Quẩn Quanh Nhân Gian

Chương 18



Sau khi chạy trối chết, ta nhiều ngày không quay lại Phượng Ngô cung.

Thân Lộc rời đi hai ngày trước, trước khi đi nói tuy rằng bắt được Khang Quốc Hâm, chặt đứt một tay của Phượng vương, nhưng dư nghiệt phản đảng của Đoạn Kỳ cùng Tống Phủ vẫn đang hoạt động, bảo ta ngàn vạn cẩn thận.

“Người cùng Khang Quốc Hâm mưu đồ bí mật hành tung bí hiểm, vả lại rất ít khi tự mình lộ diện, trong thời gian ngắn chỉ sợ sẽ không tiếp tục xuất hiện. Nhưng người này xưng cữu phụ (*cậu)của Lệ vương, khiến người khác gọi gã là Tống công tử, nghĩ đến hẳn là thân thích nào đó của Tống thị bên kia. Có vài người cây đổ khỉ chạy tán loạn*, vài người nhưng là muốn mượn gió đông để bay thẳng lên trời, cho rằng là chính tông.” (*正宗 chính thống.)

(*树倒猢狲 thụ đảo hồ tôn tán: dạng như tan đàn xẻ nghé.)

Ta nói với y ta sẽ chú ý, tiễn y ra khỏi cổng thành. Thời điểm trở về nhưng không hồi cung, mà là đi đến ngục thất giam giữ phạm nhân.

Sắc trời âm u, mây đen giăng đầy, giữa tầng mây thỉnh thoảng hiện ra chút tia sáng chói mắt, như đuôi cự long (*rồng lớn) trườn bò uốn lượn, mây mưa thất thường.

Xe vua một đường chảy thẳng vào ngục thất tường cao vây quanh, ta vừa xuống xe, Hình quan* chịu trách nhiệm canh ngục liền bước nhanh về phía trước, quỳ xuống làm lễ với ta.

(*邢官 Hình quan, một chức vụ thôi.)

“Đứng lên đi, người quả nhân muốn gặp đã dẫn ra chưa?”

“Đã dẫn ra.”

HÌnh quan dẫn đường, dẫn ta vòng qua một hành lang, xuyên qua trung đường, đi đến một gian chính phòng ở hậu viện thì dừng lại.

Ta để bọn họ chờ ngoài cửa, một mình đi vào.

Hình quan cuống quít khuyên can: “Bệ hạ, như vậy không được a…”

Ta mắt điếc tai ngơ, cất bước tiến vào, phát hiện trong phòng ngoại trừ một cái bàn bốn cái ghế, chỉ có một lão nhân khô gầy râu tóc bạc trắng đang ngồi đấy.

Đối phương bộ dạng tiều tụy, lưng còng xuống, cùng lão đầu tử không ai bì nổi trong trí nhớ của ta không có nửa phần tương tự.

Lão nhìn thấy ta, cũng không quỳ, mặt không biểu tình dời mắt sang chỗ khác, cầm một chén trà cuộn lại trên ghế, vẻ mặt uể oải, có vài phần đáng thương.

Xem ra cũng không phải không có chỗ nào tương tự, đối với ta nhìn như không thấy, thật đúng là không chút thay đổi.

“Khang lão, đã lâu không gặp…” Ta cười đi qua.

Đi ra từ ngục thất, mưa vẫn chưa hạ xuống, trời đã âm u giống như đêm tối.

Xe vua lại lần nữa đi trên đường, bỗng nhiên ta ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. Cảm giác quen thuộc này hoàn toàn đến từ nơi sâu thẳm trong ký ức của ta, khiến cho đầu óc ta còn chưa nghĩ rõ, liền thoáng cái vén lên rèm xe hô ngừng với giáp sĩ đang điều khiển xe.

Lưu Phúc mở cửa xe, hỏi ta có gì phân phó.

Ta lại để ông ta phái người đi tìm nơi bắt nguồn của mùi thơm này.

Ông ta hít hà không khí ẩm ướt, vỗ tay nói: “Là mai hoa cao kia!”

Không lâu sau, Lưu Phúc dẫn đến một người, nhìn độ ba bốn mươi tuổi, mặt to vóc người thấp bé, trên người là trang phục của kẻ bán buôn trên phố, một bộ quần áo vải thô. Cùng bị dẫn tới như gã, còn có một xe bánh ngọt nóng hổi.

Lưu Phúc nói người này bán bánh kiếm sống, bởi vì trời mưa nên dọn quầy sớm, vừa vặn đi ngang qua hẻm nhỏ, liền bị ta ngửi được mùi thơm.

Ta ngồi trên xe, lại để Lưu Phúc truyền lời thay.

