Giới nghiêm, là chỉ đang thời gian chiến tranh hoặc những trường hợp khác vô cùng đặc biệt, phương pháp phòng ngừa nghiêm mật được áp dụng. Biểu hiện cụ thể có rất nhiều, ví dụ như tăng thêm cảnh vệ, tăng cường tuần tra, tổ chức lục soát, hạn chế giao thông, v.v...
Thành phố Lashio này không có khu mua sắm và văn phòng làm việc, giống như tiệm thuốc và siêu thị ban đầu cũng đóng cửa sớm, hơn nữa lại thêm chuyện giới nghiêm, ồn ào khiến lòng người hoang mang, Chu Giác Sơn vừa mới lái xe ra ngoài, ở trên đường vòng một vòng, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
"Người Bắc Shan không sợ chiến tranh, gần đây cũng không có thiên tai gì, đột nhiên giới nghiêm, có thể là nội bộ quân đội xuất hiện phiến loạn [1], hai ngày tới em đừng đi đâu cả, ở trong khu nghỉ dưỡng an phận vài ngày."
[1] Phiến loạn: nổi dậy, tiến hành bạo động vũ trang làm rối loạn trật tự xã hội.
Tại Tư vốn còn bởi vì chuyện Chu Giác Sơn không mua được que thử thai mà cười ngặt nghẽo. Nhưng bây giờ nghe anh nói vậy, chuyện giới nghiêm này, tính chất còn rất nghiêm trọng.
Cô vừa cười vừa xoa xoa miệng, để cho mình cố gắng nghiêm túc một chút, "Nội bộ xuất hiện phiến loạn, có thể thay đổi triều đại, thúc đẩy sinh ra thủ lĩnh mới không?"
"Có thể, Bang Mạt lãnh đạo chi quân đội bang Bắc Shan này ngoài mạnh trong yếu, không chịu nổi một kích, một khi gặp phải cách mạng có tổ chức hoặc khởi nghĩa, rất dễ dàng có thể lật đổ thế lực của Bang Mạt."
Quân đội dân tộc thiểu số ở phía bắc Myanmar, đa phần thời gian đánh một súng liền đổi một chỗ khác, căn cơ bất ổn, đổi một thủ lĩnh khác ngược lại cũng không tính là chuyện khiến người ta ngạc nhiên.
Chỉ là hiệp nghị hợp tác của Bắc Shan và Nam Shan vừa mới ký kết, tất cả còn chưa thực hiện, Chu Giác Sơn không khỏi lo nghĩ, lần này, cũng không biết có xảy ra sự cố gì mới không.
Triệu Tuấn hai tay dắt Tạp Mại và con ngựa nhỏ màu trắng kia, đi tới dưới tán ô che nắng, ông dùng khóe mắt nhìn lướt qua phía sau, cúi đầu đúng tiêu chuẩn.
"Cậu có biết chuyện Lashio giới nghiêm không?"
Chu Giác Sơn trấn định như thường giả vờ uống trà, anh thổi thổi lá trà, khẽ uống một ngụm, "Biết."
"Dân chúng toàn thành phố đều đang phí hết tâm tư rút lui ra bên ngoài thành phố, có tiền rời đi, có quyền cũng rời đi, thương nhân gần như đều đi gần hết, chỉ có Sài Khôn và Đan Thác vẫn không có động tĩnh."
Triệu Tuấn dắt hai con ngựa lại gần một chút, để Tại Tư sờ một cái. Chỗ ngồi này của bọn họ trong khu nghỉ dưỡng rất thần bí, gần như ngăn cách với bên ngoài, không hề để tâm đến hỗn loạn và gian nan ở bên ngoài, cho dù vật đổi sao dời, vẫn ca vũ thăng bình như cũ.
