Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 6: 6: Dọn Nhà




Trưa đó Duệ Thư Bạch về nhà, tắm rửa sạch sẽ bỏ mùi lẩu cùng hơi bia rồi leo lên giường ngủ đến chiều tối.

Lúc mặt trời ngả về Tây, bầu trời đỏ rực thì cậu mới ngọ nguậy mở mắt.

Nhìn trần nhà ngẩn người một lát, cậu mới bò dậy mở máy tính.

Trong máy tính là một dãy các thư mục bài tập lí thuyết, cậu chẳng nhìn đến, mở trang web xem nhà.

Nhà hiện tại cậu ở là mẹ cậu mua lúc cậu có thông báo thi đậu Đại học.

Lúc đó giá vẫn còn khá rẻ, bà lúc đầu chỉ định thuê nhưng lại lo con trai tiết kiệm tiền thuê nhà mà không ăn uống cẩn thận nên thẳng tay vung tiền mua luôn cho cậu.

Gia cảnh cậu không giàu như mấy người có quyền có thế nhưng cũng không thuộc dạng nghèo khó không đủ ăn đủ mặc.

Chị cậu tốt nghiệp Đại học Kinh tế, đã đi làm cho công ty lớn.

Mẹ cậu một mình nuôi hai chị em cậu, bà hàng tháng có lương từ công ty, lại thêm tiền trợ cấp hàng năm nhờ cha cậu nên cuộc sống cũng an nhàn.

Bà cả đời vất vả vì chồng con, cha cậu mất sớm, một mình nuôi hai người con không lấy thêm ai, điều đó cũng đủ trở thành gánh nặng, nhưng bà chưa từng than vãn một câu, cũng may ông trời không phụ lòng người, chị cậu xinh đẹp tài giỏi, mỗi khi có lương đều gửi tiền cho bà, mà cậu thì cũng ít khi chìa tay xin tiền sinh hoạt.

Mẹ cậu thường hỏi cậu còn tiền không, nhưng cậu đều bảo còn dư nhiều.

Bà cũng từng thắc mắc, cậu không đi làm thêm, nhưng cậu chỉ cười bảo mình học Công nghệ Thông tin nên không sợ không kiếm được tiền.

Lúc đó bà còn lo lắng, sợ cậu làm việc trái pháp luật, cậu an ủi bà, nói mình sao có thể, cậu không thể làm mất mặt cha cậu được.

Nhưng chuyện tiền bạc cậu vẫn nói thật, số tiền sinh hoạt cậu có, mua một căn nhà ở nơi đó không phải là chuyện gì lớn.

Nhìn ảnh trên mạng, cậu liên hệ với số điện thoại của quản lý, hẹn người mai xem nhà.

.....!
Sáng hôm sau, Duệ Thư Bạch dậy sớm.

Hôm nay cậu không có tiết sáng, buổi trưa lại đến trường chọn sách, sau đó tới giờ học chiều.


Do hôm qua cậu ngủ tới tối, buổi tối lại ngủ tiếp nên không buồn ngủ nữa, thức sớm chuẩn bị đến chỗ hẹn.

Mang theo balo đến khu chung cư.

Nói là khu chung cư cũng không đúng, vì khu này chỉ có nhà, không phải căn hộ.

Một khu đất vô cùng rộng lớn.

Bắt đầu quy hoạch từ năm năm trước, hai năm sau bắt đầu xây dựng, mất một năm để hoàn thành nơi này.

Duệ Thư Bạch xem qua rồi, nơi này an ninh tốt, bảo vệ kín kẽ, muốn ra vào phải có thẻ, cậu đứng tợi khoảng 5 phút thì quản lý ra tới.

Quản lý là một người đàn ông quá ba mươi, mang theo nụ cười vô cùng chuyên nghiệp.

Nhưng khi thấy cậu, nụ cười kia dường như hơi gượng lại.

Hắn ta không chắc chắn nhìn cậu: "Cậu là người hẹn mua nhà?"
Duệ Thư Bạch gật đầu.

"Chỉ mình cậu?" Hắn hỏi lại.

Lại gật đầu.

"..."
Cũng không thể trách quản lý.

Dù cậu mang thân phận sinh viên năm hai, nhưng bề ngoài quá lừa người, vì vậy để chắc chắn, cậu đem Chứng minh thư cho quản lý xem, hắn xem xong mới thở phào ra, nhưng trong lòng vẫn còn kinh ngạc, một cậu sinh viên năm hai lại đi mua nhà ở đây, gia đình phải có tiền thế nào.

Không nhịn được nhìn cậu thêm hai lần.

Quản lý dẫn cậu đi chung quanh trước.

Nhà ở chỗ này đa phần đều cùng một dạng thiết kế, khoảng cách giữa các ngôi nhà cũng không xa lắm, nhưng cũng không phải quá gần, đủ phạm vi cho sân trước và sân sau rộng thoáng.

