa (hay nhà thổ): là những địa điểm kinh doanh nơi diễn ra các hoạt động tình dục giữa khách làng chơi và gái mại dâm. Ở những nơi mà hoạt động mại dâm là bất hợp pháp, nhà chứa thường núp dưới vỏ bọc là các hiệu tẩm quất, quán bar...
Đang lúc Triệu Tuấn đi xuyên qua đám người, trên ngoài tường có một bảng hiệu bằng đồng thau rất to. Chữ trên bảng hiệu là "Tạp Mại".
Đó là con ngựa dáng vóc tốt nhất trong cả khu nghỉ dưỡng này, lông màu đen như mực, mắt to màu nâu, bốn chân vừa dài vừa có lực, bắp thịt chặt chẽ phối hợp cân đối, trước đây nó từng là ngựa hoang, từ lúc bị phát hiện đến thuần hóa, tốn ròng rã nửa năm mới có thể thuần hóa được nó.
Hình dáng Tạp Mại cao lớn, nhất là lông bờm dài đen nhánh rối tung rủ xuống đất, hiện ra có lực và oai phong.
Triệu Tuấn dắt Tạp Mại đi ra, lại tìm được một con ngựa nhỏ tính tình ôn hòa, con ngựa nhỏ da dẻ thuần trắng, trên bốn chân và cái đuôi đều có những đốm màu hạt dẻ, đi theo bên cạnh Tạp Mại, lúc bước đi dồi dào sức sống, giống như một con bò sữa nhỏ hoạt bát.
... Cửa vào bãi cỏ, lần lượt từng người ân cần hỏi thăm, Chu Giác Sơn chờ lâu có phần không nhịn được, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Tại Tư, lại đụng một cái vào bên eo của cô.
Tại Tư mỉm cười quay đầu nhìn hắn, khóe mắt nhìn thoáng qua, giống như là nhìn thấy gì đó.
Đồng tử của cô chợt co lại, chợt quay người lại.
...
Một thân ảnh vừa cao vừa lớn, ở đối diện đang bước tới.
Đi theo sau ông ấy có một nam một nữ, phân biệt dắt hai con ngựa tốt. Bóng dáng lâu ngày không gặp, loáng thoáng nhìn thấy nét anh tuấn năm đó. Nhưng mười mấy năm trôi qua, đã sớm cảnh còn người mất...
Hiện tại, ông ấy để đầu trọc, da ngăm đen, má trái có một vết sẹo dài dữ tợn, màu sắc đỏ thẫm, dài khoảng 10 cm, vết sẹo từ cạnh ngoài góc con mắt trái một đường nghiêng xuống phía dưới, vết thương quá sâu, ngay cả xương gò má cũng bị lộ ở bên ngoài.
Trên cổ ông ấy vẫn còn hình xăm, giống như là một loại chế thức đồ đằng [2] cổ xưa, gió thổi dưới trời nắng, bên rìa hình xăm màu đen có chút thối rữa, nổi lên, hiện lên màu đỏ tím, nhìn thấy mà giật mình.
[2] Đồ đằng (hay totem): là động vật, cây, vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thuỷ tin là có mối liên hệ siêu tự nhiên, có sự gần gũi máu mủ với mình và coi là biểu tượng thiêng liêng của mình.
Tại Tư trầm ngâm, ánh mắt dán chặt vào Triệu Tuấn trước mắt.
Ngón tay cô gắt gao nắm chặt không thả ống tay áo của Chu Giác Sơn, khóe mắt hơi ướt, cánh môi vô thức run rẩy, giọng nói nghẹn trong cổ họng, tâm tình kích động, trái tim sắp nhảy ra ngoài.
"Đó là..."
Chu Giác Sơn quay đầu, cũng chậm hơn một chút mới phát hiện, hắn cau mày, ảo não nhớ tới, đám tội phạm buôn lậu kia đúng là có một ít công việc và sản nghiệp ở địa khu Bắc Shan.
Nhưng tại sao lúc này Triệu Tuấn lại ở đây, mấy hôm trước ông ấy còn ở Taunggyi, không phải còn nói muốn đi Nam Shan nói chuyện làm ăn sao?
Triệu Tuấn đưa tay qua, "Chào ngài, Chu đoàn trưởng, Chu thái thái, tôi là nhị bả thủ [3] tập đoàn Sài Khôn, tôi tên là Triệu Tuấn."
[3] Nhị bả thủ: là cách xưng hô của một người cấp phó ngay dưới người đứng đầu trong đơn vị hoặc trong một địa khu.
"Chu Giác Sơn."
Hai người bắt tay giả vờ không quen, giới thiệu lẫn nhau.
Tại Tư mím môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô cố nén tâm tình của mình, gật đầu với Triệu Tuấn, "Du Tại Tư."
Giọng nói của cô hơi khàn, ngữ âm ngữ điệu lúc nói chuyện, cực kỳ giống mẹ của cô lúc còn trẻ.
...
" "chiết quế lệnh · xuân tình" của Từ Tái Tư [4], câu tiểu lệnh [5] này như thế nào?"