Lần này Lashio giới nghiêm, đúng như Chu Giác Sơn dự đoán, đúng là một chi quân đoàn trong nội bộ quân đội bang Bắc Shan đột nhiên ầm ĩ - cách mạng - khởi nghĩa. Người dẫn đầu là cháu trai bà con xa của Bang Mạt tư lệnh, cựu phó lữ trưởng Lữ đoàn [2] 2 của quân đội bang Bắc Shan - Kim Đãng.
[2] Lữ đoàn: là một đơn vị biên chế của quân đội, thấp hơn cấp sư đoàn, cao hơn cấp tiểu đoàn, ngang cấp trung đoàn nhưng thường đông hơn với quân số từ 3500 đến 9000 tùy theo quân đội từng nước.
"Kim Đãng và Đan Thác bằng tuổi, lại đồng thời theo học ở địa khu Yangon, gần đây hắn ta tới khá nhiều lần, tôi hoài nghi khởi nghĩa lần này có quan hệ với Sài Khôn và Đan Thác."
"Có quan hệ hay không, lát nữa dò xét tìm tòi sẽ biết."
Chu Giác Sơn như có điều suy nghĩ, để chén trà xuống, đứng dậy, cách đó mười mấy mét, Đan Thác đang đi tới chỗ của anh.
Tại Tư cũng đi theo. Chỉ không nhìn thấy bóng dáng của Sài Khôn.
Đan Thác vươn tay ra trước, "Chu đoàn trưởng, ngưỡng mộ đã lâu. Anh tới đây một đoạn thời gian rồi? Anh xem tôi đây bận bịu, vẫn không có chút thời gian nghỉ ngơi nào, bận tối tăm mặt mũi, không có cả thời gian tiếp đón khách quý, thật sự là vô cùng xin lỗi."
Chu Giác Sơn tới đây đã mười ngày, nhưng hôm nay hắn ta mới chính thức ra mặt. Đan Thác vừa nói, vừa dùng khóe mắt liếc trộm Tại Tư.
Người phụ nữ này, hắn ta vẫn thích.
Mặc dù biết rõ cô ta là người phụ nữ của Chu Giác Sơn, nhưng chỉ muốn nhìn một chút, trong lòng hắn ta lại ngứa ngáy.
"Thế nào không thấy Sài Khôn tiên sinh?"
Lực tay của anh rất mạnh, chợt dùng sức.
Đan Thác vội vàng thu hồi tầm mắt, nhịn đau trả lời, "À, ba tôi lớn tuổi rồi, cơ thể không được khỏe mạnh, mấy ngày gần đây nóng bức, dễ dàng bị cảm nắng, không tiện ra ngoài đi lại."
Chu Giác Sơn cười khẽ, buông lỏng hắn ta.
Đan Thác hít sâu một hơi, cúi đầu, nghiến răng chịu đựng mà lắc lắc tay.
Hai người giằng co một hồi, ai cũng không lên tiếng, trong im lặng, Tại Tư lôi kéo ống tay áo của Chu Giác Sơn, nhón chân lên, lặng lẽ thông báo gì đó với anh.
Một lát sau, Chu Giác Sơn mở miệng trước, anh ôm Tại Tư ngồi về ghế dựa, "Tôi nghe nói quân đội của Kim Đãng lập tức dẫn người công kích vào Lashio, hôm nay không thấy Sài Khôn tiên sinh, còn tưởng rằng tiên sinh tạm thời rời khỏi nơi này tìm chỗ tránh đầu sóng ngọn gió rồi chứ."
Ánh mắt Đan Thác khẽ động, cười khà khà đi tới đây, "Bên ngoài cũng chưa chắc an toàn bằng Lashio."
"Nói thế nào?"
"Chu đoàn trưởng đừng giả bộ hồ đồ. Anh cũng ngây người ở Nam Shan gần nửa năm, nên biết thói quen chiến tranh của quân đội vũ trang dân tộc thiểu số." Thường thường là địa phương càng nguy hiểm mới càng an toàn, "Đồ vật anh thả bên ngoài, sẽ không ai động đến, một khi chạy đến thâm sơn cùng cốc, đây mới là nguy hiểm thực sự."
