Quân Nhân Trong Khói Lửa

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dương

***

...

Tại Tư ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Ngày thu nồng đượm, trong khe núi gió thu hơi lạnh thổi lất phất ở giữa đôi mắt màu đậm, cỏ hoang đang xào xạc, vào giờ phút này, nếu như hắn và cô đều có thể tạm thời quên đi thân phận của mình thì cảnh tượng xung quanh đây cũng trở nên rất đẹp, rất có ý thơ.

Trong lòng Tại Tư lẩm bẩm, không nhúc nhích.

Chu Giác Sơn không nhịn được, lông mày cau chặt thành chữ xuyên, "Lập tức đến giờ cơm rồi, rốt cuộc cô có đi hay không?"

Cô vội vã đồng ý, cúi đầu, đưa ra một bàn tay nhỏ bé trắng ngần, nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay của hắn.

Trong nháy mắt hắn nắm chặt, khom lưng, từ trong xe lấy ra một sợi dây, nhanh chóng quấn quanh, cột chặt hai cổ tay cô vào cùng một chỗ.

"..."

Tại Tư ngẩng đầu cẩn thận dò xét hắn, "Tôi sẽ không chạy loạn đâu."

Vùng phụ cận chỗ này đều là cỏ hoang, người có thể nhìn thấy cũng đều là dân binh và người dân tộc Shan không biết nói tiếng Trung, cô có thể chạy đi đâu chứ, ngộ nhỡ gặp phải mấy tên lưu manh thô lỗ, vậy thì nói không chừng kết quả lại càng thảm hơn so với bây giờ.

Chu Giác Sơn không đồng ý, lông mày nhíu lại, thắt nút song khấu [1], "Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi là đoàn trưởng quân khu bang Nam Shan, quân hàm Thượng tá, đi công tác ở bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể có người ám sát, tôi trói cô, là dự tính xấu nhất, một khi gặp phải nguy hiểm cần phải có người trước tiên giúp tôi ngăn cản đầu đạn và mảnh vỡ hỏa lực."

[1] Nút song khấu: là cách thắt nút thủ công truyền thống của Trung Quốc từ thời xa xưa, bởi vì ở chính giữa có hai móc cài nên gọi là song khấu. Hình ảnh ở cuối chương.

"..."

Tại Tư ngây người, trừng mắt, đôi môi mềm mại còn lén lút mấp máy hai lần.

Chu Giác Sơn liếc cô một cái.

"Cô không muốn?"

"Tôi..." Quả thật hình như cô không có nhiệm vụ này.

"Vậy thời điểm lúc trước cô cầm chặt tay tôi không thả thì đang nghĩ gì?" Khóe miệng Chu Giác Sơn cười như không cười.

Tại Tư cúi đầu, không nói gì...

Chu Giác Sơn đợi vài giây, đột nhiên dùng sức kéo người phụ nữ ở trong xe ra, mạnh mẽ chen ở cửa xe, hai bắp đùi rắn chắc kẹp lấy cô, "Cô không muốn cũng đã muộn rồi."

Hắn cúi đầu, ánh mắt thâm sâu, đôi môi dán sát vào bên tai cô nói chuyện.

Mặt của Tại Tư có chút nóng.

Cô đỏ mặt né tránh, nhưng hai cổ tay cô bị trói lại, mặc dù có đẩy vài cái, nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt của đối phương.

Xung quanh không có ai, Chu Giác Sơn hiếm thấy an tĩnh nhìn cô một hồi, biết hơn nửa tháng hắn mới phát hiện, người phụ nữ trước mắt da dẻ rất trắng, xương quai xanh rất sâu, cổ thon dài tinh tế, một khi cảm thấy thẹn thùng thì rất dễ đỏ mặt, một đường từ cổ đến sau tai đều ửng đỏ.

Rất đẹp, lại là một người phụ nữ đơn thuần.

Chỉ là bộ dáng này của cô, nếu bị bất kỳ một người đàn ông Myanmar nào nhìn thấy, chín phần cũng không nhịn được muốn cô...

