Quân Nhân Trong Khói Lửa

Chương 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dương

***

Sau đó, không đến một ngày, đủ loại ghi âm, khẩu cung, vật chứng... càng không ngừng tập trung đến chỗ Chu Giác Sơn.

Tất cả chứng cứ đặt chung vào một chỗ, đã đủ để xác nhận người đến chính là Hồ Nhất Đức không sai.

Ông ta tự ý rời khỏi quân khu.

Có ý định mưu sát tướng lãnh cao cấp trong quân đội.

Lén lút cấu kết với quân đội độc lập Kachin, dẫn tới nội loạn, báo cáo sai tình hình quân sự, đánh lừa dư luận, lừa gạt quần chúng...

Mọi thứ tội danh trên đây cũng đủ để ông ta ăn một bát cơm tù, thậm chí hành quyết ngay tại chỗ cũng không quá đáng.

Thế nhưng mấu chốt của sự tình ở chỗ...

Làm thế nào để chứng minh bản thân Hồ Nhất Đức cùng sự kiện vụ nổ bất ngờ này có tồn tại liên hệ chỉ huy tác chiến trực tiếp nhất.

Bất kể nói thế nào, Hồ Nhất Đức dù sao cũng là cấp bậc Thiếu tướng, nếu như không tìm được chứng cứ mang tính then chốt, chỉ dựa vào ngôn luận của một mình Chu Giác Sơn e rằng khó khiến kẻ dưới phục tùng. Huống hồ trong lòng Chu Giác Sơn cũng biết rõ, sự xuất hiện của mình thật ra từ sớm đã phá hủy trật tự giai cấp vốn có ở trong quân đội bang Nam Shan... Một ít thế lực phía sau đều phí hết tâm tư kiểm soát hắn, để tránh quyền thế của hắn trở nên lớn mạnh.

Hơn nữa thủ tịch bộ trưởng bang Nam Shan Ngô Tứ Dân người nọ đối với Hồ Nhất Đức luôn luôn tín nhiệm có thừa, nếu như chỉ bằng việc tự ý rời khỏi quân khu, Ngô Tứ Dân chưa chắc sẽ đồng ý xử lý Hồ Nhất Đức, nhiều lắm là tạm giam ông ta hai ngày rồi sẽ mượn cớ thả ra...

- -- Mà những điều này đều không phải là điều mà Chu Giác Sơn thật sự muốn nhìn thấy.

...

Đuổi tận sẽ phải giết tuyệt.

...

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Nếu Hồ Nhất Đức có dũng khí ra tay đầu tiên, vậy hắn nhất định phải khiến cho ông ta không còn bất kỳ khả năng sống sót nào...

Ban đêm, sương mù mờ mịt. Khuỷu tay Chu Giác Sơn chống ở trên bàn, ngón tay đan xen vào nhau, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng xẹt qua mi cốt [1] ở một bên, dần dần lâm vào trầm tư...

[1] Mi cốt: hay còn gọi là xương mày, là khung xương phía trên của hố mắt, sờ tay vào là thấy rất rõ.

...

Năm phút sau, bất chợt.

"Này, cô nói xem, có phải cô hái trộm rau nhà chúng tôi không!"

Một thanh âm trong trẻo xa lạ truyền vào trong tai, giọng nói non nớt, sử dụng tiếng địa phương tộc Shan đơn giản, giọng mũi phía trước rất nặng.

"No~~~"

Thanh âm này trái lại có vài phần quen thuộc.

Suy nghĩ bị cắt đứt...

Chu Giác Sơn xoa bóp mi tâm, đứng dậy, hắn đẩy màn trúc ở cửa sổ phía sau sang hai bên, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cách đó không xa, hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang dọc theo làn đường sau nhà một trước một sau đi tới.

Tại Tư bước chân nhẹ nhàng, cô mặc một cái váy hoa dài màu nhạt, đối mặt với hướng gió, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng hoạt bát, trong tay cầm một bó hoa tươi màu trắng.

Phía sau cô có một bé gái vừa gầy vừa nhỏ đi theo. Cô bé tuổi không lớn lắm, nhưng tính tình không nhỏ, hai tay cô bé chống nạnh, ngửa đầu trừng mắt nhìn Tại Tư, gương mặt kiêu ngạo.

"Hey, này người Trung Quốc, tôi có học qua tiếng Anh, cô đừng nghĩ gạt được tôi. Cô xem hoa trong tay cô cầm rõ ràng là hoa cây ớt nhà chúng tôi!"