Bang Shan, bang Kachin, bang Wa... Những thế lực vũ trang nổi tiếng ở địa khu phía bắc Myanmar, chủng loại nghiên cứu thích nhất chính là chiến tranh du kích [3]. Tại sao lại như vậy, bởi vì nghèo thôi, không có nhiều vũ khí sát thương lớn, không có gan chính diện giao chiến.
[3] Chiến tranh du kích: là một loại hình chiến tranh bất thường được phe, nhóm quân sự nhỏ và yếu hơn, cơ động hơn áp dụng đối với kẻ thù lớn mạnh hơn và kém cơ động hơn. Lối đánh du kích bao gồm các cuộc phục kích, phá hoại, đánh bất ngờ, chớp nhoáng và rút lui nhanh. Mục tiêu của các cuộc tấn công du kích là những yếu điểm của kẻ thù.
Dưới ô che nắng có vài cái ghế, Đan Thác nhìn nhìn Triệu Tuấn, kêu ông ấy cùng nhau ngồi xuống.
Một chân hắn ta co lại, một chân duỗi dài, cầm lấy một khối bánh bích quy socola, vừa nhai vừa nói, "Khu nghỉ dưỡng này tôi mở ở đây, tôi cũng không thể dọn đi, nếu như có người cứng rắn muốn xông tới, cùng lắm tôi liền cho hắn ta ít tiền. Chúng tôi buôn bán mà thôi, chủ yếu phải duy trì hòa khí, đương nhiên, cũng là thương nhân chúng tôi mềm yếu, không so được với quân đội các anh."
Quân đội dù nghèo cũng có thể đem hàng ngàn AKM [4] đi ngang qua thành phố đi ngang qua núi rừng, Đan Thác cái gì cũng không sợ, chỉ là sợ chết, "Chu đoàn trưởng, anh đừng thấy tôi gia nghiệp to lớn, nhưng tôi sợ nhất là đắc tội quân đội các anh."
[4] AKM: là súng trường tấn công được cải tiến từ phiên bản cũ là AK-47 vào thập niên 1950. AKM được sử dụng rộng rãi trên thế giới bởi độ chính xác, hỏa lực mạnh, độ tin cậy cao, độ bền và thiết kế đơn giản của nó.
Bắc Shan có mâu thuẫn của Bắc Shan, hắn ta không quản được.
Nam Shan có mâu thuẫn của Nam Shan, hắn ta cũng không thể trêu vào.
Chu Giác Sơn cười nhẹ một tiếng, người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, "Nghe ý tứ này của anh, lần này Kim Đãng khởi nghĩa, hoàn toàn không có quan hệ với tập đoàn Sài Khôn?"
Ánh mắt của Đan Thác sáng lên, "Tôi cùng hắn ta? Làm sao có thể có quan hệ được. Đúng, trước đó hắn ta có vài lần đến đây, thế nhưng đều là bạn học cũ, ôn lại kỷ niệm xưa, uống rượu nói chuyện phiếm, không hề có chuyện khác."
Đan Thác cũng coi như là một lão du điều [5], mặc dù không khôn khéo như Sài Khôn ba hắn ta, nhưng khi nói chuyện làm ăn, nói chuyện làm việc cũng trên cơ bản có thể xem như là vô xuất kỳ hữu [6].
[5] Lão du điều: hình dung một người khéo léo đưa đẩy.
[6] Vô xuất kỳ hữu: biểu thị không ai có thể vượt qua anh ta, gần giống với đệ nhất thiên hạ.
Chu Giác Sơn hơi nhíu mày, cảm giác mình hình như phải thay đổi mạch suy nghĩ, "À? Vậy các anh định bao giờ mới đi Nam Shan nói chuyện làm ăn?"