Đối phương hẳn là đoán được một chút thân phận của ta, cả người lạnh run, vẻ mặt bối rối không biết làm sao.

Ta lại để cho Lưu Phúc trấn an gã một phen, hỏi gã có bán mai hoa cao không, bán được bao nhiêu năm rồi, còn có ai khác biết làm mai hoa cao này hay không.

“Có có có, sở trường của tiểu nhân chính là mai hoa cao, bán được mấy chục năm rồi! Mai hoa cao là nghề gia truyền của tiểu nhân, duy nhất ở Đằng Lĩnh, không còn nơi nào khác!”

Xem ra chính là chỗ này.

Ta nói nhỏ với Lưu Phúc: “Hỏi gã có nhớ…”

Ta thoáng cái nghẹn lời, nhớ rõ cái gì chứ? Ngày qua ngày người người ngược xuôi tính ra cả trăm, cả ngàn người, gã chẳng lẽ còn có thể nhớ rõ đoạn thời gian xa xôi trước kia, có đầy tớ của một gia đình giàu thường xuyên đến đây mua mai hoa cao sao?

Ta thở dài: “Được rồi, liền hỏi gã mua chút mai hoa cao đi.”

“Vâng.” Lưu Phúc gật đầu, nhận lệnh mà đi.

Một lần nữa xe vua lại xuất phát, hướng tới cung điện uy nghiêm ngói xanh tường đỏ.

Mưa to rốt cuộc hạ xuống, ta đội mưa, mang theo một hộp điểm tâm lần nữa đến Phượng Ngô cung.

Ta nhưng thật ra không muốn gặp Đoạn Niết, đáng tiếc vì chuyện Khang Quốc Hâm nên nhất định phải gặp hắn.

Lúc trước hắn nói mình là một trò đùa, hiện tại ta cũng sống như một trò đùa, cùng hắn có thể tính là tám lạng nửa cân, lực lượng ngang nhau rồi.

Mưa quá lớn, một đoạn đường ngắn ngủi từ xe xuống đến Phượng Ngô cung, trên người liền ướt hơn non nửa.

Lưu Phúc bên này giúp ta phủi nước, cung nhân bên kia nói Phượng Vương đang ngủ trưa.

Ta liếc nhìn màn trời hạ xuống, hạt mưa cứ nối liền không dứt, thỉnh thoảng mang theo tiếng sấm vang rền, tựa như chung cổ tề mình (*một loại chuông trống thời xưa), quả thật là khiến người ta buồn ngủ.

Tay xách hộp điểm tâm, ta không tự chủ thả nhẹ bước chân đi vào trong phòng, đặt điểm tâm lên bàn. Thấy Đoạn Niết nằm trên tháp (*美人塌 mỹ nhân tháp) cạnh cửa sổ, cửa sổ nửa mở, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh xuân tiêu điều ngoài viện.

Trên người hắn đang đắp một áo khoác dài màu xanh thêu họa tiết lượn sóng, chắc là sẽ không bị cảm lạnh, nhưng ta ngại khí trời ẩm ướt, thân thể này của hắn bị nhiễm lạnh cũng không tốt, liền đi qua đóng cửa sổ.

Chùm hoa trắng đầu cành bị mưa đánh rớt, lả tả rơi xuống, hòa vào trong bùn, màu sắc không còn.

Vốn một cái trên trời, một cái dưới đất, nhưng bởi vì trận mưa to mà cốt nhục (*xương thịt)tương hòa, trở nên trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.

Ta nhìn thoáng qua, lúc khép lại cửa sổ, phát hiện người trên giường đã tỉnh.

“Hoàng huynh giấc xuân vừa tỉnh hẳn là nên ăn chút gì đi? Ta vừa đến ngục thất gặp Khang lão, khi trở gặp điểm tâm ven đường nhìn vừa ý, liền mua mấy cái.” Ta đến cạnh bàn, xốc lên nắp hộp, cười nói: “Vẫn còn nóng.”

Đoạn Niết khoác áo lên, chậm rãi đến bên bàn ngồi xuống, tự rót trà cho mình. Khoảnh khắc ở chung này xem như tự nhiên, ai cũng rất thức thời không nhắc đến chuyện đêm đó.

“Ngươi bắt được ông ta.” Vẻ mặt Đoạn Niết không hề kinh ngạc, hẳn là hắn đã sớm đoán trước Khang Quốc Hâm sa lưới.

Nhưng mà, lão già này đọc sách giảng đạo lý thì còn có thể, giở âm mưu quỷ kế ngược lại là kém một chút.

“Là Thần Lộc bắt được, nói thế nào ông ấy cũng xem như thầy của huynh, ta nói với huynh một tiếng, để huynh biết ông ấy chết thế nào cũng tốt.”