Chân mày Chu Giác Sơn khẽ động, đột nhiên thoát ra, vẻ mặt nghiêm chỉnh, quay đầu nhìn về phía núi non trùng điệp cách đó không xa.

"Đi lại gần chỗ này một chút, chỗ có người ở tương đối an toàn, xa hơn có lẽ sẽ có rắn, huyết thanh kháng nọc rắn trong quân đội rất khan hiếm."

Tại Tư hoang mang gật đầu, xoay người lại, dùng mu bàn tay sờ lên gò má ửng đỏ. Chu Giác Sơn không hề đợi cô, dắt tay cô bước đi rất nhanh, cô cau mày, chỉ có thể tập tễnh gắng sức đi theo.

Tài nguyên lâm nghiệp ở Myanmar rất dồi dào, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đất đỏ và rừng lá rộng, tới gần bờ đê, đất đai tơi xốp, không khí ẩm ướt, cô đi theo hắn băng qua rừng cây, đi bộ dọc bờ sông hóng gió, quần áo cũng bị bay lên, giống như là muốn thổi bay cả người.

Ngay phía trước có một tảng đá, xuống chút nữa thấp thoáng có thể nhìn thấy một cái thuyền nhỏ bị vải bố che lại.

"Muốn chèo thuyền sao?"

Chu Giác Sơn nghiêng đầu hỏi cô.

"Không cần, cảm ơn, tôi không biết chèo thuyền." Thực ra Tại Tư biết chèo thuyền, nhưng kỹ năng bơi lội của cô không tốt, cô sợ vạn nhất mình ngồi trên thuyền trọc giận Chu Giác Sơn thì người đàn ông này sẽ ném cô xuống sông.

Chu Giác Sơn khẽ cười một tiếng, nghỉ chân tại chỗ, "Hóa ra ở quốc gia của cô đều là phụ nữ phụ trách chèo thuyền à?"

"Ừ?"

Tại Tư ngửa đầu nhìn hắn.

Chu Giác Sơn nhún vai, tìm một tảng đá ở phụ cận ngồi xuống, phong cảnh bên bờ sông ở bang Bắc Shan này khá tốt, bầu không khí trong lành, rất thích hợp để chấn chỉnh trang bị, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Toàn bộ bờ sông nhô ra phía ngoài như hình bán nguyệt, Chu Giác Sơn vừa vặn ngồi đưa lưng về chỗ vừa mới đi qua, gió mát bên bờ sông thổi vào mặt, mùi vị cây cỏ tự nhiên thấm vào trong ruột gan, đôi mắt hắn nhìn về phương xa, tùy ý ngắm nghía cái bật lửa lấy ra từ trong túi quần.

Tại Tư liền an tĩnh đứng phía sau hắn.

Sóng mắt cô khẽ động.

Nhân cơ hội, len lén liếc mắt nhìn cái thuyền nhỏ kia, lại cúi đầu xuống nhìn dây thừng đang cột trên cổ tay hai người.

Thật ra, nửa tháng trở lại đây, cô chưa bao giờ buông tha ý nghĩ chạy trốn, mỗi một buổi tối, cô đều trằn trọc trở mình, nghĩ tới vô số loại phương pháp rời khỏi chi quân đội này, chỉ tiếc lúc trước sinh hoạt ở quân khu bang Nam Shan thì cô bị kẹt ở trong quân doanh [2], đối với hoàn cảnh vùng phụ cận thì hoàn toàn không biết gì cả... Thế nhưng tình huống hôm nay lại khác, hôm nay cô đi theo Chu Giác Sơn một đường đi lên phía Bắc, còn có thể nghe được binh lính báo cáo những thôn trại và thị trấn đã đi qua.

[2] Quân doanh: doanh trại quân đội.

Ghi nhớ tên thành phố và thị trấn ở quốc gia mình làm việc là một nhiệm vụ cơ bản của phóng viên hoạt động ở nước ngoài.