Lashio giới nghiêm, phong tỏa toàn thành phố, thời gian nội chiến, ngay cả lỗ chó, e rằng cũng phải bị kiểm tra ít nhất là hai lần. Đợi đến khi hai bên thực sự đánh nhau, kiểm soát trong thành phố sẽ chỉ càng ngày càng chặt chẽ, Chu Giác Sơn không lo lắng, anh có thân phận của quân đội bang Nam Shan, Bắc Shan và Nam Shan vừa mới ký kết hiệp nghị hợp tác, quân đội địa phương chỉ cần hiểu chuyện, thì không nên gây khó khăn cho anh. Thế nhưng Đan Thác bọn họ không giống, nếu như bọn họ muốn ra khỏi thành phố nói chuyện làm ăn, đến lúc đó, nhất định phải trải qua tầng tầng lớp lớp quân đội xét duyệt...
"Dựa theo cách nói của anh, anh không có bất kỳ quan hệ gì với quân đội bang Bắc Shan. Vậy làm sao quân đội bang Bắc Shan có thể dễ dàng tha cho các anh ra khỏi thành phố? Các anh có thể dùng tiền bảo đảm bình an, nhưng rất khó dùng tiền để mua tự do..."
Chu Giác Sơn hảo tâm nhắc nhở hắn ta.
Hiện tại hắn ta không đi, sau này liền không đi được.
Dĩ nhiên, trừ phi ban nãy Đan Thác đều là nói láo --- thực ra Đan Thác cùng Kim Đãng căn bản là một phe. Nếu không làm sao hắn ta có thể tự tin như vậy, một lòng một dạ ở lại Lashio.
Đan Thác sửng sốt.
Chu Giác Sơn chẳng hề để ý, anh bưng chén trà lên, giọng điệu thản nhiên, từng bước ép sát, "Nếu như tôi nhớ không nhầm, ngày 24 tháng này, cũng chính là mười ngày sau, bộ trưởng Ngô Tứ Dân triệu tập năm sáu nhóm người buôn lậu đến chỗ ông ấy tập trung nói chuyện làm ăn."
Trong đó, có hai người cũng là đầu cơ trục lợi gỗ teak và ngọc thạch, loại hình kinh doanh cơ bản giống Đan Thác, nếu như Đan Thác không đi được, như vậy việc làm ăn cực kỳ béo bở này tương đương với chắp tay nhường cho người khác rồi, "Đan Thác tiên sinh, nếu như anh thật sự không định dời đi, liền nói sớm, Ngô bộ trưởng cũng không thích người không giữ chữ tín nói một đằng làm một nẻo, sau này đối với anh cũng không có chỗ tốt."
Nói xong, anh bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Đan Thác kinh hãi, đáy mắt một hồi chấn động.
Hắn ta ngẫm lại, thoáng chốc gương mặt thay đổi, đặt chân xuống, xoa xoa miệng, khẩn trương bắt lấy ống tay áo của Chu Giác Sơn, "Chu đoàn trưởng! Chu lão đệ! Nam Shan bên kia... Tôi phải đi, tôi phải đi!"
"Vậy anh có quan hệ gì với Kim Đãng?"
Đan Thác hung hăng cắn răng một cái, "Được, đại ca cũng nói thật với chú, là tôi tài trợ cho bọn họ. Tôi cho bọn họ một khoản tiền. Cũng không tính là nhiều, nhưng dù sao cũng đủ mua thêm một ít trang bị quân sự tiếp viện."
"Còn gì nữa không."
"Không có."
Đan Thác giả ngu, Chu Giác Sơn híp mắt, thoáng chốc đứng dậy, móc súng ngắn ra, để ở thái dương của Đan Thác.
Triệu Tuấn linh cơ khẽ động, làm bộ làm tịch, dễ dàng móc súng ra nhắm ngay Tại Tư.
"Chu Giác Sơn, cậu mau bỏ súng xuống! Bằng không tôi giết chết người phụ nữ của cậu!"