Kiểu dáng nhà lại là thứ mà mọi người thời nay ưa chuộng.


Không quá phô trương lòe loẹt nhưng cũng không mất đi vẻ sang trọng ẩn kín.

Quản lý giới thiệu mãi không xong, đến khi Duệ Thư Bạch cắt ngang mới cười ha ha hai cái rồi dẫn cậu đi xem ngôi nhà cậu đã nói.

"Căn nhà này trước đây có người thuê, nhưng người đó phải chuyển công tác nên trả lại.

Nội thất đã được thay mới, nhưng nếu cậu muốn mua nhà thì tiền nội thất có thể giảm cho cậu, còn chi phí điện nước sau này cậu tự đóng.

Sau khi mua nó thuộc quyền sở hữu của cậu, trừ khi chính cậu đưa ra hợp đồng chuyển nhượng nếu không chúng tôi sẽ không động vào.

Nhưng phải nói trước, nhà ở đây chỉ cho chuyển nhượng, không cho bán." Đất ở đây thuộc về Chính phủ, nhà xây trên đó có thể do người mua đứng tên, nhưng mà đất đai thì không thể, nên phía trên dứt khoát không cho bán kiếm lời để tránh rắc rối về sau.

Tranh chấp đất đai khó có thể xử lí.

Duệ Thư Bạch gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

"Chú quản lý, cháu muốn mua nhà, nhưng cháu là sinh viên, không nhiều tiền như thế, nên cháu đặt cọc trước, số tiền còn lại cháu sẽ trả góp theo tháng."
Nhà nơi này, có thể thuê cũng có thể mua, nếu thuê thì chỉ cần trả tiền theo tháng hoặc theo năm là xong, còn nếu mua thì xem như có chủ sở hữu, vì lí do đó mà đa số nhà đều đã có người ở, nhưng may mắn thế nào người thuê ở đây lại trùng hợp chuyển đi.

Duệ Thư Bạch nghĩ số mình thật tốt.

Quản lý gật đầu.

Lúc nãy hắn đã có nói về vấn đề này.

Nhà ở đây mặc dù không phải cao cấp nhất, nhưng lại là nơi không ít người mơ ước, ở trung tâm thành phố Thủ đô này, muốn kiếm một ngôi nhà như thế này thật sự không phải chuyện dễ, chẳng qua giá cả đương nhiên là vấn đề to lớn.

Quản lý thấy cậu nói gì nghe đó, nghĩ rằng cậu không biết gì, đến khi kí hợp đồng mới biết mình ngây thơ.

Cái người trước mặt một xu cũng không muốn lỗ, lợi ích lại khoét tới tối đa, vất vả lắm mới kí xong hợp đồng mua nhà.

Cái này cũng không thể trách cậu, dù sao ngành học của cậu tính toán cũng quen rồi.

Quản lý đứng dậy, "Hợp đồng hai bản, cậu một bản tôi một bản.


Sau này không muốn ở nữa thì chúng ta bàn bạc làm hợp đồng giao trả, hoặc cậu có đối tượng muốn chuyển nhượng thì thông báo cho chúng tôi, không được bán."
Quản lý nhắc lại lần nữa.

"Được.

Tôi biết rồi." Duệ Thư Bạch gật đầu.

"Vậy cậu theo tôi trả tiền cọc, khi nào cậu định chuyển đến?"
"Chiều mai."
"Được, vậy chiều mai chúng tôi liên hệ công ty vận tải cho cậu, đây là phúc lợi của người mua."
Duệ Thư Bạch gật đầu.

Lúc ra ngoài, cậu vô cùng ý tứ mà nhìn căn nhà phía đối diện mình.

.....!
Tối đó, cậu lục tục dọn đồ vào vali, gom hết mọi thứ có thể gom, sau đó gọi điện thoại cho mẹ.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
[Tiểu Bạch à? Mẹ đang làm cơm, có việc gì sao?]
Duệ Thư Bạch cau mày, "Mẹ lại ăn cơm trễ nữa sao? Dạ dày của mẹ không tốt, đừng làm việc trễ quá, sức khỏe vẫn quan trọng nhất."
[Ừ, mẹ biết rồi.

Con gọi mẹ có việc gì sao?]
"Vâng, con đang định dọn nhà."
[Dọn nhà? Nhà hiện tại có chuyện gì sao? Con định chuyển đi đâu?]
"Cũng không phải có vấn đề, chỉ là có chút việc, nơi đó cũng không quá xa trường, điều kiện cũng tốt."
[Chút việc? Việc gì lại phải chuyển nhà? Con giấu mẹ chuyện gì sao?] Giọng mẹ cậu vô thức lo lắng, bà không ở cùng cậu nên càng lo cậu sẽ gặp chuyện không ổn.