Nếu như cô nhớ không nhầm, cô vừa mới thấp thoáng nghe được có người nhắc đến thị trấn Mongmit (*), vậy thì con sông trước mắt này chính là sông Namtu, hạ lưu sông Namtu cách biên giới Trung Quốc - Myanmar không xa, cô có thể chèo thuyền từ nơi này rời đi, xuyên qua một đoạn ngắn trong rừng nguyên sinh ở phía Đông Bắc bang Shan, thuận lợi đến bến cảng Ruili ở biên giới Trung Quốc - Myanmar.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cô không bị Chu Giác Sơn phát hiện, thuyền cũng không va phải đá ngầm... Hơn nữa một đoạn đường trong rừng nguyên sinh kia cũng rất nguy hiểm.

Nhưng đây là cơ hội duy nhất của cô, cô không còn lựa chọn nào tốt hơn, cho dù không biết bản thân mình có kiên trì được không nhưng cô quyết định vẫn phải thử một lần.

"Chu đoàn trưởng."

Tại Tư lấy hết dũng khí, mở miệng thăm dò.

Chu Giác Sơn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô.

"Bụng tôi hơi khó chịu... Anh có thể để cho tôi đi vệ sinh được không, không cần quá lâu, hai phút là được."

Chu Giác Sơn cười nhạo, nhét bật lửa vào trong túi áo. Phụ nữ giảo hoạt, hắn đã thấy nhiều rồi, "Cô không cảm thấy lý do của mình rất thối sao?"

Tại Tư mím môi, ngầm hạ quyết định. Cho đến hôm nay, cô có thể không cần cái gì gọi là tôn nghiêm với thận trọng.

"Tôi, tôi là khó chịu thật, dì cả của tôi đến rồi..."

Khóe môi Chu Giác Sơn cong lên.

Tại Tư đỏ mặt, đi đến trước mặt hắn liền đứng lại, giơ cổ tay lên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, chủ động cầm tới sát bụng của mình.

Hắn quanh năm đều ở tiền tuyến đánh giặc, hẳn là quen thuộc với mùi máu tanh giống như mùi rỉ sắt. Kinh nguyệt của phụ nữ vốn là mang theo một cỗ mùi tanh nhàn nhạt mà...

"Dì cả chính là... kinh nguyệt..."

Chu Giác Sơn trong nháy mắt quay đầu đi.

"Cô có mang đồ sao?"

Đời này Tại Tư cũng chưa từng làm chuyện mất mặt như vậy, vành mắt cô ửng đỏ, ngửa đầu nhìn bầu trời chói mắt, "Ừ."

"Tự mình qua bên kia xử lý sạch sẽ."

Hắn nhíu mày, nhanh chóng cởi dây thừng trên cổ tay, buông cô ra, rất dứt khoát khiêng người qua bên kia.

Tại Tư nhìn đúng thời cơ, quay đầu nhìn hắn một cái, nhanh chóng chạy tới vị trí sườn dốc bên bờ sông.

Thuyền nhỏ bị trói ở một cái cọc gỗ.

Bờ sông có chút dốc, khoảng cách từ trên bờ đến dưới mặt thuyền ước chừng khoảng ba mét, ở chỗ xa xa có một vị trí bằng phẳng có thể bước qua, nhưng Chu Giác Sơn sẽ sinh nghi, hơn nữa cô cũng không có thời gian dư thừa để đi đường vòng.

Tại Tư nhanh chóng điều chỉnh hô hấp.

Nhắm mắt xuôi tay.

Hít thở sâu.

Nhảy...

"Phanh!" Cùng lúc đó một viên đạn đường kính có 5.8mm sượt qua bắp chân phải của cô.

Viên đạn bắn vào trong bụi cây.

Tại Tư cứng đờ.

Một cơn gió lạnh thổi qua, dòng sông trước mặt ba quang lân lân [3]. Cô rũ mí mắt, mắt nhìn nước sông gợn sóng, trơ mắt nhìn sau lưng có một bóng dáng màu đen không nhanh không chậm đi tới, chậm rãi đến gần, cuối cùng, bao phủ hoàn toàn bản thân mình...

[3] Ba quang lân lân: ba quang là ánh sáng phản xạ của ánh mặt trời hoặc ánh trăng chiếu xuống gợn nước, lân lân miêu tả nước trong vắt. Ba quang lân lân là chỉ hình dạng gợn nước bị ánh mặt trời hoặc ánh trăng chiếu đến.