Chu Giác Sơn liếc nhìn Triệu Tuấn một cái, dùng ngón tay xoa xoa sống mũi, cố gắng nhịn cười.
Trong im lặng, anh lại liếc nhìn Đan Thác một cái, Đan Thác đang cau mày, phất phất tay với Triệu Tuấn.
"Chú Triệu, chú Triệu! Chú đừng làm bừa!" Hắn ta lại quay đầu, cười khà khà, nịnh nọt Chu Giác Sơn, "Chu đoàn trưởng, chúng ta có gì thì thương lượng cho tốt, cũng... không đến mức động dao động súng..."
Đang lúc nói chuyện, Đan Thác đẩy họng súng của Chu Giác Sơn ra xa một chút, ánh mắt khẽ động, cân nhắc lợi hại, "Được, không nói gạt chú, tôi còn bán cho Kim Đãng bọn họ một ít M16A4 [7]."
[7] M16A4: là phiên bản cuối cùng của dòng súng trường M16, được chia thành hai loại chính (R0901/NSN và R0905) với các chế độ bắn khác nhau.
"Anh từ đâu mà lấy được M16 [8]?"
[8] M16: là tên của một loạt súng trường do hãng Colt cải tiến từ súng ArmaLite AR-15. M16 khá nhẹ (3-4 kg) do có các phần làm bằng thép, hợp kim, nhôm và nhựa cứng (sợi thủy tinh hoặc polymer), sử dụng kỹ thuật giảm nhiệt bằng hơi, tác động lên cò bằng khí ép, đạn nạp từ băng tiếp đạn với cơ cấu khóa nòng xoay.
Đan Thác không nóng không lạnh trả lời, "Việc buôn bán... lấy được từ chỗ người trung gian."
"À?"
Chu Giác Sơn thu hồi súng, ngồi về trên ghế, anh nhìn trời xanh mây trắng xa xa, trầm giọng nói, "Muốn hợp tác, tốt nhất là nói đầu đuôi ngọn ngành với tôi."
Nếu không, anh lập tức có thể gọi điện thông báo cho quân khu bang Nam Shan, nói cho bọn họ biết, Đan Thác đã cấu kết với thế lực của Kim Đãng.
Trong lòng anh cũng rõ ràng, Nam Shan Bắc Shan mặc dù không phải là quan hệ đối địch, nhưng thủ lĩnh của hai bên dù sao vẫn khác nhau, một khi Nam Shan biết được Đan Thác ở phía sau tài trợ cho chính quyền mới của Bắc Shan, vậy thì giao dịch đi lại của Nam Shan và Đan Thác, cũng có thể cùng lúc tuyên bố kết thúc toàn bộ rồi.
Đan Thác là thật sự sợ hãi, hắn ta không hề muốn chặt đứt đường tiền tài của mình, hơn nữa, nghe ý tứ trong lời nói của Chu Giác Sơn... Chu Giác Sơn đây là đang chỉ điểm có thể tiến thêm một bước hợp tác.
Hắn ta vui vẻ, vốn là lần hợp tác này với Nam Shan, trong lòng hắn ta cũng không để ý, "Nếu như theo lời chú nói, vậy thì sau này chúng ta chính là người một phe rồi. Sau này có tiền mọi người cùng nhau kiếm, Ngô bộ trưởng bên kia... chú phải gạt giúp tôi, với lại còn cần phải giúp tôi đoạt lấy mới được!"
Chu Giác Sơn cau mày, trầm mặc không nói.
Anh cố ý giả vờ phiền não một hồi, một lúc lâu, mới gật đầu đáp ứng.
Ánh mắt Đan Thác sáng lên, bỗng nhiên hắn ta nhiệt tình vỗ vỗ bả vai của Chu Giác Sơn, "Anh em tốt!"
Chu Giác Sơn nhanh chóng ho khụ một tiếng, thừa dịp Đan Thác không chú ý, anh lại nhướng mày nhìn nhìn Tại Tư và Triệu Tuấn.