Khu nghỉ dưỡng của tập đoàn Sài Khôn chiếm diện tích rất lớn. Ngoại trừ bãi cỏ, khu đua ngựa, còn có vài ao suối nước nóng thiên nhiên cùng đài câu cá, cung cấp cho du khách nghỉ ngơi.
Triệu Tuấn dẫn đoàn người Chu Giác Sơn một đường đi lên tầng ba, ông chọn cho Chu Giác Sơn một gian phòng ngủ rộng rãi sáng sủa, gian phòng quay lưng về phía Bắc hướng về phía Nam, tầm nhìn vô cùng tốt, đứng ở ban công phòng khách dõi mắt nhìn về phía xa, còn có thể nhìn thấy quang cảnh tuyệt với của bãi cỏ ở phía xa.
Đám người Chu Đa Trợ đều theo sau lưng, Triệu Tuấn cũng không làm gì nhiều, thời điểm ông đi tới cửa, dường như vô ý đi qua thùng rác rồi ném một mảnh giấy vào đó.
Tại Tư nhìn thấy, Chu Giác Sơn cũng nhìn thấy.
Đợi đến khi vài người dời đi, cô và hắn đột nhiên đóng cửa lại, hai người tranh nhau chạy lên kiểm tra thùng rác.
"Buông tay!"
"Anh đưa cho em..."
Tại Tư đưa tay, ngửa đầu, nhảy lên nhảy xuống, chính là vẫn không với tới mảnh giấy kia.
Chu Giác Sơn đẩy cô ra, đứng thẳng, duỗi dài cánh tay. Hắn dùng ngón tay mở mảnh giấy ra, híp mắt, nhìn một chút hàng chữ nhỏ trên mảnh giấy.
"Ba em hẹn anh tối nay gặp mặt."
Xác nhận không có nội dung gì cần tránh né, hắn mới đưa mảnh giấy đã vo tròn, thuận tay ném vào trong giá cắm nến dùng để trang trí.
Tại Tư cau mày, nhanh chóng chạy đi kiểm tra, bất đắc dĩ, ngọn nến bốc cháy mạnh mẽ, ngọn lửa màu đỏ bùng lên, cô không chút nghĩ ngợi liền lấy mảnh giấy mỏng màu trắng nho nhỏ từ trong ngọn lửa ra, nhưng mảnh giấy đã cháy hơn nửa, chữ cũng đã cháy hết rồi.
Chết không đối chứng.
Cô phồng miệng, quay đầu nhìn hắn, "Vậy hai người muốn gặp ở đâu?"
"Ông ấy chưa nói. Nhưng bên ngoài nhiều người lẫn lộn, anh đoán ông ấy có thể sẽ qua đây."
Tại Tư nháy mắt mấy cái, có phần khó có thể tin, "Thật sự?" Triệu Tuấn ông ý thật sự muốn qua đây? Vậy nếu như ông ấy thật sự muốn qua đây gặp Chu Giác Sơn, vậy cũng là nói rằng cô nhất định còn có cơ hội gặp lại ông ấy.
"Có lẽ thế, đến lúc đó rồi lại nói."
Cái này cũng không vội.
Chu Giác Sơn duỗi người, cởi áo khoác ra, hắn cởi khuy áo ở cổ áo sơ mi, thả lỏng duỗi người ở trên ghế sofa phía sau.
Tại Tư hưng phấn không thôi, cô căn bản rảnh rỗi không được, mở va ly của mình ra, vội vàng chọn quần áo để buổi tối mặc.
Quần áo của cô, thật ra đều rất bình thường.
Người Myanmar tương đối bảo thủ, liên quan đến quần áo phụ nữ nói chung, cũng có mục quy định bất thành văn --- phụ nữ không thể lộ chân, váy không thể dùng loại vải mỏng xuyên thấu, độ dài của váy phải đến mu bàn chân. Trong thời gian cô sinh hoạt ở Nam Shan, quần áo cũng đều là như vậy. Miễn cưỡng có vài bộ quần áo đẹp, vẫn đều là Khang tẩu làm cho cô...