(Nghĩa của câu tiểu lệnh: Xưa nay không biết tương tư, mới biết tương tư, lại làm hại tương tư)
[4] Từ Tái Tư (khoảng 1280 - 1330): quê ở Gia Hưng Chiết Giang, là một tác giả tản khúc nổi tiếng thời nhà Nguyên của Trung Quốc.
[5] Tiểu lệnh (小令): là một trong thể thức từ điệu, chỉ những từ có độ dài ngắn. Tiểu lệnh thường lấy từ ngắn trong năm mươi tám chữ làm thành tiểu lệnh.
Hơn hai mươi năm trước, một người phụ nữ tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp nằm ở trên giường bệnh trong bệnh viện, mái tóc dài đen nhánh của cô ấy buông xuống ở trên vai, trong tay đang cầm một cuốn sách thi từ cổ đại nhỏ, lật tới lật lui, lần lượt vừa đọc vừa nghiên cứu từng chữ.
Trong phòng bệnh không có người khác.
Triệu Tuấn ngồi xuống, nhăn mũi, "Cái gì thế nào?"
Người phụ nữ mỉm cười, "Có dễ nghe không? Em thấy cảm thấy câu tiểu lệnh này viết rất khá, đẹp mà không tục, em muốn dùng câu tiểu lệnh này lấy một cái tên cho con gái của chúng ta."
Triệu Tuấn nghiêng đầu, "Không được, không tốt, quá kiểu cách rồi. Con gái của anh, sau này phải tham gia quân đội hoặc làm cảnh sát, không thể chọn mấy cái tên Tiểu Tình Tiểu Ái gì đó, phải chọn mấy cái tên thật vang dội."
Người phụ nữ chớp mắt, khép lại cuốn sách, nhìn Triệu Tuấn, "Vậy lấy tên là gì?"
"Gọi Đại Hồng thế nào?" (Đại Hồng [大红]: nghĩa là đỏ thẫm hoặc đỏ chót)
"Anh dám!"
Người phụ nữ bực mình, lấy cuốn sách đập vào đầu Triệu Tuấn, Triệu Tuấn nhếch miệng cười cười, nhưng vẫn la hét ầm ĩ, chạy tới chạy lui, dù thế nào cũng muốn gọi là "Đại Hồng".
Triệu Tuấn là cảnh sát, đều rất quen thuộc với đồng nghiệp cấp dưới ở đồn công an, nếu như hắn thật sự muốn quản chuyện đặt tên con gái là Đại Hồng, vậy cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Thế nhưng đến thời điểm điền vào hộ khẩu, đồng nghiệp quen đều hỏi hắn, sau này Đại Hồng nhà hắn trách hắn thì sao, hắn tức giận liền đạp tới một cước, vẫn là vui vẻ chạy đến chỗ đồng chí phụ trách đăng ký nói, "Hắc hắc, con gái nhà chúng tôi tên là Tại Tư."
"Không đúng, không phải họ Triệu. Mẹ con bé nói họ Du dễ nghe, theo họ mẹ con bé."
"Sai rồi, không phải là "Tái" trong tái kiến, mẹ con bé nói là... "Tại" trong "Quan quan sư cưu, tại hà chi châu"."
(Tại trong Tại Tư là 在 /zài/, Tái trong tái kiến (tạm biệt) là 再 /zài/, phát âm giống y hệt nhau nên dễ nhầm lẫn)
"Đùa cái gì vậy? "Tại hà chi châu" mà cậu cũng chưa nghe nói qua hả, cậu cái đồ mù chữ! Cậu chưa từng đọc sách hả? Cậu đi ra, để tôi tự viết!"
Những năm ấy, máy vi tính còn chưa phổ biến. Tương tự như những địa phương ở xa xôi, hộ khẩu vẫn đều phải dùng bút máy viết tay. Tên Du Tại Tư, chính là Triệu Tuấn từng đường từng nét viết xuống như thế, chữ viết của hắn khó coi, về đến nhà, còn bị vợ mình chê bai.
Cánh tay trắng nõn xinh đẹp khoát lên hai bả vai của hắn, dùng sức lắc lắc, "Hộ khẩu kia là phải đi theo cả đời..."
"Ai nha, trình độ ngữ văn của anh, không viết sai là tốt lắm rồi... Em ngầm hiểu, ngầm hiểu một chút có được hay không?"
"Không muốn, từ hôm nay trở đi anh phải chăm chỉ luyện chữ cho em!"
"Được được được." Triệu Tuấn lập tức chấn chỉnh thái độ, nhắm mắt, giơ lên ba ngón tay hướng về phía ngọn đèn xin thề. Chỉ chốc lát sau, lại khẽ mở mắt ra, ôm lấy người phụ nữ trước mặt, đi về phòng ngủ, "Anh luyện, anh nhất định sẽ luyện."
Nhưng mà, thế sự khó lường, từ đó về sau không lâu, Triệu Tuấn cũng bởi vì trong công việc có biểu hiện xuất sắc, được lãnh đạo nhìn trúng, từ cương vị cơ sở điều đến ngành truy bắt tội phạm ma túy.