Chu Giác Sơn hơi khom người, một cánh tay ôm bả vai của cô, lẳng lặng ngắm nhìn bóng của hai người trên dòng sông.

"Chơi vui sao?"

Tại Tư nhắm mắt, giọng nói khẽ run, "Không dễ chơi..."

"Vậy cô vì sao còn muốn gạt tôi?"

Khóe miệng Chu Giác Sơn khẽ cong lên, vô cùng nghiêm túc ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trước mắt. Hắn vốn cho là lúc trước ở trên xe hắn đã cảnh cáo cô đủ rõ ràng, không nghĩ tới, cô vẫn đem lời nói của hắn như gió thoảng bên tai.

Tại Tư nắm chặt tay, cố nén nước mắt, "Chu Giác Sơn, tôi không thuộc về nơi này, anh thả tôi đi..."

Cô biết rõ bản chất hắn không xấu, cô không ghi hận hắn, cô chỉ là muốn rời khỏi nơi này. Từ ngày bước vào Myanmar, những gì nghe thấy nhìn thấy ở chuyến đi này đã sớm vượt xa suy nghĩ của cô, ở khu giao chiến, cô gần như mỗi ngày đều ở sát ranh giới sinh tử, ở đây không có nhân quyền, cô sợ hãi, cô chịu đủ rồi, cô muốn chạy trốn, ở đây vốn không phải là chỗ cô nên sinh sống.

Nghe vậy, Chu Giác Sơn giận tái mặt, chậm rãi đứng thẳng lưng, "À? Cô hình như có chút hay quên?"

Nửa tháng trước, cô tận mắt thấy quân đội bang Nam Shan tàn sát thôn trại, cô là được cấp dưới của hắn mang về. "Ban đầu là cô lựa chọn tôi. Bây giờ cô còn muốn chạy, có thể, nhưng cái giá phải trả cô chưa chắc đã gánh chịu được!"

Nói xong, hắn trong nháy mắt đưa họng súng nhắm ngay huyệt thái dương của Tại Tư, lên đạn, họng súng còn hơi ấm khiến cho bầu không khí xung quanh lọt vào một mảnh yên tĩnh.

"..."

Tại Tư không sợ chết.

Nhưng cô không thể chết được.

Mạng của cô là dùng mạng của nữ bác sĩ người Trung Quốc đổi lấy, trên người cô không chỉ đeo một mạng người, cô căn bản không có tư cách đi tìm đường chết.

Tại Tư nghẹn họng.

"Được, tôi hiểu rồi." Cô nhận rõ thực tế, sau này cô cũng sẽ không chạy loạn nữa.

Chu Giác Sơn híp mắt, đẩy cô ra, thu hồi súng.

Chân Tại Tư mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Cây cối nơi hoang dã rất tươi tốt, cô cũng không để ý, bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau nhức, cô hốt hoảng cúi đầu nhìn, một cây đinh dài tám centimet đâm vào bàn tay cô... Trong da thịt trắng noãn lập tức tuôn ra máu đỏ tươi, cô nhịn đau rút cây đinh ra, lập tức bịt miệng vết thương, nhưng máu chảy không ngừng...

"Tìm mảnh vải băng bó một chút."

Chu Giác Sơn đứng ở bên bờ sông, từ trên cao nhìn xuống, hai tay hắn để trong túi quần, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô.

Tại Tư gật đầu, thế nhưng cô vô cùng đau đớn, hai mắt rưng rưng, cô dùng sức xé ống tay áo của mình, nhưng qua nửa ngày, ngay cả chút vải vụn cũng không xé được.

Màu máu đỏ tươi ngày càng chói mắt, những giọt máu nóng chảy xuống thảm cỏ xanh nhạt...

Không biết làm sao.

Chu Giác Sơn ngồi xổm bên người cô, bóp chặt cằm của cô, trái phải quan sát một chút, "Kế sách thất bại lại bắt đầu tỏ vẻ đáng thương?"