Duệ Thư Bạch không biết giải thích thế nào, cậu cũng không thể nói là cậu muốn theo đuổi người ta nên dọn tới tận đó chứ?
Nói thế mẹ cậu không trách cậu mới lạ.

Duệ Thư Bạch im lặng một lát, sau đó mới nói, "Mẹ, không có chuyện gì cả, mẹ đừng lo, nơi đó rất tốt, nghỉ lễ tới mẹ đến đây xem thử là biết."
Cậu còn chưa nói cậu mua luôn nhà ở đây, nếu mẹ cậu biết thì khẳng định sẽ đi tới ngay.

Mẹ cậu thường thắc mắc sao cậu có nhiều tiền, nhưng cậu vẫn chưa tìm được cơ hội giải thích với bà.

Hai người thời gian rảnh rỗi cứ chéo nhau, mỗi lần gọi điện cứ như đang giành giật thời gian mà nói chuyện, nếu đợt này mẹ đến thì cậu sẽ nói thẳng với mẹ, tránh cho bà lo lắng mãi.

Cậu nói thế nhưng mẹ cậu vẫn chưa an lòng, [Tiểu Bạch, mẹ biết con không muốn phiền mẹ, nhưng mà con là con của mẹ, lại không ở cạnh mẹ, mẹ lo lắng con sẽ gặp trắc trở lại không có ai giúp đỡ.

Nghỉ lễ tới mẹ đến thăm con, căn nhà đó của con ở đâu?]

Duệ Thư Bạch nói địa chỉ, quả nhiên:
[Nơi đó không rẻ, sao con lại chuyển đến đó? Còn tiền bạc thế nào? Con thuê hay mua?] Bà cảm thấy con trai của mình cứ giấu giếm bà chuyện tiền bạc khiến bà không yên lòng.

Nơi Thủ đô phồn hoa mặc dù tốt, nhưng cũng chính sự phồn hoa đó lại khiến bà lo lắng không thôi.

Nơi góc khuất đủ việc hỗn tạp khiến người ta bị thu hút cám dỗ, rồi làm nhiều chuyện sai trái, bà thật sự sợ con trai mình bị cuốn vào vòng xoáy dơ bẩn đó.

Duệ Thư Bạch không giấu bà, "Con định sẽ mua, đất ở Thủ đô ngày càng chật, sau này muốn tìm một căn nhà sẽ khó hơn, nơi này vừa xây, điều kiện ổn định, an ninh rất tốt, nên mua thì mua, nếu không sau này muốn cư trú cũng khó."
Căn hộ kia cũng tốt, nhưng phòng lại khá nhỏ, nếu sau này bên cạnh cậu có người bầu bạn thì nơi đó chắc chắn không đủ, cậu cũng không muốn người ta đến nhà cậu lại không thoải mái, suy nghĩ cho tương lai một chút, nhân lúc nhà cửa đất đai còn chưa lên tận trời tìm một nơi rộng thoáng hơn.

Cậu nói tiếp: "Tiền bạc mẹ không cần lo, con trả góp theo tháng, tiền thừa con còn nhiều, năm nay nhân lúc lịch học thoáng hơn con sẽ làm việc kiếm tiền."
Thật ra, cậu nói không nói dối mẹ.

Là một sinh viên ưu tú của khoa, cậu chắc chắn là có tài năng riêng của mình.

Số tiền cậu kiếm được là do cậu tham gia thi đấu trên mạng.

Cuộc thi dành cho những ai đam mê công nghệ, năm nhất cậu tham gia khá thường xuyên, chủ yếu để kiếm tiền bắt đầu cuộc sống ở Thủ đô.

Mỗi lần thắng là cậu nhận được số tiền không lớn nhưng cũng không nhỏ, cũng nhờ đó mà quan hệ của cậu cũng khá rộng mở.

Sau này tích cóp đủ tiền thì cậu không tham gia thường xuyên nữa, tập trung học hành.

Có không ít nơi liên hệ với cậu, nhưng không ngờ cậu chỉ là một sinh viên bình thường, nên hẹn cậu sau khi tốt nghiệp thì đến công ty họ phỏng vấn, hoặc họ có thể nhận cậu làm việc trước khi tốt nghiệp.

Nói chung, con đường sự nghiệp của Duệ Thư Bạch không quá khó khăn, ít nhất là lúc bấy giờ.

Mà chuyện này không phải giải thích qua điện thoại là xong, nên cậu hứa với bà lần tới bà đến cậu sẽ nói rõ ràng.

Lúc này bà mới yên tâm đôi chút.

Hai người trò chuyện thêm chút nữa thì tắt máy.

Duệ Thư Bạch nghĩ đến mình sắp được ở cạnh ngài Đại tá thì vui vẻ không thôi.

Cậu hưng phấn nên không ngủ được, dứt khoát mở máy tính làm bài tập.

Một đêm trăng sáng, mọi thứ sắp bước sang trang mới.
______
Vote nha:3.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.