Không đến mấy năm, hắn lại được đề bạt làm đội trưởng, lại không có thời gian luyện chữ, cũng không có thời gian chăm sóc vợ và con gái.
Thời gian vội vã, mãi cho tới vài năm sau đó hắn đem Chu Giác Sơn cứu về nhà, không đến vài tháng, chữ Hán của Chu Giác Sơn viết còn tốt hơn hắn. Ba người trong nhà đều cười hắn, hắn cũng không để tâm.
Chữ xấu một chút, không sao.
Tâm tính thiện lương, là được rồi.
Con ngựa tốt sau lưng đột nhiên giơ chân trước lên, kêu một tiếng.
Triệu Tuấn hơi dừng lại, phục hồi tinh thần, lại vội vàng cười tươi, "Ai ôi, Du tiểu thư dáng dấp thật xinh đẹp, tôi nhìn vào, cũng đều là nhìn đến sửng sốt. Là người tốt, Chu đoàn trưởng diễm phúc không cạn."
Ông giống như người không có chuyện gì, quay đầu, lại chào hỏi với Chu Đa Trợ doanh trưởng của bang Bắc Shan.
Chu Đa Trợ cùng ông thế nhưng lại là người quen cũ, những năm gần đây, từ lúc Sài Khôn bọn họ xây dựng lên khu nghỉ dưỡng spa ở Bắc Shan này, Triệu Tuấn ông ở chỗ này đút lót không ít, sĩ quan cao cấp trên dưới của bang Bắc Shan, ông trên cơ bản đều có thể nhận ra đến tám mươi phần trăm, Chu Đa Trợ càng là khách quen, chỉ cần không đánh trận, luôn luôn chạy tới chỗ này. Nếu không hôm nay đây làm sao sẽ trùng hợp như vậy, cố ý gặp được nhóm người này chứ.
Tại Tư nhìn Triệu Tuấn, có phần không nhịn được cảm xúc, cô không thèm nể mặt, cúi đầu.
Chu Giác Sơn ôm cô vào trong ngực, lông mày hơi nhíu lại, thở dài một tiếng.
Triệu Tuấn ôm bả vai của Chu Đa Trợ, mặt mày hớn hở, "Chu doanh trưởng, cậu xem một chút, cậu chủ Đan Thác nhà chúng tôi đưa hai con ngựa này cho Chu đoàn trưởng, không biết mang ra đây có thể khiến Chu đoàn trưởng coi trọng hay không?"
Thủ hạ sau lưng dắt Tạp Mại và con ngựa nhỏ qua đây, Chu Đa Trợ cười lớn, dùng sức vỗ vỗ lưng của Tạp Mại, "Đùa sao, nhìn con ngựa này bắp thịt rắn chắc, có thể, khẳng định là rất tuyệt!"
Chu Đa Trợ đưa một ánh mắt cho Chu Giác Sơn, ý tứ là con ngựa này rất tốt. Chu Giác Sơn hơi gật đầu, hắn cũng không thích cái này lắm.
"Thay tôi cảm ơn ông chủ của ông."
"Ngài yên tâm."
Triệu Tuấn quay đầu dùng tay ra hiệu với Đan Thác, Đan Thác đáp lại, tay phải nâng lên, sau đó lại từ từ hướng xuống phía dưới đè một cái.
Triệu Tuấn hiểu rõ, "Lão Chu, hôm nay đừng đi! Ở lại chỗ này, buổi tối ngâm suối nước nóng!"
Chu Đa Trợ không hề vội vã đáp ứng, chuyện này trước đó hắn ta chưa thông báo cho Triệu Tuấn bọn họ, hôm nay hắn ta thật ra là mang theo nhiệm vụ tới, ý tứ của Tư lệnh, là muốn hắn ta trước tiên mang Chu Giác Sơn đi dạo ở Lashio, vài ngày sau, chờ tinh lực của Chu Giác Sơn bị mài mòn, sau đó sẽ dẫn anh ta đến địa phương đàm phán.
Đi dạo xung quanh, ngược lại cũng không bằng ở lại khu nghỉ dưỡng spa.
"Được, vậy cũng chuẩn bị gian phòng cho nhóm người Chu đoàn trưởng nữa." Hắn ta quay đầu, đều đã tự ý quyết định xong rồi mới hỏi Chu Giác Sơn, "Chu đoàn trưởng, ngài nói xem?"
Chu Giác Sơn khẽ nhếch miệng.
"Có thể."
Ở lại trong khu nghỉ dưỡng này, khắp nơi đều là thương nhân, hắn càng có thể hiểu biết rõ ràng hơn về tình hình kinh tế ở địa khu bang Bắc Shan.
Vài người trong lòng đều mang ý xấu, ai cũng không đâm thủng.
Chỉ có Tại Tư, từ trong ngực Chu Giác Sơn lặng lẽ ló ra gật đầu, cô liếc trộm Triệu Tuấn, vui mừng, trong lòng giống như tảng đá lớn vừa rơi xuống vậy.
...
Lời editor: ở C18 có nhắc đến họ Du của Tại Tư là họ của ba nuôi, chương này lại nói là họ của mẹ Tại Tư. Lằng nhằng ghê ><