Khang Quốc Hâm một bụng kinh luân, lại không ngại lên tiếng hùng biện, người như vậy dĩ nhiên được người tôn kính, Đoạn Niết giằng co ba tháng mới mời về trợ tá, gọi ông ta một tiếng thầy cũng hoàn toàn xứng đáng.

Đáng tiếc ông ta coi trọng Đoạn Niết, rồi lại chướng mắt ta, bằng không thì như thế nào có thể ở Đằng Lĩnh làm một chức quan an nhàn hưởng phúc*.

(*Nguyên văn 享清福 sinh hoạt thanh nhàn hưởng phúc hưởng lạc.)

“Ngươi định để ông ấy chết như thế nào?”

“Tội mưu nghịch, cấu kết loạn đảng ý đồ hành thích vua, vốn nên phạt ngũ xã phanh thây, nhưng niệm tình người quen cũ…” Ta nhớ lại cuộc nói chuyện với lão già kia.

Ông ta nói chuyện Đoạn Anh vào cung, đều là ông ta một tay bày ra, Đoạn Niết không chỉ không biết, sau khi biết còn giận dữ, mắng ông ta già nên hồ đồ rồi.

Ông ta tiêu sái nói: “Ta bảo hổ lột da*, có chết cũng là đáng đời, nhưng ngươi không cần oan uổng người khác. Phượng vương là huynh đệ duy nhất của ngươi, ngươi về sau phải đối tốt với người!”

(*Nguyên văn 与虎谋皮 Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công..)

Chủ ý Đoạn Anh này quả thật nát đến tận cùng, Đoạn Niết nổi giận cũng là bình thường, cũng không thể chứng minh cái gì.

Ta bị tiêu sái của ông ta khiến cho có chút buồn cười: “Có phải cảm thấy được bản thân sắp chết, cho nên liền đem mọi tội lỗi dĩ vãng ôm hết lên người?”

“Người khi gần chết, nói lời thiện*. Ngươi thà rằng tin tưởng hắn muốn hại ngươi, cũng không nguyện tin tưởng hắn không biết chút nào sao?”

(*Nguyên cả câu  “Điểu chi tương tử, kì minh dã ai; nhân chi tương tử, kì ngôn dã thiện” 鳥之將死, 其鳴也哀; 人之將死, 其言也善 (Thái Bá 泰伯) Con chim sắp chết, tiếng kêu bi ai; người ta sắp chết, lời nói tốt lành.)

Ta nghẹn, nói không ra lời. Về tình cảm ta nguyện ý tin tưởng hắn, nhưng lý trí không cho phép, lý trí khiến ta không cách nào đình chỉ ngờ vực vô căn cứ.

Tề Phương Sóc nói đúng, người làm vua, phải suy nghĩ vì đại cục, đoạn tuyệt tình cảm. Kỳ thật trừ mình ra ai cũng không thể tin ai cũng không có khả năng đặt trong lòng.

“… Niệm tình người quen cũ, ban một ly rượu độc.” Ta ngừng trong chốc lát mới nói cho hết câu.

Đoạn Niết nhắm mắt lại: “Còn ta? Bao lâu nữa thì chết?”

Ta nhếch môi, không muốn cùng hắn nói những thứ này, cố ý tránh đi chủ đề, đưa tay đẩy hộp bánh bên cạnh về phía hắn: “Nếm thử mai hoa cao này xem, tay nghề không thua ngự trù, ăn thật ngon.”

Đoạn Niết thu hồi ánh mắt: “Lấy đi, ta không thích ăn những thứ này.”

Lòng ta khẽ động, lại có vài phần tự mình đa tình, cảm thấy mai hoa cao năm đó hắn ăn đều là hắn đặc biệt chuẩn bị cho ta.

Đây là phỏng đoán không hề có căn cứ, hơn nữa rất vớ vẩn.

“Hoàng huynh thật sự không ăn sao?” Ta cẩn thận quan sát phản ứng của hắn, muốn từ hai đầu lông mày nhìn ra chút manh mối.

“Ngươi hạ độc bên trong?” Hắn hỏi nửa thật nửa giả, khiến người ta để ý.

“Không ăn thì thôi.” Lòng ta trầm xuống, rũ mắt đóng nắp, đem tất cả những ảo tưởng không biết tên, nhưng thiên mã hành không* vừa rồi của mình quét sạch khỏi tâm trí.

Quả nhiên là quá hoang đường, Đoạn Niết người này… làm sao có thể?

(*Thiên mã hành không: 天马行空 – nghĩa đen là: thần mã bay lượn trên không trung, nghĩa bóng là chỉ khí thế hào phóng, không sợ câu thúc của con người. Cũng chỉ người táo bạo, k thực tế.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.