Trong thôn cũng chỉ có nhà cô bé mới có loại cây ớt này, hoa màu trắng rất đẹp, hai ngày nay quân đội tiến vào chiếm giữ, toàn thôn giới nghiêm không được đi ra ngoài, cô bé dám khẳng định, hoa trắng nhỏ trong tay người phụ nữ này, chính là hoa cây ớt nhà cô bé.

"..."

Tại Tư nhún vai, không cho là đúng.

Bé gái này theo cô một đường từ cửa thôn đến đây, không chịu buông tha cô, ít nhất là năm phút rồi...

Cô nhìn xung quanh một chút, xác nhận không có ai.

Cô xoay người, khom lưng, xoa xoa đầu cô bé, "It" s the white jasmine, bigger than capsicum flower, can you find the difference between them? I swear, I didn" t steal anything."

(Đây là hoa nhài trắng, lớn hơn hoa cây ớt một chút. Em có thể nhìn ra điểm khác biệt của hai loại hoa này sao? Chị thề, chị chưa từng ăn trộm bất cứ thứ gì.)

"A... mẹ... cứu mạng... người phụ nữ này vậy mà sờ đầu của ta!!"

"..."

Bé gái đột nhiên hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, chạy đi như điên.

Tại Tư ngơ ngẩn, nháy mắt.

Nửa ngày trôi qua, cô cúi đầu, nhìn bàn tay vẫn còn đang treo lơ lửng trong không trung, có chút ngượng ngùng.

Cô nhất thời quên mất, sờ đầu là cấm kỵ của người Myanmar. Nghĩ thầm nói xin lỗi, nhưng cô bé kia thật sự là chạy đi quá nhanh, vụt đi như một làn khói, cũng đã không còn nhìn thấy bóng dáng.

Nhưng hoa này thật sự không phải là cô trộm...

Cô đứng thẳng, dùng ngón tay gỡ gỡ cánh hoa cùng cốt đóa [2], đếm đi đếm lại, ngoảnh lại, trong lúc vô tình đụng phải một đôi mắt sâu thẳm.

[2] Cốt đoá: là vũ khí giống như trường côn thời cổ đại, dùng gỗ hoặc sắt chế tạo thành, đỉnh chóp có hình quả dưa. Hình ảnh ở cuối chương.

"..."

Hai người nhìn nhau trong chốc lát.

Cơ thể Chu Giác Sơn dựa ở bên tường, hai tay khoanh trước ngực, sừng sững bất động, giống như không có chuyện gì xảy ra, một hồi lâu, hắn cúi đầu, lấy ra từ trong túi một gói thuốc lá và một cái bật lửa.

Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, động tác dứt khoát, tùy ý lấy ra một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, ngón cái tay phải dùng sức ma sát hai lần trên ròng rọc của bật lửa, châm lên, nheo mắt, hít sâu một hơi.

Dưới ánh lửa, gò má góc cạnh rõ ràng càng lộ ra chút anh khí [3] kiên cường bất khuất, một luồng khói màu trắng nhạt chậm rãi phiêu tán ra...

[3] Anh khí: khí khái anh hùng.

Tại Tư vén tóc mai bên tai, cúi đầu, lẳng lặng đi qua bên cạnh hắn.

Chu Giác Sơn liếc mắt nhìn cô, "Không có gì muốn nói với tôi?"

Cô ngay lập tức trả lời.

"Tôi không có ăn trộm, hoa là tôi hái bên cạnh giếng cạn trong thôn."

"Tôi không nói việc này."

Tại Tư giật mình dừng bước, quay đầu lại, một thân hình cao lớn bỗng nhiên từ phía sau lưng tập kích đến. Chu Giác Sơn ôm eo của cô, cúi đầu xuống, chóp mũi chậm rãi lướt qua cần cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô.

"Cả ngày hôm nay cô chạy đi đâu?"

Ngoại trừ nhìn thoáng qua lúc rời giường, cả ngày hôm nay hắn cũng chưa từng thấy qua bóng dáng của cô.

"..."

Tại Tư thoáng chốc đỏ mặt, lấy tay đẩy hắn hai cái, không đẩy ra được, "Tôi, tôi đi dạo loanh quanh trong thôn."

"Không phải là lại muốn chạy trốn?"

"Không phải."

Cô nhớ kỹ, cô đã đáp ứng với hắn trong thời gian ngắn sẽ không chạy loạn nữa, đó chính là cam kết, cô sẽ không vi phạm nữa.

Hơn nữa quân đội cũng ở đây, toàn thôn giới nghiêm, ngay cả thôn dân bình thường ra vào cũng rất khó khăn, cô có thể chạy đi đâu chứ. Với lại vết thương trên tay cô còn chưa hồi phục, bên kia sông còn có kẻ địch nhìn chằm chằm như hổ đói, cho dù cô có ngu đi chăng nữa cũng sẽ không chọn thời điểm này rời khỏi hắn...