Vừa nghĩ tới Khang tẩu, tâm tình không khỏi sa sút...
Ban đầu ở thị trấn Daren, không lâu sau khi làm nổ nơi đó, quân đội Nam Shan liền tuân lệnh lục soát từng căn nhà trong thị trấn, không bao lâu, liền tìm được bác sĩ khoa tim mạch phụ trách phẫu thuật cho Tiểu Tinh.
Bác sĩ kia tự mình nhận đơn đặt hàng tại chợ đen, hại chết một mạng người, vi phạm pháp luật, hình như phải phạt tiền ngồi tù.
Lúc đó Tại Tư đã ở trên đường đi Taunggyi, cô suy nghĩ rất lâu, sau cùng vẫn nhịn không được liền hỏi, "Cuộc phẫu thuật kia... cuối cùng có thành công không?"
Điện thoại là cảnh sát địa phương nghe máy, đã trải qua một phen nghiêm hình bức cung, cảnh sát từ phòng thẩm vấn đi ra, "Không có. Hắn ta nói trước đó hắn ta căn bản chưa từng làm qua phẫu thuật ghép tim tương tự. Hắn ta nói mình là vô tội, thời điểm hắn ta làm cuộc phẫu thuật này cũng không phải là tự nguyện, nhưng Lô Tuấn Tài phái người liên tục dùng súng dí ở sau gáy hắn ta, buộc hắn ta làm..."
Trong điện thoại, cảnh sát còn nói, bác sĩ kia có thể trả lời cô rất chắc chắn.
- -- thật ra Tiểu Tinh, từ đêm phẫu thuật kia, bởi vì trái tim đột nhiên ngừng đập, đã chết ở trên bàn mổ.
Tại Tư cúp điện thoại, một mình suy tư rất lâu rất lâu. Khang tẩu cái gì cũng không biết... thật ra tất cả mọi thứ về sau... căn bản đều là Lô Tuấn Tài trù tính kế hoạch.
Ông ta sợ lộ cái chết của Tiểu Tinh, sợ Khang tẩu vì vậy mà không chịu hợp tác với ông ta, lập tức để bác sĩ tiến hành khâu lại, sau đó lại lặng lẽ tìm thợ trang điểm tới, trang điểm cho Tiểu Tinh sắc mặt hồng hào giống dáng vẻ như vẫn còn sống.
Tại Tư còn nhớ rõ, buổi sáng hôm đó cô bị Khang tẩu trói đi, Khang tẩu vẫn không ngừng lẩm bẩm nói Tiểu Tinh nhà bà ấy vẫn chưa tỉnh lại. Bà ấy nói con gái ngủ quá lâu rồi, chắc là dùng hơi nhiều thuốc mê.
Vì cuộc phẫu thuật này, vì một trái tim, trước sau hại chết bao nhiêu mạng người? Khang tẩu đã chết, đó là bà ấy gieo gió gặt bão, Tại Tư chỉ biết lặng lẽ một bên gạt lệ một bên mắng bà ấy không có tri thức. Thế nhưng ông chủ nhà máy và người tài xế lái xe đường dài [1] kia? Tiểu Tinh nữa? Có lẽ Khang tẩu mãi đến trước khi chết cũng không biết, con gái của bà ấy, bị chính tay bà ấy hại chết...
[1] Ở bản raw chương này là "火车司机" (tài xế xe lửa), nhưng ở C28 và một số chương sau đó viết là tài xế lái xe đường dài nên t tự ý sửa lại ở chương này.
...
Chân trời phía Nam, mây đen nhanh chóng kéo đến, ánh sáng mờ nhạt xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, phân chia mặt đất thành nhiều mảnh, kích cỡ không đều. Ngoài cửa sổ, rất nhanh đã truyền đến thanh âm của mưa gió, hạt mưa không nhỏ, rơi xuống trong ban công lộ thiên, lộp bộp lộp bộp.