Tại Tư lắc đầu, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

Chu Giác Sơn không đành lòng, để tay sờ lên vai trái, từ túi áo quân phục [4] lấy ra một túi băng gạc mới cùng một chai thuốc cầm máu chuyên dụng của quân đội Myanmar.

[4] Túi áo quân phục: loại túi may liền trên áo. Loại túi tác giả đề cập ở đây là túi trên ống tay áo, mọi người xem hình ảnh ở cuối chương sẽ hiểu.

Thuốc này là nhập khẩu từ nước ngoài, có tác dụng sát trùng tiêu độc, bên trong quân đội bang Nam Shan cũng không có phân phối, vài chai duy nhất là đoạt được từ trong tay quân đội chính phủ.

Hắn liếc mắt nhìn cô một cái, dùng ngón tay cái cạy nắp chai thuốc, dùng sức kéo bàn tay cô ra, rắc lên ít thuốc bột màu trắng, lại dùng hàm răng cắn túi băng gạc, tìm được đầu vải, nhanh chóng quấn vài vòng trên tay Tại Tư.

"Còn đau không?"

Hắn dùng mu bàn tay ôn nhu sờ lên gò má của cô.

Tại Tư đỏ mặt, hoảng sợ đem khuôn mặt cách xa một chút.

Chu Giác Sơn sừng sững bất động, an tĩnh ngồi xổm trước mặt cô, đưa tay nâng cằm của cô lên, "Trả lời tôi."

Tại Tư cúi mắt, hơi gật đầu, "Tốt hơn rồi..."

Chu Giác Sơn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lại sát gần cô.

"Ngay cả câu cảm ơn cũng không biết nói?"

Hắn tốt xấu gì cũng vừa cứu cô nửa cái mạng.

Tại Tư khẽ run, ngẩng đầu, tầm mắt hai người giao nhau, ánh mắt trùng hợp đụng vào nhau.

Hắn và cô gần trong gang tấc, cô chớp mắt, dần dần phát hiện, ánh mắt hắn rất sâu, ánh mắt đen như mực sâu không thấy đáy, rất trầm tĩnh, nhưng nhìn lâu lại khiến người ta hoảng hốt.

Cô suy nghĩ một chút, cắn môi, nhanh chóng rụt tay lại, nhỏ giọng nói ra.

"Cảm ơn..."

Chu Giác Sơn cười một tiếng, thầm nghĩ, chỉ với bản lĩnh và tính cách ôn nhu này mà cũng muốn chạy trốn dưới mí mắt của hắn.

Ánh mắt tùy ý nhìn phía trước.

Bỗng nhiên, đồng tử hắn co lại, một tay kéo Tại Tư vào trong ngực mình.

"Ôm chặt tôi!"

"Vì..."

Tại Tư còn chưa nói xong, bốn phương tám hướng đột nhiên truyền đến từng trận nổ đinh tai nhức óc.

Thuyền nhỏ trên sông ngay sau đó cũng bùng nổ.

Vô số cát bụi, đá vụn cùng lá cây bên bờ gào thét kéo tới chỗ hai người, bờ sông đột nhiên sụp xuống, kèm theo tiếng nổ vang trời cuối cùng, hai người đồng thời rơi vào giữa lòng sông Namtu sâu không thấy đáy...

***

Lời tác giả: nội dung chính của tác phẩm này đều là ở chiến trường. Thế nhưng không thảm, không ngược, chuyện yêu đương cũng rất nghiêm túc, nam chính càng không phải là ngồi không, mọi người yên tâm ăn đường là được rồi.

Lời editor:

(*) Thị trấn Mongmit: nguyên văn của tác giả là 孟贡镇 (Hán Việt: Mạnh Cống Trấn), sang tiếng Anh sẽ là thị trấn Mongkung, tuy nhiên trong truyện có đề cập đến sông Namtu, mà sông Namtu chỉ chảy qua duy nhất hai thị trấn là thị trấn Namtu (南渡镇) và thị trấn Mongmit (孟密镇), nên t tự ý sửa lại.

[1] Nút song khấu



[4] Túi áo quân phục tác giả đề cập trong truyện: vị trí khoanh đỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.