"Vậy cái váy này là từ đâu tới?"

Chu Giác Sơn hôn cổ của cô, ý bảo cô nhìn xuống xem. Từ góc độ này của hắn nhìn xuống phía dưới, nhìn không xót một cái gì, cái váy này của cô đơn giản là lộ đến mức không thể lộ hơn.

Tại Tư mới không muốn nhìn, cô quay mặt sang chỗ khác, cầm hoa nhài chắn trước ngực. Chu Giác Sơn khẽ cười một tiếng, nắm lấy cằm của cô.

"Nói."

Hắn có quyền biết rõ tất cả động tĩnh của cô.

Tại Tư không lên tiếng, hắn làm ra vẻ muốn hôn.

"Tôi mượn từ chỗ vợ của thôn trưởng." Cô che miệng, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn hắn.

Sáng sớm hôm này, cô nhàn rỗi không có chuyện gì liền đi dạo loanh quanh ở phụ cận, vô tình gặp được vợ thôn trưởng đang phơi chăn, người phụ nữ kia từng vào thành phố, biết nói một chút tiếng Trung, Tại Tư cùng cô ấy tán gẫu vài câu đơn giản. Ai có thể nghĩ, sau khi cô ấy biết cô là người Chu Giác Sơn mang theo, liền liều mạng tặng cho cô quần áo và đồ trang sức, Tại Tư nào dám nhận, mấy lần cự tuyệt không được, sau cùng cô chỉ nhận một cái váy hoa màu nhạt...

"Cái này nguyên bản không phải là váy, chỉ là một mảnh vải, để tôi bảo nhóm y tá lấy mấy cái dây chun, cầm kim chỉ may vài vòng, liền trở thành váy bohemian [4]."

[4] Bohemian: thuật ngữ ám chỉ những người dân du mục sống lang bạt ở châu Âu. Phong cách Bohemian lấy cảm hứng từ trang phục của dân du mục, với những chiếc váy rộng quét đất, tóc quăn buông thả và vòng hoa đội đầu.

"..."

Chu Giác Sơn không nhịn được cười, bật cười thành tiếng. Cũng không quản rốt cuộc có thể mượn hay không, "Nhân tài... Tôi phát hiện cô sinh hoạt ở trong thôn này còn rất tốt."

Thời gian chưa đến hai ngày, mạng lưới giao thiệp, tài nguyên, tất cả đều đã tìm ra.

Cho cô thêm một đoạn thời gian, cô chắc có thể làm một người diễn thuyết, tranh cử chức thôn trưởng?

Tại Tư chớp mắt, cũng mỉm cười ngọt ngào, cô thầm nghĩ trong lòng, chính mình dù sao cũng là một phóng viên, đi ra bên ngoài, chính là dựa vào vẻ mặt và khả năng sinh tồn độc lập.

"Tôi, cực khổ cố gắng thôi..."

Không sống lại ở trong khốn cảnh, thì sẽ diệt vong ở trong khốn cảnh... mặc kệ nói như thế nào, chết tử tế cũng không bằng tiếp tục sống.

Chu Giác Sơn nhẹ nhàng gật đầu, bày tỏ tán thành tự đáy lòng, "Cô thông minh như vậy, không bằng giúp tôi một chuyện?"

"Chuyện gì?"

Tại Tư nghiêng đầu nhìn hắn, Chu Giác Sơn híp mắt nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ám chỉ cô tai vách mạch rừng.

Ánh mắt Tại Tư khẽ động, đại khái đã hiểu, cô nhẹ nhàng đụng một cái vào mu bàn tay Chu Giác Sơn, hắn buông cô ra, cô đi tới bồn nước bên cạnh ở trong phòng, múc ra một chậu nước sạch.

Trong phòng có một cái bếp lò xếp xó đã lâu, cô đặt chậu nước lên, nhóm lửa, nước sôi trào từng chút một, tiếng nước sôi cùng tiếng lửa chảy hòa quyện với nhau, tạp âm không ngừng, dần dần có thể che giấu được giọng nói của một số người bình thường.

Cô xoay người nhìn hắn.

Chu Giác Sơn đi tới trước mặt cô, một tay ôm lấy, đặt cô ngồi lên trên bàn làm việc của mình.

Hai người gần trong gang tấc, hắn đưa đôi môi mỏng dính vào bên tai cô, hai cánh tay ôm eo cô, thấp giọng nói, "Có liên quan đến Hồ Nhất Đức... Phóng viên chiến trường nước ngoài, có thể chia sẻ với tôi một chút tư liệu hậu trường không?"

"..."

***

[2] Cốt đoá


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.