Chu Giác Sơn liếc nhìn cô một cái, phát hiện Tại Tư đang ngồi xổm ở trước va ly, trong tay nắm chặt một cái đặc mẫn màu trắng thuần.
Hắn ngồi dậy, biết rõ là cô nhớ đến chuyện trước kia.
" Tại Tư."
"Em không sao."
Cô chỉ là rất hận, rất hận nơi này không có tri thức và ngu dại.
Vừa nãy, vết sẹo kia trên mặt Triệu Tuấn, cũng khiến cho cô kinh hồn bạt vía, đó là một vết thương tàn bạo đến mức nào, có thể tưởng tượng ra được, rốt cuộc là lúc đó ông ấy trải qua tình cảnh nguy hiểm cỡ nào, cuối cùng mới thoát thân được?
"Thật ra, có lúc em sẽ hỏi về nhiệm vụ của anh, không chỉ là tò mò, cũng là bởi vì em thật sự muốn giúp anh. Myanmar quá lạc hậu, em cũng muốn thay đổi mọi thứ ở nơi này, mặc dù ở đây không phải là tổ quốc của em, nhưng em cũng không có biện pháp bàng quan sự tàn nhẫn và đen tối của nơi này."
Biên giới cũng không quan trọng, dân tộc cũng không quan trọng. Ở trong đáy lòng của Tại Tư, thế giới này vốn không nên phân chia cái gì là địa vị cao thấp, nam nữ già trẻ...
Thế nhưng bây giờ, tất cả tệ nạn đều tồn đọng ở chỗ này. Tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên người cô, cô có thể nhìn thấy đổ máu, nhìn thấy tử vong, ai cũng nói không chính xác được một giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì...
Cô rất hận, rất hận...
Chu Giác Sơn đau lòng, kéo Tại Tư lên.
Hắn ôm cô vào trong ngực, hít sâu một hơi, đôi môi áp vào trán cô.
"Thiện ác thị phi, tất cả mọi thứ, cuối cùng sẽ có kết quả mà nó nên có." Phần lớn người Myanmar đều tin nhân quả, đều tin Phật, cái lần hắn xuất gia, trụ trì từng nói với hắn --- tín ngưỡng, là một cái phao cứu mạng cuối cùng mà những người hãm sâu trong đau khổ có thể bắt được.
Hắn sở dĩ mang cô đến bang Bắc Shan, cũng là muốn cô giúp hắn, hắn không phải là thần, một mình hắn không gánh vác được nhiều như vậy, hắn biết mang binh đánh giặc, nhưng hắn không am hiểu chào hỏi giao thiệp với mọi người.
"Hôm nay thời điểm ở bãi cỏ, Triệu Tuấn có nói ông chủ tặng ngựa là ai, em còn nhớ rõ không?"
Tại Tư gật đầu.
"Sài Khôn và Đan Thác."
"Hai người bọn họ, là tội phạm buôn lậu khét tiếng ở Myanmar. Mấy chục năm qua, vẫn liên tục trộm cắp cẩm thạch và gỗ teak ở cảnh nội rồi vận chuyển sang nước ngoài, đối với người dân bình thường ở Myanmar mà nói, cẩm thạch và gỗ teak chính là vật đáng tiền duy nhất trong cuộc sống khốn khổ của bọn họ, những năm gần đây quân đội chính phủ mở một con mắt nhắm một con mắt, vẫn luôn dung túng buôn lậu, nhưng mấy năm gần đây, bên trong quân đội chính phủ cũng đã trải qua thanh tiễu [2] và chống tham nhũng, hiện tại đã ra lệnh cấm khai thác và buôn bán cẩm thạch và gỗ teak ra nước ngoài."
Hiện tại Sài Khôn và Đan Thác đang bị phát lệnh truy nã toàn diện, bọn họ không thể lăn lộn được ở bên trong khu vực quản lý của quân đội chính phủ nữa, cho nên lúc này mới chạy tới ranh giới bang Shan.
Chu Giác Sơn đem ngọn nguồn sự tình, thế nào ra sao, tất cả đều nói rõ ràng với Tại Tư... Hắn nói cho cô biết thân phận thật của Triệu Tuấn, có mấy lời, hắn biết rõ cho dù mình không nói, Triệu Tuấn đến thì cũng sẽ nói ra.
Ban đêm, sau chín giờ.
Tại Tư ngồi ở trên ghế sofa, chậm rãi gỡ rối từng suy nghĩ...
"Cho nên, hai người kia thật ra là nhân tố quan trọng trong nhiệm vụ của hai người."
Bọn họ cần phải tìm được chứng cứ có thể chứng minh Sài Khôn và Đan Thác thực sự buôn lậu, còn cần phải tìm được một thế lực khác đang lén lút thông đồng mua bán - buôn lậu vũ khí với hai người kia...
Chu Giác Sơn sửa lại, "Chủ yếu là nhiệm vụ của ba em."
"Vậy anh thì sao?"
Hắn còn có nhiệm vụ khác?
Chu Giác Sơn trầm mặc trong phút chốc. Hắn ngồi vào bên cạnh cô, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Có chút không giống nhau. Nhưng còn chưa tới lúc nói ra. Ba em chỉ là một trong số rất nhiều người liên lạc của anh, còn có một ít chuyện, ngay cả ông ấy cũng không rõ lắm."
Tại Tư rũ mắt, nhìn viên gạch bóng loáng, dưới ánh đèn, viên gạch sứ màu trắng phản chiếu hình dáng của hai người, cô mím môi, nhẹ nhàng nắm bàn tay của Chu Giác Sơn.
Trải qua tò mò, cũng trải qua lý giải, bây giờ cô thấy đau lòng đối với những việc mà hắn đang làm...
Hắn đảm đương quá nhiều, trên vai cũng gánh vác quá nhiều.
"Em không ép anh, trước tiên chúng ta giải quyết chuyện trước mắt rồi hãy nói."
Thứ nhất, nhiệm vụ trên bề ngoài, là phải giải quyết hợp tác kinh tế của Nam Shan và Bắc Shan.
Thứ hai, nhiệm vụ của Triệu Tuấn, là phải biết rõ là ai thông đồng buôn lậu vũ khí với tập đoàn Sài Khôn.
Thứ ba, liền một người Chu Giác Sơn mà nói, hắn muốn lợi dụng cơ hội đàm phán lần này, giao hảo với Bắc Shan, tạo một nền tảng tốt cho việc ký kết hiệp nghị đình chiến sau này.
"Chờ ba em qua đây, trước tiên chúng ta hỏi ông ấy có liên quan gì đến chuyện ở Bắc Shan, ông ấy rất quen thuộc với Chu Đa Trợ bọn họ, em nghĩ ông ấy hẳn là biết nhiều hơn chúng ta."
Chu Giác Sơn gật đầu, cầm tay Tại Tư, "Triệu Tuấn nói đêm nay muốn tới, phỏng chừng cũng chính là vì chuyện này."
Trừ thứ đó, hắn còn phải hỏi rõ chuyện làm sao ông ấy lại chạy từ thành phố Taunggyi đến Lashio. Ban ngày khu nghỉ dưỡng có nhiều người lẫn lộn, ban đêm có đủ loại địa phương tiêu khiển, đoàn người phân tán, cho nên ban đêm có thể dễ dàng hành động hơn một chút so với ban ngày.
Vừa dứt lời, ngoài cửa, một tiếng gõ cửa vang lên.
"Chào ngài, dịch vụ phục vụ phòng."
Chu Giác Sơn một tay để ở trong túi, đứng dậy, mở cửa.
Ngoài cửa, một người đàn ông đang đứng ở đối diện. Không phải Triệu Tuấn, ngược lại là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
P/S: mọi người cho t ý kiến, khi Triệu Tuấn và Chu Giác Sơn gặp riêng thì nên để cách xưng hô nào, CGS xưng với TT là cháu - chú hay là tôi - chú?